Khó Có Được Tình Yêu Trọn Vẹn

Chương 20

Mục Kiều sẩy thai trong tình trạng chẳng hề hay biết bản thân đang mang thai, hằng ngày vẫn vô tư diện giày cao gót đi làm. Ngày đó, Mục Kiều dùng thang máy chuyển tài liệu xuống tầng trệt. Xui xẻo thay, thang máy phát sinh trục trặc, dừng giữa chừng.

Mục Kiều vốn mắc chứng sợ hãi khi bị giam cầm, tức thời lồng ngực co thít chặt, ngột ngạt không thở nổi…Lúc nhân viên sửa chữa mở cánh cửa thang máy, liền nhìn thấy cảnh tượng, Mục Kiều ngã sõng soài, hôn mê bất tỉnh, sắc mặt trắng bệch, sắc máu đỏ thẫm dần xâm chiếm lớp váy màu xám tro.

Đồng nghiệp công ty hốt hoảng đưa cô ta tới bệnh viện. Bác sĩ chẩn đoán, cô ta mang thai hơn một tháng, bởi vì thiếu thận khí, khí huyết lưỡng hư mà sảy thai.

Mục Kiều triệt để ngớ ngẩn, ngay cả muốn khóc cũng không có cảm xúc hay động lực để khóc. Ngược lại, bà Kiều Tuệ Tuệ luôn âm thầm lau nước mắt ứa mi. Tâm tình ông Mục Chính Khang xuống dốc trầm trọng, liên tục tìm đến khói thuốc độc hại.

Mấy ngày nay, Cảnh Chí Sâm luôn túc trực tại bệnh viện, hòng an ủi, xoa dịu cảm xúc Mục Kiều nhưng hiệu quả không cao. Mục Kiều buồn rười rượi, mặt mày ỉu xìu, xuôi xị, tự nhốt mình trong ốc đảo riêng. Giây phút gặp chuyện không may, hình ảnh máu tươi lênh láng dọa cô ta sợ chết khiếp. Ở bệnh viện, tận tai nghe thấy lời bác sĩ nói, thần trí cô ta tức khắc nổ tung nổ tóe. Mọi suy nghĩ liền trì trệ, cả người như chới với giữa mép bờ vực thẳm.

Càng tồi tệ hơn, người ôm cô ta ra khỏi thang máy là hai anh thợ sửa chữa lạ huơ lạ hoắc. Mà ở bên ngoài, các đồng nghiệp xúm xít vây quanh, tận mắt chứng kiến tình cảnh thê thảm của cô ta. Giờ thì hay rồi, cô ta trở thành nhân vật chính trong những lời đồn đãi miên man không dứt của mấy “ông bà tám” hạng nặng. Mọi người đều rỉ tai nhau ‘bài vè’ về cô thực tập sinh mới vào công ty. Chuyện xoay quanh cô gái này thì kể hoài cũng khó hết. Nào là gây gỗ với tổ trưởng tổ thiết kế, trước mặt mọi người phát ngôn bừa bãi, chả biết tôn trọng lớn nhỏ, hùng hùng hổ hổ bỏ thẳng về nhà. Nhưng ngày hôm sau lại lấm lét vác mặt đến công ty. Im ắng được vài ngày thì tiếp tục tranh cãi với đồng nghiệp cùng tổ. Giờ thì làm nên ‘chiến tích vẻ vang’ – sẩy thai trong thang máy ……

Đến mức này thì thể diện coi như mất hết ráo, nhưng điều khiến bà Kiều Tuệ Tuệ bồn chồn, nôn nóng là thái độ của bà Cảnh. Sau khi sự việc xảy ra, bà ta chỉ gọi cuộc điện thoại mang tính chất an ủi. Bà Kiều là người tiếp điện. Hai bà khách khí qua lại hồi lâu. Bà Cảnh bày tỏ mong muốn Mục Kiều sớm hồi phục sức khỏe lẫn tinh thần, chuyện không vui hãy để nó qua đi, và nếu phía Mục gia có cần hỗ trợ, cứ thẳng thẳng yêu cầu.

