Khó Thoát Khỏi Cố Chấp Cưng Chiều

Chương 29

Đôi mắt trong suốt của Thẩm Thư Điềm nhìn cậu, hiển nhiên cũng chưa phản ứng lại được, kinh ngạc nhìn cậu.

Chỉ là động tác của Tả Tư Nam diễn ra quá nhanh, khiến cho khuôn mặt trắng nõn của cô đều dính hương vị của thuốc khử trùng, mùi hương tràn ngập vào trong mũi.

Thật sự là không lãng mạn nổi được.

Thẩm Thư Điềm hít hít cái mũi nhỏ, nhẹ nhàng ngửi một chút, trực tiếp đẩy cậu ra, cực kỳ ghét bỏ, “Thuốc này thật khó ngửi.”

Đôi mắt đen của Tả Tư Nam trầm lặng, đột nhiên vừa tức giận vừa buồn cười. Giờ phút này cậu thậm chí còn muốn kéo cô lại, đánh hai cái lên cái mông nhỏ của cô.

Mặt Tả Tư Nam không có biểu tình gì, ồ một tiếng, sau đó không chút lưu tình chà sát ngón tay ấm áp trên chóp mũi của cô gái nhỏ một lúc.

Mùi hương lại càng nồng đậm, Thẩm Thư Điềm không thể tin được trừng mắt nhìn cậu.

Không nghĩ đến Bạch Miêu ở bên kia lại cùng chung kẻ địch cùng với cô, còn tưởng rằng cậu đang bắt nạt cô, lập tức cong lưng lên, bốn chân đột nhiên nhảy một cái.

Rõ ràng là khoảng cách từ giường đến chỗ kẻ lười nằm trên ghế sô pha này không có xa, nó đương nhiên là có thể dễ dàng nhảy sang đây.

Vừa rơi xuống đất, đã duỗi móng vuốt ra, hướng về phía mặt cậu công kích. Động tác rất dứt khoát lưu loát, không lưu tình một chút nào.

Khóe miệng Tả Tư Nam mím thành một đường thẳng, hơi ngẩng mặt về phía sau, tránh thoát, đôi mắt đen lạnh như băng liếc nhìn nó một cái.

Thẩm Thư Điềm bị dọa, lo lắng Tả Tư Nam sẽ tức giận, nhanh chóng duỗi tay ra chặn nửa người phía trên của Bạch Miêu lại, kéo nó đặt ở trên đùi.

Mới vừa rồi vẫn còn khí thế hùng hổ, kết quả vừa mới ngồi lên trên đùi của Thẩm Thư Điềm đã lập tức sợ hãi, dính ở trên đùi cô không chịu đi xuống.

Thẩm Thư Điềm có chút buồn cười, nắm lấy cằm của nó nhẹ nhàng cào. Quả nhiên, một loạt âm thanh gầm gừ của con mèo phát ra.

Rất thoải mái, đôi mắt đều híp lại.

Tả Tư Nam không có hứng thú với hành động này của nó, liếc mắt nhìn Bạch Miêu một cái, vô cùng lạnh lẽo.

Chỉ là cảm xúc yêu thích của cô gái này quá rõ ràng, cậu hơi miễn cưỡng bỏ qua một bên, không muốn nhìn thấy một màn chói mắt như thế này.

Thẩm Thư Điềm quên mất cảm giác khác thường chợt lóe lên lúc vừa rồi, lại nghĩ đến động tác của Bạch Miêu cũng khá hung ác, xấu hổ nổi lên trong lòng, cô ho nhẹ một tiếng, “Cậu mau ngủ đi.”

“Ừm.”

Tả Tư Nam xoa xoa lông mày, giọng nói trầm ấm êm tai, thuận theo nằm xuống, đôi mắt đen kiều diễm yên tĩnh nhắm mắt lại.

Thẩm Thư Điềm ngồi một chỗ buồn chán chải lông cho mèo. Trong phòng rất yên tĩnh, cũng không biết trải qua bao lâu, chỉ còn nghe thấy âm thanh hô hấp đều đều của cậu. Thẩm Thư Điềm chớp chớp đôi mắt nhìn, cánh tay nửa chống dựa sát vào đầu giường.

Cô nhỏ giọng nói: “Cậu ngủ thiếp đi rồi sao?”

“Ừ?”

“Thật sự ngủ rồi?”

Thẩm Thư Điềm hơi phồng má lên, khóe miệng nhếch lên một tia xấu xa nho nhỏ. Đột nhiên duỗi tay, véo một cái trên gương mặt trắng nõn bóng loáng của thiếu niên, lực đạo cũng không mạnh, nhưng giọng nói lại khá tức giận.

