Sau khi Lâm Khinh Ngữ trở về từ khu rừng nhỏ, buổi chiều vừa hay không có tiết, nên cô ở trong phòng ngủ ủ rũ học tiếng Anh, Vương béo mồm đang chóp chép ăn đồ ăn vặt mở cửa đi vào, treo cái áo khoác ngoài lên xong, hiếm có khi nào không ngồi trước máy tính chơi điện tử ngay, mà sán lại gần Lâm Khinh Ngữ, vỗ vai cô nói: “Người anh em.”
Lâm Khinh Ngữ quay đầu, nhìn thấy khuôn mặt cậu ta ẩn chứa ánh mắt tò mò soi mói, cô không để Vương béo mở miệng tiếp tục nói nốt, liền chặn luôn: “Trước đây tớ chưa từng làm gì Lý Tư Hà cả, hiện giờ đã chia tay, chỉ như vậy thôi, không còn gì khác nữa.”
Bị nói trúng tim đen, nên Vương béo không ho he gì thêm nữa, chỉ vừa ăn vặt vừa đi tới chỗ bàn của mình: “Lâm Thanh Vũ, sao tớ cứ có cảm tưởng hai ngày nay cậu khang khác thế nào ấy?”.
Cô quả thực không thể khống chế được sự thay đổi này, vì cô hoàn toàn có thể tưởng tưởng ra được, “bản thân” trước đây có thể thích Lý Tư Hà, “bản thân” lưu giữ một file X trong ổ cứng, cùng với đó là việc “bản thân” không hề có một chút bút tích nào trong tất cả những cuốn sách giáo khoa thì ngu xuẩn đến cỡ nào.
Nội tâm Lâm Khinh Ngữ thật sự không chút nể nang phỉ nhổ chính mình thân là một người đàn ông nhưng lại sống một cuộc sống quá vô dụng.
Rõ ràng là…… đã có được rất nhiều điều kiện thuận lợi……
“Ôi.” Trong lúc Lâm Khinh Ngữ đắm chìm trong đống suy nghĩ của bản thân, thì cánh cửa phòng ngủ đột nhiên lại bật mở, anh chàng trâu bò đang đứng trước cửa ánh mắt nhìn đăm đăm ra bên ngoài cửa sổ, “Vừa nãy tớ lên tầng còn chưa thấy gì, mà giờ tuyết đã rơi rồi này.”
Lúc ấy Lâm Khinh Ngữ mới liếc nhìn ra ngoài, phát hiện bên ngoài ban công hoa tuyết giống như tơ liễu ngày xuân, lất phất lay động, vấn vương cả bầu thiên không.
Trận tuyết đầu tiên những ngày đầu đông đến rất đột ngột, nhưng lại giống như đã lên kế hoạch từ lâu, vừa rơi là rơi suốt cả buổi chiều và buổi tối.
Sáng sớm ngày hôm sau, lúc Lâm Khinh Ngữ ra ngoài ôn bài, cảm nhận rõ ràng nhiệt độ giảm xuống khá nhiều, cô ghét lạnh, nên không đến khu rừng nhỏ nữa, mà quay người đến phòng tự học ở giảng đường.
Đọc xong sách ở phòng tự học xong, cô tới phòng học nghe giảng.
Cô tới quá sớm, nên phòng học vẫn chưa có ai, ngồi một lúc lâu, mới có vị giáo sư già đầu hói tay cầm ly nước, kẹp thêm mấy quyển sách giáo khoa đi vào, Lâm Khinh Ngữ nhìn ông thầy, chỉ cảm thấy vô cùng xa lạ.
Mãi cho đến khi tiếng chuông vào học vang lên, vị giáo sư già hói bắt đầu bài giảng, thì Lâm Khinh Ngữ mới nhớ ra, môn này khi còn ở năm ba, không phải do Tô Dật An, vị giáo sư xuất sắc du học từ nước ngoài về của trường đứng lớp sao?
Hồi đầu năm ba lúc cô xin nghỉ học thì Tô Dật An đã đến trường dạy học rồi. Khoảng thời gian cô nghỉ học chưa gặp mặt hắn bao giờ, nhưng lúc quay trở về học tiếp năm ba, thì giảng viên đứng lớp môn này của khóa bọn họ vẫn là Tô Dật An, vì thế hắn trở thành giáo viên của cô.
Nếu nói thế giới hiện giờ và trước đây gần như là tương đồng, thì học kỳ này vẫn phải do Tô Dật An dạy chứ nhỉ.
Vậy hắn đâu rồi?
