Diệp Phong cầm tách cà phê đần người nhìn vào kẹp tài liệu Võ Chí Dũng vừa đưa.
Đêm ân ái mãnh liệt hôm qua chỉ là say rượu làm ẩu đối với Võ Chí Dũng, nhưng đối với Diệp Phong chính là mượn rượu để thỏa mãn khát vọng của bản thân. Thân thể cường tráng nam tính, cơ bắp cuồn cuộn, khuôn mặt đẹp trai chết người, còn có thứ nam tính to lớn, tất cả đều là hấp dẫn trí mạng trong mắt anh.
Anh ra sức kiềm chế sức hấp dẫn đang tra tấn mình, nhưng đáng buồn là Võ Chí Dũng lại nóng bức cởi phăng cái áo sơ mi, vậy là bao nhiêu tự chủ của anh đều bị cho vào máy xay nghiền nát, mắt anh nhìn chằm chằm vào ***g ngực rắn chắc lồ lộ của Võ Chí Dũng, bàn tay vô thức trượt dài trên cơ ngực cứng như thép, mải miết lướt qua da thịt săn chắc bóng loáng, rồi dần dần trôi tuột xuống giữa háng túm lấy biểu tượng nam tính thô to của đối phương.
Trái tim anh như muốn dậy sóng khi cảm thấy mạch đập bình bịch trên cái thứ đó, anh đờ đẫn xoa nắn nó làm nó càng to càng thô hơn nữa, bàn tay kích động ôm lấy đầu nấm to quá cỡ làm nó mẫn cảm chảy ra chất nhầy trong suốt.
Đôi môi hé mở cực kỳ gợi cảm của Võ Chí Dũng chọi thẳng vào mắt anh làm anh cảm thấy miệng khô lưỡi khô, anh cúi người hôn lên môi Võ Chí Dũng điên cuồng mút lấy nước bọt của đối phương, đồng thời cũng không quên chà xát đầu nấm của cậu ta.
Võ Chí Dũng vô thức giữ đầu anh, cướp lấy hô hấp của anh rồi cướp luôn cả quyền chủ động, hai tay hắn giật phăng áo sơ mi sau đó luồn tay vào trong, ngang nhiên vuốt ve tấm lưng trần của anh.
Bàn tay kia thô ráp to lớn y như tưởng tượng của anh, nó làm anh cực kỳ thỏa mãn đồng thời câu lên ham muốn dục vọng mãnh liệt trong lòng anh, làm anh không thể không vặn vẹo thân thể, hoàn toàn không để ý chất lỏng rỉ ra từ côn th*t làm bẩn đũng quần, chỉ còn tập trung vào việc xoa nắn hạ thể cương phồng của đối phương.
Võ Chí Dũng bị anh dụ dỗ đã bùng lên dục vọng, một tay ấn vòng eo của anh, một tay vội vàng lột quần âu xuống, nhưng quần âu vì vướng thắt lưng nên bị kẹt ở dưới háng, chẳng những lộ ra quần lót màu trắng mà còn hơi hơi lộ ra khe mông, quần âu thắt vào làm tôn lên cặp mông rất tròn.
Chiếc quần như muốn trêu ngươi Võ Chí Dũng, hắn càng kéo càng chặt, bực mình hắn trực tiếp chen tay vào trong quần lót, túm lấy cặp mông tròn vểnh đầy co dãn xoa nắn mạnh mẽ, hắn như một con dã thú dúi mũi vào cổ hít lấy hơi thở thơm ngọt từ anh, cuối cùng hắn há miệng ngoạm phần da thịt mềm mịn chỗ cần cổ của anh.
Khoái cảm xen lẫn đau đớn rất nhẹ làm anh bật ra tiếng rên rỉ nho nhỏ, anh rướn cổ lên để chàng trai đang bị *** khống chế có thể dễ dàng cắn mút cổ mình, thậm chí anh còn hơi nâng ngực lên ôm lấy cổ cậu ta, dẫn dắt đầu lưỡi cậu ta liếm xuống xương đòn, ***g ngực của mình, cuối cùng anh nhắm mắt rên rỉ dâng lên núm vú của chính mình.
