Tần Vô Song vẫn mỉm cười, quay đầu nói với Bao Bao: - Hai người vừa rồi, các ngươi cũng đều nhìn thấy chứ? Hình dáng và giọng nói như thế nào? Bao Bao cười nói: - Lão Đại cứ yên tâm đi. Hai thằng nhãi con kia chỉ là hai con chó trung thành, là người ẩn giấu thân phận, khi đi lại bọn chúng đều mặc áo choàng đen, người khác căn bản không thể nhìn thấy rõ hình dáng của bọn họ. - Thế thì tốt, như vậy thật sự rất hoàn mỹ. Tần Vô Song cười lớn nhìn Tả phú hộ, lúc này toàn thân đã run rẩy: - Hắn nghĩ rằng, chúng ta mưốn đi vào Thiên Dương Sơn thì không thể không có hắn sao? Các ngươi nghĩ sao? Bao Bao cười một cách chế nhạo: - Hắn thật là khờ dại, Lão Đại, diễn trò ảo thuật cho hắn xem đi. Tả phú hộ miệng há hốc nuốt nước bọt ừng ực, hiển nhiên không hiểu bọn họ đang nói cái gì, nhưng nhìn thấy thân hình của Tần Vô Song chợt lóe lên, bàn tay khẽ đưa lên che mặt lại. Cơ thể của hắn cũng không ngừng chuyển động, biểu tình gương mặt cũng không ngừng thay đổi, mà hình thể toàn thân cũng theo đó mà thay đổi theo. Tiếp đó, thân hình của Tần Vô Song chuyển từ nhanh sang chậm dần, Tả phú hộ cảm thấy vô cùng hoảng sợ hơn, khó mà tin nổi cảnh tượng xảy ra trước mắt mình. Thân hình Tần Vô Song dừng lại, miệng nở một nụ cười kỳ quái nhìn Tả phú hộ, Tả phú hộ há hốc miệng thành hình chữ o, giờ phút này có thể nhét vừa cả nắm tay vào đó. Tần Vô Song bắt chước giọng nói của Tả phú hộ hỏi: - Có giống ngươi không? Hình dáng bên ngoài, ngay cả thanh âm, quả thực rất giống, Tả phú hộ vô cùng ngạc nhiên, lập tức sắc mặt hắn trắng bệch sau đó tối sầm lại, thì thào: - Ngươi giết ta đi! Một khi đối phương đã bắt chước được hình dạng, giọng nói của hắn, như vậy hoàn toàn có thể trừ khử hắn, sau đó tự mình hành động. Như vậy, tất cả những vốn luyến mà hắn có thể đem ra mặc cả, trong nhất thời liền bị đối phương gạt bỏ hết. - Giết ngươi? Nhưng không phải là bây giờ. Tần Vô Song phân phó tả hữu: - Hãy lột bỏ y phục của hắn. Ngọc Thố bây giờ là đến phiên ngươi. Thiềm Cung Ngọc Thố thản nhiên nói: - Chuyện này quá đơn giản! Thiềm Cung Ngọc Thố biến thành người, trên đầu ngón tay của nó xuất hiện một ngọn lửa màu u lam. Tia lửa màu u lam này nhìn qua có gì đó thật kỳ lạ. - Chủ nhân, trải qua một thời gian tìm hiểu, trình độ khống chế cổ độc của ta còn lợi hại hơn trước rất nhiều! Thanh âm của Thiềm Cung Ngọc Thố u ám đáng sợ, làm cho Tả phú hộ trong lòng cảm thấy bất an. Cổ độc? Cái danh từ đáng sợ này làm cho toàn cơ thể hắn run rẩy lên một trận. - Yên tâm đi, chỉ làm trong chốc lát mà thôi, một lát sau, cả thế giới này sẽ lại yên bình. Thế giới của ngươi sẽ rất đơn giản. Thư giãn, thư giãn… đừng có phản kháng, phản kháng cũng không có tác dụng gì đâu. Ngoài việc phải chịu nhiều đau khổ ra thì một chút lợi ích cũng không có. Thanh âm dụ hoặc của Thiềm Cung Ngọc Thố chẳng khác nào thanh âm ma nữ chiêu dụ. Tả phú hộ toàn thân run run, tuyệt vọng, nhưng lại không thể chống cự. Thiềm