Thân hình của La Triển giống như là một đoàn lửa giận khổng lồ, đánh tới Khiếu Nhật Thiên Phượng, như muốn xé rách không gian, trực tiếp đánh tới trước mặt Khiếu Nhật Thiên Phượng, tiếng nổ trong không trung mang theo khí lưu điện, khiến cho không gian không ngừng vặn vẹo cả lên. Thanh âm nổ vang chói tai, phá vỡ không trung, kinh động đến các phi cầm điểu thú xung quanh dãy núi, đều kinh hoảng bỏ chạy tán loạn. Trong nháy mắt, tất cả dường như trời long đất nở, uy thế vô cùng. Khiếu Nhật Thiên Phượng thấy thấy khí thế của La Triển như vậy, tuy rằng không sợ nhưng cũng biết, tuyệt đối không thể đón đỡ chiêu này, lập tức thân hình chợt lóe lên, từ bên cạnh đánh ra hai cái hỏa cầu đánh tới. Hai cái hỏa cầu cắt ngang không trung, giống như hai đầu hỏa long cuồn cuộn tới, bắn về phía La Triển, không gian La Triển vừa chiếm được đã bị hai đầu hỏa long xông tới, nhất thời cảm thấy vô cùng khó chịu, cũng không dám đứng lại, vẫn là như cũ cả người phóng thẳng về phía trước. Tiến lên, chính là sự lựa chọn duy nhất của hắn, cũng là con đường sống duy nhất của hắn. Nếu không thể trong lúc nhất thời phá vỡ vòng vây, như vậy cái chờ đợi hắn, khẳng định chính là cái chết. Nghĩ đến đây, La Triển cho dù chấp nhận bị trọng thương, cũng phải chọn cách phá vỡ vòng vây bỏ chạy. Nhưng mà, ba đầu linh thú Động Hư Cảnh cùng phối hợp với nhau không biết đã bao nhiêu năm, chiến thuật đôi bên vô cùng ăn ý, đều đã đạt đến trình độ nghịch thiên. Hai cái hỏa cầu của Khiếu Nhật Thiên Phương vừa vặn đạt đến quỹ tích cuối cùng, thì Độc Giác Thần Mã đã vừa lúc đâm tới, chặn đứng con đường phóng tới trước của của La Triển. Chiêu số của La Triển vẫn không hề thay đổi, mãi vẫn luôn duy trì thế công kích, chiến đao chém mạnh về phía Độc Giác Thần Mã. Độc Giác Thần Mã khác với Khiếu Nhật Thiên Phượng, hắn luôn mạnh mẽ bá đạo, luận về công kích chính diện, Độc Giác Thần Mã vốn không sợ bất kỳ cao thủ nào cùng cảnh giới. Nhìn thấy đao quang bổ tới, cái sừng trên trán của Độc Giác Thần Mã đột nhiên đón gió phóng to lên, giống như một cây trường thương của kỵ sĩ, trực tiếp nghênh đón ánh đao. Hai đạo ánh sáng va chạm với nhau trên không trung, phát ra tiếng gầm rú thảm thiết, một luồng gợn sóng chấn động nhất thời lan tràn ra khắp cả sơn cốc. Tiếng kim chúc va đập cực mạnh, nương theo luồng gợn sóng này mà không ngừng khuếch tán, vang vọng khiến cho cả sơn cốc không ngừng rung lên. La Triển và Độc Giác Thần Mã chính diện va chạm trực tiếp với nhau, thân thể cùng đồng thời run lên, cả hai đều phải lui lại vài bước, mới miễn cưỡng dằn xuống khí huyết nhộn nhạo trong người. - Lực trùng kích thật mạnh! La Triển trong lòng càng thêm lo lắng. Đương nhiên, tình cảnh của Độc Giác Thần Mã cũng không hơn gì La Triển. Chỉ có điều, tính cách của mười hai đầu Linh thú Phong ấn này vô cùng hung hãn, mạnh đối mạnh, mặc dù có chút thiệt thòi nhưng kiên quyết không chịu lùi lại, hơn nữa, nó cũng biết, đối phương tuyệt đối sẽ không tốt hơn nó bao nhiêu. Độc Giác Thần Mã khống chế huyết khí cuồn cuộn trong người, giương mắt thèm thuồng