“Ai cho cậu phép bôi thuốc lên mặt tôi!”

“Xấu xa!”

Thẩm Thư Điềm thỏa mãn, cả người thoải mái dễ chịu đứng thẳng lên, ôm con mèo trắng ở trong lồ ng ngực lên, suy nghĩ một lát, lại nói ra một câu, ngọt ngào, “Cậu nghỉ ngơi thật tốt đi, mơ thấy giấc mơ đẹp nha.”

Cô đứng lên, cẩn thận vặn tay nắm của, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.

Trong bóng tối, người thiếu niên nằm trên giường chậm rãi mở mắt ra, cảm giác mềm mại của cô gái vẫn còn sót lại. Cậu giơ tay chạm vào vị trí kia, đôi mắt hiện lên ý cười.

Sau đó lật người một cái, nhắm hai mắt lại một lần nữa.



Bạch Miêu là thú cưng đầu tiên Thẩm Thư Điềm nuôi dưỡng, đặc biệt là cả hai cùng nhau trải qua hoạn nạn, cho nên cô vô cùng coi trọng nó.

Những mà bây giờ ngay cả bước đầu tiên là đặt tên cho nó mà cô đã bị mắc kẹt rất lâu.

Thẩm Thư Điềm rất nỗ lực khai thông cùng nó, nhìn xem nó có thể tâm ý tương thông gì đó hay không. Dù sao thì, cô cũng hy vọng nó sẽ thích, tuy rằng như vậy rất ngu ngốc.

Tiểu Đại Bạch đã bị loại bỏ, lại là con trai, tốt nhất nên tìm một cái tên thô bạo một chút.

Tốt nhất là vô cùng soái đến mức không được.

Thẩm Thư Điềm ngồi trên sô pha lật xem từ điển, Bạch Miêu dựa vào bên người cô xem TV đang chiếu một bộ phim cổ trang.

Rõ ràng xem không hiểu, nhưng mà nó đúng là xem một cách say sưa, đã nhìn đến nửa giờ.

Thẩm Thư Điềm không để ở trong lòng, cũng không biết trong TV đang chiếu cái gì, Bạch Miêu kêu lên một tiếng, sau đó lại kêu lên một tiếng.

Tầm mắt của Thẩm Thư Điềm dần dần rời khỏi quyển từ điển, liếc nhìn về phía TV, lại chậm rãi nhìn về phía Bạch Miêu, do dự nói: “Tướng Quân?”

“Meo.”

“Tướng Quân.”

“Meo.”

“Tướng Quân?”

“Meo.”

“Tiểu Bạch.”

“…”

“Đại Bạch.”

“…”

“Tướng Quân?”

“Meo.”

Được rồi, cô hiểu ý của nó rồi. Không nghĩ tới, dã tâm lại lớn như vậy.

Thẩm Thư Điềm nhịn không được giơ tay xoa xoa bộ lông dài của nó, cong mắt cười, “Ngươi là một con mèo con, vậy mà muốn được gọi là Tướng Quân.”

Thím Phương cắt một đ ĩa trái cây mang lên, cười nói: “Cô chủ đã đặt tên cho con mèo này rồi à.”

Thẩm Thư Điềm bế con mèo trắng lên, “Cứ gọi là Tướng Quân đi.”

“Meo.”

Thím Phương kinh ngạc nói: “Nó thông minh như vậy sao.”

Thẩm Thư Điềm rung đùi đắc ý, “Do nó tự mình chọn.”

Sau đó cô kể lại những chuyện cười của Tướng Quân, khiến cho thím Phương vô cùng vui vẻ, không ngừng khích lệ Tướng Quân.

Rõ ràng là được mọi người vô cùng yêu thích.

Đến buổi trưa, Tả Tư Nam vẫn chưa rời giường, cho nên chỉ có một mình Thẩm Thư Điềm ngồi ăn cơm. Nhìn Tướng Quân ăn đến vô cùng vui sướng, cô đột nhiên nghĩ, nên mua thêm cho Tướng Quân nhiều đồ vật hơn nữa.

Đúng rồi, cô còn phải đưa Tướng Quân đi tiêm vắc – xin phòng bệnh.

Ba người Trần Ngữ Trúc vừa đúng lúc tan học, trực tiếp đến đây, mấy người cùng nhau ngồi ở trong phòng khách.

Trần Ngữ Trúc ngồi bên cạnh Thẩm Thư Điềm, ôm lấy Tướng Quân, “Điềm Điềm, không phải mình đã nói là giữa trưa ngày hôm nay chúng ta đến Cục Cảnh Sát một chuyến sao? Chúng ta đi thôi. Mình mới biết cái người ngày hôm qua bị đánh là đáng đời.”