Khoái cảm tràn ra từ núm vú đang được liếm láp gần như bức anh phát điên, khóe mắt anh dần trở nên ướt át, hơn nữa Võ Chí Dũng khi mạnh khi nhẹ cắn lên đầu nhũ làm thằng nhỏ của anh ngày càng nhức nhối, quần lót bó sát người lại càng được thể bóp chặt hình dạng thằng nhỏ.
Anh muốn! Muốn được một người đàn ông như Võ Chí Dũng vuốt ve thằng nhỏ, muốn được Võ Chí Dũng làm bắn tinh, càng muốn được Võ Chí Dũng đâm vào cơ thể! Khi đó anh sẽ mặc kệ tính hướng của Võ Chí Dũng mà ngồi dạng ra trên bụng Võ Chí Dũng, nhìn thẳng vào Võ Chí Dũng đang làm việc theo bản năng, Võ Chí Dũng cũng sẽ nhìn anh, trong đôi mắt có sự xâm chiếm làm anh run rẩy, anh thích ánh mắt ấy của Võ Chí Dũng, ánh mắt làm anh dứt khoát cởi thắt lưng, kéo séc quần không hề do dự.
Võ Chí Dũng lập tức kéo quần âu, lột quần lót của anh xuống.
Anh dẫn dắt tay Võ Chí Dũng vuốt ve thằng nhỏ của mình, xoa nắn hai viên bi của anh, đưa ngón tay đâm vào lỗ nhỏ của anh để mở rộng, dạy cậu ta biết cách làm tình với đàn ông.
Giờ phút ấy, anh vứt toàn bộ xấu hổ, lôi gel trơn đã mua sẵn từ trước chuẩn bị qua loa, rồi sau đó cầm phân thân đã cương cứng của Võ Chí Dũng chậm rãi ngồi xuống, cùng nhau chìm vào bể dục.
Hôm nay tình trạng của Võ Chí Dũng cực kỳ tồi tệ, phải tăng ca để đuổi kịp tiến độ công việc của mọi người nhưng hắn lại không thể tập trung tinh thần, ánh mắt luôn không thể tự chủ mà liếc về phía văn phòng của Diệp Phong, bởi vì Diệp Phong cũng chưa tan làm như hắn.
Vì sao cảm giác dường như tăng ca với quản lý không hề giống với bất cứ người nào?
Dần dần, cả tòa nhà lớn chỉ còn lại mỗi hắn và Diệp Phong ở lại tăng ca.
Võ Chí Dũng nhìn đồng hồ, đã sắp chín giờ rồi, lại nhìn tiến độ công việc, gần như bằng không, có làm tiếp cũng chỉ lãng phí thời gian thôi. Võ Chí Dũng dứt khoát đá văng việc đuổi kịp tiến độ công việc với các đồng nghiệp, hắn dọn dẹp lại bàn làm việc, hít vào điều chỉnh xong cảm xúc rồi đi chậm đến gõ cửa văn phòng Diệp Phong.
Lúc này hắn mới phát hiện cửa chỉ khép hờ, bên trong vang lên giọng nói có hơi khàn khàn của Diệp Phong:
-Vào đi.
Trời đất, đến bây giờ mà giọng nói vẫn chưa trở lại bình thường, quả nhiên tối hôm qua quản lý đã rất mệt mỏi. Võ Chí Dũng nghĩ vẩn vơ đâu đâu, mãi đến lúc vào văn phòng nhìn thấy Diệp Phong mới nhận ra vừa rồi mình nghĩ cái gì, đau khổ tự mắng mình quái lạ.
-Quản lý, anh còn chưa tan làm sao?
Võ Chí Dũng trả lời Diệp Phong bằng lý do chính đáng nhất, nhưng vẻ mặt xấu hổ lại bán đứng cảm xúc của hắn.
-Ừ.
Vẻ mặt Diệp Phong rất lạnh lùng thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn hắn, dáng vẻ như đang tập trung làm việc.
-Thuận tiện thế này thì quản lý cùng tan làm với tôi đi.
