Khiêu Lương Tiểu Sửu Hỗn Thế Ký Hệ Liệt

Quyển 1 - Chương 8

“Ngươi nói cái gì?!”

Truyền Sơn đang lau mặt, cũng không nghĩ tới mình thuận miệng hỏi một cậu lại hỏi ra được một đáp án như thế. Hắn cả kinh, làm khăn vải rơi xuống chậu rửa mặt cũng không biết.

“Ngươi không nghe nhầm đâu, đại tướng Bắc quân đã không còn là Vương Tiêu Vương tướng quân nữa.” Người tới đem quần áo giày dép thay ra tắm vứt lên trên giường, xoay người lại đáp.

Bắc quan thay đổi đại tướng? Chuyện này xảy ra lúc nào? Vì sao chứ?

Người tới ─── người phụ trách liên lạc là chưởng quỹ cửa hàng lạc đà tự nhìn ra nghi vấn của hắn, thở dài nói: “Chi tiết sự việc thì lão phu cũng không rõ lắm. Có người nói là hoàng thượng liên tục hạ sáu mệnh lệnh cấp bách, muốn triệu hồi Vương tướng quân. Sau đó…”

“Chưởng quỹ, mời ngồi xuống từ từ nói.” Truyền Sơn kiềm nén lo lắng trong lòng, ý bảo chưởng quỹ ngồi xuống nói chuyện.

Chưởng quỹ lắc đầu, “Việc này không nói rõ được trong chốc lát, tin tức đều bị phong tỏa rồi. Lão phu thấy ngươi một đường mệt nhọc, ngươi xem ngươi muốn tắm rửa trước, ăn chút thức ăn nóng hổi rồi nghỉ ngơi một chút lại nói tiếp?”

“Không vội, tại hạ muốn biết hoàng thượng vì sao lại vội vã muốn triệu tướng quân về. Chiến sự này còn chưa kết thúc, đột nhiên đổi tướng chẳng lẽ không phải tối kỵ sao?”

“Đúng vậy. Biên quan này vừa mới bình ổn được chút, đã…” Chưởng quỹ cau mày nhăn nhó, từ từ ngồi xuống bên cạnh bàn, lặng yên một hồi lâu.

Truyền Sơn cũng không giục ông, tiện tay nhấc ấm trà trên bàn rót cho ông già một chén.

Ông già hai tay nâng chén trà lên, mời Truyền Sơn.

Truyền Sơn vội vã bưng trà đáp lễ.

“Lão phu chẳng biết thân phận ngươi, chẳng biết ngươi đến từ đâu, cũng không biết ngươi đã từng làm gì, cũng không muốn biết. Lão phu chỉ biết là nếu có người nói ra câu ấy, gọi cái tên ấy, lão phu liền phải phụ trách sắp xếp một thân phận tại cửa hàng cho hắn, sau đó truyền lại tin tức lên trên, đợi chỉ thị.” Dừng một chút, ông già nói tiếp:

“Tuy lão phu không biết gì về ngươi, nhưng lão phu biết ngươi nhất định đáng để lão phu mời ngươi chén trà này.”

“Không dám nhận.” Truyền Sơn cười mỉa. Hắn tự biết mình cũng chưa được coi là một gã mật thám đúng quy cách, lần này về nước càng chưa chào hỏi ai. Theo lý thì hắn nên ở Lãng quốc đợi tin tức mới chứ không phải tự ý hành động.

Con mắt ông già kia rất sắc bén, cả đời này hắn đã nhìn thấy nhiều người nhiều việc lắm rồi. Tuy rằng cũng không nói toạc ra, nhưng đôi bên đều biết ông đã đoán ra Truyền Sơn là làm gì rồi. Ông nghĩ, tên này chắc là đáng để tin tưởng đi?

Sờ chòm râu, ông già châm chước từ ngữ mà nói: “Chuyện Vương tướng quân, lão phu biết thực sự không nhiều lắm. Những lời sau đây đều là suy đoán của lão phu thôi, vẫn xin tiểu huynh đệ chớ coi là thật.”

