Khí Trùng Tinh Hà

Chương 584

Trong trang viên Tần gia ven Ngân Nguyệt Hồ, nhất thời náo nhiệt hẳn lên. Tộc nhân của Tần gia trấn Bình Nguyên, đều không đợi được tin tốt truyền đến, làm cho những kẻ hiếu sự vốn có lòng ngưỡng mộ lịch sử của Tần gia trấn Bình Nguyên, đều không nhịn được muốn đến xem hậu bối đời sau của tiền bối Tần Vũ, rốt cuộc có bộ dạng như thế nào.
Nhưng Tần gia trấn Bình Nguyên từ trước đến nay vốn không bao giờ bố trí phòng vệ đối với những người bên ngoài cũng như trong trấn, lần này lại trận địa sẵn sàng, ngăn chặn tất cả những kẻ hiếu sự ở bên ngoài Ngân Nguyệt Hồ.
Trong trang viên, Tần Dực dẫn theo Tần Vô Song đi thăm viếng tổ đường. Trong lòng Tần Vô Song vô cùng cảm khái, quy cách của tổ đường này, tựa hồ cũng giống như Tần gia trấn Đông Lâm. Có thể thấy trước đây khi tổ tiên Tần Vũ xây dựng tổ đường, trong lòng chính vì nhớ tới nhất mạch Tần gia trấn Bình Nguyên, nhớ tới nơi hắn đã thành danh.
Ở trấn Bình Nguyên, tin tức cũng không linh thông, đối với uy danh bên ngoài của Tần Vô Song, mặc dù cũng có nghe thấy, nhưng đệ tử Tần gia trong thiên hạ quá nhiều, bọn họ căn bản cũng không để ý hết.
Còn tình huống mới nhất của Tần Vô Song, ví dụ như đại chiến với La Thiên Đạo Trường, vùng đất nhỏ bé giống như trấn Bình Nguyên, đương nhiên lại càng không thể biết được.
Những cơ mật này đều chỉ có những cao thủ thuộc về Vấn Đỉnh Sơn mới có thể biết được, ở ngoại giới trước khi không có tin tức truyền ra, Vấn Đỉnh Sơn cũng không thể gióng trống tuyên truyền trên phạm vi rộng. Đây cũng là xuất phát từ một loại bảo vệ đối với người trẻ tuổi.
Trấn Bình Nguyên không biết, trấn Xích Thủy đương nhiên cũng không thể biết. Trưởng lão Quan Hà thật ra có thể biết, nhưng hắn không ở trong Chính Khí Đường, cũng chưa gặp qua Tần Vô Song, cũng không cách nào so sánh vị trí của bản thân với Tần Vô Song.
Tần Vô Song đi thăm quan một vòng trong trang viên, kể về tổ tiên Tần Vũ tới các quốc gia nhân loại phát triển như thế nào, Tần Dực cũng cảm khái không thôi:
- Ta chỉ biết Nhị ca nản lòng thoái chí, ưu buồn thối lui. Không ngờ, hắn lại có thể lấy các quốc gia nhân loại làm cứ điểm, ha ha, ông trời không phụ người có lòng. Vô Song, ngươi kế thừa chí nguyện của Nhị ca, cũng là trông cậy lớn nhất để Tần gia trấn Bình Nguyên ta phục hưng.
Tần Vô Song cười cười:
- Lão tổ tông, điều này cũng không cần phải nói. Chúng ta cùng xuất ra từ một mạch, đương nhiên tương thân tương ái, nhưng khả năng Tần gia có khả năng chiếm cứ được vị trí tám môn Thiên Đế Sơn, giống như bọn xấu xa Tần Uy kia, dù sao cũng ít. Cá nhân ta cảm thấy, tranh chấp nội bộ, đến đây nên dừng thì hơn.
- Nói thì nói như vậy, nhưng Tần Uy đó luôn luôn ngang ngược, kiêu ngạo, tất nhiên sẽ không chịu để yên. Nếu Trưởng lão Quan Hà tính toán so đo, sợ rằng chuyện này thật sự không dễ làm. Vô Song, bằng không, ngươi hãy trở về Vấn Đỉnh Sơn trước. Chuyện ở đây, chúng ta sẽ gánh đỡ, cho dù bọn chúng muốn trả thù, chúng ta nhẫn nhục chịu khổ, cũng không sao hết. Chỉ cần ngươi có thể có một ngày vượt hẳn mọi người, Tần gia trấn Bình Nguyên ta cũng không sợ không có một ngày thấy lại mặt trời.