Võ Chí Dũng nghĩ thế nào cũng không ra lý do, mấy câu nói ra cực kỳ vô nghĩa.
Diệp Phong ngẩng đầu, mắt mở to nhìn hắn không hề chớp, mày khẽ nhíu lại.
Võ Chí Dũng bị anh nhìn đành phải miễn cưỡng cười cười, nhưng trong lòng lại đang vô cùng bất ổn.
Một lúc lâu sau Diệp Phong mới mở miệng:
-Tôi cũng đói bụng rồi, bây giờ tan làm cậu đi ăn bữa cơm với tôi.
Nếu là một ngày khác được thủ trưởng mời thế này, chắc chắn Võ Chí Dũng sẽ rất vui vẻ, nhưng lúc này hắn cũng chỉ có thể gật đầu chứ không có phản ứng gì.
Thu dọn xong các thứ trên bàn, Diệp Phong với chiếc áo vest mắc trên giá áo, đi cùng Võ Chí Dũng tùy tiện tìm một nhà hàng, ngồi trong góc gọi vài món ăn rồi im lặng ăn cơm.
Võ Chí Dũng trộm liếc mắt đánh giá Diệp Phong đang ăn rất tao nhã lịch sự trước mặt, thân thể hơi gầy cũng không có vẻ rắn chắc, làn da trắng nõn, đường nét trên mặt thanh tú, phần tóc mái hơi dài không hề làm giảm khí chất nam tính trầm ổn, mà ngược lại còn tăng thêm vài phần quyến rũ.
Một người đàn ông vĩ đại như vậy lại là đồng tính luyến ái, thật đáng tiếc. Võ Chí Dũng lơ đãng ăn cơm, ánh mắt vẫn trộm quan sát Diệp Phong, đôi mắt vô tình từ khuôn mặt đẹp trai chuyển đến xương đòn, dưới cổ áo sơ mi trắng tinh có thể mơ hồ nhìn thấy dấu hôn xanh tím trên xương đòn, làn da trắng nõn càng tôn lên vẻ diễm lệ của dấu hôn, cổ áo hơi mở rộng làm xương đòn in đầy dấu hôn trở nên đặc biệt gợi cảm, làm người ta không nỡ rời mắt.
Ực ực.
Võ Chí Dũng nghe thấy rõ ràng tiếng mình nuốt nước miếng, vì muốn che giấu biểu tình không tự nhiên của bản thân, hắn vội vàng bưng cốc trà bên cạnh uống một ngụm lớn.
-Mong cậu quên đi chuyện tối hôm qua.
Diệp Phong đột nhiên nói.
-Chuyện ngày hôm qua…
Võ Chí Dũng còn không biết nói tiếp thế nào.
-Tôi biết chuyện này rất ghê tởm với những người dị tính luyến, nhưng tối hôm qua tôi cũng say, bằng không tôi sẽ không tùy tiện lên giường với người dị tính luyến.
Diệp Phong khẽ nhấp làn môi, còn nói:
-Cậu cứ coi như bị chó cắn một miếng cũng được.
Võ Chí Dũng sửng sốt, không dám tin thủ trưởng lại nói ra câu nói hạ thấp bản thân như vậy.
-Phục vụ, tính tiền!
Không đợi hắn hoàn hồn, Diệp Phong đã lau miệng gọi phục vụ tính tiền, sau đó nhìn hắn.
-Hôm nay tôi mời cơm, coi như xin lỗi chuyện tối qua.
Ngữ khí của Diệp Phong tuy ôn hòa khách khí, nhưng lại không để người khác cự tuyệt.
Võ Chí Dũng thầm nắm chặt tay, cảm giác bị người khác vội vàng phân rõ quan hệ làm hắn thấy rất không thoải mái, giống như chuyện kia căn bản là một việc nhỏ bé không đáng kể, làm một trong hai đương sự là hắn đây cảm thấy phẫn nộ.
-Lời xin lỗi như vậy tôi không nhận.