Giọng điệu của Trần Ngữ Trúc rất phẫn nộ, “Không phải lần đầu tiên hắn ta làm chuyện như vậy, lại còn là một tù nhân trốn trại đó, vào nhà cướp bóc, phạm tội. Cảnh sát đã phát lệnh truy nã khắp nơi nhưng không bắt được. Không nghĩ tới lần này lại bắt được. Hắn ta ra khỏi bệnh viện chắc chắn sẽ bị bắt vào ngục giam.”

Vệ Tiêu Kiệt bình tĩnh nói: “Lúc trước tin tức và báo chí cũng đăng tin tức, em cũng nhìn qua rồi, nhưng không có nhận ra tên khốn đó.”

Thật ra chủ yếu là do Tả Tư Nam ra tay trước, lúc nhìn thấy khuôn mặt của tên kia, đã hoàn toàn thay đổi rồi. Có thể thấy Tả Tư Nam xuống tay có bao nhiêu tàn nhẫn.

Thi Lâm hung hăng gặm một miếng trên quả táo, vẫn còn rất không cam lòng, mạnh mẽ đạp một lúc xuống đất, “Sớm biết như vậy, lúc trước ông đây đã cho hắn thêm mấy quyền nữa. Kẻ bại hoại cặn bã của xã hội.”

Trần Ngữ Trúc múa may nắm đấm, “Mình cũng hối hận lúc ấy không đá cho hắn mấy cước.”

Thẩm Thư Điềm liếc mắt nhìn Tả Tư Nam đang thả lỏng người dựa người lên ghế sô pha. Vì vậy cho nên hiện tại ngược lại là lập công sao?

Tả Tư Nam chú ý tới tầm mắt Thẩm Thư Điềm, khẽ nhướng mày, khóe miệng ngậm lấy ý cười, “Làm sao vậy?”

Thẩm Thư Điềm không tự giác cười theo, “Không có chuyện gì, chỉ là muốn cảm ơn cậu.”

Còn có, chuyện này không có hậu quả nghiêm trọng gì, thật sự là quá tốt.

“Hừ hừ.”

Trần Ngữ Trúc nhìn thấy, lắc lắc đầu, trên tay vuốt lông mèo, Tướng Quân liên tục kêu lên không ngừng, hiển nhiên nó rất yêu thích nựng như vậy.

Thi Lâm cũng đến, làm bộ muốn cướp đi, lại bị Trần Ngữ Trúc tránh được, cô ấy hừ một tiếng, “Không được giành, nó không cần cậu, không cho cậu.”

Thi Lâm cầm quả táo trong tay ném vào thùng rác, vô cùng không phục, “Để ở giữa đi, xem xem nó sẽ chọn ai.”

“Để thì để, ai sợ ai. Nó chắc chắn không chọn cậu, cậu xấu.”

“Tiểu gia đây phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong.”

Trần Ngữ Trúc đặt Tướng Quân ở giữa bàn trà, cách Thi Lâm một khoảng cách tường xứng, đồng thời ngồi xổm xuống, không ngừng dụ dỗ mê hoặc nó.

Tướng Quân hơi động đậy, không khí có chút khẩn trương. Sau đó, nó nhảy thẳng vào trong lồ ng ngực của Thẩm Thư Điềm.

Thẩm Thư Điềm: “A.”

Trần Ngữ Trúc: “…”

Thi Lâm: “…”

Thi Lâm bước đến, mang Tướng Quân đi, “Chúng ta chuyển sang chỗ khác.”

“Được.”

Thẩm Thư Điềm: “…”

Thẩm Thư Điềm biết xảy ra chuyện như vậy, Tả Cảnh Long đương nhiên không thể không biết. Trong lòng buồn bực, ông quyết định khiến cho người đàn ông kia ở trong tù thêm nhiều năm nữa.

Lấy thế lực của Tả gia, chuyện này thật sự là cực kỳ đơn giản.

Mà ngược lại, ông đối với phản ứng của Tả Tư Nam thì thấy vừa lòng hơn nhiều, có tâm huyết, thật nam tính, không hổ danh là người của Tả gia.

Kể cả chuyện Tả Kỳ đã làm, cũng bị ông biết rồi. Ông không chỉ kêu ông ta về hung hăng mắng cho một trận, mà còn thu hồi một phần quyền lợi công ty của ông ta, để cho ông ta tỉnh táo lại, cơm đều đút cho chó ăn hết sao?

