Khí Trùng Tinh Hà

Chương 617: Chuyện cổ của Long Tộc

Đừng nhìn thái độ mà bọn Mộ Dung Thiên Huyễn đối với Tần Vô Song, là vô cùng khó chịu. Nhưng đề cập đến nguy cơ tồn vong của Phiêu Tuyết Lâu, bọn họ lại là vô cùng để ý.
Huyết mạch của Thái cổ Yêu long này, đối với sự tồn vong của Phiêu Tuyết Lâu, tuyệt đối không phải là chuyện có thể đem ra đùa giỡn.
Mộ Dung Thiên Huyễn đột nhiên nhớ ra một vấn đề:
- Đại ca, Vô Song nói Thái cổ Yêu long kia đã chết, như vậy hai quả trứng của Yêu long này làm sao ấp đây?
Vấn đề này thật là vô cùng hiện thực. Mộ Dung Thiên Cực trầm ngâm nói:
- Đây là một vấn đề lớn, chư vị hiền đệ có chủ ý gì hay không?
Sự hiểu biết của mọi người đối với Thái cổ Yêu long là vô cùng ít, nói thật Tần Vô Song đưa ra trứng của Yêu long tuyệt đối là niềm vui ngoài ý muốn. Bọn họ căn bản là không có suy nghĩ nhiều tới như vậy. Bởi vậy trong lúc nhất thời, tất cả mọi người nhìn nhau, không trả lời được.
Mộ Dung Thiên Cực nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, liền biết không có cách gì, nhịn không được quay đầu hỏi Tần Vân Nhiên:
- Vân Nhiên huynh, Tần gia cũng là gia tộc truyền thừa từ thời Thái cổ, đối với huyết mạch của Thái cổ Yêu long này nhất định là càng hiểu biết hơn so với bọn ta. Xin hỏi Vân Nhiên huynh có ý kiến gì hay?
Tần Vân Nhiên cười nói:
- Việc này rất đơn giản, các ngươi nhìn hai quả trứng này coi, rõ ràng đã tới thời điểm ấp trứng rồi. Các ngươi chỉ cần tìm được một đầu long thú có huyết mạch Long Tộc tương đối tinh khiết, liền có thể ấp được.
- Long thú tương đối tinh khiết? Vậy thì loại linh thú giống như Cự mãng, có thể có tác dụng không?
Mộ Dung Thiên Cực hỏi.
- Đó khẳng định là không được. Mãng xà cùng với Long Tộc, nhiều nhất cũng chỉ có thể là cùng nguồn gốc tổ tông, căn bản là không có bao nhiêu huyết mạch tương liên. Phải là Long Tộc, hơn nữa phải tu vi tiếp cận với Thần đạo. Đương nhiên, tốt nhất là Long Tộc Thần đạo, không còn gì tốt hơn.
Mấy lời này của Tần Vân Nhiên, khiến cho tâm tình của bốn đại thủ lĩnh Phiêu Tuyết Lâu cũng nhất thời trở nên rối rắm. Long Tộc, đại bản doanh của Long Tộc chính là ở Vô Tận Đông Hải. Mặc dù Hiên Viên Khâu cũng có huyết mạch Long Tộc, nhưng cũng là vô cùng thưa thớt, căn bản là không biết đi đâu để tìm. Mấu chốt cuối cùng lại là phải tiếp cận với thực lực của Thần đạo, cái này càng vô cùng khó tìm.
- Long Tộc?
Tần Vô Song nghe thấy hai chữ này, thế nhưng trong lòng chợt động. Hắn nhớ ra, trong Phong ấn Đồ quyển của mình, đầu linh thú mạnh nhất trong số đó, đúng là long thú của Long Tộc, Thôn Thiên Lục Ngô!
Lục Ngô, bản thân chính là con rồng, huyết mạch Long Tộc vô cùng thuần khiết.
Mộ Dung Nhạn vẫn luôn ở bên cạnh lắng nghe, chỉ có điều ánh mắt của nàng vẫn luôn không rời khỏi trên người tình lang. Bởi vậy khi nàng nhìn thấy Tần Vô Song có chút biểu cảm khẽ biến đổi, nhịn không được hỏi:
- Tần đại ca, huynh có phải là có biện pháp gì không?
Tâm tư của Mộ Dung Nhạn là muốn Tần Vô Song ở trước mặt các cao tầng Phiêu Tuyết Lâu có biểu hiện cao hơn nữa.
Tần Vô Song cũng không có giấu diếm, gật gật đầu, hướng Tần Vân Nhiên hỏi:
- Nhị Chưởng môn, Lục Ngô có tính là huyết mạch Long Tộc thuần khiết hay không?