Kiều Tuệ Tuệ lịch sự nói cảm ơn bà ta, đồng thời ý thức được sự trách móc ngấm ngầm ẩn sau những lời nói khách sáo, chân thành. Bà đoán đại khái ý tứ của bà Cảnh là, chê bai Mục Kiều sao mà khờ khạo, cẩu thả quá vậy. Mang thai hơn một tháng mà ngờ nghệch chẳng biết cái gì. Thôi thì con gái nhỏ tuổi có thể châm chước bỏ qua. Nhưng người làm mẹ cũng thế luôn à? Kinh nghiệm làm vợ, làm mẹ hơn hai mươi năm vứt đi đâu cả rồi? Lần đầu mang thai, lại bất cẩn sảy thai trong tình trạng đó, sau này sẽ để lại hậu quả nghiêm trọng, gia đình bà có biết hay không?….

……

Song, tất cả những chỉ trích đấy, cũng không địch nổi thái độ lập lờ, khi thân khi cách của Cảnh Chí Sâm. Thái độ anh ta khiến Mục Kiều luôn phấp phỏng, bất an.

Tuy mỗi ngày anh ta đều đến Mục gia thăm hỏi, mang theo những món ăn bổ dưỡng do chính đầu bếp khách sạn năm sao chuẩn bị, vô cùng kiên nhẫn khuyên nhủ Mục Kiều, biểu hiện tỉ mỉ, cẩn thận từng ly từng tí. Nhưng Mục Kiều vẫn sốt ruột, bởi từ đầu đến cuối, cô ta không nghe được câu nói “Đừng buồn nữa em. Chúng ta còn trẻ mà. Sau này vẫn còn cơ hội có thêm nhiều đứa bé khác.”

Không biết từ khi nào, Cảnh Chí Sâm ít nhiều hờ hững với việc cùng Mục Kiều thảo luận về tương lai hai người. Trước kia, anh ta thường hay vờ vịt mặt nhăn mày nhó, than thở cuộc đời sếp Cảnh lẫy lừng, thể nào cũng bị bé con Mục Kiều trói chặt. Sau này già rồi, nếu cụ Cảnh đi đứng khó khăn, cụ Kiều có nguyện ý dìu đỡ cụ Cảnh ra ngoài phơi nắng hay không?

Ngày trước ngọt ngào là thế, bây giờ thì sao? Anh ta trở nên giả lả qua loa, cố tình trốn tránh trao Mục Kiều hai chữ ‘tương lai’. Thậm chí, số lần anh ta thất thần khi ở cạnh cô ta đang có xu hướng tăng dần đều. Hai người như thể em huyên thuyên một đường, tâm trí anh phiêu diêu một nẻo.

Những biến đổi đó khiến thâm tâm Mục Kiều hoang mang, sợ hãi. Lần đầu tiên, cô ta cảm thấy tương lai vô định, xa xôi, không nằm trong tầm kiểm soát của mình. Lại thêm sự ập đến bất ngờ, cũng như sự ra đi chóng vánh của cái thai ngoài ý muốn, khiến cô ta ngơ ngác, hoảng loạn.

Cho dù một người kiên cường, có tâm lí vững vàng, cũng khó chống chọi, đương đầu những khó khăn ào ạt, khôn lường đấy. Huống chi Mục Kiều, cô gái luôn sống trong sự bảo bọc, nâng niu của gia đình, chưa bao giờ va chạm hay nếm phải gai góc mùi đời.

Mục Táp lên lầu thăm Mục Kiều, thấy em gái ngồi ngay đầu giường, mái tóc xoăn dài xõa xuống tận eo. Sắc mặt tái xanh, sắc môi nhợt nhạt, đầu cúi gằm, không biết đang suy nghĩ gì.

“Kiều Kiều.” Mục Táp đến ngồi cạnh, giúp Mục Kiều xếp gọn chăn ga bừa bãi,“Em muốn ăn gì không? Nói chị nghe, chị mua cho em.”

Mục Kiều chậm chạp ngẩng đầu, rồi lại lắc lắc đầu.

Mục Táp ngồi trong phòng rất lâu. Mãi tới khi Mục Kiều than vãn mệt mỏi, muốn nằm ngủ. Cô lập tức đứng dậy, đắp chăn cho Mục Kiều, dém gọn kĩ càng, mới nhẹ nhàng nhấc chân, rời phòng.

Lúc ra ngoài, đúng lúc thấy ông Mục Chính Khang bưng tách trà đi lên. Ông chỉ cánh cửa thư phòng, ý bảo cô vào đó.

