Người kia hình như không hiểu nổi Đường Khẩn, nghiêng người đánh bay một tên sai dịch đang xông tới, rồi quay sang hỏi lão giả bên cạnh:
– Hắn làm gì vậy?
Lão giả lắc lắc đầu, so với lúc nãy thì càng lục thần vô chủ.
Đường Khẩn liều mạng xông ngược trở lại.
Đám sai dịch thấy gã như một con hổ điên, ra đến cửa lớn rồi nhưng không đào tẩu mà lại xông ngược lại, không ai dám ngăn cản, để cho gã tiến đến sát bên cạnh Đinh Thường Y.
Đường Khẩn thở hổn hển, máu từ các vết thương chảy đầm đìa ướt đẫm y phục, toàn thân đều là mồ hôi và máu:
– Đinh cô nương ...
Đinh Thường Y quát lên:
– Cút!
Đường Khẩn đáp:
– Ta không cút ...!
Đinh Thường Y tức đến xanh cả mặt:
– Ngươi ...
Chỉ nghe một người cười lạnh nói:
– Nàng không chạy, hắn không cút, vừa hay bắt được một đôi!
Đường Khẩn nhìn sang, chỉ thấy Lỗ Vấn Trương mặt trắng râu dài, dáng vẻ văn nhã lúc nãy giờ đã biến thành lang độc hung ác phi thường.
Đường Khẩn nhảy vụt đến, bổ xuống một đao, miệng hô lớn:
– Đinh cô nương mau cút ...
Gã vốn định nói chữ "chạy", nhưng bởi lời nói của Đinh Thường Y vừa nãy, nên đã nói lộn thành chữ "cút" mà chẳng hay.
Đinh Thường Y không ngờ Đường Khẩn lại quát lên như vậy, bất giác cũng ngẩn người, đưa mắt nhìn Đường Khẩn nhưng gã không hề hay biết.
Thân hình Lỗ Vấn Trương đột nhiên bốc cao.
Đao của Đường Khẩn từ trên bổ xuống còn Lỗ Vấn Trương thì từ dưới nhảy lên.
Đường Khẩn mắt thấy một đao đắc thủ, không muốn sát nhân, cảm thấy dùng lực quá mạnh nên định thu hồi đao thế, không ngờ chợt thấy hẫng hụt, đại đao không hiểu sao đã bị Lỗ Vấn Trương đánh bay.
Lỗ Vấn Trương cười lạnh nói:
– Cẩu nam nữ, các ngươi còn pháp bảo gì thì giở ra hết đi!
Đinh Thường Y tức giận:
– Cẩu nam nữ cái gì!
Lỗ Vấn Trương giận đến râu tóc dựng ngược:
– Nàng và hắn, cô nam quả nữ ở chung một phòng, không phải cẩu nam cẩu nữ thì là gì?
Đinh Thường Y nói:
– Nói như vậy, ta và ngươi mới là cẩu nam nữ!
Lỗ Vấn Trương thấy Đinh Thường Y nói như vậy trước mặt bao nhiêu thuộc hạ của mình nên càng tức:
– Ngươi ... ngươi ... con yêu nữ này, ta đối với ngươi ...
Đinh Thường Y nói:
– Ta biết ngươi đối với ta tốt, nhưng người khác đối tốt với ta thì là cẩu nam nữ hả?
Lỗ Vấn Trương nộ khí xung thiên:
– Cẩu nam nữ! Cẩu nam nữ!
Y vì tức giận quá đỗi nên bộ râu dài run lên bần bật, sợ rằng râu mình bị rối nên vừa mắng Đinh Thường Y, vừa lấy lược ra chải chuốt.
Đinh Thường Y lại vung kiếm tấn công.
Lỗ Vấn Trương đưa tay vuốt râu, đoạn chộp về phía trước một cái, đã chụp trúng kiếm của nàng.
Lỗ Vấn Trương nói:
– Ngươi và hắn là cẩu nam nữ! Ngươi và Quan Phi Độ cũng là cẩu ...
Đinh Thường Y hét lên một tiếng thảm thương, nghiêng đầu kê cổ vào lưỡi kiếm.
Lỗ Vấn Trương ngây người, không kịp cản lại. Đường Khẩn cũng không ngờ tính tình Đinh Thường Y lại cương liệt đến vậy, nên cũng không kịp xuất thủ.
