Khiêu Chiến Tổng Tài Lạnh Lùng

Chương 15



. Tùy em nói như thế nào cũng được, vậy câu trả lời của em là...

. Nếu tôi hứa với anh, Phùng Lãnh có thể giữ lại nguyên vẹn không ?

Trong lòng Phùng Lãnh Nhi không ngừng trăn trở.

. Đúng vậy, tôi sẽ không hợp nhất và giữ nguyên trạng Phùng Lãnh, chỉ có điều tôi sẽ công bố ra bên ngoài Phùng Lãnh chính là một công ty con của chúng tôi.

Hàn Lan Uy tạm dừng một thoáng rồi nói tiếp

Trầm mặc hồi lâu, Phùng Lãnh Nhi cuối cùng ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Hàn Lan Uy.

. Được, tôi hứa với anh… Vậy khi nào thì bắt đầu ?


. Bắt đầu ngay ngày mai, em sẽ sống cùng tôi, ngày mai tôi sẽ cho lái xe đến đón em.

Anh chỉ thị giống như công việc thường ngày.

. Sống cùng anh à ?

. Tôi đã nói rồi, em làm bạn gái của tôi 24/24 nên phải sống cùng tôi.

Giọng nói của Hàn Lan Uy tuy nhẹ nhàng nhưng kiên định.

. Huống hồ không lâu sau, bất động sản của Phùng thị bao gồm cả nhà em sẽ bị phát mãi, đến lúc đó em cũng cần có chỗ nương thân.

Hiện tại cô đã leo lên lưng cọp nên không thể lập tức tuột xuống ! Huống hồ cô cũng không phải là một cô gái nhu nhược lúc nào cũng nghe lời anh, hiện tại nhà cửa không có, cô không ngại liều mình một phen. Dựa vào sự thông minh trí tuệ của cô, ít nhất có thể duy trì được.

. Được, tất cả nghe theo lời anh, nhưng anh phải làm một văn bản ghi rõ thỏa thuận của chúng ta.

. Không thành vấn đề !

Thấy mình đã đạt được mục đích, Phùng Lãnh Nhi không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Kế tiếp, cô phải nghĩ kế hoạch thật tốt để đối phó với tên háo sắc này. Hừ ! Luôn luôn có đàn ông phục vụ, nghe lời cô, cô chưa từng hầu hạ ai.

Sau khi ký văn bản thỏa thuận xong, cô sẽ cho anh đếm mùi lợi hại muốn tiến không được mà lùi cũng không xong. Trong đầu mải suy nghĩ, cô hoàn toàn quên mất Hàn Lan Uy, mắt cô hiện lên tia giảo quyệt, môi vô tình nhếch lên một tia cười đắc ý.

Hàn Lan Uy im lặng nhìn phản ứng của Phùng Lãnh Nhi, thấy trong mắt của cô lóe lên tia giảo hoạt, anh biết rất rõ trong lòng cô đang có tính toán gì nhưng không muốn cắt ngang. Anh tin chắc mỗi ngày sống cùng cô sẽ tràn ngập sự ngạc nhiên và thú vị.

Bỗng nhiên, Hàn Lan Uy kéo cô ôm chặt vào trong lồng ngực. Lửa nóng trong mắt anh đốt cháy mắt cô


. Có việc này tôi phải nói trước.Tôi sẽ yêu thương em, chiều chuộng em, nhưng… một khi tôi đã phát hiện em có thủ đoạn, lừa gạt tôi. Em sẽ không biết được mình phải đối mặt với hình phạt gì đâu.

Phùng Lãnh Nhi không ngờ anh có hành động này, cô chết lặng trong lòng anh hồi lâu, lời anh nói làm cô lạnh cả người nhưng lập tức nổi giận, anh đang dọa dẫm uy hiếp cô. Cô không phải là một người dễ bị hù dọa, đang lúc cô muốn mở miệng phản kháng thì Hàn Lan Uy nhanh như chớp dùng môi chặn lại. Anh dịu dàng dẫn dụ, môi quyện chặt lấy môi cô, lưỡi đưa vào miệng cô càn quét thật triền miên.

Phùng Lãnh Nhi chỉ cảm thấy cả người nóng rực, hô hấp rối loạn, đôi tay nhỏ bé không tự chủ được mà đặt lên vai anh, ý thức mơ hồ, chỉ có thể mềm nhũn trong lòng anh.