Mục Táp theo bố đi vào. Ông Mục Chính Khang thả mình xuống chiếc ghế dựa, nặng nề thở dài, đôi mắt già nua khó nén tia mỏi mệt. Ông tháo mắt kính, quệt nhẹ sống mũi, sau nghiêm túc nhìn Mục Táp, nói lời chân thành thấm thía: ” Con à, phụ nữ các con nên có ý thức tự bảo vệ thân thể và sức khỏe của mình. Trăm ngàn lần đừng lặp lại bi kịch của em gái con. Nếu vợ chồng con chưa muốn có đứa nhỏ, thì nên chuẩn bị kĩ lưỡng các biện pháp an toàn.”

Đây là lần đầu tiên, Mục Chính Khang thẳng thắng trao đổi với Mục Táp về vấn đề tương đối tế nhị này. Lúc nói chuyện, ông có chút mất tự nhiên, nhất là khi nói câu “Nếu…nếu lúc làm, Tống Vực hấp tấp quên mất, con phải nhắc nhở liền”, có lẽ ông quá xấu hổ, bèn uống gấp ly nước, kết quả…bị sặc .

Mục Táp tiến tới sau lưng ông, dịu dàng vỗ vỗ lưng ông, nói:“Bố đừng lo lắng quá, vợ chồng con đều có ý thức cao trong vấn đề này, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”

“Quả thật, con thành thục, hiểu chuyện hơn con bé Kiều Kiều.” Mục Chính Khang nói,“Xảy ra chuyện bất trắc, gia đình tiểu Cảnh càng có thành kiến với Kiều Kiều. Gọi điện thoại, họ liên tục vặn hỏi rốt cuộc nguyên nhân mất đứa bé là gì? Là do cảm xúc bị kích động, công việc vất vả hay thể chất Kiều Kiều không tốt. Nếu là nguyên nhân cuối, họ bảo nhà ta nên đưa Mục Kiều đến bệnh viện làm kiểm tra sức khỏe toàn diện, tránh tổn hại về sau…… Haizz, lời họ nói, ngoài mặt hay trong mặt, đều hiển lộ ý tứ khiển trách chê bai con ạ.”

Mục Táp ở lại an ủi ông vài câu. Hai bố con hàn huyên hơn một giờ mới ra khỏi phòng.

Xuống lầu, Mục Táp thấy bà Kiều Tuệ Tuệ vẫn ngồi trên sô pha, dung nhan tiều tuỵ, hốc hác. Vẻ tươi cười, dịu dàng ngày xưa đã tắt lịm. Ánh mắt bà mông lung, mịt mờ, khiến Mục Táp xót lòng. Mục Chính Khang rì rầm nói “Dì Kiều của con lần này bị đả kích rất nặng. Mấy đêm nay liên tục mất ngủ, ban ngày bà ấy cứ bải hoải ngồi một chỗ thế đấy.”

Mục Táp gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Mục Chính Khang ngán ngẩm lắc đầu, thở dài thườn thượt, tiễn cô ra cửa.

Về nhà chuyến này, tâm tình Mục Táp trở nên buồn bực, bước chân cô nặng nề trải dài trên con đường của tiểu khu, đầu cúi thấp, ngắm nhìn lá cây thưa thớt trên đường.

Đằng trước, chiếc xe Bentley màu xám bạc tiến dần về phía cô. Nhìn thấy Mục Táp, người đàn ông dừng xe lại, hạ thấp kính cửa, ló đầu kêu tên cô.

Mục Táp nhướng mắt, liền thấy gương mặt Cảnh Chí Sâm.

Cảnh Chí Sâm lập tức xuống xe, sửa sang lại cổ áo, rảo bước tới chỗ cô.

“Táp Táp.” Anh ta mở miệng.

Người đàn ông này vẫn chỉn chu như ngày thường, vận âu phục, giày da sáng bóng, toàn thân toát lên khí chất tao nhã, nổi bật phong phạm thân sĩ. Áo sơ mi bên trong trắng tinh sạch sẽ, phẳng phiu không tí nếp nhăn. Đôi mắt anh ta rất sáng, chuyên chú nhìn Mục Táp, tỏa đầy tia mị lực.

Tựa như…việc Mục Kiều sẩy thai, không hề ảnh hưởng đến anh ta.

“Nhớ quan tâm, săn sóc em gái tôi.” Mục Táp nói đơn giản.

