Đường Khẩn nằm dài, bất động, nhân lúc ánh dương quang còn chưa tắt hắn, gã đã đếm được hai mươi chín con ruồi, ba mươi con muỗi, còn có bốn con gián, một con cào cào bay ra bay vào trong phòng giam này. Đương nhiên, dưới chiếc mộc bản ẩm ướt mà gã đang nằm tưởng tất cũng có vài con rết, hay bọ cạp gì đó cũng đang tranh thủ vài tia nắng ấm áp, ở trong một cái góc bẩn thỉu nào đó săn đuổi con mồi của mình, chỉ là gã không thể nhìn thấy mà thôi.
Ánh dương quang đang động đậy. Có thể biết được bên ngoài đang có gió, bởi vì bóng những chiếc lá chiếu trên sàn nhà khẽ lay động. Chỉ cần là thời tiết đẹp, mỗi ngày sau khi ngục tốt đen cơm trưa đến, ánh dương qua lại chiếu qua ô cửa sổ nhỏ bé kia một lúc, hình thành nên sự đối ngược với bước chân trầm trọng của gã ngục quan.
Ánh dương chỉ chiếu sáng được giây lát rồi lập tức biến mất. Chỉ có từ bức tường còn vương hơi ấm kia mới có thể được cảm nhận được ánh dương vẫn còn đang chiếu sáng ở thế giới ngoài kia.
Thế giới bên ngoài vẫn đang sống!
Chỉ có mình gã là đã chết!
Ngay cả những loài côn trùng giun dế còn có thể ra vào một cách tự do, vậy còn gã thì sao? Chỉ cần ngục quan quên mất khoảng hai ba ngày, thì gã ắt sẽ chết đói ở chốn này.
Ánh dương thật mỹ lệ, ánh dương thật huy hoàng, ánh dương thật ấm áp. Gã thấy nó từ từ mất đi, trong lòng không khỏi khát vọng cố lưu nó lại lâu hơn một chút. Từ khi vào đây, gã luôn cảm thấy kỳ quái, không biết tại sao trước đây gã lại chưa từng bỏ chút thời gian để hưởng thụ ánh dương rực rỡ đó.
Gã nghĩ đến đây thì chợt nghe thấy tiếng xích sắt "loảng xoảng".
Tiếng xích sắt loảng xoảng thông thường chỉ có hai loại tình cảnh, một là yếu phạm bị cùm chân đi trên hành lang giữa các phòng giam, hai là sai dịch trong ngục lấy xích sắt đi bắt một người nào đó ra khỏi phòng giam; trong tình cảnh như vậy, gã hay cúi đầu nhìn qua lỗ nhỏ trên tường dùng để đưa cơm vào. Mỗi lần thường thường nhìn thấy những phạm nhân hai cổ chân bê bết máu, đang khó nhọc lê sợi xích sắt nặng trịch trên sàn nhà, hoặc giả nhìn thấy cảnh những tên ngục tốt đang dùng xích sắt làm roi để đánh đập phạm nhân.
Mỗi lần ngục tốt đánh phạm nhân là gã lại run lên. Phạm nhân ở đây thông thường cũng biết kêu la là vô dụng, đổi lại họ chỉ rên la rất khẽ, tựa hồ như muốn bỏ mặc cơ thể mình cho muốn ra sao thì ra vậy. Gã nhìn, gã nghe rồi lại không dám nhìn tiếp nữa, đưa tay lên bịt chặt tay, quay đầu úp mặt vào góc tường, chỉ hận sao mình không thể cắm đầu xuống sâu trong lòng đất để khỏi phải nhìn, phải nghe nữa.
Lúc này là sau khi Thiên Gian vừa phân phát "thau nước mũi" xong. Người ở trong đây không ai gọi nó là "cơm" hay "cháo" cả, bởi vì thành phần của loại "cơm" này bạc chất tựa như nước mũi của người ta vậy, thỉnh thoảng lắm mấy gặp được vài cọng rau của loại cây gì đó ở dưới hồ, hoặc giả một vài mảnh thịt vụn trông giống như nội tạng của động vật chết. Những vụn thịt này chỉ có thể nhìn thấy dưới ánh mặt trời của một ngày thời tiết đẹp, người ăn vào thì cảm thấy lười nhác chậm chạp, thứ hoạt bát duy nhất trên cơ thể chính là lũ bọ chét, người chỉ cần nằm xuống đất là bọn chúng lập tức tới "thăm viếng".