Gặp phải chuyện quan trọng như vậy, lễ nghi cơ bản nhất cũng làm không được. Quả thật là mất mặt. Ngủ với phụ nữ nhiều đến mức đầu óc hỏng rồi sao?

Hai ba ngày gần đây, chân của Thẩm Thư Điềm gần như là đã khỏi hẳn, đi đường cũng không gặp trở ngại gì.

Buổi chiều chủ nhật, Thẩm Thư Điềm nhét Tướng Quân vào trong cái lều dành cho mèo mới mua. Tướng Quân chưa được trải nghiệm cái này bao giờ.

Nhìn Tướng Quân ở bên trong lều mê mang trừng lớn đôi mắt màu lam, Thẩm Thư Điềm không nhịn được mà thoải mái cười.

Thẩm Thư Điềm muốn đi tiêm vắc-xin phòng bệnh cho Tướng Quân, thuận tiện mua ổ mèo luôn, còn có thức ăn cho mèo. Cô không hiểu lắm nên đi hỏi bác sĩ một chút.

Tướng Quân chỉ ở trong nhà có mấy ngày, mắt thường cũng có thể thấy được nó mập lên, lông tóc đều trắng sáng rất nhiều, lông xù xù thành một nhúm thật là khả quan.

Chỉ là nó ở chung với Tả Tư Nam không được hòa hợp lắm, giống như là đối thủ một mất một còn.

Chỉ cần là nơi Tả Tư Nam xuất hiện, Tướng Quân tất nhiên cách xa cậu, nhưng lại cách chỗ của Thẩm Thư Điềm gần nhất.

Nếu như Thẩm Thư Điềm không có ở đây, nó nhất định chọn nơi cách xa Tả Tư Nam nhất, xem TV dù sao cũng thuận tiện.

Lưng của Tướng Quân được đưa đến bệnh viện kiểm tra lại, chắc chắn rằng không để lại di chứng. Thẩm Thư Điềm vừa định bế nó lên, lại bị một bàn tay đầy khớp xương khác cầm lấy, một tay xách, một tay đỡ lưng.

Thẩm Thư Điềm kinh ngạc chớp chớp mắt, ngữ khí mềm ấm, “Ôi chao”.

“Tôi đi cùng với chị.”

Đại khái là ngày hôm nay Thái Tử gia quá nhàm chán, muốn trải nghiệm cuộc sống một lúc.

Thẩm Thư Điềm xoay người, nhìn Tả Tư Nam chậm rì rì đi ở phía trước, tư thái tản mạn. Tướng Quân nằm trong lều trong suốt ngây ngốc nhìn cô, hiển nhiên không biết tại sao mình lại bị cái kẻ đáng ghét này vác lên rồi.

Thẩm Thư Điềm cũng rập khuôn đi theo sát đằng sau cậu, ngón tay xoắn lại, nhịn không được nhắc nhở: “Tôi muốn đi mua đồ cho Tướng Quân, còn muốn đi tiêm nữa, cậu thật sự muốn đi cùng sao.”

Cô thật sự hoài nghi cậu rất không thích Tướng Quân. Đương nhiên, Tướng Quân cũng không thích cậu.

Nhưng mà lúc cô mang Tướng Quân về Tả gia, không hỏi ý kiến xem cậu có đồng ý hay không, cho nên cô có chút chột dạ.

“Tôi biết.” Tả Tư Nam thanh đạm nói.

“Không phải cậu ghét Tướng Quân sao?”

Cậu hơi ngừng lại, thanh âm lạnh lẽo, “Không có.”

Giọng điệu của Thẩm Thư Điềm có chút chờ mong, “Vậy là cậu thích Tướng Quân.”

Tả Tư Nam nghĩ vậy liền nhìn con mèo ngu xuẩn trong tay. Cả ngày chỉ biết bán manh làm nũng, lại còn dính trên người Thẩm Thư Điềm. Cậu có thể thích điểm gì ở nó chứ?

Điều cậu mong muốn nhất chính là nhấc nó lên, ném văng nó đi nơi khác.

Nhưng mà cậu mím môi mỏng, nhìn đôi mắt sáng long lanh của người cô gái trước mặt, do dự một chút đáp, “Thích.”

Đôi mắt của Thẩm Thư Điềm càng sáng ngời, “Tôi biết là cậu rất thích Tướng Quân mà.”

Cô dương dương đắc ý lắc cái đầu nhỏ, tóc buộc đuôi ngựa ở sau người cũng vung vung vài cái, vừa trẻ lại tràn đầy sức sống.

Chỉ là Thẩm Thư Điềm vừa mới dứt lời, sau đó nhìn thấy chân trước của Tướng Quân duỗi ra từ bên dưới lỗ nhỏ, giống như là cố gắng muốn gãi cái gì đó.