Võ Chí Dũng dù sao cũng là thanh niên trẻ tuổi nhiệt huyết, thái độ của Diệp Phong làm cho hắn cảm thấy mình bị coi thường, hắn đã sớm chuẩn bị tinh thần bị đuổi, căn bản không quan tâm chuyện này kết thúc thế nào, sở dĩ vừa rồi có vẻ xấu hổ là vì lần đầu hắn gặp phải trường hợp này, không biết xử lý thế nào nên mới để bị động như vậy.
Nhưng điều này không có nghĩa là Diệp Phong có thể coi thường hắn.
Vẻ mặt tức giận của hắn làm Diệp Phong nao nao, anh vội vàng điều chỉnh thái độ, lạnh nhạt hỏi:
-Tôi phải xin lỗi thế nào cậu mới có thể nhận?
-Không biết.
Võ Chí Dũng trả lời dứt khoát, quả thật hắn cũng không nghĩ đến việc xin lỗi thế nào mới có thể nhận, chỉ là thái độ coi thường của Diệp Phong làm hắn không thích.
Diệp Phong thầm thở dài, chuyện này dường như đang trở nên khó giải quyết, thôi coi như đây là báo ứng cho việc anh ra tay với dị tính luyến đi.
-Võ Chí Dũng, chuyện đã xảy ra rồi, cậu nói một câu không biết từ chối lời xin lỗi của tôi, vậy cậu bảo tôi phải làm thế nào để giải quyết chuyện này?
-Lời xin lỗi của quản lý không hề có thành ý, nó giống bộ dáng giải quyết công chuyện khi làm việc vậy.
Hóa ra là bất mãn thái độ của mình à!
Hiểu ra chỗ bất mãn làm Diệp Phong thầm cười khổ, chính anh cũng không biết dùng thái độ gì để đối mặt với Võ Chí Dũng, sợ ánh mắt chán ghét, ghê tởm anh là đồng tính luyến của đối phương, vì vậy anh mới vội vã giành trước việc cắt đứt quan hệ.
-Đây là nơi công cộng, chúng ta ra chỗ khác tiếp tục nói chuyện này.
Võ Chí Dũng gật đầu đồng ý, hai người cùng đứng dậy rời khỏi nhà hàng.
Lúc này trên đường đã không còn mấy người, hai người đi song song cùng nhau, đèn đường chiếu xuống kéo dài bóng dáng của họ, không gian trở nên im lặng đến kỳ lạ.
-Có thuốc không?
Diệp Phong phá vỡ không gian lặng yên này trước.
-Có.
Diệp Phong nhận điếu thuốc, chiếc bật lửa tách một tiếng làm bừng sáng khuôn mặt đẹp trai có hơi quá đáng kia, ánh sáng mờ nhạt lay lắt hắt vào trên mặt anh tạo cảm giác rất êm dịu.
Diệp Phong hít sâu một hơi rồi nhả ra một vòng khói thuốc, làn khói màu xanh nhạt lượn lờ bao quanh người anh.
Võ Chí Dũng mê mẩn ngắm Diệp Phong hút thuốc, không biết sao mình lại thế, sườn mặt mơ hồ kia như biểu lộ những suy nghĩ không rõ, như trầm tư rồi lại như cô đơn làm trong lòng hắn cũng sinh ra cảm xúc mơ màng.
-Tôi đã quen dùng vẻ mặt lạnh lùng xử lý mọi chuyện, cũng không thể ra vẻ tội nghiệp để cầu xin cậu tha thứ.
Diệp Phong nheo mắt như rất hưởng thụ việc nuốt mây phun khói, đường cong khuôn mặt cũng thả lỏng hơn rất nhiều.
-Nói lại tối hôm qua cũng là cậu được lợi, tôi bị cậu làm cho hai chân run rẩy, eo cũng sắp gẫy, nơi đó cũng sưng đến biến dạng, hôm sau lại còn phải đi làm, tôi vất vả lắm mới dậy được, cả ngày đều mệt mỏi mất tinh thần, lúc tôi thảm hại như vậy cậu có giải thích với tôi không?