Đột nhiên có người quát lớn:
– Buông tay!
Một đao chém xuống.
Lỗ Vấn Trương thấy đao thế mãnh liệt, không kịp phản ứng, đành phải buông kiếm cấp thoái.
Y vừa buông tay, mũi kiếm trầm xuống, trượt qua cổ Đinh Thường Y.
Đại hán bịt mặt vỗ lên vai Đinh Thường Y nói:
– Cô nương, không đến giây phút cuối cùng thì không nên tùy tiện quyên sinh, bằng không sẽ hối hận không kịp.
Đinh Thường Y miễn cưỡng nở một nụ cười, đưa tay vuốt lọn tóc lòa xòa trước mặt:
– Chết rồi thì còn hối hận gì được nữa!
Người xuất đao bức Lỗ Vấn Trương thoái lui chính là tráng hán bịt mặt đã cứu Đường Khẩn.
Lỗ Vấn Trương thần sắc ngưng trọng nói:
– Các hạ là ai? Một đao này rất có phân lượng, tại sao lại phải giấu đầu giấu đuôi, không dám nhìn dùng mặt thật nhìn người khác như vậy?
Người kia im lặng không lên tiếng, hoành đao trước ngực, đứng uy nghi như thiên tướng.
Lúc này, hơn mười tên sai dịch muốn lập công trước mặt thượng ty đang định xông lên tấn công.
Lỗ Vấn Trương đưa tay ngăn lại, quát:
– Lui xuống!
Đám nha dịch chưa thấy thần sắc của vị Lỗ đại nhân trước giờ luôn sát nhân lúc mỉm cười này lại nghiêm túc như bây giờ, liền đồng loạt thoái lui, tạo thành một vòng vây bên ngoài. Bọn chúng đều biết ba người này võ công không phải hạng tầm thường, nhưng cũng biết đây chính là ba tên yếu phạm, nếu muốn giữ mũ quan, áo quan thì quyết chẳng thể để họ chạy thoát được.
Người kia quay sang trầm giọng nói với Đường Khẩn:
– Ta ngăn hắn lại, các người xông ra trước!
Đường Khẩn nói:
– Tại hạ cùng với ngài ...
Người kia xẵng giọng quát:
– Không ngờ ngươi đường đường là nam tử hán mà lại lằng nhằng như đàn bà vậy!
Đinh Thường Y quan sát tình thế, rồi lên tiếng nói:
– Chúng ta ở đây chỉ vướng chân vướng tay tiền bối mà thôi!
Đường Khẩn lưỡng lự một lúc rồi hỏi:
– Còn Hứa Cát? Hứa huynh đệ không biết đã chạy thoát hay chưa?
Đinh Thường Y tròn mắt nhìn gã.
Khi đến giây phút sinh tử tồn vong, con người ai cũng khó tránh khỏi chỉ lo cho mạng mình trước, vậy mà tên hán tử thô lỗ trước mắt nàng lại hoàn toàn khác, vào lúc này mà gã vẫn không quên những người bạn mới bình thủy tương phùng.
Lỗ Vấn Trương lấy chiếc lược ngà ra, chải chải bộ râu dài.
Tay của y ổn định một cách bất thường.
Mục quang người kia sáng rực, nhìn chằm chằm vào đôi tay Lỗ Vấn Trương.
– Nếu ngươi còn không xuất thủ, chỉ sợ sẽ không xuất thủ được nữa!
Chỉ thấy từ bên ngoài Cúc Hồng Viện xông vào một thư sinh tay cầm cự phủ, ánh búa sáng ngời. Trong nháy mắt đã chém cho đại hán tên "Ngưu Đản" đầu lìa khỏi cổ.
Người kia đứng thẳng, hai tay chấp đao.
Song mục Lỗ Vấn Trương sáng rực:
– Ngũ Quỷ Khai Sơn Đao?
Người kia đột nhiên bỏ hai ngón tay cái ra khỏi cán đao, chỉ dùng tám ngón tay để cầm giữ đại đao.
Lỗ Vấn Trương chấn động:
– Bát Phương Phong Vũ Lưu Nhân Đao?
Người kia lại hừ một tiếng trầm đục, giơ cao đại đao, để lộ không môn, đao huơ trên không thành một vòng tròn.
Lỗ Vấn Trương như gặp phải đại địch:
– Long Quyển Phong đao pháp?
