Yến Truy Dương không hề chần chừ, quay đầu phóng đi. Hắn đã ngầm ý thức được, từ trước tới giờ, không phải là bọn chúng truy sát Tần Vô Song mà là Tần Vô Song đang đi săn giết bọn chúng. Đã mất liên hệ với Lôi Tiêu, không hề nghi vấn gì nữa, nhất định là Lôi Tiêu đã gặp bất trắc. Nghĩ tới đây, khí thế của hắn đã yếu đi vài phần, toàn thân một cuốn, biến thành một đạo lưu quang đỏ, ở phía trước đạo lưu quang này có hai đạo giống như là vây cá, điều này làm cho thời điểm hắn tiến lên thì có thể cân bằng ngay lập tức, không đến mức đột nhiên bị công kích không biết phải làm sao. Yến Truy Dương một bên tiến lên, một bên đem vũ khí Thần đạo mà Yến Quy Nam đã đưa cho hắn nắm chặt trong tay, đây là một thanh trường đao Thần đạo, cực kỳ dài nhưng lưỡi đao lại không hề rộng. Thần đạo trường đao này bởi vì lưỡi đao không rộng nên ở dưới nước, khi thi triển thì lực cản của thủy lực tương đối ít, có thể phát huy ra tác dụng càng mạnh. Bất kể là chặt hay chém, đều có thể phát huy tới tận cùng uy lực của vũ khí Thần đạo này. Yến Truy Dương chạy trốn, cũng không phải là gặp phải nguy hiểm gì, chỉ là không biết loại tình huống này như thế nào, sản sinh ra sự sợ hãi tự nhiên. - Yến Truy Dương, sao lại vội vội vàng vàng như vậy, muốn đi đâu sao? Một đạo thanh âm, chậm rãi trùng điệp, cùng với sự thúc động của thế nước, lan tràn đi tới, dường như là từ bốn phương tám hướng chèn ép đi tới vậy. Âm thanh này vừa nghe liền biết là Tần Vô Song. Trong lòng Yến Truy Dương rất rung động. Nếu như lúc trước còn là sự hoài nghi thì ngay lúc này đây, chính là vô cùng xác thực không thể nghi ngờ. Quả nhiên là Tần Vô Song. Yến Truy Dương trong lòng trầm xuống, suy nghĩ: - Tần Vô Song này sao lại có thể định vị được vị trí của ta? Nghi vấn này dâng lên trong lòng hắn, làm cho cảm giác bất an càng dâng lên mãnh liệt trong lòng hắn. Kẻ địch cũng không đáng sợ, đáng sợ nhất chính là trên người địch nhân có nhiều bí mật mà hắn không thể thăm dò. Yến Truy Dương cắn răng một cái, cư nhiên lại cũng không để ý tới Tần Vô Song mà là hướng bay cao lên, ý đồ thoát khỏi sự truy tìm tung tích của Tần Vô Song, Chỉ là hắn nào có biết, bất luận hắn có đi tới đâu thì Tần Vô Song có Quan Thức Chỉ Linh Ngọc Bàn trong tay thì vẫn có thể thoải mái định vị vị trí của hắn. Nhất là nội trong cự ly này, hắn lại xác định vị trí chuẩn xác vô cùng. Cứ như vậy một trốn một đuổi, không ngờ thời gian một ngày đã trôi qua, Yến Truy Dương cảm thấy vô cùng căm tức và bất an, sự việc đã diễn biến đúng như sự nghi ngờ và sợ hãi của hắn. Hắn cảm thấy quả thực không thể nào. Muốn nói tốc độ, Yến Truy Dương hắn là vô cùng có tự tin, nghe cái tên của hắn là có thể biết phần nào rồi. Nhưng mà, Tần Vô Song kia thật giống như đã gắn lên trên người hắn một sợi dây thừng vậy, bất luận hắn có chạy trốn như thế nào thì cũng giống như một con diều, trốn cũng không thoát khỏi sự khống chế trong tay đối phương. Yến Truy Dương thở phì phò suy nghĩ: - Nếu như ta chạy trốn, tiếp tục thế này chỉ không ngừng làm suy yếu ý chí chiến đấu bản thân, tăng cường sự tự tin của hắn. Hắn làm như vậy, khẳng định là