Trong bóng tối thế này, không thể nhìn thấy gì cả. Lâm Bán Hạ thử đi lên phía trước hai bước, lại thấy trán mình đụng phải thứ gì đó ướt át. Cậu giơ tay bắt lấy, lập tức ý thức được thứ này có gì đó không đúng, xúc cảm khi chạm vào trơn ướt mềm mại, rất giống... một tảng thịt không có da. Lâm Bán Hạ không dám tiếp tục tiến lên nữa, cậu quay người lấy đèn pin trong ba lô, ấn nút.
Cả căn hầm tối đen trong nháy mắt bị chiếu sáng, Lâm Bán Hạ cũng thấy rõ vị trí của mình. Hình như cậu đang ở một gian phòng xây bằng đá, trên nền phòng có một đồ án vẽ bằng đường cong màu trắng, cậu xem không hiểu. Khi đèn pin của Lâm Bán Hạ chiếu lên đỉnh đầu, bên cạnh lại truyền tới tiếng kêu sợ hãi của Sergei...
Trên trần treo mấy chục thi thể người, tất cả đều bị lột da, cơ bắp đỏ rói loã lồ lộ ra, những thi thể ấy bị dây thừng trói lại với tư thế hiến tế mà treo lên trần. Máu tươi trên người bọn họ không ngừng nhỏ xuống, rơi lên mặt, lên người Lâm Bán Hạ.
Sergei tất nhiên cũng nhìn thấy, phát ra một tiếng kêu sợ hãi.
Lâm Bán Hạ muốn an ủi anh ta, chần chừ nửa ngày mới ra được một câu "Ok", cũng may Sergei nhanh chóng phục hồi, đưa tay lau vết máu bị nhỏ lên mặt, miễn cưỡng cười với Lâm Bán Hạ, tỏ vẻ mình không sao.
Lâm Bán Hạ lại gọi mấy tiếng "Lý Tô", ở góc nào đó bên trong không thấy rõ, truyền đến âm thanh yếu ớt của Lý Tô: "Ở đây."
Lâm Bán Hạ vội vàng lần theo tiếng nói, lại thấy Lý Tô ngồi dưới đất: "Anh không sao chứ?"
"Không sao." Lý Tô bò dậy, tháo kính râm và khẩu trang xuống, ho khan vài tiếng: "Chẳng khéo chút nào, lần này thô bạo quá, lần sau nhẹ nhàng hơn mới tốt."
Lâm Bán Hạ dở khóc dở cười.
"Hẳn bây giờ chúng ta đang ở dưới toà thành." Lý Tô nói, "Cẩn thận một chút, bên trong có lẽ có gì đó." Thi thể treo trên đỉnh đầu bọn họ vẫn còn tươi mới, điều này chứng tỏ có ai đó đã làm hết thảy những việc này. Lâm Bán Hạ quan sát bốn phía mới chắc chắn rằng không sao trở về bằng đường cũ được nữa, nơi bọn họ xuống đã hoàn toàn sụp đổ, chỉ có thể tiếp tục đi vào bên trong.
Lâm Bán Hạ nhìn chằm chằm những thi thể đáng sợ kia trong chốc lát, chợt cảm thấy hơi kỳ quái. Những thi thể này hình như đều là phụ nữ tóc đen, vì đã bị lột da nên không sao trông rõ được khuôn mặt, song từ hình thể có thể suy ra được, tựa hồ bộ dáng của những thi thể này không khác nhau là mấy.
"Là hiến tế sao?" Lý Tô cũng cảm thấy kỳ lạ, "Nhìn còn rất mới..." Anh cũng cảm thấy không thoải mái, nói: "Vẫn nên rời khỏi đây trước thì hơn."
Ba người tìm kiếm một chốc, cuối cùng phát hiện ra một thông đạo hẹp dài trong góc phòng. Lý Tô đi vào, quyết định thử vận may bên kia xem sao.