Tần Vân Nhiên sửng sốt cười nói:
- Lục Ngô? Đương nhiên là tính rồi. Giữa Long Tộc có hai loại huyết mạch thuần khiết nhất. Phân biệt là Chân Long Cửu Tộc và Phi Long Cửu Tộc. Lục Ngô này là huyết mạch trong Phi Long Cửu Tộc, tự nhiên là vô cùng thuần khiết. Có thể nói là trong số các huyết mạch Long Tộc, là loại thuần khiết nhất, so với loại long thú lai đương nhiên phải thuần khiết hơn nhiều.
- Ồ?
Tần Vô Song trầm ngâm, thập phần tò mò.
- Nhị Chưởng môn, cái gì gọi là Chân Long Cửu Tộc, cái gì gọi là Phi Long Cửu Tộc?
- Không biết ngươi nghe qua thuyết pháp rồng sinh chín con, không con nào giống con nào chưa?
Tần Vô Song gật gật đầu:
- Cái này đã từng nghe qua!
Trên thực tế, loại thuyết pháp này, Tần Vô Song kiếp trước đã có nghe qua, không nghĩ tới hôm nay Đại lục Thiên Huyền cũng có. Xem ra, Đại lục Thiên Huyền cùng với thế giới của kiếp trước không phải là hoàn toàn không có một chút liên hệ nào với nhau. Có lẽ Đại lục Thiên Huyền hôm nay cùng kiếp trước căn bản là hai cái vị diện bất đồng thời gian mà thôi.
Đương nhiên, Tần Vô Song cũng không đi suy nghĩ sâu về vấn đề này. Lúc này hắn rất hiếu kỳ về chuyện huyết mạch Long Tộc này.
Tần Vân Nhiên giải thích cặn kẽ hơn cho hắn:
- Cái gọi là Chân Long Cửu tộc là chỉ các chủng loại của Long Tộc: Bàn Long, Giao Long, Ly Long, Cầu Long, Ứng Long, Thận Long, Quỳ Long, Hào Long cùng với Ngao Long. Chân Long Cửu tộc này, các đặc tính từ nhỏ sinh ra đều kế thừa đặc điểm truyền thống của Long Tộc. Còn Phi Long Cửu Tộc kỳ thực cũng là con của Long Tộc, nhưng ngoại hình cũng như đặc thù của nó đều không giống với đặc điểm truyền thống của Long Tộc. Cái gọi là Phi Long Cửu Tộc, là chỉ ngoại hình khí chất không phải là Long, mà chỉ có huyết mạch mới chân chính là Long. Cho nên Chân Long Cửu Tộc và Phi Long Cửu Tộc đều là Long Tộc, chỉ là gọi vậy cho dễ dàng phân chia mà thôi.
Tần Vô Song bỗng nhiên nói tới:
- Nói như vậy thì Lục Ngô cũng là một loại thuộc Phi Long Cửu Tộc?
- Đúng vậy, Phi Long Cửu Tộc phân biệt là Tù Ngưu, Nhai Tí, Trào Phong, Bồ Lao, Lục Ngô, Toản Chuế, Bệ Hiên, Niếp Chất cùng với Ly Vẫn.
Những lời nói này của Tần Vân Nhiên chẳng những khiến cho Tần Vô Song vô cùng mở mang, mà còn khiến cho bốn đại thủ lĩnh của Phiêu Tuyết Lâu càng thêm mê mẩn. Phiêu Tuyết Lâu tuy rằng một phương bá chủ ở Hiên Viên Khâu, nhưng bất luận là nhãn giới hay là kiến thức, so sánh với Tần gia Thiên Đế Sơn thì vẫn là thua kém rất nhiều.
Mấy cái điển cố truyền thừa từ thời Thái cổ này, Tần Vân Nhiên nắm rõ như lòng bàn tay, còn bọn họ cũng chỉ là lần đầu mới biết được mà thôi. Bởi vậy sự mâu thuẫn với Tần gia trước kia, dần dần chuyển hóa thành một loại ngưỡng mộ. Đây mới là nội tình thật sự của một đại thế lực a!
- Nhị Chưởng môn, Chân Long Cửu Tộc và Phi Long Cửu Tộc này, hẳn là những tồn tại mạnh nhất ở Vô Tận Đông Hải nhỉ?
Tần Vân Nhiên mỉm cười nói:
- Tương đương với địa vị của tám môn Thiên Đế Sơn ở Hiên Viên Khâu!
Mọi người trong Phiêu Tuyết Lâu vừa nghe, trong lòng không khỏi có chút tiếc nuối. Chân Long Cửu Tộc với Phi Long Cửu Tộc này ở Vô Tận Đông Hải có địa vị cao như vậy, Phiêu Tuyết Lâu bọn họ sao mà có thể tới cầu được?