Tiếng xích sắt lại vang lên loảng xoảng, loảng xoảng, trầm trọng lê trên mặt đất, phảng phất như là xích sắt và thiết bản va vào nhau đến toé lửa vậy.
Tiếng bước chân dừng lại ở trước cửa phòng giam của gã.
Đường Khẩn có thể tưởng tượng ra khuôn mặt hung ác của gã ngục quan và bốn tên ngục tốt phía sau, tựa hồ như phán quan dẫn theo lũ ngưu đầu mã diện đang đứng trước cửa vậy.
"..Lẽ nào nhanh như vậy đã đến lượt mình ...?" Đường Khẩn nghĩ đến đây, toàn thân đều co thắt lại.
– Thanh Điền Trương Nghĩa Hồng, ra đây!
Tiếp đó là tiếng quát mắng, sau đó là tiếng cánh cửa phòng giam mở ra, tiếng bước chân giải phạm nhân đi xa dần.
Phạm nhân khi đi trên hành lang giữa các phòng giam thường hay dùng tay hoặc chân gõ lên các cửa buồng giam khác, phát ra thanh âm biểu thị y sắp phải đi rồi.
Những phạm nhân bị gọi đi trong khoảng thời gian này, quá nửa đều không còn gặp lại nữa, một đi không trở về.
Những người may mắn thoát được khỏi lao tù, đến hỏi thăm quê nhà của những người "hàng xóm" hoặc bạn cùng phòng bị bắt đi vào giờ này, nhưng những tin tức có được nếu không phải là người nhà cho rằng họ đã chết thì cũng là không biết họ đã bị bắt vào lao ngục.
Vì thế những người bị ngục quan gọi đi vào thời gian này thường có đi không về, cũng không biết mình sẽ gặp phải một vận mệnh như thế nào nữa, nên trước khi đi họ hay cố ý phát ra một số âm thanh, coi như là lời cáo biệt với những người bạn đã ở cùng mình trong một thời gian dài.
Những phạm nhân còn lại dù lười đến đâu cũng đều bò dậy hướng về song sắt hoặc lỗ thông gió vẫy chào kẻ ra đi lần cuối, coi như là để kết thúc duyên phận của họ với kẻ ấy trong kiếp này đời này; trừ phi là những khâm phạm đã phạm vào tử tội mới nằm yên bất động, nhìn cũng chẳng thèm nhìn, bởi vì trong lòng họ tự biết rất nhanh thôi họ sẽ gặp kẻ kia ở dưới hoàng tuyền.
Kỳ quái là những khâm phạm bị gọi đi vào thời gian này đều có một mùi vị rất bí mật, bất luận là y phạm phải tội nhẹ thế nào thì người trong lao cũng không cho rằng y có thể tiếp tục sống trên đời này nữa.
Ngục quan vừa gọi ba tiếng "Trương Nghĩa Hồng", Đường Khẩn cảm thấy nhẹ nhõm cả người, nhưng đồng thời tim gã cũng thắt lại.
Trương Nghĩa Hồng bị giam ở phòng giam đối diện với phòng giam của gã. Phòng giam kín thông thường dùng để giam giữ các trọng phạm như sát nhân, lưu khấu, đại đạo, hoặc phần tử phiến loạn, còn những phòng giam thường như của gã thường dùng để giam giữ những phạm nhân mắc tội tương đối nhẹ.
Đường Khẩn ở phòng giam đối diện với Trương Nghĩa Hồng. Trong những ngày tháng buồn bã vô vị ở lao tù, hai người thường đợi cho ngục tốt đi xa rồi thì thầm to nhỏ nói chuyện, cũng không biết đã chia xẻ với nhau được bao nhiêu thời gian nữa, vậy mà hôm nay Trương Nghĩa Hồng lại bị bắt đi. Trong lòng Đường Khẩn chợt có một khoảng trống lớn, không gì bù đắp nổi.
Gã hít một hơi dài, quay đầu lại nhìn. Sắc mặt Trương Nghĩa Hồng xám xịt như chì, toàn thân run lên bần bật, tựa hồ như bị mấy tên ngục tốt hung thần ác sát sách vai kéo đi.