“Meo meo meo.”

Tả Tư Nam hình như cảm giác được, mặt không cảm xúc đặt cái túi ở sau lưng xuống, sau đó khoảng chừng là quơ quơ cái túi của con mèo sang trái phải, sau đó móng vuốt của Tướng Quân động càng lợi hại hơn.

Tả Tư Nam không có cảm xúc, “Có khả năng đầu của nó bị nước vào, tôi đem nước đi lắc ra ngoài.”

Tướng Quân: “Meo!”

Thẩm Thư Điềm: “…”

Quên đi, bây giờ cô lập tức thu hồi lời nói mới vừa rồi.

Hai người đi tới trung tâm Lạc thành, một nơi nổi danh có rất nhiều cửa hàng thú cưng, ngay cả cửa hàng chăm sóc và làm đẹp thú cưng cũng vô cùng tốt.

Thời tiết lại cực kỳ khô nóng, nhiệt độ không ngừng tăng lên, cửa hàng thú cưng ở ngay phía chếch đối diện đường lớn.

Bên cạnh là một cửa tiệm trà sữa, trong tiệm rất náo nhiệt, có rất nhiều người.

Thời tiết nắng gắt, nóng hầm hập như này mà ngồi ở trong phòng điều hòa là lựa chọn chính xác nhất.

Thẩm Thư Điềm thèm ăn, đôi mắt màu hổ phách ngập nước, “Tôi muốn đi mua một ly trà sữa, cậu muốn uống không.”

Thẩm Thư Điềm biết Tả Tư Nam không thích những nơi chật chội như vậy, hơn nữa hiện tại cậu còn đang đeo cái túi của con mèo. Nếu như cậu muốn uống, cô sẽ đi mua cho cậu một cốc.

“Không cần.”

“Vậy tôi đi mua cho cậu một chai nước khoáng, cậu ở chỗ này chờ tôi.”

“Được.”

Thẩm Thư Điềm chạy chậm qua đó, nhìn menu một chút, gọi một ly nước dưa hấu lớn.

Người đứng đợi rất nhiều, phía trước Thẩm Thư Điềm còn có mấy người đang chờ, cô nhàn rỗi nhìn động tác của nhân viên cửa hàng.

“Mau nhìn kìa, bên kia dưới tán cây có nam sinh rất đẹp trai.”

“Ở đâu.”

“Oa, đúng vậy, đẹp trai thật đấy.”

“Cậu nhìn xem, có phải cậu ấy đang đeo một cái túi mèo lớn không?”

“Mình nhìn thấy con mèo rồi, vừa đẹp lại vừa dễ thương, quá tuyệt vời đi.”

……

Thẩm Thư Điềm quay người lại nhìn, Tả Tư Nam lười biếng đứng ở nơi đó, áo trắng quần đen, dáng người kiên cường, hơn nữa còn là một bộ dáng hại dân hại nước, thật sự rất dễ thấy.

Tả Tư Nam như cảm nhận được ánh mắt của cô, ngẩng đầu nhìn về phía bên này. Trên khuôn mặt lãnh đạm lạnh nhạt thoáng tươi cười, rất câu người.

“Trời ơi, cười như này đẹp quá đi. Mấy anh trai nhỏ bây giờ đều đẹp trai như vậy sao?”

“Cái gì mà anh trai nhỏ, chú ý số của cậu ấy đi, nhưng cậu ấy đang nhìn ai vậy.”

“Ui trời, cần gì để ý tuổi tác, hiện tại người trẻ tuổi đều trêu chọc như vậy.”

“Đáng tiếc chị đây đã già rồi, nếu trẻ lại mười tuổi, tôi nhất định sẽ theo đuổi cậu ấy, trong lòng thật sự là nhảy lên ầm ầm.”

Thẩm Thư Điềm buồn cười lắc đầu, rồi lại không khỏi cảm thấy đối phương nói rất có đạo lý, phong thái của thiếu niên, nổi bật chói mắt.

Đặc biệt là cái người này.

Thẩm Thư Điềm cầm nước dưa hấu, lấy thêm một ly nước khoáng trong tủ lạnh,  sau đó thanh toán tiền.

Lúc ngẩng đầu nhìn qua lại phát hiện có một cô gái áo ngắn quần cộc, để lộ ra cái bụng bằng phẳng đứng ở trước mặt Tả Tư Nam, cười cực kỳ rạng rỡ.