Cảnh Chí Sâm thoáng bần thần, lập tức cười cười bất đắc dĩ:“Anh biết Kiều Kiều bị đả kích, tổn thương rất nhiều. Em yên tâm, anh sẽ bầu bạn bên cạnh em ấy, giúp em ấy vượt qua khó khăn.”

Lại nói, sự việc ngoài ý muốn lần này, đa phần là lỗi của Cảnh Chí Sâm. Đêm đó, anh ta uống say khướt, lòng nôn nao khó nhịn, hoàn toàn mất tự chủ. Động tác anh ta suồng sã, hoang dại hơn lúc thường. Khi ngọn sóng cao trào vẫy gọi, anh ta lâng lâng giữa cơn lốc xoáy quay cuồng, luyến tiếc rời bỏ nơi đào nguyên ấm áp, cuối cùng trút toàn bộ bên trong Mục Kiều.

Khoảnh khắc nghe tin Mục Kiều sẩy thai, đáy lòng anh ta ngổn ngang trăm mối cảm xúc. Ngực như bị viên đá tảng to đùng nện trúng, anh ta hối hả chạy tới bệnh viện. Và khi nghe kết quả cuối cùng, viên đá ấy liền vỡ toang, tạo thành vô số khe hở. Trong đó, có khe hở mang tên là nhẹ nhõm.

Tại sao nhẹ nhõm? Chính bản thân anh ta biết rõ, vì anh ta chưa chuẩn bị tinh thần để làm ông bố trẻ.

Mục Táp gật đầu, lách qua người anh ta, tiếp tục đi. Cảnh Chí Sâm dõi mắt trông theo bóng lưng cô dần xa khuất, môi mím chặt, không thốt nên lời.

Từng vô số lần, chỉ cần anh ta ngoái đầu, liền thấy Mục Táp nở nụ cười xán lạn, lấp lánh vẻ chân thành tha thiết. Cô luôn sát cánh bên anh ta, cùng anh ta theo đuổi những mục tiêu sự nghiệp. Còn hiện tại, anh ta chỉ có thể bất lực ngóng trông bóng lưng mảnh khảnh của cô dần tiêu biến. Sự thật trớ trêu này khiến nội tâm anh ta xuất hiện lỗ hổng.

Anh ta tự hỏi lòng, tại sao suốt bốn năm kề vai sát cánh, anh ta không chịu một lần tìm hiểu kĩ càng mong ước thật sự của bản thân? Vì sao không sớm nhận ra, hình bóng người con gái ấy đã giăng kín đáy lòng anh ta?

Cảnh Chí Sâm đứng như trời trồng, gương mặt viết đầy hai chữ hối hận.

*

“Vì thế, bố lo sợ chúng ta không chuẩn bị tốt biện pháp phòng tránh ?” Tống Vực đặt tách trà xuống bàn, thản nhiên hỏi lại Mục Táp.

Mục Táp gật đầu.

Tống Vực nhoẻn miệng cời:“Anh không cẩu thả đến mức ấy.”

“Sạo ạ?”

“Không cẩu thả đến mức bắt em một mình chịu khổ.”

Mục Táp nở nụ cười: “Em tin anh.”.

“Thế em muốn sinh con chưa?” Tống Vực hỏi.

“Sinh con…… hiện tại em chưa nghĩ tới.” Mục Táp hỏi lại,“Anh muốn à?”

“Tạm thời anh chưa lên kế hoạch cho việc này.” Tống Vực thâm trầm nhìn cô, cười như không cười,“Trừ khi em cấp bách muốn sinh con cho anh.”

Mục Táp:“……”

Tống Vực không chòng ghẹo cô nữa, cúi đầu nghịch nghịch bàn cờ:“Đến đây nào. Chúng ta đánh một ván đi, ai thua sẽ trồng chuối.”

“Vì sao lại trồng chuối?” Mục Táp vừa tò mò vừa luýnh quýnh hỏi.

“Ờ, đây là thói quen cá cược của anh và mấy người anh em khi mới bắt đầu hợp tác làm ăn. Đánh cờ, chơi poker, trò chơi hay đá bóng ..mọi hạng mục đều lấy trồng chuối làm hình phạt cho người thua cuộc. Sỡ dĩ bắt trồng chuối là có lí do hẳn hoi đấy nhé. Trồng chuối giúp bổ sung lượng máu lên não, giúp tiêu hóa và bài tiết tốt nữa.” Tay Tống Vực xoay xoay con cờ màu đen, hỏi,“Em không thích trồng chuối hả?”