Truyền Sơn vội vã trả lời: “Đó là tất nhiên.”

Nhấp chén nước làm ẩm môi, ông già buông chén trà, ngẩng đầu nhìn Truyền Sơn nói: “Lão phu nhớ ngươi chắc đã nghe qua câu ‘công cao chấn chủ.”

Truyền Sơn yên lặng, hắn biết chuyện không ổn mà. Hy vọng…

Ừm, không tồi. Tuổi này đã có phần trầm ổn, coi như cũng hiếm có. Ông già tán thưởng trong lòng.

“Vương tướng quân từ một Thiên hộ trưởng nho nhỏ được đề bạt tới đại tướng Bắc quân, ngoài lực ảnh hưởng của Vương gia trong triều ra, thực lực của bản thân hắn cũng không thể bỏ qua được. Nhưng mà…”

Ông già chuyển giọng, “Ngươi không biết chuyện Bắc quân đổi tướng, nhưng chắc ngươi cũng biết chuyện Thánh thượng đương nhiệm có ba đứa con trai, thích hợp tiếp vị nhất chỉ có hoàng tử ít tuổi nhất, chính là vị lục hoàng tử chỉ có tám tuổi chứ?”

Truyền Sơn gật đầu, “Việc này người trong thiên hạ đều biết.”

“Vậy ngươi cũng nên biết long thể của Thánh thượng hai năm qua càng ngày càng… khụ!”

“Đúng vậy. Nếu Hoàng thượng có thể cố thêm mười năm…” Truyền Sơn là người Hi quốc, đặc biệt lại là một quân nhân, trong lòng tự nhiên hi vọng quốc quân Hi quốc anh minh và mạnh mẽ, có thể thống trị Hi quốc mạnh càng thêm mạnh. Mà tình hình hoàng thất Hi quốc hiện nay lại làm người ta không khỏi lo lắng.

“Vấn đề chính ở chỗ đó. Nếu Thánh thượng có thể cố thêm mười năm, hai mươi năm, vậy thì chẳng có vấn đề gì cả. Nhưng ngài hiện tại… Nghe nói đã lâu không vào triều.”

“Chưởng quỹ, ngài nói Hoàng thượng triệu Vương tướng quân về có thể là muốn lập hắn làm cố mệnh đại thần hay không?” Truyền Sơn nói mang theo một tia hi vọng.

Ông già lắc đầu cười khổ, “Lão phu cũng mong là như vậy. Nếu như Vương gia không có huyết thống hoàng thất.”

“A!”

“Mẫu thân của Vương tướng quân chính là cô ruột nhỏ tuổi nhất của Thánh thượng, đổi cách nói khác…”

Truyền Sơn rất muốn lớn tiếng nói: vậy là không tốt? Nếu Vương đầu làm hoàng đế, nói không chừng Hi quốc có thể khôi phục hùng phong khi xưa, đến lúc đó xem quốc gia nào không biết tự lượng sức mà dám đến xâm phạm!

Nhưng Truyền Sơn biết, chưởng quỹ cũng biết, việc này nghĩ thì được chứ chẳng đơn giản đạt được như vậy đâu. Chỉ với họ Vương của Vương tướng quân, hễ có động tĩnh gì thì đó là chuyện thay đổi triều đại. Đối với rất nhiều người, lợi ích dính dáng quá lớn, đánh chết bọn họ cũng không muốn.

“Hơn nữa… Vương tướng quân có lẽ đã đắc tội vị trọng thần nào đó trong triều.”

“Ai?”

Ông già lắc đầu, không chịu nói thêm nữa.

“Chưởng quỹ, vậy ông có biết tình trạng hiện giờ của Vương tướng quân không?” Nếu Vương đầu không có việc gì, không thể nào bỏ mặc hắn được.

“Không biết.”

“Vậy ông có biết tin tức của Trịnh quân sư?”

“Trịnh quân sư? Trịnh Thu Ngọc?” Vẻ mặt ông già có hơi kỳ lạ.

“Vâng.”