Thông đạo này cực kỳ chật hẹp, chỉ có thể nghiêng người mà đi. Lý Tô dẫn đầu, còn Sergei thì bởi dáng người cao to nên bị ép lại phía sau. Chật vật qua được thông đạo, cuối cùng ba người cũng tới được một phòng khác. Đó là một căn phòng rỗng, không có gì cả, chỉ có những văn tự được viết lung tung chằng chịt trên vách tường, nhìn giống tiếng Nga, Lâm Bán Hạ xem không hiểu chỉ đành hỏi Lý Tô chúng viết cái gì.
Vẻ mặt Lý Tô hơi khó coi: "Một vài... lời cầu cứu."
Sergei đứng cạnh bọn họ, tất nhiên là đọc hiểu những chữ này. Anh ta ôm chặt hai tay, hình như hơi lạnh, không ngừng nuốt nước bọt trong cổ họng, thỉnh thoảng còn nhìn ra sau lưng, trông vừa căng thẳng lại có vẻ hơi thần kinh.
Lý Tô thấy thế bèn hỏi anh sao rồi.
"Sau lưng hơi đau." Sergei khàn giọng nói, "Không biết có phải bị thương lúc rơi xuống đây không."
Lý Tô nói: 'Để tôi xem cho anh." Anh bảo Sergei quay người, đèn pin trong tay vừa chiếu đến, vẻ mặt Lý Tô lập tức thay đổi. Từ góc nhìn của Lâm Bán Hạ, vừa vặn cũng thấy được sau lưng Sergei. Chỉ thấy giữa lưng anh ta có rất nhiều vết xanh tím, nếu là vết tích bình thường thì không có gì đáng nói, nhưng hình dạng của chúng, rõ ràng là dấu tay người, năm ngón trên lưng, từng ngón rõ ràng.
Lý Tô nhìn Sergei một chút, hỏi: "Anh bắt đầu đau từ bao giờ, lúc vừa xuống là bắt đầu đau sao?"
Sergei nói: "Không, lúc đi qua hết đường hầm này thì mới đau."
Lý Tô liếm môi, hàm hồ nói: "Không sao đâu, chỉ là không cẩn thận bị va vào đâu đó." Anh nói xong bèn lia đèn pin bốn phía, lúc ánh đèn chiếu tới một góc phòng, da gà trên người anh lập tức nổi lên. Chẳng biết tự bao giờ, trong xó phòng kia xuất hiện một người ngồi xổm ở góc tường. Đó là một người phụ nữ, tóc dài che khuất mặt nên không thể nhìn rõ, nhưng cặp mắt màu xanh lục kia giống hệt loài mèo, đồng tử dựng đứng, đáng sợ y như một con ác quỷ đột nhiên xuất hiện.
"Đệt!!!" Lý Tô mắng một tiếng thô tục, cầm súng săn trong tay lên muốn tấn công. Nhưng súng còn chưa lên nòng đã bị Sergei ngăn lại, anh ta khàn giọng nói: "Không được đánh, cô ấy là đồng đội của tôi..."
"Ai? Ai??" Lý Tô điên mất thôi: "Đồng đội nào??"
"Ilenia, là Ilenia!!" Sergei trừng đôi mắt ngập tràn tơ máu, rống lên: "Cô ấy chưa chết, cô ấy vẫn chưa chết!!"
Lý Tô không dám tin mà nhìn Sergei một chốc. Ngay lúc hai người đang nói, người phụ nữ giống Ilenia như đúc kia bò lên trần căn phòng, chẳng khác nào con nhện. Lý Tô gạt Sergei ra, bắn một phát lên trần. Nhưng anh ngắm không tốt, chỉ bắn trúng chân cô ta. Máu tươi rơi xuống, Ilenia the thé kêu lên một tiếng thê lương, thuận theo trần phòng mà chạy trốn sang những phòng khác, cứ như vậy mà biến mất trong bóng tối.