Khi Đường Khẩn nhìn thấy y, Trương Nghĩa Hồng cũng quay mặt nhìn gã một cái, cặp mắt đó đã không còn ý sống nữa.
Đường Khẩn thấy cặp mắt đó, phảng phất như bị rơi vào một đầm lầy không thể thoát đựơc, gã nắm chặt song sắt từ từ gục xuống, một hồi lâu sau mới phát hiện ánh dương quang đã không còn nữa.
Phòng giam lại trở lại cảnh hắc ám.
– - Tại sao phải đem Trương Nghĩa Hồng đi?
– - Lam lão đại và Trương Nghĩa Hồng đều đã bị bắt đi, chỉ còn lại gã và Ngô Thắng, giờ Ngô Thắng đang ở đâu?
– - Bọn gã đều bị oan uổng!
– - Tại sao phải bắt bọn gã đi!
Đường Khẩn cứ nghĩ ngợi trong bi phẫn. Hy vọng cũng giống như ánh mặt trời đã dần dần mất đi trong hắn. Lao ngục về đêm lại càng khó chịu hơn.
Gã cẩn thận tính toán một hồi. Từ khi hắn vào nhà ngục Thanh Điền này tám tháng trước, những kẻ không biết thì không tính, những kẻ quen biết trong quá trình lao động hoặc giả những kẻ ngẫu nhiên gặp mặt trong nhà tắm của phạm nhân ít nhất cũng phải có mười sáu mười bảy người bị gọi đi như vậy, mỗi lần đi đều không trở lại nữa.
– - Bọn họ đi đâu?
– - Tội của gã phạm có thể tính là đại tội, nhưng Đàm Bà, Trần Xương chỉ phạm tội móc túi thôi vậy tại sao cũng tiêu thất tông tích như vậy?
– - Tại sao không có ai truy cứu?
– - Trương Nghĩa Hồng đã gặp phải chuyện gì?
Quyền đầu của Đường Khẩn gõ nhẹ vào thiết môn, phát ra những tiếng kêu đinh đinh, nhưng tiếng kêu thì không thể phá được nghi vấn trong lòng gã.
Tiếng gõ của gã trong lao ngục u ám âm trầm phảng phất giống như một con thú bất khuất đang gầm gừ vậy.
Trong cảnh tối tăm, trong não Đường Khẩn tựa hồ như tái hiện cảnh tượng trận chiến ở Bắc Hạn Sa của mình và các huynh đệ trong tiêu cục.
Quyền của gã vung ra, đánh một tên dâm tặc đang bổ người về phía Hoàng nhị tiểu thư vỡ mũi, cả người bay về phía sau hơn trượng.
Quyền của gã vung lên, cước bộ tựa như mãnh hổ hạ sơn, địch nhân từng người một ngã gục xuống, hoặc tung bay lên trời. Lũ bịt mặt đến càng lúc càng nhiều, đao kiếm sáng ngời, nhưng thủy chung gã vẫn không lùi bước. Gã và các huynh đệ như Lam lão đại, Ngô Thắng, Trương Nghĩa Hồng ... liều mạng bảo vệ hậu duệ của Hoàng đại nhân và tiền ngân lương, một bước cũng không chịu lùi.
Gã còn nhớ rất rõ, cục chủ Cao Phong Lượng huy động thập nhất hoàn đại đao vô cùng uy mãnh, đao đi đến đâu là máu huyết bay tung toé đến đó, tặc nhân thấy ông đều xanh mặt mà lui bước ... chỉ là ...
Chỉ là tặc nhân quá nhiều!
Lũ bịt mặt đến sau này võ công lại càng cao thâm mạt trắc!
Các huynh đệ đã đổ máu, đổ mồ hôi! Nhưng càng đánh càng mệt, từng người từng người một ngã xuống ...
Nghĩ đến đây, quyền đầu của Đường Khẩn càng lúc càng gõ mạnh hơn, phảng phất như có thể giết thêm được mấy tên cường địch trước mắt ... Đột nhiên gã cảm thấy một cơn đau nhức nổi lên. Đường Khẩn dừng tay, chỉ thấy da tay của gã đã bị tét ra.