muốn làm tiêu hao nguyên thần linh lực của ta, suy yếu ý chí chiến đấu của ta, một không làm, hai không nghỉ, không bằng trực tiếp cùng hắn đấu một trận. Ác niệm của Yến Truy Dương sinh ra, điều chỉnh một chút đan điền, ăn vào một viên đan dược, bổ sung một chút linh lực đã bị tiêu hao trong lúc bỏ chạy tốc độ cao. Cầm lấy trường đao Thần đạo, đứng ở một chỗ đá ngầm, đợi Tần Vô Song đi tới. Nhưng mà điều mà khiến cho hắn thất vọng chính là, trong lúc khí thế của hắn hừng hực, nổi lên được cảm xúc của thời điểm ác đấu thì Tần Vô Song lại giống như chơi trò mèo vờn chuột, không hề xuất hiện. Yến Truy Dương đợi nửa canh giờ, thủy chung vẫn không thấy Tần Vô Song đuổi theo, thần niệm thúc giục, đem thần thức khuếch tán ra bên ngoài, quát: - Tần Vô Song, ngươi lén lén lút lút, muốn chiến thì ra đây chiến một trận đi. Vì thanh thế lớn mạnh, trường đao trong tay hắn đã rung lên, vũ khí Thần đạo kia quả thật là vật bất phàm, đao mang cường đại loạn xạ chung quanh, đem mười dặm thủy vực xung quanh ngoáy loạn giống như nồi canh, giống như nước sôi không ngừng quay cuồng. Rất lâu sau đó, trận thế này mới chậm rãi dừng lại, Yến Truy Dương vểnh hai cái tai lên lắng nghe. Điều khiến hắn buồn khổ chính là Tần Vô Song kia không hề có cái gì đáp trả hắn. Hắn làm ra phen vừa rồi, dường như là vũ nữ xinh đẹp nhảy múa để cho kẻ mù ngắm, không hề có tác dụng gì. Yến Truy Dương thấy Tần Vô Song không hề đáp trả, trong lòng không hề có một chút cảm giác khoái trá mà ngược lại lại càng thêm phiền não. Nếu như Tần Vô Song dứt khoát ra chiến đấu thì trong lòng hắn có thể nắm chắc, bất kể là đánh được hay không được, ít nhất cũng có một chút hiểu biết với thủ đoạn của Tần Vô Song. Mà Tần Vô Song lại không hề đáp trả thế này, cứ như ở trong sương mờ mờ ảo ảo, mờ mịt không biết trạng thái ra sao. Điều này tự nhiên khiến hắn càng tăng lên cảm giác lo lắng. Thần thức Yến Truy Dương quan sát tới ba lần, biết nơi đây ước chừng khoảng bốn trăm dặm dưới thủy vực. Vùng thủy vực này là vô cùng nguy hiểm, lưu lại lâu chỉ sợ dẫn động linh thú của thủy vực này tới. Con sói ở cửa trước vẫn chưa đánh đuổi đi được, nếu ở cửa sau hổ đói lại đến nữa, vậy thì gay go rồi. Cho nên, Yến Truy Dương đợi một lúc, thấy tình huống không hề có động tĩnh gì liền quyết định lui lại. Lúc hắn vừa đi được vài bước chân thì thanh âm giống như âm hồn không tiêu tan của Tần Vô Song cứ không ngừng vang lên: - Yến Truy Dương, ngươi cho là Hắc Tử Hải này còn có con đường sống cho ngươi quay về sao? Thanh âm của Tần Vô Song ngạo nghễ vang lên. Âm thanh không gấp không chậm, hình như là cố ý kích thích Yến Truy Dương truy đuổi. Tần Vô Song càng bĩnh tĩnh, thì Yến Truy Dương lại càng sợ hãi. Nhịn không được hỏi: - Tần Vô Song, ngươi đã làm gì bọn Lôi Tiêu rồi? - Ngươi muốn biết sao? Tần Vô Song âm trầm hỏi, đột nhiên cười rộ lên: - Nếu muốn biết thì ta có thể tiễn ngươi tới cùng bọn hắn tương ngộ. Hơn nữa ta cam đoan, đây chính là kết quả cuối cùng của ngươi. - Ngươi giết bọn hắn rồi? Trong lòng Yến Truy Dương một phen rùng mình, cơ hồ toàn thân không thể tự chủ được, một trận run run. Thực