Võ Chí Dũng nghẹn lời, hắn cũng nghĩ rằng tối hôm qua làm kịch liệt như vậy chắc chắn đối phương sẽ không chịu nổi, nhưng nghe từ chính miệng Diệp Phong lại có cảm giác khác hẳn, có hơi áy náy.
-Xin lỗi.
Diệp Phong khẽ phủi tàn thuốc, không nhìn vẻ mặt hắn lúc này mà nhìn vào bồn hoa tối tăm phía trước, nhẹ giọng nói:
-Không cần nói xin lỗi, nói cho cùng cậu cũng không có lỗi với tôi, muốn trách thì trách tối qua chúng ta uống quá nhiều.
Có rượu làm cớ anh mới có thể kiềm chế ý muốn quyến rũ đối phương. Diệp Phong biết làm như thế rất đê tiện nhưng anh có chết cũng sẽ không nói rõ sự thật, tình nguyện cho nó nát bấy trong bụng cũng không để đối phương cho rằng anh rất đê tiện.
Bây giờ Võ Chí Dũng không tị anh như rắn rết ngược lại còn ăn cơm với anh, vậy anh còn gì không thỏa mãn nữa?
-Nhưng…
Võ Chí Dũng muốn nói gì đó rồi lại không biết có thể nói gì.
Diệp Phong hơi nghiêng mặt qua nở một nụ cười thản nhiên.
-Không có nhưng, cậu không phải đồng tính luyến chẳng lẽ muốn dây dưa lằng nhằng với một người đàn ông sao?
Lồng ngực Võ Chí Dũng cứng lại, hắn không phải loại người cầm được mà không buông được, cũng không phải người bậy bạ, huống chi Diệp Phong nói rất có lý, hắn chỉ xảy ra quan hệ với Diệp Phong, nếu đối phương đã coi như mọi chuyện không xảy ra lại còn chủ động giải thích với hắn, lẽ ra hắn phải biết điều mà coi như không có gì chứ không phải xúc động làm sự việc phát triển đến mức khó xử.
-Xin lỗi quản lý, tôi sẽ quên chuyện tối hôm qua.
Diệp Phong lại hít một hơi thuốc thật sâu, híp mắt hưởng thụ cảm giác kích thích khi thuốc ào vào phổi rồi lại nhả ra.
-Vậy thì tốt, đêm đã khuya rồi, mai gặp lại, tôi đi trước.
Nói xong Diệp Phong đi đến chiếc xe có rèm che đậu ở ven đường, Võ Chí Dũng nhìn theo dáng anh ngồi vào xe, hai bàn tay nắm chặt hồi lâu mới thả ra.
Dụi tàn thuốc vào gạt tàn, Diệp Phong kéo sát âu phục cảm giác đắng chát hơn cả vị thuốc ngập đầy trong miệng rồi lan đến tận trái tim.
Có hơi lạnh, nhớ quá cái ôm chặt lấy anh tối qua, đáng tiếc ôm ấp này sẽ không chấp nhận một người đàn ông.
Cuối cùng thì nhếch khóe miệng tự giễu cợt mình.
Nguyên nhân là vì lần xảy ra quan hệ duy nhất kia Võ Chí Dũng bỗng ngày càng bắt đầu chú ý nhiều hơn đến Diệp Phong.
Diệp Phong thích dùng dầu gội có mùi hoa lan thanh nhã, trên người không dùng nước hoa cũng có mùi hương rất dễ ngửi, thích mặc âu phục của một hãng nổi tiếng nào đó, gần như mỗi ngày mặc một bộ, Võ Chí Dũng phát hiện ra điểm này đều luôn vô thức lướt qua phần eo giấu trong âu phục, phần eo cong mượt kia như gợi lên ý vị kiều diễm.
Diệp Phong vừa ra khỏi phòng phân công công việc Võ Chí Dũng đều phải dùng động tác cúi đầu uống nước để giấu ánh mắt quan sát của mình, cảm giác này y như làm kẻ trộm vậy.