Lâm Khinh Ngữ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy sân trường đã phủ toàn tuyết trắng, bất giác nghĩ thầm, lẽ nào vì sợ tuyết rơi, nên trên đường nhậm chức thằng cha ấy đã xảy ra chuyện rồi?
Đúng vậy, Tô Dật An sợ tuyết rơi, đây là một đặc điểm năm xưa còn sót lại, khắc ghi tương đối sâu trong ký ức của Lâm Khinh Ngữ về Tô Dật An khi còn nhỏ.
Lâm Khinh Ngữ vẫn còn nhớ rất rõ hình ảnh cậu nhóc như con gà nhép yếu ớt run rẩy ngồi bệt xuống dưới đất của năm đó.
Hắn ôm mặt, giống như gặp phải một cơn ác mộng mồm không ngừng lặp đi lặp lại: “Tuyết đừng rơi, tuyết đừng rơi mà.”
Khi ấy Lâm Khinh Ngữ không biết tại sao Tô Dật An lại như vậy, nhưng nếu cô đã nói là sẽ “bảo kê” cho hắn rồi, thì khi tiểu đệ gặp khó khăn, đương nhiên phải ra tay giúp đỡ.
Vì thế cô kéo Tô Dật An chạy đến góc tường, sau đó chắn trước mặt hắn, ấn đầu hắn vào trong lòng mình, ôm chặt lấy hắn: “Đừng sợ, ở trong lòng tớ thì không có tuyết đâu.”
Ngay từ lúc bắt đầu Tô Dật An đã không hề có chút phản ứng nào về việc bị cô ôm vào lòng, cứ ôm thật lâu như thế, lâu đến nỗi sắp vào giờ thể dục, mọi người đều đã tập hợp, thì cơn run rẩy của Tô Dật An mới dần dần thuyên giảm, thò tay túm chặt lấy quần áo ở thắt lưng cô.
Trong suốt quãng thời gian dài dằng dặc ấy, Lâm Khinh Ngữ không hề buông hắn ra.
Cô không biết lúc ấy tâm tinh của Tô Dật An thế nào, nhưng suy nghĩ duy nhất của cô lúc đó là – Sao ôm hắn mãi mà không thấy ấm thế.
Thật là có rất nhiều những chuyện hồi nhỏ liên quan đến Tô Dật An, Lâm Khinh Ngữ đều không còn nhớ rõ nữa, cho dù có nhớ rõ thì ấn tượng cũng khá mơ hồ, duy chỉ có cảnh ấy, là cho đến giờ Lâm Khinh Ngữ vẫn nhớ như in. Mà nguyên nhân nhớ rõ là vì……
Chỉ vì một lý do rất đơn giản, cảnh lúc cô ôm Tô Dật An bị một thằng lỏi trong lớp nhìn thấy.
Thằng lỏi ấy tung tin đồn rằng Tô Dật An bị cô cường ôm, những lời này truyền đến tai thầy cô giáo biến thành cường “bạo”, sau đó vì chuyện ấy mà Lâm Khinh Ngữ bị ăn một trận đòn máu tươi đầm đìa……
Cho đến tận khi tốt nghiệp tiểu học hiểu lầm này cũng chưa được giải thích hoàn toàn rõ ràng, ánh mắt thầy cô giáo nhìn cô vẫn rất kỳ quái và vi diệu như xưa……
Đó là lần đầu tiên cô nhìn thấy dáng vẻ sợ tuyết đó của Tô Dật An, sau này khi đã trở lên quen thuộc hơn với Tô Dật An, hắn mới nói với cô rằng, hắn sợ tuyết, là bởi vì bố mẹ hắn đã chết vùi trong tuyết, hắn đã từng trốn người nhà xem trộm tấm ảnh chụp bố mẹ mình được lôi ra từ đống tuyết – Hai cái xác cứng đờ trắng nhợt nhạt thảm thương.
Lúc đó quả thực Lâm Khinh Ngữ không hiểu rõ tâm tư của Tô Dật An lắm, phải đến lúc này khi hồi tưởng lại, mới nhận ra đối với một đứa trẻ mà nói, cảnh tượng đó kinh hãi và đáng sợ đến mức nào.
Giờ bên ngoài lại đột nhiên có một trận tuyết lớn như vậy, không biết lúc này rốt cuộc hắn……
Lâm Khinh Ngữ bỗng rùng mình, sực tỉnh.
Cô đang nghĩ vầy nè? Vẫn thừa thời gian để quan tâm đến người khác cơ à? Hơn nữa người đó còn là Tô Dật An!