nhìn chằm chằm về phía La Triển, nhe răng cười, nói: - Lão tiểu tử, có chút bản lĩnh, chẳng qua muốn qua được cửa ải Độc Giác ta thì đừng hòng! La Triển trong lòng bất đắc dĩ, nhìn vòng vây bốn phía xung quanh, biết hôm nay muốn đột phá vòng vây, chỉ sợ là chuyện vô cùng khó khăn. Hắn quay đầu thoáng nhìn, ánh mắt dừng lại trên người Tần Vô Song, trong lòng lóe lên: - Tần Vô Song này mãi vẫn trốn tránh ở đằng xa, không dám lại gần giao chiến. Tu vi của hắn nhất định không bằng mấy con linh thú này, ta nhân cơ hội này lôi kéo hắn vào cuộc chiến, nhân cơ hội bắt giữ hắn. Chỉ cần xuất kỳ bất ý bắt được Tần Vô Song, quyền chủ động sẽ thuộc về ta. Nghĩ đến đây, La Triển vui sướng trong lòng, hắn biết, đây là sự lựa chọn tốt nhất hiện nay, cũng là cơ hội duy nhất. Nếu không nắm bắt cơ hội này, chỉ sợ ngày hôm nay hắn phải ôm hận ngã xuống nơi này. Lập tức múa thanh chiến đao, cười to, nói: - Các ngươi ba đánh một, ta lại sợ sao? Coi như các ngươi bốn đánh một, lão tử ta cũng dốc lòng đối phó! La Triển dũng cảm nói, nhưng nghĩ đến việc đồng đội Tả Cương khi nãy bị đối phương thu phục dễ dàng như vậy, trong lòng lại thấy bất ổn. Nhưng hôm nay, hắn đã không có đường lui nữa. Liều mạng! Chỉ có liều mạng mới có thể mở ra một con đường sống! Nghĩ đến đây, La Triển không những không tiếp tục trốn chạy, mà còn thuận thế hạ xuống, khí thế bừng bừng, trực tiếp xông tới Tần Vô Song. Tuy giữa Tần Vô Song và La Triển còn có Khiếu Nhật Thiên Phượng, nhưng khí thế này của La Triển dường như không thèm để ý đến sự đến sự tồn tại của Khiếu Nhật Thiên Phượng. Khiếu Nhật Thiên Phượng hét lên: - Chủ nhân! Xin hãy tránh ra! Ba đầu linh thú Động Hư Cảnh đều biết tu vi của Tần Vô Song mới chỉ là Luyện Hư Cảnh, đối diện với đối thủ như vậy, theo lý thuyết thì không thể phát huy tác dụng, thậm chí ngược lại còn vướng tay vướng chân nữa. Nhưng Tần Vô Song đâu phải là Luyện Hư Cảnh cường giả bình thường, hắn hét to một tiếng: - Để hắn qua đây! Vừa nói, hai cánh sau lưng Tần Vô Song rung lên, Bá Vương Phá Trận Thương đâm thẳng một kích, một đường thương như độc xà phun ra, vô cùng mau lẹ, bắn trực tiếp đến giữa trán của La Triển. Một thương kết thúc, Tần Vô Song lại liên tiếp bắn ra thêm mười đường thương, với tốc độ chóng mặt, ngay cả một Động Hư Cảnh cường giả như La Triển cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Thế thương này La Triển có thể dễ dàng nghe ra được, bên trong hàm chứa nhiều loại thuộc tính linh lực khác nhau, hình thành một loại kỳ diệu huyền ảo. Những loại thuộc tính linh lực đan xen nhau, hình thành nên một công kích phức tạp, ầm ầm cuốn tới La Triển. Một thương này khiến cho La Triển có cảm giác dường như trong một lúc phải đối mặt với mười mấy cao thủ đang đánh ra từng đợt công kích không giống nhau. Thương này của Tần Vô Song giống như biến thành mười tám loại vũ khí khác nhau, làm cho La Triển căn bản là tiếp ứng không kịp. Vốn dĩ bản thân hắn là một Động Hư Cảnh cường giả, nếu đối mặt chỉ là một Luyện Hư Cảnh cường giả bình thường, vốn không cần nhìn tới, bàn tay đảo qua