Quà tặng của Cảnh Chí Sâm là lọ nước hoa có giá cả bình thường. Xem
ra…anh ta đã suy tính cẩn trọng, tránh tạo áp lực và gánh nặng cho người nhận. Lúc còn làm việc ở Duy Cách, Cảnh Chí Sâm vẫn thường tặng quà
sinh nhật cho Mục Táp. Như đã nói, anh ta là cao thủ thấu đáo lòng
người. Bất kể là màu sắc, kiểu dáng hay phong cách…anh ta đều chọn những thứ cô ưng ý nhất .
Nhưng thế sự xoay vần, hiện tại khác xa quá khứ. Lúc này, khi nhận
quà của anh ta, Mục Táp không còn cảm giác tim đập thình thịch, tay chân run cầm cập vì quá hứng khởi. Cô chỉ cảm thấy, đang cầm củ khoai lang
nóng phỏng tay, giữ không được mà quẳng cũng chẳng xong. Đắn đo hồi lâu, cô quyết định tạm thời nhét vô túi xách.
Trông thấy quán cà phê gần đấy, Mục Táp đi vào, gọi một ly hồng trà,
vừa uống trà vừa xem tạp chí giết thời gian. Hơn hai giờ sau, Tống Vực
lái xe tới, đèo cô đi ăn.
Đang ăn lẩu hải sản giữa chừng, cô bạn thân Lục Tây Dao gọi điện, Mục Táp dùng khăn ăn lau sạch ngón tay, đoạn móc di động trong túi xách.
Trong lúc vô ý, cô kéo theo lọ nước hoa. Chờ cô cúp điện thoại, Tống Vực xoay xoay tách trà, cười đầy thâm ý, hỏi:“Vừa nãy em đi dạo phố à?”
“Dạ?”
“Anh thấy trong túi của em có cái hộp gì đấy.” Anh nói.
Mục Táp lúc này mới vỡ lẽ, Tống Vực đang nói bóng nói gió về lọ nước
hoa Cảnh Chí Sâm tặng. Cô trầm ngâm thoáng chốc, rồi thành thật khai
báo.
“Cho anh xem.”
Mục Táp đưa qua lọ nước hoa, anh đón lấy, liếc mắt một lượt. Sau đó,
anh nhếch mép cười khẩy, thái độ hờ hững, không hề tức giận:“Em thích
mùi hương này?”
“Em quen dùng loại này. Khi thoa lên người sẽ cảm thấy âm ấm xen chút lành lạnh. Mùi thơm thoang thoảng, không quá nồng, không quá gắt, vả
lại, hương thơm kéo dài rất lâu.” Mục Táp trả lời đơn giản.
Tống Vực gật đầu, đặt lọ nước hoa lên bàn, nhướng mắt nhìn cô:“Tiện
thể anh nói luôn, cá nhân anh không thích vợ mình dùng nước hoa do người đàn ông khác tặng. Tuy nhiên, nếu em nói đây là quà sinh nhật, vậy lần
này anh nhắm mắt cho qua. Nhưng về sau, anh không muốn xuất hiện tình
huống tương tự nữa, OK?”
Mục Táp cắn trúng lát ớt cay xé lưỡi, thêm hơi nóng bốc lên từ nồi
lẩu, khiến nước mắt ứa mi. Nghe những lời lẽ đầy dứt khoát của Tống Vực, cô nghiêng đầu, dùng tay dụi dụi hai mắt, đáp, :“Được thôi ạ. Nếu anh
không thích, em sẽ ném nó vào thùng rác.”
Tống Vực nhíu mày, từ chối cho ý kiến.
“Em không nói đùa đâu.” Mục Táp nhấp ngụm trà lạnh, hai tay đan một
chỗ, trịnh trọng lên tiếng: “Tống tiên sinh, phu nhân của anh cực kì
nghiêm túc. Nếu anh không thích, sau này cô ấy tuyệt đối không nhận lễ
vật mang tính chất riêng tư của người đàn ông khác. Mà nếu xuất hiện
tình huống bất khả kháng, cô ấy sẽ mang về, trình diện với anh, giao
quyền xử lí cho anh.”
Tống Vực phì cười, giây phút này, anh cảm thấy Mục Táp vừa thành thực lại vừa lém lỉnh.
