Khí Vận Chi Tử, Phản Diện Chi Lộ

Chương 30: 30 Vong Tình Trà


Nhậm Khải đang trong trạng thái "Tri Ngộ", bỗng cảm ứng được có người bước vào, liền mở mắt:
"Thiếu gia đến giờ này, hình như còn hơi sớm"
Mấy hôm nay, ngày nào hắn cũng đến chỗ lão học tập phù đạo.

Hai người tuy không thay đổi cách xưng hô nhưng quan hệ đã như tình sư đồ.
"Tiền bối, không biết ngài đã từng nghe tới Vong Tình Trà chưa ?" - Âu Dương Huyền đặt câu hỏi.
"Vong Tinh Trà ? Đó là một loại trà chỉ mọc ở Thanh Hoàn Quốc.

Có điều sản lượng bán ra thị trường cũng không nhiều do bị người của Thiên Nguyệt Giáo thu mua hết"
Âu Dương Huyền nhíu mày:
"Thứ trà đó có gì đặc biệt mà khiến họ hứng thú như vậy ?"
"Nghe đồn công pháp của Thiên Nguyệt Giáo thiên về âm khí mà Vong Tình Trà lại chứa khí âm rất nồng đậm, khi uống vào sẽ giúp giảm bớt thời gian tu luyện"
Âu Dương Huyền trầm tư.

Như vậy có thể xác minh bản thân Vong Tình Trà không có độc.

Chẳng lẽ là do mình đa nghi ?
Đang suy tư, hắn chợt nghe Nhậm Khải lên tiếng:
"Nói đến Vong Tình Trà, lão phu nhất thời nhớ đến một cố sự"
"Cố sự ? Không biết tiền bối đang nói đến chuyện gì ?"
"Chuyện xảy ra cũng lâu rồi, khi đó lão phu mới bốn mươi tuổi, trong một lần đi qua Châu Phủ có tham dự một đám cưới.

Vốn dĩ mọi chuyện đều vô cùng tốt đẹp, chỉ là sau đó lại phát sinh một vấn đề"
"Là chuyện gì vậy ?" - Âu Dương Huyền có chút tò mò.
"Vị tân lang khi đó không ngờ nổi tà dâm, không những cưỡ ng bức muội muội của thê tử, còn thẳng tay làm nhục bạn khuê phòng của nàng.

Sau khi mọi chuyện vỡ lở, tân nương rốt cuộc không tài nào chịu nổi, trong đêm dùng kiếm tự vẫn.

Còn vị tân lang cũng bị bằng hữu của vị khuê phòng kia gi3t chết báo thù"
Ngừng một lúc, lão nói tiếp:
"Điều kỳ quái là ở chỗ, vị tân lang này trước nay nổi tiếng chính trực, chưa từng nghe nói hắn ham mê nữ sắc, lại vừa thành thân, không có lý do gì lại đi làm chuyện tán tận lương tâm như vậy.

Rất nhiều người hoài nghi hắn bị gài bẫy, thế nên quyết định điều tra trên diện rộng.

Sau cùng phát hiện trước ngày làm đám cưới, hắn có đi gặp một vị cô nương, cũng có uống qua Vong Tình Trà"
"Vị cô nương đó hóa ra lại là tình cũ của hắn.


Hai người từng có ước hẹn trăm năm, nhưng sau cùng vị tân lang lại lựa chọn tân nương mà bỏ rơi người kia, khiến cho nàng vô cùng đau khổ.

Mà quan trọng nhất vị cô nương đó lại là đệ tử của Thiên Nguyệt Giáo"
"Chính vì chuyện này dính líu đến người của Liên Minh Tứ Trụ cho nên Châu Phủ quyết định không điều tra thêm, chuyện này cũng vì vậy mà chấm dứt"
Âu Dương Huyền nghe xong, đôi lông mày nhíu lại.