"Ilenia -" Sergei hô to một tiếng, lại muốn đuổi theo. Lâm Bán Hạ vội vàng cản anh ta lại, kêu lên: "Sergei, tỉnh táo lại một chút, Ilenia đã chết... người mà anh trông thấy kia không phải là cô ấy!!"
Sergei sững sờ, đột nhiên khóc lớn, luôn miệng nói là do mình giết Ilenia, anh ta là một kẻ đáng chết...
"Im miệng!" Lý Tô hét lớn: "Có người đến!!"
Cả ba đồng thời kìm lại hơi thở.
Quả nhiên sau khi Lý Tô nói vậy không lâu, trong bóng tối truyền tới tiếng bước chân rõ ràng. Lý Tô chiếu đèn pin về hướng đó, Lâm Bán Hạ không ngờ rằng lại có thể thấy được khuôn mặt giống hệt Lý Nghiệp trong đường hầm này.
"Đệt." Hôm nay Lý Tô đã nói đủ lời thô tục cho cả một năm. Anh ta nhìn Lý Nghiệp, trên mặt lại không có vẻ gì là vui mừng, khẽ hất cằm nói với Lý Nghiệp: "Đến đây."
Lý Nghiệp đi tới trước mặt Lý Tô.
Lý Tô mặt không đổi sắc nói: "Quỳ xuống, liếm chân cho tôi."
Lâm Bán Hạ: "..." Anh hơi đường đột rồi đấy.
Lý Nghiệp nghe thế, không ngờ lại thật sự nửa quỳ xuống, muốn đặt chân của Lý Tô lên đầu gối mình. Lý Tô mắng một tiếng, không chút do dự nổ súng, một lần nữa giết chết "Lý Nghiệp". Trước khi nước bùn hoàn toàn tan đi trước mắt bọn họ, Lý Tô chỉ vào mà nói với Sergei: "Nhìn thấy không? Là đồ giả mà thôi."
Sergei nhỏ giọng nức nở, anh ta nói: "Ilenia, Ilenia đáng thương của tôi..."
Lâm Bán Hạ nhỏ giọng nói: "Bình thường anh cũng đối xử với Lý Nghiệp như thế à?"
Lý Tô mỉm cười: "Đúng thế, nhưng bình thường sau khi tôi nói câu kia, người nổ súng sẽ là anh ta." Liếm chân à, làm gì có chuyện liếm chân, Lý Nghiệp không đánh gãy chân anh là tốt lắm rồi.
Lâm Bán Hạ: "..."
Sergei nhìn chằm chằm đống nước bùn mà Lý Nghiệp đã hoá thành, chợt hai mắt tỏa sáng, như thể nắm được cọng cỏ cứu mạng cuối cùng, anh nói: "Ilenia để lại máu, cô ấy vẫn chưa chết..."
Lý Tô lạnh lùng nói: "Anh sai rồi, nó sẽ không phạm sai lầm cơ bản như thế. Chỉ cần không phải vết thương trí mạng thì cái nó để lại sẽ luôn là máu tươi, trừ khi anh đánh vỡ đầu nó thì mới phát hiện được nó là giả."
Nghe vậy, vẻ mặt Sergei trở nên vừa khổ sở vừa mờ mịt, nhưng cuối cùng cũng không định tranh luận với Lý Tô nữa.
Lâm Bán Hạ phát hiện ra tinh thần của Sergei hình như đã tiến vào trạng thái bất ổn, lúc tốt lúc xấu, có lúc vẫn còn có thể nói lý, nhưng lại có lúc như ban nãy, khi thấy Ilenia thì lại không màng tất cả mà trực tiếp đuổi theo.
Miễn cưỡng trấn an cảm xúc của Sergei xong, ba người lại tiếp tục tiến về phía trước thăm dò. Lần này họ cẩn thận hơn nhiều, khi tới mỗi phòng đều sẽ kiểm tra mọi ngóc ngách. Đi nhiều hơn một chút nữa, Lâm Bán Hạ cũng rút ra được quy luật, nơi này có vô số những căn phòng đá giống nhau y đúc, có phòng trống không, có phòng lại bày biện đồ vật sinh hoạt của con người, nhưng điểm chung là đều không có dấu vết sinh sống của con người.