Mà vào giờ cơm trưa, Võ Chí Dũng bưng đồ ăn bước qua người Diệp Phong luôn giả bộ lơ đãng liếc một cái, sau đó nhìn thấy Diệp Phong nhìn chằm chằm vào ớt xanh một lát mới cầm đũa bình thản gắp ớt xanh miễn cưỡng nhai mấy cái rồi nuốt luôn. Tuy Diệp Phong che giấu rất tuyệt không hề biểu hiện ra trước mặt mọi người nhưng từ động tác nhíu mày của anh có thể nhìn ra anh ghét ớt xanh, còn có cà rốt.
Võ Chí Dũng luôn thích nhìn lén sau lưng anh bỗng cảm thấy anh rất đáng yêu, dần dần phát hiện ngày càng nhiều những bí mật nhỏ của anh, từ lúc phát hiện ra càng nhiều bí mật hắn lại càng chú ý Diệp Phong.
Vị quản lý nổi tiếng từ trước luôn bình tĩnh chững chạc, đẹp trai xuất chúng này lại có biểu hiện trên giường hoàn toàn khác với vẻ bình thường, nhiệt tình táo bạo làm người ta mơ mộng.
Võ Chí Dũng không muốn thừa nhận mình luôn nhớ đến Diệp Phong, từ trước hắn hẹn hò đều là phụ nữ, đến bây giờ cũng chỉ lên giường làm tình với phụ nữa, chưa bao giờ nghĩ có một ngày mình sẽ làm tình với đàn ông, càng không nghĩ tiến vào chỗ đó của đàn ông, nhưng bắt đầu từ tối hôm ấy đã có thứ gì đó thay đổi, hắn không biết là nên khen đêm đó Diệp Phong biểu hiện rất tốt hay là bây giờ Diệp Phong cố ý né tránh hắn ngược lại làm hắn chú ý, làm hắn sinh ra cảm giác không thể quên, mới có thể làm mình có hứng thú với một người đàn ông.
Đây cũng không phải chuyện đáng để vui vẻ, buổi tối hôm ấy là vì uống rượu mới xảy ra quan hệ với Diệp Phong, bây giờ hắn vô cùng tỉnh táo lại vẫn có hứng thú không nên với Diệp Phong.
Khi hắn phát hiện sự khác thường của mình thì đã quá muộn, phản ứng đầu tiên của hắn là cố gắng ít tiếp xúc thẳng mặt với Diệp Phong, vì thế ngoài công việc họ không nói nhiều một câu, nhưng có rất nhiều chuyện chờ hắn hiểu phải tránh đi thì khốn nỗi lại không thể khống chế ánh mắt mình đuổi theo Diệp Phong.
Một tháng sau, Võ Chí Dũng đã có thể coi như không có việc gì, hắn với Diệp Phong không khác gì quan hệ thủ trưởng cấp dưới bình thường, ít nhất trong mắt người khác họ là thế, chỉ là thiếu thân thiện trong quá khứ.
-Chú với quản lý sao thế?
Hách Đạt phát hiện ra quan hệ trở nên lạnh nhạt của hai người đầu tiên.
Nhân viên mới vào công ty đều phải tập huấn một tháng mới có thể nhậm chức, tập huấn cho Võ Chí Dũng thành nhân viên mới vào công ty chính là quản lý, khi đó mọi người đều phát hiện quản lý có phần chiếu cố Võ Chí Dũng, tuy vẫn rất nghiêm khắc nhưng cũng ôm kỳ vọng rất lớn, bây giờ hai người lại không nói thừa một câu.
Thừa dịp giờ nghỉ trưa đương nhiên Hách Đạt phải quan tâm đàn em một chút, nhắc nhở hắn chớ chọc cấp trên mà mất bát cơm.
Võ Chí Dũng lơ đãng gật đầu ra vẻ đã biết.
Nên chọc hay không nên chọc hắn đều đã chọc, hắn còn có thể bình an ở lại công ty đã chứng tỏ Diệp Phong là một người công tư rõ ràng, bằng không đã sớm bắt hắn cuốn gói cút xéo. Cửa thang máy vừa mở Võ Chí Dũng liền thấy Diệp Phong bước vào thang máy đối diện, Diệp Phong cũng thấy hắn bèn theo phép lịch sự khẽ gật đầu với họ.