Tần Vân Nhiên lại hỏi:
- Vân Song, lúc trước ngươi hỏi tới Lục Ngô, chẳng lẽ ngươi có quen biết với long thú của Lục Ngô Tộc sao?
Tần Vô Song cũng không giấu diếm:
- Quả thật là đệ tử có quen biết một đầu long thú Lục Ngô, chỉ có điều là bây giờ vẫn chưa liên hệ được. Chi bằng đợi thời cơ chín muồi, mới có thể liên hệ được.
Tần Vân Nhiên hàm ý sâu xa cười lên:
- Hóa ra là như thế, Mộ Dung lão đệ, việc này, hai người nhạc phụ, tiểu tế các ngươi cứ việc thương lượng là được.
Mộ Dung Thiên Cực cười xởi lởi, nói với Tần Vô Song:
- Vô Song, giao tình giữa ngươi và đầu Lục Ngô kia là thế nào?
Tần Vô Song suy nghĩ một lúc, bẩm báo:
- Giao tình rất không tệ, chỉ là không biết đầu long thú Lục Ngô kia là giống đực hay giống cái, có thể ấp trứng được hay không.
Đây chính là một cái lo lắng mơ hồ của Tần Vô Song. Nào biết được Tần Vân Nhiên sau khi nghe lời này liền cười lớn:
- Vô Song, xem ra ngươi cũng không hiểu nhiều lắm về Long Tộc à. Long Tộc ấp trứng, không phân biệt đực cái, chỉ cần bọn nó dùng long khí thúc giục ấp trứng. Mấu chốt là long khí cùng huyết mạch Long Tộc, cha hay mẹ căn bản không quan trọng.
Mộ Dung Nhạn nghe tới đây, cũng là không kìm được, phì cười một tiếng. Nàng vừa rồi cũng đang âm thầm lo lắng vấn đề này, chỉ có điều là không nói ra mà thôi.
Tần Vô Song cười hắc hắc, biết chính mình đang lo bò trắng răng rồi.
Nhưng mà bên phía Phiêu Tuyết Lâu tâm tình liền phức tạp. Nhất là bọn người Mộ Dung Thiên Huyễn, trong lòng lại có chút suy tính thiệt hơn lo được mất, cũng đang cân nhắc. Tần Vô Song này có khi nào so đo chuyện gây khó dễ của bọn chúng trước kia, mà cự tuyệt cấp mặt mũi cho Phiêu Tuyết Lâu hay không?
Dù sao thì tìm kiếm huyết mạch Yêu long có thể nói là nhiệm vụ của Mộ Dung Thiên Cực giao cho, vì Mộ Dung Nhạn, hắn không thể không đáp ứng. Nhưng chuyện ấp trứng này, thì cùng với Tần Vô Song hắn không hề có quan hệ gì, cũng không phải là nghĩa vụ của hắn. Bạn đang đọc truyện tại Trà Truyện - www.Trà Truyện
Ánh mắt của bọn Mộ Dung Thiên Huyễn đều ngắm nhìn ở trên người của Tần Vô Song, hiển nhiên là muốn nhìn xem Tần Vô Song rốt cuộc là có cái ý tứ gì.
Mộ Dung Nhạn khẽ đẩy Tần Vô Song một cái, hiển nhiên là nhắc nhở hắn một cơ hội biểu hiện tốt như vậy, thì Tần Vô Song nhất định phải nắm lấy được.
- Tần đại ca, phụ thân đang nhìn huynh kìa!
Mộ Dung Nhạn thấp giọng nói bên tai của Tần Vô Song, tuy rằng âm thanh nhỏ như muỗi kêu, nhưng mỗi kẻ ở đây đều là những đại hành gia, hiển nhiên là đều nghe được, chẳng qua chỉ là cười tủm tỉm mà không nói gì.
Mộ Dung Thiên Cực cười nói:
- Vô Song, hay là như vậy, chuyện tình của ngươi và Nhạn nhi, trải qua rất nhiều gian nan vất vả, hiện tại tất cả mọi người cũng đều không có ý kiến gì rồi.
Nói tới đây, Mộ Dung Thiên Cực ngừng lại một chút, ánh mắt nhìn bọn Mộ Dung Thiên Huyễn. Bọn người Mộ Dung Thiên Huyễn trước đây chính là cực lực phản đối cuộc hôn nhân này. Nhưng bây giờ, sau khi đã trải qua một loạt các biến cố, mối quan hệ của Tần Vô Song và Mộ Dung Nhạn cũng đã có sự chứng kiến của Điện hạ Thiên Đế Môn Tân Vô Kỵ rồi, bọn họ căn bản đã không còn bất kỳ một cái cớ nào để có thể phản đối được nữa. Huống chi, lúc này thế cục đã thay đổi, là bọn họ đang cầu sin sự giúp đỡ của Tần Vô Song.