Trong bóng đêm, thời gian cứ lặng lẽ trôi qua mà không để ai hay, đến khi Lâm Bán Hạ kịp phản ứng, thì đã tới mười hai giờ sáng.
"Nghỉ ngơi một lát trước đã." Lý Tô có chút mệt mỏi. Một người gác đêm, hai người nghỉ ngơi. Người gác đêm lấy đèn pin soi xét chỗ cửa, phòng khi có vật gì đó đi tới. Lâm Bán Hạ cũng hơi buồn ngủ, nằm lên giường đá cứng rắn là ngủ luôn. Xung quanh tối om, cậu không biết mình đã ngủ bao lâu, nhưng sau khi tỉnh lại, bật đèn pin ra soi mới phát hiện ra không thấy Lý Tô và Sergei đâu nữa. Một mình cậu nằm trong phòng đá trống rỗng, bốn bề lặng yên.
Lâm Bán Hạ ngồi dậy khỏi giường, gọi tên Lý Tô, nhưng không ai trả lời.
Cậu kiểm tra bốn phía một lần, phát hiện ra trên mặt đất có vết máu thì lập tức trở nên căng thẳng, nghĩ rằng Lý Tô chắc chắn đã xảy ra chuyện gì rồi.
"Lý Tô? Lý Tô?" Gọi tên Lý Tô, Lâm Bán Hạ di chuyển trong đêm đen, bốn phía đều là những căn phòng giống nhau như đúc, tựa như cậu đã tiến vào một mê cung quái dị, "Lý Tô? Anh đâu rồi? Lý Tô?" Cậu tiến lên phía trước một khoảng để thăm dò, song không phát hiện ra điều gì, mãi đến khi tới căn phòng nào đó, có tiếng bước chân bối rối truyền tới bên tai, Lâm Bán Hạ sững sờ nhìn về phía phát ra âm thanh ấy, thấy một người Trung Quốc mặt mày đầy máu. Anh ta cũng sững sờ khi nhìn thấy Lâm Bán Hạ, lập tức hô to một tiếng: "Chạy!!"
Lâm Bán Hạ chưa kịp phản ứng đã bị anh ta bắt lấy tay, hai người thoáng chốc cùng chạy như điên.
Vào khoảnh khắc xoay người chạy đi, Lâm Bán Hạ nhìn thoáng qua sau lưng. Trong bóng tối, có vô số những con mắt sáng rực màu xanh lục, từng khuôn mặt người lúc ẩn lúc hiện trong bóng tối, thoáng nhìn qua, trong hành lang chật hẹp ấy, như thể đang có mấy chục người chen nhau mà đứng...
Lâm Bán Hạ chạy như bay, cũng không biết đã chạy bao lâu, tóm lại là đến khi không còn thấy con mắt nào sau lưng nữa thì mới dừng. Cậu vịn tường thở hổn hển, bấy giờ mới nhìn người Trung Quốc bên cạnh mình. Đó là một thanh niên trẻ, cũng đang thở không ra hơi, thấy Lâm Bán Hạ nhìn qua anh ta bèn lắp bắp hỏi: "Anh là người à? Là... người phải không?"
Lâm Bán Hạ bất đắc dĩ: "Anh không biết tôi là người hay quỷ mà đã kéo tôi chạy cùng à?"
Người kia nói: "Làm gì có chuyện, anh mà là quỷ thì tôi vẫn còn thứ này mà." Anh ra móc một khẩu súng trong túi ra, huơ huơ trước mặt Lâm Bán Hạ.