Thẩm Thư Điềm bước chân dừng lại, đây là gặp được diễm ngộ, cô hiện tại có nên đi qua đó hay không

Tả Tư Nam cõng Tướng Quân. Từ sau khi Thẩm Thư Điềm đi mua trà sữa, Tướng Quân lại không an phận, không ngừng lấy móng vuốt gãi túi mèo.

“Cậu thật khỏe mạnh nha, con mèo cũng rất đáng yêu.”

Đáng yêu?

Tả Tư Nam nghe âm thanh chói tai xé kia, bên trong ánh mắt xinh đẹp lạnh lùng không có cảm xúc gì.

Nữ sinh liếc mắt nhìn Tả Tư Nam một chút, lại phát hiện bộ mặt anh tuấn kia cực kỳ lạnh nhạt, thậm chí không trả lời lại cô ta.

Nhưng như vậy càng khiến cậu hấp dẫn thêm ánh mắt người khác, khiến cho cô ta muốn chinh phục.

Cô ta cười đến càng xinh đẹp, cực kỳ tự tin, “Con mèo này cậu mua ở chỗ nào vậy, mình cũng muốn mua.”

Tả Tư Nam nhàn nhạt liếc mắt nhìn cô ta một cái, không kiên nhẫn nhíu chặt lông mày, môi mỏng hé mở, “Cút ngay.”

Biểu tình trên khuôn mặt của nữ sinh cứng đờ, không cam lòng, “Hiện tại mặt trời rất lớn, lại nóng như vậy, cậu đang đợi người sao?”

Tả Tư Nam dừng một chút, nhắc đến Thẩm Thư Điềm, trong lòng không tự giác mềm nhũn, đầu độc lòng người, mặt mày lưu luyến, “Chờ cô gái tôi thích.”

Nữ sinh bị ánh mắt như vậy mê hoặc, lại không quá tin tưởng, nhưng mà người thiếu niên ở trong nháy mắt lại trở nên nhu hòa, bên trong mặt mày tinh xảo chính là sự tàn bạo sâu sắc, trong ánh mắt nhìn cô ta hiện lên sự căm ghét không hề che giấu chút nào, khiến cho cô ta trở nên run rẩy.

Thân thể của cô ta cứng đờ lại, lại không thể không xoay người rời đi.

Chỉ là thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn lại xem, dù sao thì một người thật sự quá hấp dẫn người khác như vậy, khí chất rất được, tướng mạo cũng rất tốt..

Câu nói kia có thể chỉ là một cái cớ có chất lượng tốt mà anh hay dùng để từ chối một người hay không, nam sinh luôn là người kiêu căng tự mãn, cũng không khó để lý giải, cứ coi như là đang đợi người con gái khác đi, nói không chừng người con gái đó còn không bằng cô ta.

Thời điểm Thẩm Thư Điềm hút trà sữa đi qua, sự xa cách trên mặt của Tả Tư Nam còn chưa có tản đi.

Nhưng mà cô không sợ, hoặc là nói cô không cảm nhận được.

Cuối cùng Thẩm Thư Điềm nhảy nhảy như một con thỏ bình thường nhảy đến trước mặt của Tả Tư Nam, đến khi anh ngước nhìn lên, đối mắ long lanh mà  giảo hoạt đem chai nước khoáng ở trong tay mà kề sát vào khuôn mặt của anh.

Cô hoàn toàn không ý thức được động tác này nếu như đổi lại là người khác làm như vậy thì dù có gan to bằng trời đến cỡ nào, thì chỉ sau một khắc liền có khả năng muốn xuống địa ngục.

Cô chính là hoàn toàn không nghĩ đến vấn đề này, cứ tự nhiên như vậy mà tùy ý thích làm gì thì làm liền động thủ. Nhưng mà cô lại không biết, cái này chẳng qua là Tả Tư Nam dung túng cô, sủng nịch cô cho nên cô mới có được cảm giác an toàn.

Sự lạnh lẽo kề sát ở trên khuôn mặt, gương mặt người con gái đỏ hồng ngước lên nhìn anh, môi bởi vì uống trà sữa mà càng thêm hồng nhuận, mặt trên có một tầng ánh sáng nhàn nhạt lộng lẫy, khiến cho anh vô cùng yêu mến.

Thật sự là vô cùng đáng yêu xinh đẹp.

Yết hầu gợi cảm của anh lăn lên lăn xuống, giơ tay nắm lấy bàn tay của Thẩm Thư Điềm đang cầm chai nước khoáng, lực đạo thoáng tăng thêm.

“Lòng bàn tay của em nóng quá.” Thẩm Thư Điềm không để ý, chỉ cho rằng là anh không chú ý đến, cười tủm tỉm đem tay nhỏ rút ra.