Tai họa ấy không nên đến thế giới tươi đẹp này thì sẽ tốt hơn nhiều.
Vì Tô Dật An khi trưởng thành chẳng còn chút dễ thương nào hết! Hoàn toàn không còn cảm giác của một con gà nhép yếu ớt cần người khác che chở như lúc còn nhỏ nữa! Đúng là ác ma!
Thực ra, lúc Lâm Khinh Ngữ trùng phùng với Tô Dật An ở trường đại học A, trong lòng cô vẫn rất vui mừng. Vì bỗng nhiên gặp được người bạn chơi chung thân thiết hồi còn nhỏ của mình, cho dù người bạn này đã không còn chơi với mình nhiều năm rồi, nhưng tốt xấu gì cũng có thể coi là quãng thời gian niên thiếu tươi đẹp. Cậu bạn ấy còn trở thành thầy giáo của mình nữa chứ, nhất định cậu ấy sẽ là một thầy giáo hòa nhã đáng yêu, khuôn mặt tươi cười vui vẻ, vô cùng nhân từ, không bao giờ “tận diệt” sinh viên.
Nhưng cô đã ăn một quả dưa bở to!
Tô Dật An sau khi trưởng thành tâm tình quả thực thay đổi 180 độ! Khuôn mặt chẳng mấy khi cười nói, xuống tay không chút nể nang! Điểm bài tập chấm thấp đến nỗi khiến sinh viên sôi máu, hơn thế còn toàn chĩa mũi dùi vào cô một cách rất kỳ quặc!
Trong luận văn thì bắt bẻ cô dùng từ không phù hợp, bới móc đến phải sửa cả dấu chấm câu! Mà chẳng qua chỉ là bài tập bình thường trên lớp mà thôi! Thi cuối kỳ còn vung tay tận diệt khiến cô phải học lại!
Cô chạy tới chỗ văn phòng khoa phàn nàn, nhưng lại bị nói lại rằng, yêu cầu của các giáo sư du học ở nước ngoài về có nghiêm khắc một chút cũng là việc rất bình thường!
Bình thường chỗ nào chứ!
Lâm Khinh Ngữ đã từng ra sức tố cáo Tô Dật An trước mặt thầy quản lý sinh viên, cô nói cô và bạn cùng phòng đều sai dấu chấm câu nhưng tại sao không thấy hắn chỉ ra lỗi sai ấy!
Và Tô Dật An đã trả lời bằng một vẻ trang trọng nghiêm túc rằng: “Vì tinh lực có hạn, khó tránh khỏi thỉnh thoảng có đôi lúc bỏ sót.”
Lẽ nào trên tờ giấy viết luận văn của cô phát sáng à! Chỗ nào sai sẽ tự động phát ra ánh đèn neon chói mắt, sáng nhấp nháy nhấp nháy thu hút sự chú ý của hắn chắc! Làm thầy giáo liệu có thể đối xử bình đẳng với sinh viên được không vậy!
Lâm Khinh Ngữ không hiểu sau khi Tô Dật An trở về nước tới đại học A làm giảng viên, rốt cuộc bản thân mình đã có chỗ nào đắc tội với hắn.
Sau khi hết giờ lên lớp của Tô Dật An, lúc quay trở ký túc xá, trên đường đi học cô đã từng bám lấy hắn vô số lần, cô muốn hỏi nguyên nhân khiến Tô Dật An cứ nhắm vào mình, nhưng Tô Dật An lại lảng tránh không đáp, trầm mặc không lên tiếng, còn ra cái vẻ thầy giáo nghiêm túc cao quý, khiến ngay cả việc mở miệng cất tiếng gọi yêu thương từ trong hồi ức thơ ấu, nhân tiện thêm thắt đôi phần thê thảm, ẩn chứa cay đắng khổ sở Lâm Khinh Ngữ cũng không thể xuống tay được……
Vì tất cả những gì Tô Dật An làm với Lâm Khinh Ngữ trong hồi ức trước đây là như vậy, nên cô ngay lập tức cứng rắn hẳn lên, thầy giáo đối xử phân biệt với sinh viên như thế, thì chi bằng cứ thoải mái giãy dụa vạ vật ở một xó xỉnh nào đó trên thế giới này đi, đừng có ở bên cạnh cô là tốt nhất!
Cả ngày học bài trên lớp rồi, đến trưa Tạ Thành Hiên và Vương béo tìm Lâm Khinh Ngữ cùng nhau đi ăn cơm.