Mục Táp thu lại nụ cười, cầm đôi đũa gắp miếng thịt trong nồi lẩu,
điềm tĩnh nói:“Bây giờ, em chán ngán những trò ỡm ờ, ám muội lắm, vì
thế, em nhất định sẽ làm được.”
Bao năm chơi trò lập lờ tình cảm với Cảnh Chí sâm, rốt cuộc, cô thua
trắng tay, tự rước lấy nhục nhã, ê chề. Sau lần va vấp ấy, cô đã thề,
không bao giờ vướng vào mấy trò đẩy đưa, đôi co đó nữa. Tình yêu thì
phải rành mạch, rõ ràng. Nếu thích thì theo đuổi. Bị cự tuyệt thì nên
buông tay, đừng chùng chình, dây dưa mãi. Còn không thương cứ từ chối
thẳng, đừng làm tốn thời gian của chính mình và đối phương. Đời người
chỉ gói gọn trong vài chục năm ngắn ngủi, qua vài cái chớp mắt là tóc
xanh trở thành mái đầu bạc, biết bao nhiêu việc cần chúng ta hoàn thành. Tội gì phải tốn thời gian đi mò kim đáy biển hay bắt trăng trong nước,
để theo đuổi những thứ hão huyền, viễn vông?
Huống chi, cô hiện tại đã có chồng, có mái ấm của riêng mình. Điều cô cần làm là vun đắp, giữ lửa cho gia đình đang chập chững những bước đi
đầu tiên trên con đường hôn nhân.
“Có vẻ em từng bị tổn thương rất nặng.” Tống Vực ngửa người ra sau,
dựa vào thành ghế, nhìn cô bằng ánh mắt thâm sâu và sáng quắc: “Hãy trả
lời thẳng thắng với anh, em đã buông bỏ đoạn tình đấy chưa?”
“Rồi ạ.”
“Chắc chắn?”
“Chắc chắn.” Mục Táp đáp xong liền hỏi vặn,“Hay anh không tự tin vào chính mình?”
Tống Vực bật tiếng cười nhỏ, tay nghịch nghịch chiếc thìa sứ, chăm
chú ngắm nghía khuôn mặt bị hơi nước hun đến ửng hồng của cô, trêu ghẹo, :“Em đang nói kháy anh đó hả?”
“Vậy em vứt vào thùng rác nhé?” Cô hỏi.
Anh vờ tiu nghỉu đáp: ” Vứt vào thùng rác thì lãng phí lắm. Thôi giữ lại làm bình xịt thơm toilet đi.”
Xử lí xong nồi lẩu, bọn họ đi về. Vừa ra khỏi cửa quán ăn, đúng lúc
một chiếc ô tô trườn tới. Cửa xe mở toan, bốn người đàn ông ăn vận sang
trọng lịch lãm bước ra, nói cười vui vẻ hướng tới quán. Ngoài trời nổi
cơn gió lớn, Tống Vực giúp Mục Táp buộc lại nút thắt khăn quàng cổ, rồi
vò nhẹ suối tóc dài suôn mượt, sau nắm tay cô, cùng bước xuống những bậc thềm đá. Bọn họ chạm mặt bốn người đàn ông kia. Trong đó, một người đàn ông có thân hình cao gầy, nước da trắng tái, cắt tóc đầu đinh kinh ngạc nhìn lom lom Tống Vực. Biểu cảm của anh ta tựa hồ có chút ngoài ý muốn, bước chân thoáng ngập ngừng, gượng gạo ra vẻ tự nhiên nói cười:“Ồ, Tống Vực. Lâu không gặp ông. Nghe nói ông về nước một thời gian rồi, hơn
nữa, đã có vợ phỏng?”
Tống Vực lặng thinh nhìn anh ta hồi lâu, cất giọng bình thản:“Đúng vậy. Đây là bà xã của tôi.”
Mục Táp lập tức gật đầu chào anh ta. Đối phương cười đáp trả, tuy
nhiên…nụ cười anh ta thân thiện, nhiệt tình quá mức, đâm ra lại có vẻ
giả tạo:“Chị dâu xinh đẹp quá.”
“Khi nào rãnh thì tụ họp một bữa nhá?” Người đàn ông nói với Tống Vực.
Tống Vực không nhận lời, cũng chẳng từ chối. Lát sau, anh dắt tay Mục Táp, lách qua đám người đó, tiếp tục đi.
“Anh ta là bạn anh?” Mục Táp hỏi.