Cúi đầu hút một ngụm trà sữa, hương hoa quả ngọt ngào tràn ngập trong khoang miệng, răng trắng cắn cắn ống hút theo thói quen, lưu lại một dấu răng nho nhỏ.

Cô vui vẻ nheo đôi mắt lại, giống y như hệt con mèo nhỏ.

Màu đen trong đôi mắt của Tả Tư Nam lại càng đậm, ho nhẹ một tiếng, cố gắn kiềm chế lại, cậu cưỡng chế bản thân nghiêng đầu nhìn về một hướng khác, sau đó vặn nắp bình ra, dòng nước lạnh lẽo trôi vào trong yết hầu, cuối cùng cũng coi như là không hề tỉnh táo như vậy.

Thẩm Thư Điềm và Tả Tư Nam đi đến chỗ đèn xanh đèn đỏ, vừa vặn đúng là lúc đèn xanh, bên cạnh lại là một nữ sinh đi đặc biệt nhanh hơn, đi nhanh vài bước, lại quay đầu lại liếc mắt nhìn Thẩm Thư Điềm một cái.

Trong mắt hiện rõ lên vẻ kinh hãi, cô ta mím môi, vẻ  mất mát trong mắt hết sức rõ ràng.

Thẩm Thư Điềm không rõ vì sao, nhưng có thể nhận ra được, đây là người vừa rồi mới đến gần Tả Tư Nam.

Thẩm Thư Điềm thấy hơi tò mò chuyện vừa rồi bọn họ đã nói gì, hiện tại sao lại xảy ra chuyện như thế này, nhưng khi nghĩ lại vẫn không dám hỏi ra.

Tả Tư Nam không nói, cô mà hỏi thì rất là kỳ quái.

Đi đến bệnh viện đa khoa thú y, bây giờ là giữa trưa, người đến đây cũng không nhiều. Trong lồng tre có rất nhiều con mèo và chó có bệnh liên quan đến nhau, thậm chí còn đáng thương đến mức phải truyền nước, truyền dịch.

Thỉnh thoảng sẽ nghe thấy được những âm thanh r3n rỉ  đáng thương, Thẩm Thư Điềm phát hiện khi có Tướng Quân rồi, thì lại càng thêm không chịu nổi khi nhìn thấy những con mèo con chó đáng thương này.

Thẩm Thư Điềm lấy lại bình tĩnh, đầu tiên đi lên phía trước, tiếp đãi cô là một anh bác sĩ trẻ dịu dàng ngượng ngùng, khi cười rộ lên má phải có một cái lúm đồng tiền nho nhỏ.

Thẩm Thư Điềm giương lên nụ cười tươi đẹp, xinh đẹp mỏng manh, gương mặt của cậu ta ngay lập tức nóng lên, lỗ tai cũng đỏ lên.

Chỉ là anh ta liếc mắt nhìn thấy ánh mắt của người con trai đứng đằng sau cô gái đang không ngừng nhìn anh ta, đôi mắt màu đen nhìn anh ta thâm trầm, nhếch khóe miệng lên, anh ta cảm giác được nỗi áp bức mãnh liệt không tên.

Anh ta có thể cảm nhận được, cậu ấy đối người con gái xinh đẹp trước mắt này có ý muốn chiếm hữu rất mãnh liệt, cho dù thoạt nhìn cậu rất lãnh đạm lại xa cách, tâm trạng hờ hững.

Tướng Quân rõ ràng hoảng loạn hơn nhiều, nó nhìn khắp nơi, hoàn cảnh ngột ngạt như vậy khiến nó vô cùng không thích, đôi mắt màu lam trở nên vô cùng đáng thương, con mèo co toàn bộ cơ thể lại thành một đoàn không chịu động đậy.

Ngày đó xử lý móng vuốt cho nó chính là cứ xuyên qua quần áo như vậy, thật sự rất đau.

Thẩm Thư Điềm để Tả Tư Nam đem túi mèo lấy xuống, cô mở túi mèo ra, muốn đem Tướng Quân lấy ra ngoài.

Đôi mắt đen của Tả Tư Nam nhìn chằm chằm nó không chớp mắt, giống như là chỉ cần nó dám duỗi móng vuốt ra, cậu bèn ra tay không chút lưu tình nào.

Tướng Quân trong lòng sợ hãi, thế nhưng vẫn không chịu làm tổn thương Thẩm Thư Điềm, chỉ là toàn bộ thân thể vòng ở trên cánh tay của nàng, không chịu xuống dưới.

Thẩm Thư Điềm nhìn cánh tay của con mèo dài ra, nho nhỏ mà quơ quơ, nhịn không được bật cười.