Cánh cửa sắt cũng bị đấm lõm một lỗ lớn.
Đường Khẩn đã dừng tay, nhưng tiếng gõ vẫn không dừng lại.
Những người trong ngục vì Trương Nghĩa Hồng bị bắt đi mà phẫn nộ, cùng Đường Khẩn gõ vào cửa sắt. Từng người từng người một, thanh âm vang lên không ngớt.
Những thanh âm này đã làm kinh động ngục tốt, chúng nhảy vào, dùng mộc côn dậm mạnh trên hành lang, phát ra những tiếng kêu trầm trọng:
– Muốn gì? Các ngươi muốn gì?
– Định tạo phản hả?
– Gõ nữa, gõ nữa đi! Ta chặt cụt tay ngươi xem có còn gõ được không!
Lao ngục lại trở về trạng thái yên tĩnh như cũ.
Lúc này, có tiếng đằng hắng của Long đầu mục từ trên thạch cấp truyền xuống.
Toàn trường đều im lặng như tờ.
– Có chuyện gì vậy?
Ở chỗ này, Long đầu mục có ngoại hiệu "Long Diêm Vương", mỗi khi hắn tức giận trừng phạt phạm nhân, thường cắt hết ngón tay, ngón chân của phạm nhân đó, còn bắt các phạm nhân khác đứng nhìn cả quá trình hắn ra tay để thị uy.
– Bẩm đầu mục! Bọn chúng ... đang làm loạn!
– Là ai gõ trước?
– Hình như là phòng số sáu chữ Dần gõ vào cửa sắt trước.
– Ồ ... số sáu chữ dần họ Đường, hình như cùng án với tên vừa bị bắt đi lúc nãy.
Kéo hắn ra đây cho ta!
"Binh!", tiếp đó là tiếng xích sắt, tiếng chìa khóa đinh tai nhức óc. Cửa sắt bật mở, bốn tên ngục tốt bước vào tựa hồ như muốn xé Đường Khẩn ra thành tám mảnh vậy.
– Bước ra!
Đường Khẩn bị đẩy ra khỏi lao phòng.
Gã loạng choạng bước ra, suýt nữa thì đụng trúng người Long Diêm Vương. Đường Khẩn vội vàng thu bộ, nhưng bởi thu thế quá nhanh, nên gã vấp chân mà gã gục xuống đất. Mặt của gã liến đập thẳng vào chân Long Diêm Vương, Long Diêm Vương hừ nhẹ một tiếng, nhổ ra một bãi nước bọt, hất mạnh chân đá vào mặt Đường Khẩn một cước.
Đường Khẩn hít sâu một hơi, tung mình lộn ngược về phía sau một vòng.
Đường Khẩn tức giận:
– Ngươi ...
Long Diêm Vương cười lạnh:
– Ngươi cái gì! Đừng cho rằng ta không biết, ngươi mượn cái lộn nhào đó tiêu hao đi lực đạo của một cước vừa rồi của ta.
Hai mắt hắn lộ ra vẻ tức giận nói:
– Đừng cho là ngươi là tiêu sư của "Thần Uy Tiêu Cục" thì có thể làm loạn ở đây, ta nói cho ngươi biết, ở đây anh hùng hảo hán cũng phải uống nước rửa chân của ta mà thôi.
Khẩu khí của hắn tựa như muốn nhổ thẳng vào mặt Đường Khẩn:
– Ngươi không tin à? Tháng trước, Quan Phi Độ mà người ở Thiểm Bắc ai ai cũng phải giơ ngón tay cái lên khen ngợi là anh hùng hảo hán đó, cũng bị ta rút từng sợ từng sợi gân chân ra, sau cùng còn bị cung hình, giờ đang nằm một đống ở trong đó kia kìa.
Quan Phi Độ trừ ác phò nhược, nghĩa dũng song toàn, hơn nữa hào khí can vân, người người đều bội phục y hiệp cốt nghĩa khí. Người này thường nhật cướp phú tế bần, mặc dù thân đã vào lao ngục, song cũng vẫn trợ yếu tề nguy, thường thường thay những phạm nhân già yếu làm khổ sai. Người trong ngục không phân trên dưới, chủng tộc đều gọi y là Quan đại ca, chính vì đắc tội với Long Diêm Vương mà bị rơi vào tình cảnh này.