lực của Lôi Tiêu hắn cũng biết rất rõ ràng, không thể nào kém hơn Yến Truy Dương hắn. Hơn nữa, Lôi Tiêu có một kiện vũ khí Thần đạo công phòng nhất thể, Thần đạo Hộ Thuẫn. Nếu ngay cả Lôi Tiêu cũng không thể tránh thoát khỏi sự đuổi giết của Tần Vô Song thì hắn làm sao có thể. Nghĩ tới đây, Yến Truy Dương chỉ cảm thấy một trận mồ hôi lạnh toát ra. Hắn ý thức được, tất cả mọi người đều đã xem nhẹ tên Tần Vô Song này. Kết quả của việc xem nhẹ đối thủ là vô cùng thảm khốc, huống hồ Yến Truy Dương trong lúc này tâm lý may mắn đã hoàn toàn bị cắt đứt, trong đầu chỉ còn một ý niệm duy nhất, trốn! Trốn lên mặt nước! Nghĩ tới đây, Yến Truy Dương xoay người một cái, giống như thần long xuất thủy vậy, hướng lên trên mà phóng đi. Chiều sâu bốn trăm trượng, căn bản không phải chỉ trong một lời nói, một hơi thở là có thể lên tới được. Lúc này bọn họ đã xuống dưới mặt nước rất sâu rồi, muốn quay trở lên mặt nước, về đến bờ nước phía hậu sơn Phiêu Tuyết Lâu, chỉ sợ ít nhất cũng cả ngàn dặm đường. - Muốn lên trên sao? Tần Vô Song có chút khẽ cười, kêu một tiếng. Trên con đường mà Yến Truy Dương chạy trốn đột nhiên xuất hiện một đạo kim quang từ trên áp chế xuống. Đạo kim quang này giống như lần trước đối phó với Hồ Khâu Lan, trực tiếp một thế Thái Sơn Áp Đỉnh đè xuống dưới. Áp lực của kim quang này vô cùng mạnh. Yến Truy Dương vẫn chưa vọt tới vị trí của kim quang kia, liền giống như bị một tấm sắt lớn áp xuống dưới, thế lực nhất thời bị giảm đi. Yến Truy Dương trong lòng cả kinh, lúc này mới giật mình ngộ ra: - Tên Tần Vô Song này đã bày thiên la địa võng đợi ta. Ý niệm trong đầu tới đây, khí thế của Yến Truy Dương nhất thời mất hết. Một khắc này, nhất thời khiến cho kim quang kia chiếm thế thượng phong, trực tiếp đè ép xuống, oanh mạnh thẳng xuống người Yến Truy Dương. Yến Truy Dương vội vàng lướt ngang một chút, tránh khỏi phạm vi bao phủ của đạo kim quang, sau đó lại hướng lên trên phóng đi. - Yến Truy Dương, ngươi cho là còn đường để trốn thoát sao? Thanh âm Tần Vô Song lại vang vẳng từ bốn phương tám hướng đi tới. Cùng đường hết lối, Yến Truy Dương ngay cả âm thanh mở miệng đáp trả lại cũng không có, tả đột hữu xông, tìm không gian để mà đột phá. Nhưng mà, mặc kệ hắn đứng ở phía bên nào thì bốn phương tám hướng, bao gồm cả phía bên trên cũng đều bị người ta lấp kín tất cả đường đi. Trong khu vực phiến hắc thủy tối tăm này, hắn thậm chí ngay cả địch nhân là cái gì hắn cũng không nhìn thấy rõ, chỉ có thể bị động tiếp nhận từng đạo lực lượng chèn ép quay trở về. Hắn nào có biết, Tần Vô Song giờ trong tay có mười đầu linh thú. Mười hai đầu cầm tinh Linh thú Phong ấn, ngoài hai đầu linh thú cực mạnh không có được triệu ra ngoài thì mười đầu khác cũng đã đều đi ra toàn bộ. Đương nhiên tham gia vây đuổi Yến Truy Dương này, năm đầu linh thú cấp bậc Động Hư Cảnh và dưới Động Hư Cảnh, Tần Vô Song đều không cho bọn chúng tham gia. Dù sao, Yến Truy Dương vốn dĩ chính là một Động Hư Cảnh đỉnh phong cường giả, thêm vào đó là trong tay có vũ khí Thần đạo, sức chiến đấu này thậm chí có thể ngang tầm với cường giả cấp bậc Kỳ Diệu Huyền cảnh. Bởi