Ba người đang đi trên đường, thì đột nhiên Tạ Thành Hiên khựng lại: “Ấy……” cậu nhìn chằm chằm về phía trước mặt, “Tớ đột nhiên có việc, đi trước đây, các cậu cứ đi ăn trước đi.”
“Làm cái trò gì thế……” Vương béo lầm bẩm, nhưng Lâm Khinh Ngữ lại nhìn thấy rất rõ ràng, ở chỗ Tạ Thành Hiên vừa rẽ khuất bóng, hắn đang đuổi theo một cô gái mặc quần bò buộc tóc đuôi ngựa.
Trong nháy mắt câu nói của Tạ Thành Hiên “chiến thắng trong trận đấu thì tớ sẽ tỏ tình với cô ấy” vang lên trong đầu Lâm Khinh Ngữ.
Nhất thời Lâm Khinh Ngữ có cảm giác bản thân khó chịu đến độ không còn chút sức lực nào để đứng thẳng lưng được nữa.
Vương béo lại quay đầu sang nhìn cô: “Cậu sao vậy, cảm giác như áp suất giảm xuống với tốc độ ánh sáng vậy.”
“Tớ cũng không muốn ăn nữa.” Lâm Khinh Ngữ nói bằng giọng mệt mỏi, “Cậu đi ăn một mình đi, tớ đi tìm phòng tự học xem sách đây.”
Cô nói thế, nhưng bước chân lại đi đến hướng rừng cây nhỏ.
Tuyết rơi suốt một đêm, tuyết tích lại trên lớp cỏ trong rừng cây nhỏ lại càng dày, Lâm Khinh Ngữ giẫm lên lớp tuyết lạo xạo lạo xạo thẳng đến chỗ cái cây đại thụ.
Cách một khoảng xa, mà cô đã nhìn thấy những chiếc lá vàng úa tả tơi đã hoàn toàn rơi rụng vì cơn mưa tuyết, màn sương trắng xóa phủ kín những trạc cây, cảnh tượng tiết trời đông buốt giá, dường như càng khiến cho cái cây đại thụ trở nên thiếu sức sống hơn ngày thường.
Lâm Khinh Ngữ vẫn giẫm lên đống rễ cây như bình thường vẫn làm, chỉ lần này cô trầm mặc trước cái hốc cây rất lâu, mà vẫn không hét lên một câu nào.
Hình như không có gì hay ho để thổ lộ cả.
Vụ thất tình này, không phải lần trước đã nói rồi sao, cô đã chấp nhận chuyện nam thần đang thích một cô gái khác, và muốn tỏ tình với cô ấy.
Vì thế Lâm Khinh Ngữ im lặng hồi lâu, chỉ áp trán vào hốc cây, vốn dĩ định ra vẻ diễn sâu nghệ thuật một tí, nhưng sau đó đột nhiên bị lớp băng đông cứng trên thân cây khiến cho cả người phát run: “Ối……” Cô vội vàng nhấc đầu ra, “Tuyết lạnh như vậy, cậu sẽ không bị đông đến chết đấy chứ?”.
Nói đoạn, liền nhấc tay phủ lên mảng băng trên hốc cây lại theo bản năng, hành động này không phải là vì hắn, mà khả năng có khi chỉ là vì bị hố nên nghịch chơi thôi.
Nhưng trong làn hơi ấm nhè nhẹ vụn vặt ấy, Tô Dật An lại trầm mặc nhìn Lâm Khinh Ngữ.
Con người ai cũng có quán tính, khi một khoảng khắc nào đó trong hiện tại lập lại giống như trong quá khứ, thì tình cảm sẽ không thể kiềm chế được nữa, từ một nơi sâu trong trái tim lại một lần nữa ồ ạt tràn về.
Lúc này Tô Dật An cảm thấy thời gian trên người mình, giống như lùi về mười năm trước.
Lâm Khinh Ngữ vẫn là một cô bé đem lại sự ấm áp cho hắn mà đến chính bản thân cô cũng không hề biết.
Người ngoài nhìn vào, chỉ thấy bọn họ chẳng qua chỉ cùng nhau trải qua một mùa đông mà thôi, nhưng những người đó lại không hề biết, thậm chí chính cả cô cũng không hề biết rằng, mùa đông ấy, đối với một đứa trẻ thông minh trước tuổi và cô độc như hắn mà nói, khắc cốt ghi tâm biết bao.
Chỉ cần bên cạnh hắn có cô, thì cho dù tuyết có phủ trắng, trời đất có đóng băng, dường như cũng không còn gì đáng sợ nữa.