Một trang anh hùng hảo hán, mà hai chân đã bị phế, còn bị cung hình, rơi vào một nơi thế này thật sống không bằng chết.
Long Diêm Vương cười gằn nói:
– Ngươi biết ta trừng trị hắn thế nào không? Không sai. Võ công hắn rất cao.
Nhưng võ công giỏi thì làm gì? Đã là con người thì không thể không ăn cơm! Một khi ăn cơm của ta rồi thì hắn sẽ mềm nhũn người ra, trợn mắt nhìn ta rút từng sợi, từng sợi gân của hắn ra. Ngay cả cái ấy cũng bị ta dùng kéo cắt mất ...
Đường Khẩn nghe vậy, nghĩ đến những ân tình mà Quan Phi Độ Quan đại ca đối với huynh đệ trong lao, nhất thời máu nóng bốc lên, bất kể mọi hậu quả, hét lớn:
– Bách tính phạm pháp, tự sẽ có quốc pháp trừng trị, ngươi bất quá chỉ là một tên canh tù, sao dám tự tung tự tác, lạm dụng tư hình?
Tiếng quát này của gã tựa hồ nằm ngoài ý liệu của mọi người, mấy tên ngục tốt cũng ngây ra. Thanh âm của Đường Khẩn truyền đi khắp nơi, tất cả mọi người trong ngục đều nghe thấy.
Long Diêm Vương trợn mắt lên, toàn thân như một chảo dầu sôi sùng sục, chỉ đợi người đốt lên. Hắn nghiến răng gằn giọng nói từng chữ một:
– Được lắm! Họ Đường kia! Ngươi định thay tên phế nhân họ Quan đó đòi lại công đạo hả?
Đường Khẩn xông ra ngoài, bất chấp tất cả nói:
– Chuyện của Quan đại ca, cũng là chuyện của chúng ta. Các ngươi đã khiến y bị tàn phế, ta phải đem chuyện này đi nói lý với quan lão gia.
Long Diêm Vương nhổ toẹt một cái nói:
– Nói lý cái con mẹ ngươi ấy.
Đường Khẩn nói:
– Đi tìm mẹ ngươi nói lý cũng vậy thôi! Chuyện ngươi đánh Quan đại ca thành tàn phế tạm thời không nói, chúng ta mới ở trong ngục này vài tháng, song số huynh đệ bị dẫn đi đã lên tới mấy chục, tại sao không một ai trở về? Rốt cuộc họ đã bị dẫn đi đâu?
Thanh âm của Long Diêm Vương mang theo chút bực bội:
– Ngươi ... bọn chúng ... bọn chúng bị điều đến nhà lao khác! Liên quan gì đến ngươi?
Đường Khẩn cười lớn:
– Điều đến nhà lao khác? Theo hạn kỳ thì họ sớm đã được ra ngoài rồi, tại sao chúng ta lại không nhận được tin tức gì của họ? Tại sao họ không đến thăm chúng ta ...
Long Diêm Vương cười gằn nói:
– Đến thăm lũ phế vật phân chó như các ngươi làm gì nữa! Sau khi ra khỏi đây thì chúng sẽ thay đổi, sống một cuộc đời mới, tự nhiên sẽ không bao giờ bước chân đến chỗ phân thối này nữa.
Đường Khẩn nói:
– Được! Coi như họ không niệm tình cũ, không muốn đến, không chịu đến, cũng không thể đến nữa, vậy tại sao người nhà của họ không biết là họ đã được ra ngoài?
Long Diêm Vương tức giận quát:
– Ngươi không ra ngoài thì biết cái chó gì! Bọn chúng đều đi ôm vợ đẻ con hết cả rồi.
Đường Khẩn nói:
– Người nhà của họ đến thăm đều nói không thấy họ trở về.
Long Diêm Vương chợt gật mạnh đầu. Mấy tên ngục tốt sau lưng liền dùng mộc côn, đâm mạnh vào sau lưng Đường Khẩn. Đường Khẩn hai chân hai tay đều bị cùm gông, tránh né không dễ, liền bị đánh ngã gục xuống đất. Long Diêm Vương cười điên loạn nói:
– Ngươi là một hảo hán? Là hảo hán thì không nên phạm tội để vào đây ngồi tù!