Người kia thổ khí hét lớn, bổ xuống một đao.
Đao thế mãnh liệt tựa hồ như bao trùm tất cả tiếng la hét và binh khí chạm nhau trong Cúc Hồng Viện.
Năm chòm râu của Lỗ Vấn Trương dựng ngược.
Trong nháy mắt, song thủ của y đã kẹp chặt đại đao.
Lực đạo của đao này nặng tựa thái sơn, khuôn mặt Lỗ Vấn Trương đỏ hồng lên, nhưng hai tay vẫn kẹp chặt lưỡi đao.
Người kia đột nhiên buông tay, phản thủ rút sợi lông cắm trên mũ ra.
Sợi lông chém xuống.
Một tia máu bắn từ hữu thủ Lỗ Vấn Trương bắn vọt ra.
Lỗ Vấn Trương hét lớn, vội thoái lui, buông rơi đại đao xuống đất.
Người kia cúi người nhặt đại đao lên.
Không ngờ chiếc lược trong tay Lỗ Vấn Trương đột nhiên bắn ra. Người kia tránh né không kịp, bị chiếc lược xuyên vào lồng ngực.
Y hự lên một tiếng, gầm lên như sấm động:
– Mau chạy!
Đinh Thường Y áo bào cuồn cuộn, kiếm quang loang loáng, phút chốc đã đánh ngã năm sáu tên nha dịch. Đường Khẩn đỡ người kia theo sát sau lưng nàng, cùng xông ra bên ngoài.
Đột nhiên trước cửa nổi lên một vùng phủ ảnh.
Uy lực của cây búa trong tay Cự Phủ Thư Sinh tựa như một trận tuyết lở, ai muốn xông vào cũng phải vỡ tan thành muôn vạn mảnh.
Đinh Thường Y quấn chặt áo bào vào người, hất ngược tóc ra phía sau, nheo mắt mím môi, thủ kiếm trước ngực tựa như muốn liều mạng xông ra.
Đột nhiên.
"Cạch!" Một vật từ trên lầu bắn xuống!
"Cự Phủ Thư Sinh" Dịch Ánh Khê dương phủ đang định bổ xuống thì chợt cảm thấy mạch môn như bị một tảng đá nặng đập vào, lưỡi phủ lập tức thoát khỏi tay, cắm phập vào một cây trụ lớn.
Sau đó, lại một tiếng "cạch" nữa vang lên, vật kia cũng bắn ngược ra, cắm vào cây trụ. Nhìn lại mới biết đó là một mẫu nến!
Dịch Ánh Khê ngây người, Đinh Thường Y liền thừa cơ hóa thành một đạo kiếm quang, xông thẳng ra cửa, những kẻ cản đường đều ngã xuống như rạ.
Đường Khẩn cũng bảo vệ người kia xông ra khỏi bậc cửa.
Đám nha dịch phục kích bên ngoài bởi thấy người bịt mặt đại triển thần oai, chỉ dùng một sợi lông mỏng manh mà đã thương được Lỗ Vấn Trương nên nhất thời cũng không dám động thủ, chỉ đừng bên ngoài huơ đao múa đuốc hò hét mà thôi.
Đột nhiên, tiên ảnh rợp trời, ngựa hí vang lừng, một cỗ xe tứ mã lao tới như một tia chớp, người múa tiên ngồi trên xe chính là lão giả không chịu bỏ chạy một mình khi nãy.
Lão giả thúc ngựa xông vào giữa đám sai dịch, vung tiên đánh bay tám tên. Đường Khẩn vội đỡ người kia nhảy lên lưng ngựa. Đinh Thường Y áo bào phấp phới, trong nháy mắt đã đâm ngã mấy tên đang định tiếp cận cỗ xe, rồi tung người nhảy vọt vào trong thùng xe, lão giả liền quát lớn một tiếng, thúc ngựa lao đi như bay.
Xe ngựa xông vào giữa đám sai dịch, mở ra một con đường.
Đám sai dịch vung đao đuổi theo, ném những bó đuốc cháy hừng hực vào thân xe.
Trong bóng tối, đám sai dịch hò hét vang trời, cầm đèn cầm đuốc chạy theo sau, nhưng sức người đâu thể bì với sức ngựa.