“Chỉ là ngày trước, bây giờ….tình bạn phai nhạt rồi” Tống Vực lời ít ý nhiều.
“Tại sao phai nhạt ạ?” Mục Táp thắc mắc.
“Xảy ra mâu thuẫn, nên đôi bên mất niềm tin lẫn nhau.” Tống Vực lấy
chìa khóa điều khiển, nhắm ngay xe của mình, phong độ mở cửa xe cho Mục
Táp.
Dễ nhận thấy, anh không muốn tán gẫu với cô về ‘chuyện xưa tích cũ’.
Mục Táp cũng không ép hỏi. Cô ngoan ngoãn ngồi yên trên ghế phó lái, để
Tống Vực thắt dây an toàn giúp mình. Cô ngắm kĩ sườn mặt nghiêng tuấn tú của anh, tự nhủ , thân là vợ nhưng hiểu biết của cô về anh…ít ỏi đến
đáng thương. Bản tính anh vốn thâm trầm, kín đáo, nên cô đoan chắc, anh
sẽ không chủ động tâm sự hay chia sẻ với cô. Nếu cô hỏi, anh cũng sẽ trả lời đấy, nhưng câu trả lời chỉ nghiêng về hình thức bên ngoài, xa vời
vợi với nguyên nhân cốt lõi chủ yếu.
Cô biết anh không phải đề phòng hay nghi ngờ cô, chỉ là anh không đủ thân cận, gần gũi cô.
Người sống nội tâm, ẫn nhẫn như anh, một khi tiếp xúc với người mà
anh thân thiết, đồng điệu trong tâm hồn, thì tự nhiên sẽ sinh ra niềm
khao khát giãi bày, chia sẻ hết thảy mọi cảm xúc bị dồn nén, ẩn sâu dưới đáy lòng.
Ít nhất cho đến bây giờ….Tống Vực chưa đặt cô vào vị trí đó.
Dọc dường đi, hai người đều bảo trì trạng thái trầm mặc. Thẳng tới
khi chạy đến cửa hàng tiện lợi gần nhà họ, anh mới mở miệng:“Em cần mua
gì không?”
Xuống xe, hai người vào cửa hàng tiện lợi. Nhân viên bán hàng cười
tươi rói, nói xin chào quý khách. Mục Táp đi thẳng đến tủ đông lạnh phía trong, lấy một lốc sữa chua vị nho, cẩn thận xem hạn sử dụng, thấy ngày sản xuất là hôm qua, cô vừa lòng ôm vào ngực.
Ngoài sữa chua, cô mua thêm mứt hoa quả, chocolate, kẹo dẻo có tạo
hình gấu mèo, mì ý, mấy gói thức ăn vặt, sủi cảo đông lạnh….kết quả,
càng mua càng nhiều. Tống Vực chỉ lấy hai gói thuốc lá, rồi im lặng ‘hộ
tống’ cô nàng háu ăn.
Lúc tính tiền, toàn bộ vừa chẵn một trăm năm mươi đồng. Vì đang trong chương trình khuyến mãi, khách hàng mua hơn một trăm đồng, sẽ được tặng món quà lưu niệm là thú bông kích cỡ nhỏ, có nhiều hình dạng.
Mục Táp toan từ chối, Tống Vực chợt cất tiếng hỏi ” Có những kiểu dáng nào?”
Nhân viên bán hàng mở ngăn kéo, lấy ra vài kiểu dáng khác biệt. Trong đó, Mục Táp ấn tượng với chú khỉ bông be bé, cô cảm thấy nụ cười chú
khỉ vừa gian gian vừa đáng yêu, nhịn không được, giơ tay vuốt ve lỗ tai
nó. Tống Vực hiểu ý, bèn yêu cầu nhân viên bán hàng gói lại.
Cuối cùng, Mục Táp mua lỉnh kỉnh mấy gói thức ăn, và ôm thêm chú khỉ nhỏ về nhà.
“Nhìn trẻ con quá không anh?” Lên xe, Mục Táp chỉ con khỉ nhỏ trong ngực, hỏi Tống Vực.
“Anh cảm thấy nụ cười của nó khá giống em.”
Mục Táp:”…..” Anh này vui tính nhở? Bộ cô cười nhìn gian giảo lắm sao?
“Nụ cười của cả hai….” Tống Vực cân nhắc dùng từ:” Rất có nội hàm.”
Mục Táp triệt để ngơ ngáo.