là có thể tiêu diệt. Nhưng cảnh giới của Tần Vô Song, không phải Luyện Hư Cảnh cường giả bình thường có thể so sánh được. Tần Vô Song đã từng được Thần quang tẩy lễ qua, từ đó đến nay, lực công kích và cảnh giới của hắn cao hơn không biết bao nhiêu lần những người cùng cảnh giới. Đây cũng là nguyên nhân vì sao mà Tần Vô Song tu vi thấp lại có thể đấu lại với những người có cấp bậc tu vi cao hơn hắn nhiều. Dưới sự công kích mãnh liệt như vậy, cho dù là La Triển cũng có chút không dám khinh suất, trường đao không ngừng huy động, che chắn lại môn hộ trước mặt cẩn thận. Bởi vì công kích của Tần Vô Song giống như một đầu độc xà linh hoạt vậy, tựa hồ không chỗ nào không thể chui qua. Nếu như hắn phòng thủ môn hộ không tốt, lập tức sẽ bị mũi thương đâm qua. La Triển thân là Động Hư Cảnh cường giả, nhưng đối mặt với một tu luyện giả cấp bậc Luyện Hư Cảnh, mà lại lựa chọn phòng thủ. Tình hình này, nếu có người đứng xem thì sẽ rất kinh ngạc, bởi vì điều này đã phá vỡ quy tắc thông thường của giới tu luyện. Đừng nói là Động Hư Cảnh, coi như là cường giả Hóa Hư Cảnh, cũng có thể không thèm để ý đến sự công kích của Luyện Hư Cảnh cường giả. Dù sao, sau khi vào Hư Võ Cảnh, sự khác biệt giữa hai đẳng cấp là cách xa nhau vô cùng, căn bản khó có thể bù lắp được. Nhưng mà công kích của Tần Vô Song lại giống như hành vân lưu thủy, làm nguời ta không thể xác định được thực hư, càng không thể đoán trước hành động tiếp theo của hắn là gì. Chính vì vậy, La Triển ngoài việc lấy ưu thế về tu vi mà cứng rắn chống đỡ ra thì không có bất kỳ sự lựa chọn nào khác. Nhưng cứng rắn chống đỡ cũng có nghĩa là thiếu sự biến hóa, nghĩa là bị động ứng biến, công kích của bản thân sẽ suy giảm nhiều. Mà Tần Vô Song thì có ưu thế nhờ vào Âm Dương Tử Vân Dực cho nên cũng không sợ sự công kích của La Triển. Đặc biệt là loại công kích bị động, không thể phát huy toàn bộ uy lực. Hai cánh sau lưng hắn rung nhẹ, cơ thể như một luồng gió mát, nhất thời biến mất trước mặt La Triển. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm. Ngay sau đó, La Triển cảm thấy đột nhiên bị một dòng khí lưu như thủy triều chợt oanh kích ập tới, Tần Vô Song một tay cầm thương, tay kia cả năm ngón đều chỉ thẳng ra, mỗi ngón tay đều bắn ra Cương kiếm của kiếm khí Thiên Mạch Ngưng Kình Kiếm. Soạt soạt soạt, công kích không ngừng. Bàn tay của Tần Vô Song chẳng khác nào một khẩu súng vậy, không ngừng nhả ra từng viên đạn công kích. Uy lực của Cương kiếm mạnh mẽ vô cùng, cho dù là Động Hư Cảnh cường giả cũng không dám nói là sẽ chịu được một kiếm. Mà Thiên Mạch Ngưng Kình Kiếm này lại có ưu thế công kích bao trùm, sự linh hoạt vượt hẳn các loại vũ khí công kích thông thường. Đối với La Triển mà nói, loại công kích này thực sự rất là khó chịu. La Triển múa may thanh chiến đao, tạo ra những luồng quang nhận làm hộ thuẫn, bảo vệ toàn bộ yếu điểm trên cơ thể. Trong lòng La Triển vô cùng tức giận, hắn ý thức được, La Phách và La Hành lúc trước bị kẻ khác dẫn đi, chắc hẳn chính là kế sách của Tần Vô Song, chia rẽ bốn Động Hư Cảnh cường giả bọn