“Nghe nói hắn thông đồng với địch phản quốc, đã bị bắt vào thiên lao.”

“Choang!” Chén trà trong tay Truyền Sơn nứt thành hai nửa. “Không thể nào!”

Ông già bình tĩnh nói: “Ai cũng không biết chân tướng vấn đề ra sao. Lão phu nghe nói… chỉ là nghe nói. Nghe nói Vương tướng quân ngay từ đầu cũng không chịu phụng chiếu về kinh, mãi đến khi sáu lệnh gấp cùng ra, truyền đến công văn về việc Trịnh quân sư về nhà thăm viếng bị bắt vào thiên lao, Vương tướng quân mới phải phi ngựa trở về kinh thành.

Trong lòng Truyền Sơn nóng như lửa đốt. Vương đầu có ân với hắn, Trịnh quân sư càng chăm sóc hắn có thừa, tuy rằng Vương đầu suốt ngày hô hào muốn giết hắn, nhưng cuối cùng luôn bỏ qua nhờ Trịnh quân sư khuyên bảo, sau đó càng thêm sức đào tạo bồi dưỡng hắn. Hơn nữa trước khi hắn đi Lãng quốc, Vương đầu và Trịnh quân sư đã chủ động gánh vác trách nhiệm chăm sóc người nhà hắn. Hai người ấy rất tốt với hắn, người khác thì không nhìn ra được, nhưng trong lòng hắn rất rõ ràng.

Huống chi, dù không nói chuyện ân tình, hai người ấy cũng đáng để hắn tôn kính, hắn không thể mắt mở trừng trừng nhìn trụ cột nước nhà bị hãm hại như vậy được.

Hắn có thể làm gì?

Thấy Truyền Sơn lo lắng, căm phẫn, rồi lại rơi vào trầm tư, chưởng quỹ híp con mắt, đứng dậy nói: “Sắc trời không còn sớm, ngươi cứ nghỉ ngơi một lát rồi hẵng nói. Đợi lát nữa lão phu làm chút đồ ăn nóng cho ngươi, ngày mai dậy ngươi dùng cái tên Lạc Bình Sinh để giúp đỡ ở cửa hàng, vả lại kiên trì đợi chỉ thị của cấp trên.”

Truyền Sơn miễn cưỡng gật đầu đưa chưởng quỹ ra ngoài, đóng cửa phòng lại là ủ rũ liền.

Thân phận của hắn chỉ có Vương đầu và Trịnh quân sư biết, nếu không có Vương đầu và Trịnh quân sư chứng minh thân phận của hắn, vậy hắn ở Hi quốc chính là một người đã chết. Hiện tại hai vị ấy sợ rằng tự thân cũng khó bảo toàn, sao có thể ra chỉ thị sắp xếp hắn?

Hơn nữa, chuyện quan trọng nhất hiện giờ là, hắn phải truyền cho Hi quân về tác chiến mà quốc sư Lãng quốc sử dụng và quân phòng mới nhất của họ như thế nào đây?

Bốn ngày sau,

Đại doanh Bắc quân Hi quốc.

“Ngô Thiếu Hoa! Ngô Thiếu Hoa!”

“Gọi gì mà gọi? Ai đang gọi như quỷ thế? Không biết đại gia đang bận sao!” Ngô Thiếu Hoa nhấc quân đi ra từ nhà xí, bực tức gào lên.

“Ngô Thiếu… Khụ, Ngô đầu, cái kia…” Sắc mặt người kia rất kỳ diệu, dáng vẻ muốn nói lại thôi.

“Không được gọi đại gia là Ngô đầu. Ngô[wú] đầu vô[wú] đầu, các ngươi rủa đại gia ta chết hả?” Giọng Ngô Thiếu Hoa cứ quang quác.

“Vâng, Ngô Thiên hộ!” Người tới lập tức đổi giọng.

“Nói, tìm đại gia ta có chuyện gì, nếu không có chuyện quan trọng gì, cẩn thận đại gia ta đạp nát cái mông ngươi!”