-Hách Đạt, em còn chút chuyện anh ăn cơm trước đi, ngày mai em mời anh.
Võ Chí Dũng xoay người chạy vào thang máy.
-Cơm trưa ngày kia cũng là chú mời đấy!
-Ok!
Võ Chí Dũng thoải mái đồng ý.
Văn phòng giờ nghỉ trưa im lặng không một bóng người, Diệp Phong dựa vào một bàn làm việc trong đó, chiếc bàn làm việc kia không có gì đặc biệt, một máy tính màn hình tinh thể lỏng, một ngăn hồ sơ, trên đó đặt một chiếc bút máy còn có một chén trà.
Diệp Phong ve vuốt chén trà, mặt ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve thành chén trà như đó là đôi môi của người yêu, động tác toát lên sự dịu dàng. Sau đó Diệp Phong cầm chén trà lên ngơ ngẩn nhìn chằm chằm vào chỗ nước đã sớm lạnh ngắt trong chén, ánh mắt cũng có thêm vài phần dịu dàng, cuối cùng anh đưa chén trà tới bên môi thong thả uống một ngụm nước.
Võ Chí Dũng nhìn thấy một màn như vậy thì trái tim như muốn nhảy ra khỏi ***g ngực, bước chân không thể tiến lên chỉ biết đứng sựng trước cửa kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Diệp Phong.
Bàn làm việc là của hắn, chén trà là của hắn, Diệp Phong lại chọn lúc không có người dựa vào bàn làm việc của hắn, dùng chén trà của hắn, điều này chứng minh cái gì?
Đáp án đã rất rõ ràng – Diệp Phong thích hắn, người đàn ông xảy ra 419 với hắn ngày hôm sau lại ra sức gạt bỏ quan hệ của họ này thích hắn.
Cả người Võ Chí Dũng trở nên run rẩy vì hưng phấn, lặng lẽ tiếp cận với Diệp Phong đang tập trung vào chén trà.
Diệp Phong hoàn toàn không phát hiện còn khẽ vươn đầu lưỡi màu đỏ thịt liếm nhẹ lên chén trà, cực giống liếm thứ dưới háng đàn ông làm hô hấp của Võ Chí Dũng lập tức trở nên dồn dập.
-Quản lý.
Diệp Phong lập tức trắng mặt, hai tay run rẩy suýt nữa làm rơi chén trà.
Võ Chí Dũng cầm lấy chén trà đặt lên bàn, thân thể cao lớn đứng sừng sững trước mặt Diệp Phong, hắn cao hơn Diệp Phong nửa cái đầu, tất cả biểu cảm của Diệp Phong đều không thoát khỏi mắt hắn.
-Có việc?
Diệp Phong ra sức giả bộ bình tĩnh hỏi.
-Đúng.
Võ Chí Dũng ra vẻ kiên quyết tuyệt đối không thua thủ trưởng Diệp Phong này.
-Chuyện vừa rồi mong quản lý có thể giải thích rõ ràng.
-Không có gì phải giải thích.
Chuyện mình cầm chén trà của đối phương thẩm du bị phát hiện Diệp Phong không thể giải thích, hơn nữa lúng túng, xấu hổ cùng sợ hãi tràn đầy trong lòng anh, anh muốn bỏ chạy, chạy tới nơi Võ Chí Dũng không thể phát hiện.
Ý nghĩ phủ nhận trách nhiệm vừa mới hiện ra trong đầu, Diệp Phong ra vẻ mất hứng quay người, Võ Chí Dũng vội vàng kéo tay không cho anh trốn.
Võ Chí Dũng nói đầy chắc chắn, mắt sáng như sao nhìn chăm chú vào anh.
-Nếu cậu cảm thấy ghê tởm thì ngày mai tôi sẽ chuyển cậu đến ngành khác, về sau chúng ta sẽ không gặp lại.
Diệp Phong nói mỗi câu lại như một con dao nhọn đâm phập vào trái tim mình, tra tấn anh cả về thể xác lẫn tinh thần, đau đến mức anh không thở nổi.