chúng, mục đích là phân chia thực lực của chúng làm hai. Như vậy, Tần Vô Song có thể chuyên tâm đối phó hai nhóm người, chia ra mà đánh. Nghĩ đến đây, La Triển ngửa cổ lên trời hét dài, thanh chiến đao càng thêm vũ động nhanh hơn. Hắn biết, lúc này, điều quan trọng nhất là không thể rối loạn, một khi rối loạn sẽ bị đối phương dễ dàng đánh tan. Lúc này La Triển mới biết, Tần Vô Song đến từ các quốc gia nhân loại này quả nhiên là vô cùng lợi hại. Chẳng trách một thanh niên xuất sắc tuyệt đỉnh như La Đĩnh lại bị bại dưới tay Tần Vô Song. Hắn là một loại người từng trải, kinh nghiệm phong phú, thế nhưng bị Tần Vô Song phát ra công kích ngợp trời bất tận như thế này, cũng cảm giác vô cùng khó chịu. Loại khó chịu này cũng không phải là loại không có sức phản kháng khi đối mặt với cường giả tuyệt đối. Hắn cảm thấy rõ ràng mình có thể tự đánh bại Tần Vô Song, nhưng lại không có được không gian thoải mái để mà phát động công kích, ngay từ đầu, quyền chủ động của chiến cuộc đã hoàn toàn thuộc về đối phương rồi. Đánh nhau như vậy, khiến cho La Triển cảm thấy không thể triển khai hoàn toàn thực lực của mình. Tần Vô Song này dựa vào đôi cánh, một thân các chiêu thức công kích kỳ dị, cho dù hắn không dùng đến Thần Tú Cung, thì cũng có thể khiến cho La Triển hắn hoàn toàn không có khả năng thủ thắng được. Không thể chiến thắng, ở dưới tình huống như thế này, chính là thất bại. Vì bên cạnh hắn còn có ba con linh thú Động Hư Cảnh đang ngắm nhìn thèm thuồng, có thể ra tay vây công hắn bất cứ lúc nào. Ba đầu linh thú Động Hư Cảnh này, chỉ đơn độc một con thôi cũng đã khiến cho La Triển hắn cảm thấy vô cùng chật vật, huống chi ở đây lại có đến ba đầu. Hơn nữa còn có một tên Tần Vô Song biến thái nữa. Trong lòng La Triển càng nôn nóng, liên tục gào thét, có ý đồ gọi La Lâm và La Hành quay lại. Nếu có ba Trưởng lão cấp bậc Động Hư Cảnh liên thủ, cũng chưa chắc có thể chiến thắng được, nhưng cục diện cũng thoải mái hơn. Hắn có thể dễ dàng ứng phó, hoặc chiến hoặc lui, có nhiều lựa chọn hơn. Tần Vô Song không ngừng biến chiêu, sử dụng hết các tuyệt kỹ kiếp trước của hắn, từng cái từng cái không ngừng thi triển ra. Những cái tuyệt kỹ này theo cảnh giới không ngừng nâng cao của Tần Vô Song, uy lực tự nhiên cũng là không ngừng được khai phá ra. Cũng không bởi vì cấp bậc hắn tăng cao mà trở nên yếu kém. Đặc biệt là Thiên Mạch Ngưng Kình Kiếm, bản thân bên trong còn phân ra cảnh giới, càng có vẻ tùy tâm sử dụng hơn rất nhiều. Còn loại kỹ năng cận chiến nhất tâm nhị dụng, cũng không phải là loại chiêu số gì, cũng không phải là tâm pháp, chính xác mà nói, thì nó là một loại tuyệt kỹ hỗ trợ chiến đấu. Tần Vô Song một tay sử dụng thương, một tay dùng Thiên Mạch Ngưng Kình Kiếm, phối hợp Âm Dương Tử Vân Dực, càng đánh càng cảm thấy tâm đắc, trong lòng ung dung tự tin, dường như đối thủ không phải là Động Hư Cảnh cường giả, mà là một tu luyện giả cùng đẳng cấp. Bản thân loại tự tin này, mơ hồ chính là sự gia tăng về mặt cảnh giới. Tần Vô Song giờ phút này, càng ngày càng có nhận thức sâu hơn về cảnh giới Hư Võ Cảnh.