Xem ra, Tần Dực đối với Trưởng lão Quan Hà, vô cùng kiêng kỵ, thậm chí có sự sợ hãi nằm trong xương máu. Dù sao, một Trưởng lão quyền cao chức trọng ở Tổng bộ đối với Tần gia trấn Bình Nguyên nhỏ bé mà nói, thực sự là một sự tồn tại của cấp bậc to lớn.
Tần Dực có sự lo lắng như vậy, cũng là chuyện bình thường. Nhưng Tần Vô Song trải qua nhiều chuyện thị phi như vậy, tâm thái cũng vô cùng vững vàng.
Hắn không tin, Quan Hà nếu đã có thể lên làm Trưởng lão, lẽ nào không có đầu óc giống như Tần Uy, hoàn toàn không hiểu nguyên tắc.
Nếu thật sự không phân biệt trắng đen gì cả, tự bao che khuyết điểm như vậy, Tần Vô Song cũng không sợ hắn. Bất kể là nói chuyện đạo lý, hay là so nắm đấm, Tần Vô Song cũng không sợ, quyết theo đến cùng.
Hắn vừa mới đến Tần gia Thiên Đế Sơn, không muốn gây chuyện, nhưng cũng không có nghĩa là hắn sợ hành sự. Không muốn gây chuyện là một loại giác ngộ cao thượng. Nhưng nếu có người muốn trèo lên đầu hắn, âm mưu giẫm lên hắn, Tần Vô Song một mình cứng cỏi, từ trước đến nay chưa bao giờ bị cường quyền hù dọa, cho dù là khi gian nan nhất, hắn cũng chưa nghĩ đến chuyện cúi đầu.
Đúng như hắn nói, nếu nói hắn có chỗ dựa lưng gì đó, thì đó chính là sự cứng cỏi toàn bộ Tần gia truyền thừa mà ra, là một luồng nhiệt huyết cương trực mạnh mẽ.
Đôi nắm đấm này, cho dù là chuyện bất bình vô cùng, cũng phải để hắn đấm cho bằng lại.
Tần Dực thấy Tần Vô Song cười cười không nói, tưởng rằng hắn vừa mới tới Tần gia Thiên Đế Sơn, vẫn chưa hiểu về mực nước nông sâu của Tổng bộ Tần gia, kiên nhẫn khuyên nhủ:
- Tần Vô Song, Trưởng lão Quan Hà đó…
Khóe miệng Bao Bao dựng lên, cười cắt ngang lời Tần Dực:
- Lão tổ tông, ngươi cứ yên tâm đi. Chuyện này, ngươi đừng lo lắng, Lão Đại nhà ta khẳng định có thể giải quyết được. Nếu Trưởng lão Quan Hà chịu nói chuyện đạo lý, vậy là tốt nhất. Xác định rõ biên giới của khu mỏ đó, mọi người cùng mỉm cười bỏ qua. Nhưng nếu hắn không nói đạo lý, chúng ta cũng không cần sợ hắn. Trưởng lão Quan Phong cũng nói rồi, nếu gặp vấn đề, có thể tìm hắn.
- Trưởng lão Quan Phong?
Tần Dực ngây người sửng sốt:
- Có phải là Trưởng lão Quan Phong có quan hệ tốt nhất với Đại ca, Nhị ca ngày trước không?
- Chính là hắn!
Tần Dực nửa mừng nửa lo:
- Nếu Trưởng lão Quan Phong khẳng định có thể ra mặt, vậy chuyện này thật sự có thể thương lượng. Nhưng Trưởng lão Quan Phong mấy trăm năm nay, cũng chưa thấy hắn đến trấn Bình Nguyên.
Tần Vô Song cười nói:
- Lão tổ tông, cho dù Trưởng lão Quan Phong không ra mặt, cũng không có gì phải sợ. Tổng bộ Tần gia Thiên Đế Sơn ta đã tới rồi, ta cảm thấy, Tần gia không phải là một nơi không phân rõ phải trái. Trưởng lão Quan Hà năng lực lớn, thế lực lớn, hắn cũng không thể làm được hành động một tay che trời. Bạn đang đọc truyện được copy tại Trà Truyện
- Nói thì nói như vậy, nhưng sau này ngươi phát triển ở Vấn Đỉnh Sơn, hắn chỉ cần trói buộc ngươi một chút, ngươi cũng chịu không nổi đâu. Ngươi không biết sao? Trước đây chính vì Quan Hà ghen tỵ với tổ tiên Tần Vũ của ngươi, sau này tổ tiên Tần Vũ ngươi quyết đấu với người ta, chịu nội thương, Quan Hà là người tích cực cười trên nỗi đau của người khác nhất.