“Vậy nói nhỏ thôi”

“Nói a! Lén lút làm cái gì?”

“Được rồi, Ngô Thiên hộ, đây chính là ngài bảo ta nói đấy.” Người tới hắng giọng, lớn tiếng nói: “Bẩm Ngô Thiên hộ, vợ ngươi tìm tới đây rồi! Đang đợi ngoài quân doanh đấy!”

… Một mảnh vắng vẻ.

Kỵ binh doanh phàm là nghe thấy cuộc đối thoại này, mỗi người đều dựng thẳng lỗ tai. Nữ nhân a… Đó là sinh vật xinh đẹp lại xa xôi nhường nào a!

Ngô Thiếu Hoa ngoáy cái lỗ tai, hơi mờ mịt.

“Ngươi nói ai tới tìm ta?”

“Vợ ngài. Nương tử đại nhân của ngài.”

“Vợ ta? Sao ta không biết ta có vợ? Các ngươi đùa ta hả? Biết rõ đại gia ta ba năm chẳng biết mùi thịt, các ngươi cố ý phải không?”

Binh sĩ run lên, cũng không biết bị dọa hay là nghẹn cười, “Đầu, là thật đấy. Đối phương nói là vợ cưới từ lúc còn ở nhà, đến đây chính là muốn viên phòng với ngài. Vợ ngài còn nói…”

“Nàng nói gì?”

“Nàng nói… nếu ngài chết rồi cũng không sao, nhưng phải để lại một thằng cu.”

“Con mịa nó! Con đàn bà chết tiệt nào rủa ông! Đi, mang ta đi xem!”

Quẹt quẹt quẹt.

Ngô Thiếu Hoa dừng bước chân, quay đầu lại: “Các ngươi làm gì đấy? Không có chuyện gì làm hả? Theo đại gia làm gì? Đi tắm cho ngựa đi!”

“Đầu, tẩu tử tới cũng không cho chúng ta xem.”

“Đúng đó đúng đó, để chúng ta nhìn tẩu tử đi mà!”

Ngô Thiếu Hoa cũng không buồn gào nữa, sắp thấy thời gian trôi qua mau ─── người này cũng đang bận nghĩ xem nữ nhân là vợ hắn có hình dạng thế nào, trông có đẹp không, …. hí hí!

Thế là Ngô Thiếu Hoa vội chạy về khu vực chuyên tiếp đãi người nhà, phía sau còn có một chuỗi người đưa chân dài.

Một phụ nhân tóc đen dài tùy ý búi, phần tóc còn lại buông xõa trong gió; một cây thoa cài tóc bằng gỗ đơn giản cắm nghiêng trên búi tóc, áo vải váy xanh mộc mạc hiện ra một bóng lưng yểu điệu.

Bọn lính thủ vệ của khu tiếp đãi người nhà không có chuyện gì làm toàn bộ đều cùng tiến đến, chỉ trỏ nữ nhân đó, trong miệng còn lẩm bẩm gì đó. Vẻ mặt kiểu gì cũng có.

Ngô Thiếu Hoa nuốt ngụm nước bọt cái ‘ực’.

Đây, đây là vợ hắn? Bóng lưng trông hơi cao to chút, nhưng nhưng nhưng coi trông cũng khá được đấy. Hế hế…

“Đầu, chính là nàng.” Binh lính truyền tin chỉ nữ nhân vội vàng nói.

“Khụ, ta biết.” Ngô Thiếu Hoa không tự chủ được, thả chậm bước chân, làm bộ lơ đãng kéo góc áo… Hỏng rồi! Trên người hắn còn có mùi gì không nhỉ?

Đáng ghét là không kịp thời gian cho hắn thay quần áo, Ngô Thiếu Hoa ưỡn thắt lưng. Trên chiến trường mà, trên người có chút mùi mới bình thường.

“Khụ, ngươi, ngươi nói ngươi là ta…” Giọng hơi run, ngừng lại rồi nói tiếp: “Vợ ta?”

Nữ nhân chậm rãi xoay người lại.