Qua một hồi lâu, Hàn Lan Uy buông môi cô ra mà cô như vẫn trong cơn mơ mộng, hai mặt mơ màng nhìn anh, đôi môi hé mở. Nhìn thấy bộ dạng này của cô, Hàn Lan Uy cơ hồ không nhịn được mà muốn hôn cô lần nữa. Anh vỗ nhẹ hai má của cô.

. Tỉnh lại đi ! Em trở về thu xếp, ngày mai lái xe sẽ đến đón em.

Phùng Lãnh Nhi lúc này mới tỉnh táo lại, hai gò má nhanh chóng đỏ như ráng chiều. Trời đất ! Cô thật sự là mất mặt mà, mê mệt với nụ hôn của anh, bản thân cô vốn lãnh đạm tự cao mà lại dễ dàng bị anh làm tan rã.

Hàn Lan Uy vẻ mặt thú vị nhìn cô, đáy mắt rõ ràng là có ý cười, bộ dạng thẹn thùng của người đẹp Phương Đông cực kỳ mê hoặc và lý thú.

Phùng Lãnh Nhi nhanh chóng rời khỏi văn phòng, nếu cô còn ở đây thêm phút giây nào nữa thì cô thật sự phải động thổ.

............ Ngày hôm sau

Phùng Lãnh Nhi sớm đã thu dọn xong hành lý.

Ngôi nhà này đến hôm nay xem như đã hoàn toàn đóng cửa, cô không khỏi cười khổ não. Có lẽ mười ba năm trước khi mẹ bỏ đi, “nhà” trong cô cũng đã chết. Cô lặng lẽ ngồi trong phòng khách, chuyện cũ như một đoạn phim chiếu trong đầu cô, thời gian sung sướng rất ngắn ngủi còn lại chỉ là cô độc và chua xót. Nhưng từ nhỏ cô đều sống ở đây, không phải nói rời đi là có thể rời được ngay.

Phùng Lãnh Nhi nghĩ tới Hàn Lan Uy, anh ta là một đối thủ dễ chịu. Một khi đã chấp nhận thách thức cùng anh thì cô phải trả một giá thật đắt. Nhưng không sao cả, cô tự trấn an bản thân, dù sao cô cũng không còn gì để mất. Phùng Lãnh cô đã giao cho Tử Khiêm toàn quyền phụ trách, tin rằng anh có thể phát triển việc kinh doanh của Phùng Lãnh.

Từ trước cho đến nay Hàn Lan Uy là người đàn ông duy nhất mà cô không thu phục được. Cô phải làm cho anh giảm nhuệ khí mà chịu thua mình. Nếu không cô không thể nào xóa bỏ được cơn tức giận.

Tóm lại cô dứt khoát chấp nhận sống cùng anh, trả giá lớn nhất là thất thân thôi ! Dù sao cô cũng không có ý định bảo toàn tấm thân trinh trắng của mình, đến bây giờ nguyên nhân chính cũng là vì không có người đàn ông làm cô động lòng.


Đinh …đoong.. Bỗng nhiên, chuông cửa vang lên.

Phùng Lãnh Nhi ra mở cửa, một người đàn ông trung niên mặc đồng phục đang đứng trước cửa.

. Xin hỏi có Phùng tiểu thư ở đây không ạ ?

. Tôi đây ! Phiền chú lấy hành lý đằng đó giúp tôi.

Phùng Lãnh Nhi chỉ vào hành lý của mình. Người lái xe không nói gì lẳng lặng xách hành lý ra xe.

Đứng trước cửa, Phùng Lãnh Nhi nhìn lại một lượt khắp nhà, tuy nói nhà này đã gây cho cô nhiều khổ đau chua xót nhưng cũng là nơi che mưa che nắng cho cô trong suốt hai mươi năm qua. Hiện giờ phải rời khỏi trong lòng thật cảm thấy không nỡ.

Người lái xe không biết tự lúc nào đã đến bên người cô.

. Phùng tiểu thư, chúng ta đi thôi !

Phùng Lãnh Nhi dứt khoát đóng cửa. Một khi đã đóng cửa, cũng chính là đóng lại cánh cửa nhớ về quá khứ

Hết chương 15