- Thì ra còn có những chuyện này, chẳng trách.
Tần Vô Song cười khổ… Tần Dực còn muốn nói gì đó, Bao Bao đã lẩm bẩm nói:
- Ta nói Lão tổ tông, ngươi đối với Lão Đại nhà ta vẫn không yên tâm. Không sợ nói cho ngươi biết, Trưởng lão Quan Hà mạnh, nhưng cũng không thể nào mạnh hơn Lão Đại nhà ta được. Lão Đại nhà ta còn có rất nhiều chiêu bài, cho dù Quan Hà đích thân tới, cũng chưa chắc sợ hắn. Hơn nữa, nếu nói về dựa lưng phía sau, Quan Hà hắn có thể dựa vào Tôn giả, Lão Đại nhà ta còn có Chưởng môn che chở.
- Chưởng môn che chở?
Tần Dực ngây ra như phỗng, kinh ngạc nhìn Tần Vô Song, hiển nhiên tưởng rằng đây là một câu nói đùa của Bao Bao.
- Ngươi không tin sao?
Bao Bao cười cười:
- Lão Đại nhà ta chính là Tam Chưởng môn đích thân đón tới Vấn Đỉnh Sơn, trước khi chuẩn bị xuất phát từ Vấn Đỉnh Sơn tới nơi này, còn ở chỗ Nhị Chưởng môn uống rượu. Quan Hà tự cho là giỏi, vậy ngươi hỏi hắn, có tư cách khiến Nhị Chưởng môn đại nhân mời hắn uống một chén rượu Liệt hỏa Chu quả không?
Tần Dực há miệng, biểu tình đã có chút ngu ngốc. Tất cả những điều Bao Bao nói, đối với hắn mà nói, thật giống như trong tiểu thuyết vậy.
Nhưng lý trí lại nói với hắn, đây hình như không giống với tình tiết trong tiểu thuyết. Thậm chí từ biểu tình của người thanh niên Vô Song này, cũng không có loại khoa trương khoe khoang khoác lác đó. Chẳng lẽ, tất cả chuyện này đều là sự thật sao?
Khi hắn đang muốn làm thế nào mở miệng hỏi cho rõ ràng, đột nhiên từ ngoài cửa có một đệ tử chạy vào, hoảng hốt nói:
- Lão tổ tông, người của trấn Xích Thủy đến!
Tần Dực sắc mặt biến đổi, giật mình hỏi:
- Đến bao nhiêu người?
- Sợ rằng có mấy trăm người, đều là thân thủ nhất lưu.
Sắc mặt Tần Dực âm trầm bất định, lẩm bẩm nói:
- Nhất định là Trưởng lão Quan Hà đến rồi. Có nhìn thấy Trưởng lão Quan Hà không?
- Thật ra không nhìn thấy, nhưng có hai gương mặt lạ lẫm, chỉ sợ là đồ tử đồ tôn của Trưởng lão Quan Hà ở Vấn Đỉnh Sơn cũng không biết chừng.
Tần Dực không ngừng xoa xoa tay, trong lòng vô cùng lo lắng, cuối cùng vẫn kiên quyết hỏi Tần Vô Song:
- Vô Song, ngươi mau đi đi, ở đây chúng ta sẽ chống đỡ trước.
Lời này của hắn vừa mới nói xong, Tần Vô Song đã đi ra ngoài cửa.
- Lão tổ tông, bất kể đối phương sử dụng thủ đoạn gì cũng có cách đối phó tương ứng, Tần gia Thiên Đế Sơn mặc dù lớn, muốn trốn cũng trốn không thoát đâu.
Tần Vô Song nói xong, đã tới ngoài cửa trang viên.
Tần Uy lúc này, đã băng bó vết thương cẩn thận, nhìn thấy Tần Vô Song, sắc mặt đại biến, nói với hai người bên cạnh hắn:
- Nhị vị sư huynh, chính là tiểu tử này, chính là hắn!