Cung Ngọc Thố búng nhẹ đầu ngón tay, tia lửa u lam kia đã dung nhập vào giữa trán của Tả phú hộ. - Một nạn nhân rất biết phối hợp a! Thiềm Cung Ngọc Thố liếm liếm đầu lưỡi, ánh mắt tỏa ánh sáng, đây là vật thí nghiệm thứ hai của nó đối với việc khống chế cổ độc. Ứng Long chỉ là vật thử nghiệm đầu tiên của nó, không hề nghi ngờ gì, lần đó tuyệt đối không thành công được như với lần này. Nhìn ánh mắt mê ly của Tả phú hộ, Thiềm Cung Ngọc Thố liền biết, cổ độc đã khống chế được thần thức của Tả phú hộ, tiến nhập vào đan điền của hắn. - Chủ nhân, bây giờ tôi chuyển giao quyền khống chế hắn cho ngài. Thiềm Cung Ngọc Thố nói xong, bàn tay khẽ đẩy lên, liền đưa nguyên cổ lại cho Tần Vô Song. Cổ độc, quan trọng nhất vẫn là nguyên cổ, nguyên cổ nằm trên tay ai thì con rối cổ độc sẽ bị kẻ đó điều khiển, chẳng khác nào là một nô lệ, nói gì nghe nấy một mực nghe lời chủ nhân. Loại nguyên cổ này kỳ thật chỉ là một cái dấu ấn mà thôi. Tần Vô Song mở bàn tay ra, đã thấy có thêm một cái dấu ấn nằm ẩn bên dưới làn da. Bây giờ hắn chỉ cần lay động thần thức một chút thì có thể xâm nhập thần thức của Tả phú hộ, lấy ra những tin tức mà hắn cần biết. Cho nên, Tả phú hộ tuyệt đối không thể chết được, hắn nhất định phải sống, chỉ cần còn sống, thì thần thức đó mới có giá trị, một khi hắn chết đi, sẽ không có giá trị gì. Tả phú hộ đan điền dường như bị đóng băng, một lúc sau mới dần dần tỉnh lại, từ từ mở mắt, Tả phú hộ đã hoàn toàn trở thành con rối trong tay Tần Vô Song. Mặc dù biểu hiện bên ngoài không có gì bất thường, nhưng giờ phút này thần thức của hắn đã bị Tần Vô Song hoàn toàn khống chế. - Ha ha, Lão Đại, thật tốt a. Cho dù cái mặt nạ Tùy Tâm Huyễn Tượng kia cũng không có vấn đề gì, nhưng dù sao cũng không bằng người thật xuất thủ a. Ha ha, quá tuyệt vời! Bao Bao ca ngợi hết lời. Tất cả những điều này quả thật rất hoàn mỹ, khống chế được Tả phú hộ thì ra ra vào vào Thiên Dương Sơn sẽ không gặp trở ngại gì, đến lúc đó có thể làm bất cứ điều gì cũng không quá lo lắng. Tần Vô Song cũng không có quá mức lạc quan, mỉm cười nói: - Đừng nôn nóng, đây mới chỉ là bước đầu, kế tiếp chúng ta còn có bước thứ hai. - Bước thứ hai ư? - Đúng, bước thứ hai! Tần Vô Song nói với Tả phú hộ: - Ngươi có hai tùy tùng đi theo, đặt tên là gì nhỉ. Tả phú hộ cung kính: - Chủ nhân họ không có tên chỉ có đánh số, lần lượt gọi là Ngân Ưng Nhất hào và Ngân Ưng Nhị hào. Tần Vô Song gật đầu hỏi lại: - Bình thường ngươi đi Thiên Dương Sơn mang theo mấy người? - Thường là năm hoặc sáu người, đều là người tâm phúc. Tả phú hộ lúc này đã bị khống chế, tự nhiên không thể nói dối. - Rất tốt, vậy thì chúng ta sẽ mang theo sáu người, ba huynh đệ chúng ta, cộng thêm ba gã tùy tùng nữa. Về phần ba gã tùy tùng này, một lát nữa quay về trang viên, để Ngọc Thố vất vả thêm một lần, tạo thêm ba con Thần Cổ Khôi Lỗi nữa. - Ha ha, Lão Đại ngươi tính kế thật chu đáo! Tả phú hộ lúc này đã hoàn toàn trở thành