Chỉ thấy cỗ xe bị bén lửa, bốc cháy phừng phừng, chạy như bay trên đường, tựa như một quả cầu lửa khồng lồ vậy.
Lúc này, Dịch Ánh Khê đã đỡ Lỗ Vấn Trương đi ra đến cửa, ngước mắt nhìn theo ánh lửa đi xa dần.
Chỉ nghe tiếng vó ngựa dồn dập, một đội kỵ mã đã đựơc chuẩn bị từ trước, hơn mười người làm thành một tổ, thúc ngựa lao đi như ánh chớp.
Quả cầu lửa giữa đêm tối là một mục tiêu rất rõ ràng, phảng phất như là một ngọn lửa sinh mạng đang tiến dần đến bến bờ của sự diệt vong vậy, còn đội kỵ mã kia chính là những kẻ triệt để hủy diệt ngọn lửa ấy.
Lỗ Vấn Trương đưa mắt nhìn theo ánh lửa đi xa dần cùng với đội kỵ mã khí thế tựa lôi đình, than dài một tiếng:
– Bọn họ không thể thoát nổi!
Trong lòng y vẫn cảm thấy tiếc nuối vì không thể bảo vệ được Đinh Thường Y.
Dịch Ánh Khê không nín được, lên tiếng hỏi:
– Rốt cuộc ... là kẻ nào?
Lỗ Vấn Trương liếc mắt nhìn vết thương trên cánh tay, y dù có nằm mơ cũng không thể tưởng tượng được rằng người kia chỉ dùng một sợi lông để sử ra đao pháp mà cơ hồ đã chém đứt một cánh tay của y.
– Pháo Đinh đao pháp ... đao pháp của kẻ này đã đến mức xuất thần nhập hóa, lư hỏa thuần thanh, hóa vụng thành xảo, lạc hoa trích diệp thương nhân ... Trong mấy trăm dặm quanh đây, người có thể sử loại đao pháp cử khinh vi trọng, biến cùn thành sắc bén như vậy chỉ sợ không quá ba người, người này ...
Dịch Ánh Khê hai mắt sáng rực:
– Là hắn?
Lỗ Vấn Trương nghiêm mặt vuốt râu, khẽ gật đầu:
– Là hắn.
Dịch Ánh Khê lẩm bẩm:
– Là hắn ...
Kỳ thực y lên tiếng hỏi câu:
"Rốt cuộc là kẻ nào?", không phải để hỏi người bịt mặt, mà là người đã dùng một mẫu nến kích rơi cự phủ của y. Nếu như nói đại hán bịt mặt dùng một sợi lông vũ làm Lỗ Vấn Trương bị thương khiến người ta kinh tâm động phách, vậy thì người thần bí ném ra mẫu nến kia tưởng chừng như đã đạt đến mức quỷ khốc thần sầu rồi.
Đến giờ Dịch Ánh Khê vẫn còn cảm thấy hổ khẩu tê nhức.
Lão giả thúc ngựa chạy như điên cuồng về hướng ngoại ô.
Đường Khẩn, Đinh Thường Y đang nhấp nhô ném những bó đuốc ra bên ngoài, đồng thời dập lửa trên thân xe.
Hai người không dễ dàng gì mới dập tắt được hết lửa, quay đầu lại nhìn đại hán kia, chỉ thấy đôi mắt sáng rực như tinh quang của y đã trở nên ảm đạm vô quang, cánh tay to bè đang ôm chặt lồng ngực, máu không ngừng chảy ra như suối.
Đường Khẩn kinh hãi la lên:
– Hảo hán ... người ... cảm thấy thế nào?
Người kia miễn cưỡng đề khí nói:
– Các người ... đi đâu vậy?
Lúc này gió rít ngựa hí, lão giả không nghe rõ tiếng nói của người kia, Đường Khẩn liền lớn tiếng hỏi lại một lần nữa.
Lão giả không quay đầu lại, lão đang toàn tâm toàn ý đánh ngựa, điều khiển cỗ xe dường như đã trở thành việc mà lão ngưng tụ hết tinh thần vào đó.
– Ra thành!
Người kia lắc đầu nói:
– Không được! Bộ Vương vừa mới nhập thành, nếu gặp phải y ... vậy thì mọi chuyện đều hỏng hết ...!
Lão giả không vì vậy mà giảm tốc độ lại, hét lớn hỏi lại:
– Vậy phải đi đâu?