vậy, hắn chỉ điều khiển hai đầu Tử Đồng Kim Ngưu và Phần Thiên Bạo Hổ cấp bậc Động Huyền Cảnh, cộng với ba đầu linh thú Liệt Địa Ma Dương, Hồng Hoang Cự Hầu, Huyễn Vân Thần Khuyển cấp bậc Hư Võ Đại viên mãn. Sức chiến đấu của năm đầu linh thú này cũng là vô cùng khả quan. Cho dù có kiêng kỵ vũ khí Thần đạo nhưng đối mặt với Yến Truy Dương ít nhất thì cũng có độ công phòng nhất định. Cho dù là có ngăn không được uy lực của vũ khí Thần đạo cũng có thể làm đối phương lui một bước lớn. Bởi vậy cho bọn chúng tham dự truy bắt, sự mạo hiểm cũng không phải là lớn. Đương nhiên, Tần Vô Song cũng không hề nhàn rỗi, hắn sở dĩ vẫn chưa có vội ra tay là bởi vì ở trong khu vực thủy vực ở đây, hắn cũng không thể còn giống như ở trên lục địa, không thể khống chế sử dụng Thần Tú Cung thành thạo như vậy được. Dù sao, thủy áp trong bốn trăm trượng thủy vực này cũng không hề tầm thường, không thể ảnh hưởng uy lực của Thần Tú Cung nhưng cũng đủ đề ảnh hưởng tới quỹ đạo vận hành của nó. Một đạo cung tiễn mà chuẩn bị không đúng tâm, căn bản đừng nói tới uy lực. Yến Truy Dương nơi nơi đều gặp phải vấp váp, trong lòng cũng là lo lắng không thôi. Không phải là hắn không nghĩ tới chủ động tấn công, nếu cắn răng một cái, nói mạnh ra thì hắn tuyệt đối tin tưởng tự mình có thể giải khai một hai lỗ hổng nào đó. Nhưng nếu làm như vậy, có nghĩa là hắn phải chính diện va chạm. Chính diện va chạm, liền ý nghĩa hắn sẽ trong nháy mắt va chạm này, sẽ bị ngăn cản lại. Mà Tần Vô Song kia, lại là có một kiện vũ khí Thần đạo cung tiễn, trong nháy mắt này cũng đủ bị đối phương bắn chết. Chính bởi vì có sự băn khoăn này, nên Yến Truy Dương liên tục tả xung hữu đột, cũng không dám ngừng thân ảnh lại. Chính là do hắn lo lắng nếu dừng lại sẽ bị loại vũ khí cung tiễn Thần đạo của Tần Vô Song tập trung trên người. - Phía trên, bốn phía cũng đã bị khống chế. Yến Truy Dương trong lòng cảm thấy phẫn hận, cắn răng nghĩ tới: - Cùng lắm thì đi xuống, ta cũng không tin tên Tần Vô Song này thực có thể đuổi tới thủy vực năm trăm trượng. Yến Truy Dương tâm quyết định xong, một cái "Thiên cân trụy" trực tiếp hướng xuống phía dưới mà bắn đi. Thế của hướng này vô cùng đột nhiên, đúng là một cái chỗ hổng duy nhất bên trong cái lưới cá này của Tần Vô Song. Bởi vì hắn dựa theo xu hướng tâm lý bình thường mà suy nghĩ, thì càng đi sâu xuống phía dưới, càng tiến vào con đường tử lộ. Cho nên hắn vốn không có bố trí lực lượng canh phòng phía dưới. Nhưng mà Yến Truy Dương này lại cứ cố tình tìm đường sống bên trong đường chết này. Nguồn: http://Trà Truyện Tần Vô Song phát ra ba âm thanh, ba tiếng kêu ngắn, thần thức truyền âm nói: - Mọi người khống chế trận hình, tập trung vào khu vực của hắn, không được để cho hắn tìm không gian hướng lên trên bỏ trốn là đủ rồi. Tần Vô Song biết, đi xuống dưới là không thể có tiền đồ gì. Chỉ cần chặt đứt con đường trốn duy nhất ở trên này thì tên Yến Truy Dương kia há còn có con đường sống. Tần Vô Song sát khí bừng bừng, mang theo đội ngũ của hắn, tiếp tục đuổi theo Yến Truy Dương. Trong đầu chỉ có một mục tiêu duy nhất là phải giết chết Yến Truy Dương