Hai người này, đều cùng là cường giả Hóa Hư Cảnh, giương mắt từ xa nhìn Tần Vô Song, cũng không dám chủ quan sơ suất. Tần Vô Song đối với tầng tầng bao vây xung quanh phảng phất như không nhìn thấy, cao giọng hỏi:
- Trưởng lão Quan Hà ở đâu? Nếu đã tới rồi, hà cớ gì còn chưa xuất hiện?
Tần Uy châm chọc khiêu khích:
- Tiểu tử, ngươi có giỏi thì vượt qua cửa của nhị vị sư huynh trước rồi điên cuồng cũng không muộn. Dựa vào ngươi, có tư cách gì mà đòi gặp Trưởng lão Quan Hà chứ?
Tần Vô Song căn bản không để ý đến Tần Uy, chỉ thản nhiên nói:
- Trưởng lão Quan Hà, ta biết ngươi đã tới rồi. Chuyện hôm nay, là dùng miệng lưỡi nói chuyện, hay là chọn lựa cách khác, Trưởng lão xin cứ quyết định.
Thái độ bình tĩnh an nhiên của Tần Vô Song, trái lại khiến Quan Hà đang âm thầm quan sát cũng có chút giật mình kinh ngạc, âm thầm nghiêm nghị:
- Từ lúc nào mà Tần gia trấn Bình Nguyên lại xuất ra được một người trẻ tuổi kiệt xuất như vậy chứ?
Quan Hà vội vàng chạy tới, nhất thời còn chưa xác định rõ ngọn nguồn câu chuyện, vì vậy cũng không vội hiện thân, nhưng bị Tần Vô Song khám phá hành tung như vậy, nếu không ra, ngược lại có vẻ không đủ quang minh lỗi lạc, lập tức thân hình chợt lóe, liền xuất hiện ở cửa lớn trang viên, hào quang vừa thu lại, Trưởng lão Quan Hà toàn thân mặc trường bào song sắc như hoa sen hồng trắng đan xen, thật sự vô cùng khác biệt.
- Người thanh niên, ngươi và Tần gia trấn Bình Nguyên, có quan hệ như thế nào?
Nhãn lực của Quan Hà, đương nhiên không phải thứ như Tần Uy có thể so sánh được, hắn vừa nhìn thấy Tần Vô Song, đã biết người thanh niên này khó lường.
Trưởng lão Quan Hà thân là Hư Võ Đại viên mãn, mặc dù không chút lo lắng, nhưng đột nhiên nhìn thấy một người thanh niên vô cùng tiềm lực như vậy, trong lòng ít nhiều có chút chấn động.
- Trưởng lão Quan Hà, nếu ngươi không biết ta là ai, vậy cũng không cần hỏi. Mọi người mơ mơ màng màng, hãy nói chuyện đạo lý cho rõ ràng trước đã, sau đó mới thảo luận đến những chuyện khác cũng không muộn. Nếu nói chuyện vui vẻ, ta sẽ làm chủ nhà, mời Trưởng lão Quan Hà uống một chén, mọi người cùng vui vẻ xóa bỏ cừu hận, cùng là đệ tử Tần gia, nên làm như vậy, có đúng không?
Lời này của Tần Vô Song vô cùng xinh đẹp, đem sự việc nóng phỏng tay ném cho Quan Hà quyết định.
Quan Hà đương nhiên sẽ không bị người trẻ tuổi kích động, trên khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh lùng, trong mắt lấp lánh lộ vẻ khí phách.
- Người thanh niên, mặc dù ngươi tận lực muốn đem bản thân ngươi đặt cùng vị trí tầng diện với ta, nhưng ngươi có cảm thấy, ngươi tận tâm làm như vậy, thật sự cảm thấy lão phu sẽ đồng ý điều này sao? Trong Tần gia, người có tư cách mời ta uống rượu có không ít, nhưng hiển nhiên ngươi không nằm trong số đó!
Lời này của Trưởng lão Quan Hà, quả nhiên là có chút không hợp tình hợp lý. Tần Vô Song đã lĩnh giáo mấy phần, cũng không để ý, ung dung thản nhiên mỉm cười:
- Nếu đã như vậy, vậy mời Trưởng lão Quan Hà hãy vẽ ra đường đi khác.
Muốn đánh, cũng không sợ ngươi. Bất luận là con đường nào, đều tháp tùng đến cùng. Ý tại ngôn ngoại của Tần Vô Song chính là ý tứ này