Khí Trùng Tinh Hà

Chương 516

La Đĩnh mặc dù bị vây hãm nhưng vẫn không hề tỏ ra hoảng sợ. Được gọi là người tài cao gan lớn, La Đĩnh lại còn là Động Hư Cảnh cường giả có trong tay rất nhiều át chủ bài, trận thế này đâu thể khiến hắn hoảng loạn.
Hắn cũng nhìn ra được ba con linh thú đang vây hãm mình đều là linh thú Động Hư Cảnh, nếu như cứ cứng đầu tác chiến, La Đĩnh hắn dù tu vi cao đến đâu cũng không thể địch lại được.
Nhưng La Đĩnh hắn còn có át chủ bài mà La Thiên Đạo Trường ban cho. Bản thân hắn rõ hơn ai hết, những con bài này, ngay cả Hắc Báo cũng không hề hay biết.
- Tần Vô Song, ngươi có biết không? Ở một nơi Cấm địa của Thần như Hiên Viên Khâu, mọi người đều thích một câu chuyện cười. Câu chuyện đó là đám kiến hôi của các quốc gia nhân loại các ngươi. Mỗi lần nhìn thấy đám kiến hôi từ các quốc gia nhân loại các ngươi tìm đủ mọi cách để leo cao hơn nhưng cuối cùng lại chỉ để lộ ra được sự yếu ớt của mình ở Cấm địa của Thần. Cảm giác nực cười đó, ngươi hiểu chứ?
Tần Vô Song biết, La Đĩnh đang cảm thấy đắc ý lắm. Trong mắt hắn, người của các quốc gia nhân loại chẳng khác gì một đám sâu bọ. Điểm này, Tần Vô Song đã được thỉnh giáo khi nghe La Đĩnh và Hắc Báo nói chuyện ở Cuồng Diễm Nhai, nên bây giờ nghe hắn nói đương nhiên chẳng còn thấy ngạc nhiên.
Hắn biết, La Đĩnh muốn chọc giận hắn, muốn nhìn thấy được con người yếu đuối bên trong Tần Vô Song thì La Đĩnh hắn mới cảm thấy thỏa mãn và thành công.
Nhưng một người bách luyện thành cương như Tần Vô Song tâm trí cũng có thể nói là vững như bàn thạch, một chút tiểu xảo của La Đĩnh chỉ như gió thoảng qua tai, không hề để lại chút dấu vết.
- Tần Vô Song, không phải là ta muốn đả kích ngươi, trong mắt ta ngươi chỉ là con cóc ngồi đáy giếng. Ngươi cứ nghĩ là khoảng trời mà ngươi nhìn thấy rộng lớn lắm. Nhưng sự thật, khi ngươi nhảy ra khỏi giếng, nếu như ngươi vẫn không biết bầu trời rộng lớn cỡ nào, nếu như ngươi vẫn không biết quay trở về vùng trời nhỏ bé trong miệng giếng của ngươi thì ngươi sai rồi. Ngươi nghĩ là Mộ Dung Nhạn nói với ngươi mấy câu là có ý với ngươi sao? Ngươi nghĩ là ngươi ở các quốc gia nhân loại được đám dung chi tục phấn đó tung hô là ngươi cũng có thể được đối xử như vậy ở Cấm địa của Thần sao? Nói cho ngươi biết, cóc thì vĩnh viễn là cóc, thiên nga có bay thấp thế nào cũng chỉ đủ để ngươi nhìn cho đỡ thèm mà thôi…
La Đĩnh thao thao bất tuyệt, lời nói của hắn không còn đơn giản là chọc tức Tần Vô Song nữa mà đã là giúp hắn phát tiết oán khí. Đó không chỉ là oán khí với Tần Vô Song mà còn là cả oán khí với Mộ Dung Nhạn.
Tần Vô Song thấy hắn huyên thuyên không ngớt, căn bản không thèm biện minh, chỉ bình thản nói:
- La Đĩnh, xem ra Mộ Dung tiểu thư đào hôn, không muốn gả cho ngươi không phải là ý chí nhất thời mà là một quyết định vô cùng sáng suốt. Ta cảm thấy thật kỳ lạ, cả đời ta chỉ có vài người căm ghét. Bọn chúng đều là kẻ thù của ta, là cừu gia của ta, nhưng chí ít trên người chúng, ta vẫn có thể nhìn thấy điểm đáng khen. Bọn chúng vì lợi ích của tông môn, lợi ích của quốc gia, vì thân tình, vì hữu tình mà đối đầu với ta, coi ta như kẻ địch, cuối cùng chết trong tay ta nhưng ta vẫn có vài phần kính phục. Nhưng điều khiến ta ngạc nhiên nhất là ta không nhìn thấy điểm đó trên người ngươi.