con rối. Tần Vô Song và Bao Bao mặc áo choàng đen, cải trang thành Ngân Ưng Nhất hào và Nhị hào theo Tả phú hộ quay về trang viên. Trang viên Tả gia từ trên xuống dưới, ngoài hai gã Ngân Ưng Nhất hào và Nhị hào đó ra thì người khác căn bản không có tư cách tiếp cận Tả phú hộ, trừ phi là con cháu của hắn. Sau khi trở về trang viên, tất cả đều làm theo kế hoạch của Tần Vô Song. Hắn bảo Tả phú hộ gọi bốn tay sai đến, và từng người một đều bị Tần Vô Song khống chế thành con rối. Bằng cách đó, thì toàn bộ doanh đội mà Tần Vô Song cần tạo ra, lập tức được tập hợp đông đủ. Mà những kỳ trân dị bảo Tả phú hộ góp nhặt từ trước đến nay, cùng với hai món bảo vậy Tần Vô Song đưa cho hắn lúc trước, tự nhiên là vật hoàn cố chủ, còn các tài phú khác của Tả phú hộ, Tần Vô Song tự nhiên cũng sẽ không từ chối. Ngày hôm sau, Tả phú hộ tung tin đồn muốn đi Thiên Dương Sơn thăm Tả Thiệu. Từ thành Hà Khẩu Châu đến Thiên Dương Sơn cũng không xa, khoảng chừng ngàn dặm, đối với những tu luyện giả cấp bậc như bọn họ mà nói thì cũng không tính là một chuyến hành trình dài. - Bình thường ngươi đi Thiên Dương Sơn, lần nào cũng cần quà cáp quan hệ à? - Vào Thiên Dương Sơn, các quan khẩu to to nhỏ nhỏ rất nhiều, các đệ tử canh gác các quan khẩu đó cũng cần phải chuẩn bị một phần lễ vật cho họ, lễ vật này không cần quá lớn nhưng phải biểu thị được thành ý. Vào được bên trong Thiên Dương Sơn muốn gặp con trai thì phải tìm cách gặp được vị Pháp vương chuyên môn phụ trách huấn luyện Đệ tử Trung tâm, đưa lên một phần đại lễ. Nơi các Đệ tử Trung tâm tu luyện, mỗi người cũng đều có sân tập luyện riêng, người phụ trách cai quản các đệ tử tập luyện ở đó, cũng cần tặng hắn một phần lễ vật phù hợp. Tần Vô Song lạnh nhạt nói: - Mấy việc này ngươi tự lo là được rồi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm. Hiệu quả làm việc của Tả phú hộ rất cao, rất nhanh, danh sách quà tặng hắn đã chuẩn bị chu đáo, chỉ cần chọn ngày tốt rời khỏi trang viên xuất phát tới Thiên Dương Sơn. Năm đại Linh thú Phong ấn, vẫn như trước nằm trong Phong ấn Đồ quyển. Tần Vô Song không để chúng xuất đầu lộ diện. Tần Vô Song, Bao Bao và Cô Đơn đóng giả làm ba người tùy tùng. Mà còn lại bốn gã tùy tùng kia sau khi bị khống chế trở thành những con rối, cũng chỉ cần ba người là đủ, kẻ còn dư thừa sau khi rời khỏi trang viên liền bị xử lý. Bởi vì, Tần Vô Song phải đảm bảo chắc chắn rằng chỉ có sáu tùy tùng đi theo Tả phú hộ rời khỏi trang viên, ngoài Ngân Ưng Nhất hào và Nhị hào ra chỉ cần thêm bốn người nữa. Nhưng sau khi cùng Cô Đơn tập hợp lại, thì liền thừa ra một người, cần phải xử lý bớt một người, như vậy khi ra vào Thiên Dương Sơn càng ít người càng tốt, không để xảy ra sơ xuất. Bảy người cùng hành động, ngày thứ hai, đã đến thị trấn Cự Mộc thuộc địa bàn của Thiên Dương Sơn. Thị trấn Cự Mộc này rất đặc biệt, toàn bộ thôn trấn, đều là được xây dựng trong một mảnh rừng rậm mộc tùng cực lớn, khí thế