Vào nhà, Mục Táp tắm rửa sạch sẽ, thay chiếc áo ngủ, hí hửng ngồi
trên sô pha, ăn từng thìa sữa chua. Tống Vực xử lí xong tài liệu công
ty, đóng laptop, đoạn tới chỗ cô, xoa xoa đỉnh đầu cô:“Sữa chua ngon lắm hả em?”
Mục Táp gật đầu, xúc một thìa, đưa tới miệng anh. Anh nếm thử, nói vị hơi ngọt.
“Em thích ăn hơi ngọt. Hơn nữa, bên trong càng nhiều vụn nho càng
tốt.” Được ăn ngon, biểu hiện hớn hở của Mục Táp hệt như con nít.
Tống Vực ngồi xuống cạnh cô, đoạt lấy hộp sữa chua và thìa trong tay
cô. Mục Táp định lên án hành vị ‘cướp đoạt’ trắng trợn của anh. Nhưng
anh tức thời xúc một thìa, ân cần dí sát môi cô. Mục Táp thoáng nao nao, xúc động há to miệng, hưởng thụ sự phục vụ của chồng.
Thìa nọ nối tiếp thìa kia, anh vui vẻ đút cô ăn, con ngươi đen láy
đong đầy ý cười ấm áp, thể hiện hình ảnh người chồng hoàn hảo.
“Bụng em tròn vo rồi nè, không chứa nổi nữa .” Mục Táp than thở.
“Ừ.” Tống Vực đặt hộp sữa chua lên bàn. Sau đó, anh nhìn cô đăm đăm,
mê mải. Dưới ánh nhìn của anh, Mục Táp khó hiểu, đôi má thẹn thùng, dần
lóe sắc hồng. Anh hành động chớp nhoáng, đột nhiên áp sát mặt cô, dùng
chiếc lưỡi trơn mềm liếm sạch vết sữa chua dính trên chóp mũi đỏ. Trước
khi rút về, đầu lưỡi anh còn cố ý đánh vòng vài cái, thấp giọng
nói,“Ngon quá, ngon hơn lúc nãy nhiều.”
Người đàn ông này……
“Được rồi, đi đánh răng rồi lên giường ngủ nào.” Anh chàng nào đó
trêu ghẹo vợ xong, rồi lại điềm nhiên như không, đứng dậy, ôm vợ đi vào
toilet.
Đêm nay, Mục Táp chìm vào giấc ngủ an ổn, bình yên. Dù đã chà sạch
răng, nhưng cô cảm giác, khoang miệng mình vẫn thoang thoảng vị thơm
ngọt của sữa chua tươi ngon.
Trước sinh nhật một ngày, Tống Vực hỏi Mục Táp thích quà gì. Cô vắt
óc suy nghĩ thật lâu, cảm thấy bản thân chẳng thiếu gì cả, cũng không
đặc biệt thích thứ gì:“Em không biết nữa…..Khoan đã, tặng quà là vấn đề
của anh chứ, sao lại đùn đẩy cho em? Hừ, anh không có thành ý nhé!”
“Chính em còn không biết bản thân muốn gì, sao anh có khả năng đoán
được .” Tống Vực nhẹ nhàng đặt tay trên vai cô, trầm từ hồi lâu, ngập
ngừng đề nghị “Hay thế này đi. Anh đưa em thêm tấm thẻ, em cứ quẹt thoải mái. Muốn mua gì thì mua?”
“Tầm thường quá, chẳng mới mẻ gì cả.” Mục Táp phản đối.
Tống Vực chau mày, tự nghiềm ngẫm, đắn đó, cuối cùng hỏi:“Hay chúng ta ra ngoài chơi, được không?”
“Được đấy.” Mục Táp hào hứng,“Chúng ta leo núi nhé, hay dạo quanh hồ, vào mấy khu vui chơi giải trí cũng được, hoặc đi ăn vài món dân dã?”
“Chiều ý em hết.”
Trớ trêu thay, ngày hôm sau mưa rơi tầm tã, phá hỏng mọi kế hoạch của họ. Mục Táp ngồi xem phim điện ảnh với vẻ mắt rầu rĩ, chán chường .
Tống Vực cần mẫn làm việc như mọi ngày. Đến giữa trưa, cô xuống bếp làm
hai đĩa mì trộn, bê lên phòng khách, vẫn thấy anh cắm đầu vào màn hình
laptop.