Nam nhân đó không ngờ cũng uống qua Vong Tình Trà.
"Tiền bối, ngài có biết nhiều về Thiên Nguyệt Giáo không ?"
Nhậm Khải vuốt râu, ngẫm nghĩ:
"Thiên Nguyệt Giáo trước nay chỉ tuyển nữ, không tuyển nam.

Giáo phái của bọn họ người nào cũng sở hữu dung mạo như thiên tiên, khí chất tựa tiên tử.

Công pháp phát triển theo đường lối riêng, hoặc vũ mị, hoặc âm tàn, ngay cả múa cũng có thể trở thành tuyệt kỹ "
"Tuyệt Kỹ Múa ?"
"Đúng vậy.

Một trong những tuyệt kỹ nổi tiếng nhất của họ chính là Thiên Ma Vũ.

Nghe đồn luyện đến tận cùng, chỉ cần một điệu múa cũng khiến cường giả Phong Tôn, Xưng Đế bị chinh phục.

Nếu gặp người có thần thức yếu một chút không chừng sẽ quỳ xuống chân họ mà nhận họ làm chủ"
Trong phút chốc, trái tim Âu Dương Huyền cảm thấy chấn động.
Thiên Ma Vũ ?
Ngày đó tại Vạn Túy Lâu khi Như Nguyệt múa, hắn cũng có cảm giác rất quái lạ.

Nếu như điệu múa đó chính là Thiên Ma Vũ, vậy thì có khi nào nàng ta liên quan tới Thiên Nguyệt Giáo hay không ?
Giả thuyết này rất có khả năng, Vong Tình Trà, Thiên Ma Vũ, tất cả đều liên quan đến ba từ Thiên Nguyệt Giáo.
Có điều chuyện này cũng chưa giải thích được tại sao Vong Tình Trà lại ảnh hưởng đến người uống.

Cần biết bản thân các y sư đều nói ngụm trà hắn mang về không có độc, hơn nữa Vong Tình Trà là một loại đặc sản, người uống trước giờ không hề ít, chưa từng nghe có ai trúng độc mà chết.
Rốt cuộc là tại sao ?
Đang vò đầu bứt tai, Âu Dương Huyền chợt ngửi thấy một mùi hương thơm ngát lan vào mũi, ngẩng đầu lên hóa ra là Nhậm Khinh Sương.

Nữ nhân này hôm nay mặc một chiếc áo xanh thêu cỏ đinh lan.


Một sợi dây hồng buộc ngang lưng, nhìn qua rất mềm mại
"Sương Tỷ, hôm nay thực sự rất thơm "
"Nữ nhân trong thiên hạ biết dùng hương đâu phải có mỗi vị tri kỷ của ngươi "
"Cái gì mà tri kỷ ?" - Âu Dương Huyền có chút khó hiểu.
"Đầu óc quên nhanh vậy sao ? Hôm bữa có người còn nói cái gì mà muốn cùng nàng đi du hí, trao đổi tâm đắc một phen" - Nhậm Khinh Sương nhìn hắn đầy khinh bỉ.
Âu Dương Huyền đang tính phản bác, đột nhiên trong đầu nhớ tới một chuyện.
Đúng.

Mùi hương, mùi hương trên cơ thể Như Nguyệt rất đặc biệt.
Trong những bộ tiên hiệp mà hắn từng đọc, có nhắc đến sự tồn tại một loại độc, được gọi là độc kết hợp.

Thành phần của chúng vốn dĩ không có độc, nhưng khi kết hợp với nhau lại trở thành chất kịch độc.

Vong Tình Trà có thể không gây hại, nhưng nếu kết hợp với mùi hương thì sao ?
"Tiền bối, vị tân lang trong câu truyện của ngài, sau bao lâu thì phát sinh chuyện đáng xấu hổ kia ?"
"Khi đó ta có việc cần ở lại một thời gian, nếu như nhớ không nhầm, có lẽ là khoảng hai tuần sau đó.

Thiếu gia có chuyện gì sao ?" - Lão cảm thấy dường như đối phương có chút quan tâm quá mức.
Âu Dương Huyền không trả lời, hắn còn đang nhẩm tính.