"Anh đến sau đúng không? Tôi biết chắc chắn các anh sẽ phái người tới mà... nhưng rốt cuộc các anh mang theo những gì đến vậy, ông trời ơi." Người kia lảm nhảm, lau mồ hôi đã chảy đầy đầu, phàn nàn: "Nơi này đủ phiền toái rồi, các anh đến thì lại càng khó khăn hơn."
Lâm Bán Hạ nghe anh ta nói vậy, lập tức ý thức được anh ta hẳn là thành viên trong đội đi trước đó: "Anh biết Lý Tô không?"
"Lý Tô? Anh biết anh ta sao?" Người kia nói, "Tôi tên là Phòng Ôn, là một người ghi chép trong đội của Lý Tô."
"Tôi tên là Lâm Bán Hạ, là người giám thị." Lúc nói câu này cậu có chút ngượng ngùng, vì cậu cảm thấy mình còn kém xa so với những người giám thị khác, cũng không có năng lực đặc biệt gì để bảo vệ tính mạng cả.
"Tình huống rất không ổn." Phòng Ôn nói: "Người các anh mang đến hình như kích thích đến vật kia, xung quanh bị dị hoá ngày càng nghiêm trọng..." Anh ta nhìn bốn phía, lộ vẻ sầu não: "Được rồi, còn phải về nữa."
Lâm Bán Hạ nói: "Về ư, về đâu?"
"Đương nhiên là khu vực trung tâm của nơi này." Phòng Ôn nói, "Vật chúng ta muốn tìm ở đây đó." Anh ta khua tay: "Nơi đó có một bình đài rất lớn, vật chúng ta muốn tìm ở trên đó, trời ạ, từ đây về rốt cuộc là bao xa..." Anh ta lầm bầm.
Lâm Bán Hạ đối với việc tìm đường đi này thật sự là ù ù cạc cạc, cũng không hiểu tình huống hiện tại ra sao, đành phải theo Phòng Ôn về.
Trên đường về, Lâm Bán Hạ hỏi Phòng Ôn vật kia rốt cuộc là gì. Phòng Ôn nói anh ta cũng không rõ, nhưng càng đến gần vật kia, xung quanh sẽ càng dị hoá nghiêm trọng, chẳng hạn như trên bình nguyên sẽ chỉ xuất hiện đồ vật mà anh khao khát nhất, còn ở nơi này, chỉ cần hơi buông lỏng tinh thần một chút thôi, đồ vật mà anh khát vọng nhất sẽ xuất hiện ngay trước mắt...
"Vậy nếu tôi hi vọng sẽ được rời khỏi đây thì sao?" Lâm Bán Hạ nghi hoặc hỏi: "Vì sao nó không tiễn tôi đi luôn?"
"Đương nhiên là anh có thể mong như vậy," Phòng Ôn sâu xa nhìn Lâm Bán Hạ, "Chẳng qua một khi thực hiện nguyện vọng này, anh cũng sẽ thuộc về nó."
Lâm Bán Hạ yên lặng, thật sự cậu chưa nghĩ tới điều này, khi thực hiện nguyện vọng cũng đồng thời là lúc hiến tế bắt đầu. Vì thế nên việc này đã định trước là một nghịch lý. Nhưng hiển nhiên "thứ đó" sẽ không bỏ qua sơ hở này, dù sao cũng có rất nhiều cách khác để rời đi.
Lúc hai người thảo luận, Lâm Bán Hạ chợt dừng bước, chần chờ nói: "Anh có nghe thấy tiếng gì không?"
Phòng Ôn nói: "Anh đừng dọa tôi."
Tuy là nói thế nhưng anh ta cũng cảnh giác hẳn. Hai người cố gắng bước đi thật nhẹ, dù là thế song lúc tới ngã rẽ, Phòng Ôn vẫn bị bóng người sừng sững trước mắt doạ cho nhảy dựng. Suýt chút nữa anh ta đã nổ súng, may mà có Lâm Bán Hạ ngăn cản. Lâm Bán Hạ nhận ra thân phận người trước mặt, ngạc nhiên kêu: "Sergei!"