Mộ Dung Thiên Huyễn có chút hổ thẹn, thở dài:
- Đại ca, lúc trước vài huynh đệ chúng ta có vài điểm lo tính được mất quá đáng. Hôm nay chuyện của Vô Song và Nhạn nhi chúng ta tự nhiên là không có điều gì để phản đối. Từ nay về sau, tất cả đều là người một nhà, đại ca ngươi cũng đừng lo lắng chúng ta chủ trương khác. Điểm xuất phát của chúng ta đều là vì Phiêu Tuyết Lâu tốt đẹp, chứ không phải là cố ý gây khó dễ cho bọn trẻ chúng nó. Nếu như Vô Song đã trải qua nhiều cuộc khảo nghiệm mà có thành tích tốt như vậy thì chứng minh hắn có tư cách trở thành con rể của Phiêu Tuyết Lâu. Đại cục đã định, chúng ta đương nhiên là ủng hộ mạnh mẽ.
Ba lão gia hỏa này xác thực không phải là có thù riêng gì với Tần Vô Song, chỉ có điều là có chút e ngại tình hình của Tần gia Thiên Đế Sơn mà thôi. Nhưng cái nhìn đại cục vẫn là có, một khi Tần Vô Song cùng với Mộ Dung Nhạn đã là chuyện đinh đóng lên thiết bản, nếu mà mấy lão gia hỏa bọn họ còn phản đối nữa thì e chỉ là chuyện vô bổ, thậm chí còn có thể phá hư đại cục của Phiêu Tuyết Lâu.
Dù sao thì Thiên Phạt Sơn Trang cùng với Lôi Đình Tông cũng đã đắc tội rồi, nếu làm cho mối quan hệ với Tần gia cũng bất hòa thì tương lai Phiêu Tuyết Lâu bọn họ cũng sẽ càng thêm gian nan. Nói tình nói lý thì cũng không thể tiếp tục làm khó cho Tần Vô Song nữa.
Nghe được Mộ Dung Thiên Huyễn nói như vậy, Mộ Dung Thiên Sơn cũng là gật gật đầu:
- Đại ca, Nhạn nhi, còn cả Vô Song hiền chất nữa, trước kia là khẩu khí của ta quả thật có chút không đúng, mọi người về sau đều là người một nhà, mong các ngươi bỏ quá cho.
Mộ Dung Nhạn thấy mọi người trong nhà đều nói như vậy, trong lòng vui mừng. Tần Vô Song cũng cười nhạt, hắn vốn dĩ cũng thực là không có so đo mấy việc này, sở dĩ tranh khẩu khí, cũng là vì Mộ Dung Nhạn. Thấy Mộ Dung Nhạn vui mừng như vậy, tự nhiên cũng không làm điều gì không được tự nhiên nữa:
- Các vị đều là trưởng bối, bất kể là khẩu khí nặng nhẹ thế nào, thì cũng không có ác ý gì. Vô Song không để ở trong lòng đâu.
Mộ Dung Thiên Cực nghe hắn nói như vậy cũng là vô cùng thán phục phong độ của Vô Song, lại nói:
- Nếu như việc hôn nhân đã định, ta đây liền đứng ra làm chủ. Vô Song, nếu như ngươi có thể trợ giúp ấp ra hai quả trứng của huyết mạch Yêu long này, thì cấp cho ngươi một đầu, coi như là quà cưới của hai đứa. Các vị hiền đệ, thấy thế nào?
Bọn người của Mộ Dung Thiên Huyễn trong lòng có luyến tiếc, nói thật, đây là cũng điểm ngoài ý muốn. Nhưng vừa suy nghĩ, với thủ đoạn và nhân mạch của bọn họ thì chỉ sợ vĩnh viễn cũng không có khả năng tìm được long thú đến ấp nở hai quả trứng này. Hơn nữa, cấp cho bọn Mộ Dung Nhạn thì cũng là nước phù sa không chảy về ruộng nhà người, là chuyện hợp tình hợp lý. Xét đến cùng thì vẫn là người ta xuất lực.
- Đại ca, đây là chuyện tốt. Nếu Vô Song có thể ấp ra huyết mạch của Yêu long này, thì thưởng cho hắn cũng là theo lý thường, ta không có ý kiến!
Thấy Mộ Dung Thiên Huyễn tỏ thái độ đồng tình, hai kẻ còn lại cũng tự nhiên không thể nào phản đối, đều là gật đầu đồng ý