Hai tuần là mười bốn ngày.

Tính từ lúc hắn gặp Như Nguyệt đến nay cũng đã được mười ba ngày.

Nói cách khác, nếu hắn thực sự trúng độc, vậy thì chỉ còn khoảng một ngày trước khi nó phát tác.
Hắn đứng dậy cáo từ, trong đầu không ngừng vang lên câu nói cuối cùng của Như Nguyệt:
"Nếu có chuyện gì không thể giải quyết, kính xin đến Vạn Túy Lâu tìm ta.

Chỉ cần đưa bức tranh này cho thị nữ, bọn họ tức khắc sẽ hiểu"
Khi đó hắn không hiểu được ẩn ý của nàng, hiện tại xem chừng đã rõ.

Như Nguyệt biết độc dược sẽ sớm phát tác.


Hắn cuối cùng sẽ giống như vị tân lang trong câu truyện kia, không kiềm chế được mình mà làm ra những chuyện đồi bại.
Cuốn tranh mà nàng ta đưa, đơn giản là một dạng ám hiệu trong vô thức.

Nếu hắn thực sự trúng độc, lại có mỹ nhân như vậy câu dẫn, tám chín phần là sẽ dẫn xác đến Vạn Túy Lâu, mặc cho nàng bầy bố.
Đương nhiên tất cả cũng chỉ là phỏng đoán.

Nếu sai thì cũng thôi, nhưng nếu đúng, vậy thì hắn cần chuẩn bị.
Âu Dương Huyền ngẩng đầu lên nhìn trời, mở ra trạng thái “Thiền Định”
Dưới trạng thái này, năng lực ghi nhớ của hắn được tăng cường đến mức tối đa.

Từng dòng chữ, từng tình tiết của mỗi vụ án, mỗi cuốn sách mà hắn đã đọc đều hiện lên trong đầu.

Âu Dương Huyền không ngừng suy tính, đánh giá hàng loạt yếu tố, đưa ra hàng loạt kế sách.
Cho đến nửa canh giờ sau, hắn mới gọi một vị nha hoàn đến sai khiến:
"Gọi người đứng đầu các ngươi đến đây"
Rất nhanh, một vị thiếu phụ ngoài ngũ tuần đã đi tới.

Bà ta mặc chiếc áo thanh xam giản dị, tóc búi cao, tên là Vu Hà Thanh.
"Thiếu gia cho gọi lão nô" - Vu Hà Thanh cung kính chào hỏi.
"Ngươi làm ở đây đã bao nhiêu năm rồi ?"
"Tính đến hiện tại đã là bốn mươi năm"
Âu Dương Huyền gật gật đầu:
"Ta muốn ngươi lập cho ta một danh sách những thị nữ xinh đẹp nhất trong phủ.

Bọn họ còn trinh tiết hay không, quan hệ tình cảm như thế nào, với ai đều liệt kê hết cho ta"
Vu Hà Thanh ngẩng đầu kinh ngạc, không hiểu vị thiếu gia này định làm gì, chẳng lẽ...trong lòng bà ta nảy ra một phỏng đoán, chỉ là không dám hỏi.
"Không quản ngươi làm thế nào, nhưng ta cho ngươi đúng một ngày, không làm xong thì cứ cẩn thận với cái đầu của ngươi" - Nói xong lại lôi ra một chiếc túi ném cho Vu Hà Thanh.
"Trong này có một nghìn ngân tệ, nếu làm tốt coi như là phần thưởng"
Vu Hà Thanh vui mừng quá đỗi, một nghìn ngân tệ đây tương đương với ba tháng thu nhập của bà ta.

Bất kể vị thiếu gia này định làm gì với những tỳ nữ kia, bà ta quả thực không muốn quản.

Dẫu sao thân phận tỳ nữ vốn thấp kém, nếu có thể được thiếu gia coi trọng, không chừng sẽ là một bước lên trời.
Xua tay đuổi Vu Hà Thanh, Âu Dương Huyền đứng dậy đi đến Thiên Bảo Các.