-Tôi không có ý này.
Võ Chí Dũng nhíu mày, hắn không thấy mình có biểu hiện ghê tởm gì sao quản lý lại cho rằng như thế?
-Vậy cậu có ý gì?
Diệp Phong cảm giác hô hấp cũng làm thân thể anh trở nên đau đớn, giọng nói không khỏi sắc bén.
-Quản lý, hình như tôi cũng thích anh, nhưng tôi không có kinh nghiệm yêu đương với đàn ông, tôi sẽ thử hẹn hò với anh.
Câu nói bất ngờ Võ Chí Dũng thốt ra không khác gì một loại cám dỗ làm Diệp Phong sững sờ, Diệp Phong nhìn hắn vẻ khó tin, muốn tìm thấy sự chân thật trong mắt hắn, gương mặt đẹp trai ngời ngời của Võ Chí Dũng đầy vẻ nghiêm túc, ánh mắt bùng lên tia lửa mãnh liệt.
-Đừng nói đùa! Tôi không bao giờ ra tay với người dị tính luyến!
Diệp Phong rút mạnh tay về, ngay sau đó lại bị Võ Chí Dũng kéo giật vào lòng.
-Nếu anh không ra tay với khác phái luyến vậy anh cầm chén của tôi làm gì? Còn nữa –
Võ Chí Dũng thít chặt cánh tay quanh eo anh làm thân dưới của Diệp Phong lập tức áp sát vào đùi hắn, Võ Chí Dũng cố ý dùng đùi cọ xát bộ vị hở ra của anh.
-Chỗ này của anh sao lại thế này?
-Buông tôi ra.
Diệp Phong liều mạng đẩy vào ngực Võ Chí Dũng, nhưng mặc anh ra sức thế nào cũng không đẩy nổi Võ Chí Dũng.
Võ Chí Dũng cao hơn Diệp Phong nửa cái đầu lợi dụng ưu thế về dáng người, một chân khác cũng chen vào giữa hai chân Diệp Phong làm Diệp Phong không có đường lui, nửa cái mông đã ngồi lên bàn.
Cậu ta nghiêm túc! Lúc này Diệp Phong mới chính thức nhìn thẳng vào ý đồ của Võ Chí Dũng.
-Tôi sẽ không buông anh, trừ khi anh đồng ý hẹn hò với tôi.
Võ Chí Dũng ngang ngược nói.
Thấy mình không giãy được ôm ấp của hắn, Diệp Phong nhắm mắt điều chỉnh lại cảm xúc của mình.
-Cậu cứ buông tôi ra trước đã, có việc thì vào văn phòng của tôi nói nếu không sẽ bị người khác nhìn thấy.
Võ Chí Dũng ngược lại nâng mông anh lên làm anh càng dán sát vào người mình, đùi lơi lả chà xát vào giữa hai chân anh. Diệp Phong đã sớm có phản ứng cứng cả người, hết sức kiềm chế khoái cảm nơi thân dưới, nhưng hai tay bám chặt lấy âu phục Võ Chí Dũng của anh lại để lộ cảm giác thật sự của mình, ngay cả đôi mắt cũng có hơi đỏ lên.
-Vậy nghe quản lý, chúng ta vào văn phòng nói chuyện.
Võ Chí Dũng trực tiếp dùng tư thế nâng mông ôm Diệp Phong xoải bước vào căn phòng thủy tinh kia.
-Thả tôi xuống!
Diệp Phong mới vừa phản kháng Võ Chí Dũng đã đánh vào cái mông cong của anh làm anh sợ tới mức không dám nói một chữ nào nữa.
Bả vai Võ Chí Dũng rất rộng, ***g ngực lại rất dày tỏa ra độ ấm nóng rực, người đàn ông tuấn tú như vậy quả thật đầy sức hấp dẫn với anh, nhưng anh cũng rất hiểu hắn là dị tính luyến, cho dù nhất thời mê mẩn tình yêu đồng tình thì cuối cùng vẫn sẽ trở về đường ngay.
Mỗi người đều sẽ trở về con đường của mình, ngoài Diệp Phong anh.