Tướng Quân càng ôm tứ chi chặt hơn nữa, kêu meo một tiếng, giống như là đang bất mãn với ý cười của Thẩm Thư Điềm, lại thấp thỏm lo âu, đặc biệt đáng thương.

Lòng Thẩm Thư Điềm trong nháy mắt liền mềm nhũn, cũng không chê cười nó nữa, mà vuốt đầu nhỏ xù xù lông của nó, không biết làm thế nào mới được.

Tả Tư Nam tiến lên một bước, biểu tình hờ hững, thế nhưng động tác trên tay lại cực kỳ cứng rắn lạnh lẽo, không quan tâm đ ến sự bất mãn của Tướng Quân, mạnh mẽ mà đem Tướng Quân lột xuống dưới.

Không chút lưu tình nào mà đưa cho bác sĩ, bác sĩ nam trẻ tuổi liền kiểm tra thân thể cho Tướng Quân, tình trạng thân thể thực sự không tồi, chỉ là lưu lạc lang thang quá lâu, dạ dày không tốt lắm, sức ăn phải khống chế thật tốt, phải tránh ăn uống quá độ.

Bác sĩ cười cười, “Đại khái là ba tuổi rồi.”

Thẩm Thư Điềm mím môi, “Kia lưu lạc đã lâu.”

Trong giọng nói đều là đau lòng.

Bác sĩ gật gật đầu, “Không có việc gì, hiện tại nó đã gặp được một người chủ nhân tốt.”

Thẩm Thư Điềm đi theo bên cạnh người của bác sĩ, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc mà xinh đẹp, cẩn thận nghiêm túc gật đầu, đem những gì mà bác sĩ giao phó đều nhớ hết.

Ánh mắt của Tả Tư Nam vẫn luôn dõi theo Thẩm Thư Điềm, cậu thích người con gái không chỉ có xinh đẹp, mà tâm địa lại lương thiện.

Mà cậu muốn làm, chính là đem cô kéo xuống. Nhưng mà, cậu nghĩ, kể cả có ở trong địa ngục, cũng sẽ tạo cho cô một tòa thiên đường tòa ánh sáng.

Nhận lấy Tướng Quân muốn cho nó đi tiêm, điện thoại của Thẩm Thư Điềm liền ngay ở lúc này vang lên.

Là Vưu Tịnh gọi điện thoại đến đây.

Thẩm Thư Điềm nhìn thoáng qua bác sĩ đang chuẩn bị tiêm, do dự một lúc, mới dặn dò Tả Tư Nam, “Chị đi nghe điện thoại một chút, em trông Tướng Quân một lúc giúp chị.”

“Ừm.”

Thẩm Thư Điềm đi tới bên ngoài, lần này Vưu Tịnh gọi điện thoại đến vẫn như cũ là muốn khuyên bảo Thẩm Thư Điềm đi đến Tề gia tham dự tiệc Quốc Khánh.

“Tôi không đi.”

“Mẹ của cô cũng ở bên đó.”

Thẩm Thư Điềm dừng một chút, “Nhưng mà tôi đã đồng ý sẽ đi đến nhà của ông nội Tả rồi.”

Vưu Tịnh có chút tiếc nuối, “Được, vậy lần sau đi.”

“Ừm.”

Thẩm Thư Điềm ngắt điện thoại, hít sâu một hơi, vỗ vỗ gương mặt, xoay người lại đi vào.

Chỉ là còn chưa đi đến chỗ bác sĩ, Thẩm Thư Điềm đã nhìn thấy Tướng Quân được Tả Tư Nam ôm vào trong lòng, một móng vuốt đã bị bác sĩ kéo ra ngoài, đầu nhỏ của nó sợ hãi chôn ở chỗ khuỷu tay của Tả Tư Nam, thân thể đều đang phát run lên, nhưng cũng không giãy giụa.

Tướng Quân thế mà lại tình nguyện vùi ở trên người của Tả Tư Nam.

Mà một cái tay khác của Tả Tư Nam lại đang vỗ về trên cái đầu nhỏ xù lông của nó, sườn mặt hờ hững, Thẩm Thư Điềm lại cảm nhận được một tia ôn hòa không nói rõ được.

Hai ngày này, một người một mèo như nước với lửa, đến gần rồi cũng như ở giữa có vĩ tuyến 38*, càng không cần phải nói có thể là tại không nhìn thấy vẻ dịu dàng như vậy ở Tả Tư Nam.

* Vĩ tuyến 38 là ranh giới chia cắt bán đảo Triều Tiên thành hai quốc gia là CHDCND Triều Tiên và Cộng hòa Triều Tiên (Hàn Quốc)