Sergei quay đầu, nhìn Lâm Bán Hạ.
Lâm Bán Hạ đang muốn tiến lên, anh ta lại làm một động tác im lặng, ra hiệu cho Lâm Bán Hạ nói nhỏ thôi. Anh ta lại quay đầu lại, tập trung nhìn chằm chằm một gian phòng đá trước mặt bọn họ, như thể trong ấy có dị thú quý giá gì đó. Lâm Bán Hạ và Phòng Ôn đi tới sau lưng Sergei, qua khe hở bên cạnh anh ta, cũng thấy được tình cảnh trong phòng.
Trong phòng bấy giờ có bảy, tám người. Những người này người thì quỳ xuống, người thì nằm sấp, tất cả đều vây quanh một thi thể gì đó, bấy giờ đang vùi đầu ăn một cách tham lam, trên mặt tất cả là vẻ thỏa mãn, mà bảy tám người này, mỗi một người đều có khuôn mặt giống Ilenia y như đúc.
Da đầu Phòng Ôn nổ luôn tại chỗ. Mặc dù anh ta không biết Ilenia, nhưng cũng biết đồ vật trước mặt chắc chắn không phải là con người. Anh ta nuốt nước bọt, giật giật tay áo Lâm Bán Hạ, thấp giọng hỏi: "Anh biết người trong phòng à?"
Lâm Bán Hạ: "... Cũng coi như là... biết? Là người ghi chép của đội chúng tôi."
"Anh Tây lông kia có phải bạn của cô ta không?" Phòng Ôn hỏi.
Lâm Bán Hạ gật đầu.
Phòng Ôn nghe xong, động tác tiếp theo là lên đạn súng. Lâm Bán Hạ cảm thấy không đúng, đưa tay cản anh ta lại, thấp giọng hỏi: "Anh muốn làm gì?"
"Đương nhiên là giết thằng Tây kia." Phòng Ôn nói: "Không phải anh muốn biết tôi đang tìm vật gì sao?" Anh ta nhìn vào trong phòng, trông những thứ có vẻ như sắp được ăn no kia: "Tôi nói cho anh biết, chính là cái anh thấy..."
"Tất cả đều do hắn ta tạo ra!!" Phòng Ôn phẫn nộ chỉ trích Sergei, "Nếu không giết hắn ta, ép tiềm thức của hắn dừng lại, chúng ta đều sẽ chết!"
Lâm Bán Hạ đột nhiên hiểu ra: "Sao lại phải giết, đánh xỉu anh ta không được sao?"
Phòng Ôn ngẩn người: "Ừm?... Cũng có thể thử một chút?"
Sergei không hiểu tiếng Trung, cũng không quan tâm bọn họ đang nói gì. Ánh mắt anh ta dõi theo Ilenia trong phòng, dịu dàng mềm mại, như thể trước mắt không phải quái vật mà là người cộng tác đã đồng hành cùng anh mấy năm nay. Lâm Bán Hạ đưa mắt ra hiệu cho Phòng Ôn qua, Phòng Ôn bèn tùy cơ hành sự, đưa tay hướng tới cổ Sergei. Sergei còn chưa kịp phản ứng đã nghe một tiếng "bốp", ngã nhoài.
Khoảnh khắc Sergei ngất đi, nhóm "Ilenia" trong phòng cũng ngừng động tác lại, không tiếp tục ăn nữa. Tất cả chậm rãi nghiêng đầu sang chỗ khác, dùng cặp mắt xanh lục kia nhìn chằm chằm hai người ở cửa.
Lâm Bán Hạ nghĩ thầm mình ngốc nghếch không bàn, sao Phòng Ôn còn ngốc hơn cả mình thế không biết, bất đắc dĩ nói: "Anh nhìn xem, mắt các cô ấy như thế, có vẻ như là đã cảm thấy gì đó rồi? Chạy mau đi -"
Lời vừa dứt, bảy tám Ilenia máu me khắp người kia