Mấy tên ngục tốt liền chân đấm tay đá, như muốn đánh chết Đường Khẩn vậy.
Lúc này, các phạm nhân trong lao đột nhiên dụng lực gõ vào cửa sắt, bắt đầu chỉ là một hai người, tiếp đó là bảy tám người, rất nhanh sau đó là toàn bộ phạm nhân trong lao ngục, bất kể là người bị giam trong biệt lao hay bên ngoài, đều lần lượt gõ mạnh vào cửa sắt, vào song sắt, tạo nên âm thanh vang dội trong nhà lao, ngay cả Long Diêm Vương cũng chưa từng thấy qua tình trạng như vậy bao giờ, đứng ngây người ra không biết làm gì.
Tất cả phạm nhân trong nhà lao đều reo hò ầm ĩ, dùng tất cả những gì có thể gõ kêu thành tiếng trong tay gõ mạnh, lũ ngục tốt đưa mắt nhìn nhau hoang mang, nhất thời không biết làm gì mới tốt.
Trên trán Long Diêm Vương chảy ra những hạt mồ hôi to như hạt đậu, vội phân phó:
– Giải hắn về phòng trước đã.
Mấy tên ngục tốt liền xách chân, xách tay Đường Khẩn lên ném vào góc lao phòng, sau đó đóng xập cửa lại. Sau đó Long Diêm Vương vội dẫn theo mấy tên ngục tốt vội vàng bỏ đi, trước khi rời khỏi còn dặn dò mấy tên trực ban gia tăng phòng thủ. Đến quá nửa đêm, lao ngục mới im lặng trở lại.
Đường Khẩn nằm trong góc lao, vận khí điều tức một hồi. Cũng may võ công gã luyện là theo đường cương mãnh, sở trường là Thiếu Lâm Quyền Pháp, còn tham luyện cả Tam Triển Chân Khí nữa, mấy côn của ngục tốt đương nhiên không thể làm thương hại đến gân cốt của y, sau khi điều tức một hồi thì đã hoàn toàn phục hồi.
Đang trong lúc điều tức, Đường Khẩn chợt nghe giọng một người từ xa truyền đến:
– Đường tam ca! Đường tam ca!
Đường Khẩn lắng tai nghe, thì ra chính là Ngô Thắng tiêu sư trong Thần Uy Tiêu Cục, hai người đã bị thất tán từ lúc vào trong lao. Đến giờ mới nghe thấy thanh âm của y, tưởng tất là do trận náo nhiệt lúc trưa, Ngô Thắng mới biết là y bị giam cùng với Đường Khẩn. Cũng là do trận náo nhiệt trưa nay, thấy đám ngục tốt không dám hành động thái quá, nên Ngô Thắng mới dám lên tiếng. Trong tình cảm này nghe được một giọng nói thân thuộc, Đường Khẩn tựa như là giữa biển khơi bắt được mảnh gỗ trôi vậy. Gã vội lên tiếng gọi:
– Ngô Thắng! Ngô Thắng!
Ngô Thắng vui mừng nói:
– Đường tam ca, huynh có sao không?
Đường Khẩn nói:
– Không sao, không sao. Mấy đòn đó ta vẫn còn chịu được.
Ngô Thắng nói:
– Tam ca, huynh phải cẩn thận. Chuyện ngày hôm nay, đệ thấy Long Diêm Vương sẽ không tha cho huynh đâu.
Đường Khẩn nói:
– Ta biết rồi. Ta đang đợi hắn đây.
Chỉ nghe Ngô Thắng phát ra một tiếng thở dài, ngoại trừ Ngô Thắng ra, cũng có mấy người phát ra tiếng thở dài. Đường Khẩn biết rõ rất nhiều người đang quan hoài đến mình, trong lòng cảm thấy ấm áp. Chỉ nghe ngục tốt đi đến bên cạnh cửa lao phòng của Ngô Thắng lạnh giọng quát:
– Không được nói chuyện.
Ngô Thắng liền không dám lên tiếng nữa.
Đường Khẩn chậm rãi ngồi xuống, chỉ thấy mặt đất mát lạnh, mới biết thu sắp qua rồi, nghĩ tới bản thân cũng đã vào đây được một thời gian dài rồi.