Cô bỗng xót xa cho anh, làm chủ mà cực nhọc có kém gì ai đâu, bèn ân cần nói “Anh ăn xong hãy làm tiếp.”
“Em lại đây.” Tuy nói với cô, nhưng anh vẫn dán mắt vào màn hình, không hề mảy may dịch chuyển.
Mục Táp đi qua, anh thình lình kéo tay cô, ép cô ngã lên người mình.
Cô hốt hoảng, sợ tới mức ‘Á’ một tiếng. Còn chưa lấy lại thần hồn, hai
bàn tay anh đã vòng chặt eo cô, cố định cô trước vòm ngực rắn chắc, và
bảo cô cùng anh chơi game.
“Game gì vậy anh?” Cô tò mò hỏi.
“Đây là game dành cho các cặp tình nhân, chưa tung ra thị trường đâu.” Tống Vực đáp,“Chúng ta chơi thử xem.”
Màn hình xuất hiện hai nhân vật, trên ngực nhân vật nam viết ba chữ
‘Tống tiên sinh’, còn nhân vật nữ viết ‘Tống phu nhân’. Hai nhân vật
đứng đối diện, nhìn nhau đắm đuối. Tống Vực bảo Mục Táp chọn một trong
hai nhân vật, Mục Táp chọn ‘Tống phu nhân’, cô vừa mới nhấn nút, ‘Tống
phu nhân’ tức thời lao đến ‘Tống tiên sinh’, hôn tới tấp lên mặt ‘Tống
tiên sinh’…..
Tống Vực cười khà, nhìn Mục Táp với vẻ mặt như muốn nói ‘ Vợ anh nhiệt tình quá’.
Mục Táp chuyển qua điều khiển ‘Tống tiên sinh’, ‘Tống tiên sinh’ tức
tốc phản công, ôm ghì thắt lưng ‘Tống phu nhân’, xoay một vòng đúng ba
trăm sáu mươi độ, tiếp tục hôn say đắm. ‘Tống tiên sinh’ vừa hôn vừa giơ tay ấn nút tắt đèn. Màn hình lập tức tối đen như mực……
Mục Táp há hốc mồm, ngây ngốc nhìn bốn chữ ‘Sinh nhật vui vẽ’ rực sáng trên màn hình.
“Sáng giờ anh ngồi thiết kế trò này à?” Mục Táp cảm động,“Chắc tốn nhiều thời gian và công sức lắm?”
“Vài giờ thôi.” Thanh âm Tống Vực trầm thấp, lượn lờ quanh tai Mục
Táp, như bùa chú mê hoặc lòng cô,“Trò này khá đơn giản, anh táy máy một
lúc là ok.”
Chỉ táy máy thôi ư? Táy máy mà có thể tạo ra trò chơi gần như hoàn
hảo, chỉn chu hết các mặt, đủ tiêu chí để trở thành game hot. Rốt cuộc
đầu óc anh được cấu tạo như thế nào?
“Em thích không?” Anh hỏi.
“Thích lắm ạ.” Cô cười tươi tắn, chan chứa niềm hạnh phúc,“Chồng em thật thông minh. Em rất vừa ý món quà này.”
Tống Vực cúi đầu, cắn cắn vành tai cô.
Sau khi hai người dùng bữa trưa xong, liền nhận được điện thoại bên
Tống gia, là Mạc Tử Tuyền đích thân gọi đến. Chị ta nói bà Tống đột ngột té xỉu, bác sĩ riêng đã khám cho bà, chẩn đoán tình hình có vẻ nghiêm
trọng, đề nghị đưa bà tới bệnh viện kiểm tra sức khỏe toàn diện, ngặt
một nỗi là bà Tống khăng khăng không chịu đi. Mạc Tử Tuyền kể lại đầu
đuôi sự việc, rồi yêu cầu Tống Vực: “Anh mau về nhà khuyên bảo mẹ đi.”.
Tống Vực cúp điện thoại, nói với Mục Táp anh phải về bên nhà mẹ gấp. Vì ngoài trời mưa to gió lớn, nên anh bảo cô ở nhà chờ.
Mục Táp muốn cùng anh về, nhưng mưa rơi xối xả, trút nước ào ào, vì
thế Tống Vực nhất quyết từ chối, anh véo nhẹ má cô, nói như dụ dỗ:“Em
ngoan ngoãn ở nhà chờ anh.”