Sau khi trở về trong túi đã có thêm gần 8 vạn Kim tệ.

Số tiền này đến từ việc bán hai bức tranh Phàm Nhân và Tam Thần Kiếm.

Bức Tam Thần Kiếm tuy rằng không tệ, nhưng hắn không học kiếm pháp, lưu thứ này trong người là quá mức lãng phí.
Hơn nữa muốn kế hoạch này thành công, chỉ đám thị nữ đó là chưa đủ, hắn cần tiền, rất nhiều tiền.
Một ngày sau, Vu Hà Thanh đúng hẹn mang bản danh sách đến gửi Âu Dương Huyền.


Vừa mở ra đã có ít nhất ba mươi cái tên khác nhau đều đang trong độ tuổi hai mươi.

Âu Dương Huyền dò ngón tay đến từng người, sau cùng dừng lại ở một cái tên.
"Bạch Tố Hoan"
Âu Dương Huyền nhíu mày, người này không tệ, vậy bắt đầu từ cô ta đi.
=============
Bạch Tố Hoan năm nay hai mươi tuổi, đã vào trong phủ được hai năm.

Nhan sắc của nàng khá xinh đẹp, đáng tiếc không thể tu luyện, chỉ có thể vào phủ làm thị nữ.
Âu Gia thân là một trong tam đại tộc của Linh Hư Thành, tiền lương cũng không nhỏ, đủ cho nàng mỗi tháng gửi vài chục ngân tệ về cho gia đình.

Tối nay vốn đã xong việc, chỉ là có chút quần áo chưa kịp cất.

Đang cất bước đến chỗ phơi, nàng chợt nhìn thấy một vị công tử mặc hắc bào.
Khuôn mặt hắn điển trai, hai tay chắp sau lưng, vừa thấy nàng liền nở nụ cười:
"Ngươi là Bạch Tố Hoan" - Vị công tử lên tiếng.
Bạch Tố Hoan vội vã cúi đầu thật sâu:
"Kính chào Dương Huyền công tử"
Nàng đương nhiên biết người này là ai, công tử Âu Dương Huyền, con trai của Nhị Đương Gia.

Nhị Đương Gia hiện tại thanh thế đang lên như mặt trời giữa trưa, tám chín phần sẽ trở thành gia chủ đời kế tiếp, thế nên vị công tử này rất có thể trở thành thiếu chủ.
Loại người như vậy nàng tuyệt đối không thể đắc tội.
"Rất tốt, ngươi đi theo ta"
Bạch Tố Hoan tò mò, nhưng cũng không dám hỏi, chỉ lằng lặng đi theo bóng lưng của Âu Dương Huyền.

Sau một lúc nàng nhận ra hướng mình đến lại là phòng riêng của hắn.

Trong lòng thầm kêu không ổn, vội nói:
"Thiếu gia, rốt cuộc ngài muốn tiểu nữ làm gì ?"
"Đừng hỏi nhiều, vào trong đi" - Âu Dương Huyền đẩy cửa bước vào trong.
Trái tim Bạch Tố Hoan đập loạn như con nai vàng.

Là một thị nữ, nàng cũng nghe đến rất nhiều trường hợp bị ép đi thị tẩm cho công tử nhà giàu.

Với người khác có lẽ là cơ hội đổi đời, nhưng với nàng thì không.
Nàng vốn đã có người trong mộng, hơn nữa còn phát sinh quan hệ.

Hai người thanh mai trúc mã, chỉ còn chờ ngày làm đám cưới.
"Công tử, tiểu nữ...tiểu nữ..."- Bạch Tố Hoan ấp úng, nàng không biết nên trả lời sao cho phải.
"Vào đi, bộ ngươi sợ ta ăn thịt ngươi chắc" - Nói xong cũng không chờ nàng đồng ý, một luồng linh lực phát ra kéo thân hình nhỏ nhắn của nàng vào trong phòng.