Đại hán bịt mặt lớn giọng nói:
– Chạy về phía thành Tây, nơi đó có một vùng thôn quê, đến đó rồi mới tìm cách trốn thoát sau!
Xe ngựa đột nhiên xốc mạnh, bốn thớt ngựa hí dài một tiếng, cỗ xe lập tức ngoặt hướng, phóng như lướt đi trên mặt đất về phía thành tây.
Đường Khẩn ồ lên tán thưởng:
– Lão ca! Chiêu này của huynh khá lắm!
Đại hán bịt mặt nói:
– Ngươi sinh sau mấy năm, nên không biết đến uy danh của Phi Kỵ Viên Phi.
Đường Khẩn chau mày nói:
– Viên Phi?
Lão giả kia được người bịt mặt nhắc đến tên, tựa hồ như rất phấn trấn, lớn giọng nói:
– Ta họ Viên, tên Phi.
Đường Khẩn cũng thò đầu ra nói:
– Ta họ Đường, tên Khẩn.
Xe ngựa chạy như bay trên dường, lúc lên lúc xuống, lúc ngoặt trái, lúc rẽ phải, nhưng tốc độ không hề giảm sút.
Trong tiếng võ ngựa dồn dập và tiếng gió ù ù, Đường Khẩn và Viên Phi trao đổi danh tánh.
Lúc này Đường Khẩn đã thò đầu lên nói:
– Phía sau có mấy chục kỵ mã đang đuổi theo.
Đường Khẩn nói:
– Không sợ, có Viên Phi ở đây rồi.
Đại hán bịt mặt lắc đầu nói:
– Cũng không được, ngựa kéo xe đâu thể nhanh bằng đơn kỵ.
Đường Khẩn nôn nóng nói:
– Vậy phải làm sao?
Đinh Thường Y cắn môi nói:
– Phía trước ắt hẳn có cao thủ chặn đường, chiếc xe ngựa này là mục tiêu quá lớn.
Đại hán bịt mặt nói:
– Bỏ xe mà chạy, ngược lại còn có thể dễ dàng trốn thoát hơn.
Đường Khẩn nói:
– Nhưng vết thương của người ...
Đại hán bịt mặt miễn cưỡng cười nói:
– Ngươi không phải cũng bị thương hay sao? Lo cho vết thương của ta làm gì?
Đinh Thường Y nói:
– Vậy thì tốt, ta bảo Viên Phi tìm chỗ dừng xe ...
Cỗ xe liền đột ngột dừng lại.
Xe ngựa đang lao đi với tốc độ cực nhanh, đột nhiên dừng lại, khiến cho ba người bên trong bổ nhào về phía trước.
Đinh Thường Y hai chân hẫng hụt, nhưng song thủ của nàng lập tức bám chặt sườn xe, mượn lực hất tung người lên trên nóc xe.
Đại hán bịt mặt thổ khí hét vang, cánh tay như từ thạch hít chặt lấy sàn xe, vững chãi vô cùng.
Chỉ có Đường Khẩn là bị ngã xuống.
Đường Khẩn ngã lăn ra ngoài, lộn mấy vòng dưới đất, chỉ thấy bốn thớt ngựa dựng ngược cả bốn vó, nhưng Viên Phi vẫn bám dính trên mình ngựa, không bị hất xuống.
Tại sao xe ngựa lại đột nhiên dừng lại như vậy?
Gã lập tức phát giác, hai chiếc bánh xe đã không thấy đâu, nên cỗ xe bị lao đầu xuống đất, vô phương chuyển động.
Người nào có thể gỡ hai bánh xe ra trong lúc nó đang chuyển động với tốc độ kinh hồn như vậy.
Đến giờ Đường Khẩn mới phát hiện, dưới ánh trăng, có hai người một đang đứng, một tả, một hữu. Trên tay họ mỗi người cầm một chiếc bánh xe gỗ.
Hai người này đã dùng tay gỡ hai chiếc bánh xe ra trong lúc cỗ xe đang lao đi như gió.
Dưới ánh trăng lạnh lẽo, hình dáng hai kẻ này chẳng khác gì loài cương thi quỷ mị.
Đường Khẩn nhận ra họ.
Hai người này là những kẻ mà cả đời này gã không muốn gặp lại, nhưng không ngờ trong lúc cùng đường mạt lộ này lại đụng phải họ.