bàng bạc, phát ra một khí tức vô cùng to lớn. Sự phồn hoa của thị trấn này so với một Châu thành bình thường nào khác cũng không hề thua kém. Theo quy định, bất cứ gia tộc thế lực nào của Thần Chiếu Phủ muốn vào Thiên Dương Sơn, trước tiên phải gửi danh thiếp bái phỏng trước, đây là điều kiện tất yếu, danh thiếp được thông qua mới có đủ tư cách tiến vào Thiên Dương Sơn. Nếu không thì cũng không cần hao tâm tổn trí, cho dù đi đến cũng không thể nào vào được. Đến thị trấn Cự Mộc, danh thiếp đã được gửi đi, tiếp theo cũng không có việc làm, chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi. Buổi tối đó, Tần Vô Song cùng mọi người đi dạo vài vòng quanh thị trấn Cự Mộc, đây là nơi nhất định phải đi qua để đến Thiên Dương Sơn, tốt nhất phải am hiểu địa hình ở nơi đây một chút. Tần Vô Song trước giờ vẫn không bao giờ đánh những trận chiến mà không được chuẩn bị trước. Lần này trực tiếp đi chém giết đến La Thiên Đạo Trường, Tần Vô Song đã chuẩn bị kỹ kế hoạch. Hắn đoán chắc La Thiên Đạo Trường lúc này cũng chỉ là một ổ trống không, hơn nữa có thêm sự chỉ điểm của Lỗ Tiên Lâu, lúc này mới nảy sinh ý niệm này trong đầu. Tả phú hộ chẳng qua chỉ là một con cờ trong kế hoạch lớn của hắn mà thôi, danh thiếp đã được đưa tới, Tả phú hộ quả thật cũng có chút phương pháp quan hệ với La Thiên Đạo Trường. Bình thường hắn chi một số tiền lớn để đút lót, bây giờ liền nhận được kết quả, rất nhiều người đưa lên danh thiếp, phải chờ đợi hai ba ngày cũng không nhận được sự thông qua. Còn danh thiếp của Tả phú hộ vừa mới đưa đi buổi sáng, buổi chiều liền có hồi âm, cho phép họ vào doanh trại của Thiên Dương Sơn vào giờ thìn ngày hôm sau. Có tiền có thể sai khiến cả quỷ thần, câu nói này quả là không sai, nghỉ ngơi một đêm tâm trạng của Tần Vô Song đã bình phục trở lại, trong lòng hắn mang theo một tia quyết tâm, chuẩn bị đối mặt với cuộc hành trình hung hiểm trước mắt. Giờ thìn, ở kiếp trước của Tần Vô Song chính là trong khoảng thời gian từ 7 giờ đến 9 giờ sáng. Chỉ cần một canh giờ họ cũng đủ để cho bọn họ kịp tới quan khẩu. Tả phú hộ tự nhiên cũng sẽ không thay đổi đặc điểm vung vẫy hoàng kim như đá vụn của mình, vào quan khẩu, cứ mỗi một trạm canh gác, liền có một phần lễ vật đưa ra. Mà những người thu nhận lễ vật này quả thật rất quen thuộc với Tả phú hộ, lễ vật vừa nhận được, bọn họ cũng liền được thông qua. Phải đi qua hơn mười cửa quan, Tần Vô Song và Bao Bao trong lòng không ngừng cảm khái, Thiên Dương Sơn quả thật canh gác vô cùng nghiêm ngặt. Còn chưa tới được khu vực trung tâm của La Thiên Đạo Trường, cũng đã phòng ngự sâm nghiêm đến như vậy. Nhưng thật ra phong cảnh của La Thiên Đạo Trường cũng vô cùng độc đáo, thế nhưng lại bố trí dày đặc những trạm canh gác như vậy, khiến cho cảnh vật thanh tú nhất thời bị phá hỏng. Một đại tông môn mà lại bố trí nghiêm mật như vậy, nhìn khắp cả Hiên Viên Khâu này, chỉ sợ cũng chỉ có mỗi La Thiên Đạo Trường mà thôi