“Không thích.”

“Vậy thì người thua phải tưới nước, chăm sóc hoa mỗi ngày .” Anh đổi cách thức nhẹ nhàng hơn.

“Vâng ạ.” Mục Táp đồng ý. Tuy nhiên cô hoài nghi cơ hội thắng của mình chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Quả nhiên, chơi bốn ván, Mục Táp thua cả bốn, hơn nữa, thua một cách thảm hại. Thời gian bại trận của ván sau ngắn hơn ván trước. Tống Vực chỉ cần giở chút thủ đoạn, cô liền thua sạch bách. Sự chênh lệch này khiến Mục Táp tự ái nặng.

Bắt đầu ván thứ năm, Tống Vực mỉm cười đề nghị:“Anh nhường em mười quân cờ nhé?”

“Em không thèm. Anh không cần cố ý nhường em. Như thế là sỉ nhục em đấy.” Mục Táp nhíu mày, thận trọng nghiên cứu ván cờ, biểu cảm như thể đang đứng giữa trung tâm trận địa.

Tống Vực thoải mái ra cờ, rồi điềm nhiên quan sát cô.

Cô tập trung nhìn chăm chú, mi tâm nhíu sát, bất giác dẩu đôi môi đỏ thắm, quai hàm trắng nõn phúng pha phúng phính, chần chừ đi bước tiếp theo…… Bỗng nhiên, trán cô bị búng một cái. Mục Táp ăn đau, nhướng mắt, đón nhận ánh mắt đen thẫm của Tống Vực.

“Sao lại búng em? Em đang tập trung cao độ đấy nhé, cấm anh quấy nhiễu lòng quân.” Mục Táp quả thật có chút đau, bèn lấy tay day day giữa trán.

Tống Vực bật cười, nheo mắt nói:” Dọa em rồi ư? Cái này không trách anh được. Ai biểu dáng vẻ em xem cờ, hệt như cún con nhìn thòm thèm cái bánh bao thịt.”

“Nói bậy.”

“Em thật sự rất đáng yêu.”

“Hả?”

“Hôn một cái nào.” Anh nhoài người, vươn cánh tay giữ chặt gáy cô, chuẩn xác bắt lấy môi cô.

Vừa nãy thấy cô bĩu môi, bộ dạng y chang mấy đứa bé ăn củ ấu, nho nhỏ, hơi nhếch lên. Anh nhìn mà chỉ muốn cắn một phát.

Mục Táp thua trắng năm ván, đành thực hiện nhiệm vụ, cầm cái siêu đi tưới hoa. Hoa phấn trồng ngoài cửa sổ tỏa hương thơm tự nhiên, làm dịu và giúp tinh thần người ta khoan khoái.

Mục Táp vừa tưới nước vừa đắn đo suy ngẫm, nhằm tìm ra nguyên nhân thất bại thảm hại, rốt cuộc là cô đi sai nước cờ nào…… Tống Vực lặng thinh tiến tới phía sau cô, đôi tay nhẹ nhàng vòng quanh eo cô, thấp giọng hỏi:“Không cam lòng?”

“Ừm!”

“Lần sau cho em cơ hội thắng.”

“Không cần, anh không được phép cố ý nhường em nửa nước cờ, hành động đấy là nhục nhã đối thủ.”

Tống Vực cười khẽ, dí mũi sát cổ cô:“Anh thích mùi hương này.”

“Mùi hoa phấn.”

“Không phải.” Anh trả lời dứt khoát, vùi sâu đầu vào cần cổ mảnh dẻ, cắn nhẹ một cái,“Hoa có mùi của hoa, em có hương thơm của riêng em.”

Trái tim Mục Táp đập rộn ràng, cái siêu trong tay bị lệch đi, hiển nhiên tưới nước ra ngoài.

“So về mùi hương hay độ xinh đẹp, phụ nữ chân thật, sống động hơn hẳn những bông hoa.” Anh vừa thì thào, vừa thu hẹp đôi tay, ôm sít sao cô trong lòng, thanh âm trầm thấp trôi lượn lờ xuống đáy tai cô,“Đúng không em?”

Nhịp tim Mục Táp tăng đột biến, đập mãnh liệt không dứt.