Những lời này của Tần Vô Song như một lưỡi dao cứa vào tim La Đĩnh. Rung rung con dao sợi xích trên tay, hắn cười gằn:
- Tần Vô Song, ngươi không định nói với ta đây gọi là ghen tỵ chứ? Nhưng, xuất thân ti tiện thì không thể thay đổi được. Đây là số mệnh của ngươi, vĩnh viễn chỉ có thể ngước nhìn ta, vĩnh viễn là những con bọ đáng thương chỉ biết làm bạn với ghen tỵ và ngưỡng mộ!
La Đĩnh có vẻ rất tự hào về mình, con dao xích vung lên loang loáng ba vòng, ba đường cong hoàn hảo như ba con thăng long xoay vòng trên không trung, gào thét lao tới. Đao như loan nguyệt, quang mang lấp lánh, dưới ánh sáng một trời bắn ra vạn đường đao quang.
Đúng lúc đó, Tịnh Đàn Bảo Trư bắt đầu chuyển động thân hình to lớn như thái sơn, bước từng bước lớn lên phía trước, hai bàn tay mập mạp lăng không nhất trảo.
Một dòng khí lưu xoắn ốc như hình thái cực ngưng tụ giữa hai bàn tay nó. Như nam châm hút kim loại, vạn đường đao quang ấy bị luồng khí lưu đó hút, bám hết lên trên, xoay với tốc độ cực nhanh. Bên ngoài khí lưu, không ngừng mọc ra những răng cưa như những quang mang sắc nhọn, xoay chuyển chóng mặt.
Tịnh Đàn Bảo Trư hét lên một tiếng lớn:
- Đi!
Tất cả khí toàn mà khí lưu hình thành giống như một ám khí cự đại trực tiếp hướng thẳng về phía La Đĩnh.
La Đĩnh thấy thủ đoạn của Tịnh Đàn Bảo Trư lợi hại cũng có vài phần bội phục. Nhưng La Đĩnh không phải là kẻ chưa từng nhìn thấy đại trận. Thấy khí toàn tứ phía đều là những lưỡi cưa sắc nhọn, khóe miệng khẽ nhếch lên một tia cười nhàn nhạt.
Thân thể lăng không nhất trùng, khí thế giống như phi long tại thiên, lưỡi đao xích đột nhiên rung lên như một thanh trường đao, hai tay vung thẳng, lăng không nhất đao chém thẳng xuống. Tên La Đĩnh này lại muốn lấy cứng chọi cứng!
Rầm!
Thân đao chém mạnh vào khí toàn ngọt như bổ một quả dưa hấu, chia khí toàn ra làm hai nửa. Khí toàn bị xé đôi, khí lưu dật tán nhất thời biến thành vô số khí lưu nhỏ, bắn ra tứ phía, tung bụi mù mịt, cỏ cây chung quanh bị bẻ gãy, lá cây bay đầy trời.
La Đĩnh cười vang:
- Tần Vô Song, bản lĩnh của ngươi chính là nấp sau lưng mấy con linh thú này ra vẻ đáng thương sao? Có bản lĩnh thì bước ra đây một chọi một với ta! Nếu ngươi có thể đỡ được ba chiêu của ta thì La Đĩnh ta sẽ coi như chưa từng xảy ra chuyện gì! Thế nào?
Tần Vô Song tâm lặng như nước, chẳng thèm quan tâm đến sự khiêu khích của La Đĩnh.
Tần Vô Song hắn không phải là người dễ nổi nóng. Chiến đấu chính diện, lấy tu vi Luyện Hư Cảnh của hắn để đối chọi với một Động Hư Cảnh như La Đĩnh, trừ phi đầu óc hắn hỏng rồi thì mới lựa chọn hạ sách này.
Tâm tính của Tần Vô Song đương nhiên không thể vì hai ba câu nói của La Đĩnh mà đảo loạn.
- La Đĩnh, đừng chơi trò khích tướng trẻ con của ngươi nữa! Nếu ta là ngươi thì ta sẽ nghĩ xem làm thế nào để giữ lại cái mạng nhỏ của mình chứ không phải là đứng đó cố giành chiến thắng bằng võ mồm!
Tần Vô Song khinh thường La Đĩnh ra mặt, bình thản nói.
La Đĩnh đang định mở miệng đáp trả thì hỏa quang sau lưng đột nhiên đốt cháy nửa bầu trời, tiếp đó, hỏa lãng nóng bỏng như hỏa thần hạ phàm cuồn cuộn tiến đến.
La Đĩnh quay đầu, chỉ thấy một con hỏa long cuồn cuộn xông đến, nhe răng múa vuốt như một chiếc cầu vồng vắt ngang bầu trời, khí thế vô cùng hùng hậu.
Con hỏa long lượn quanh như có thần thức, xoay vòng không ngừng xung quanh La Đĩnh. Con hỏa long này là do Khiếu Nhật Thiên Phượng phun ra, lại còn là Cự long thực sự. Cũng chính vì vậy, thân thể của con hỏa long như có thể kéo dài vô tận, giống như một sợi dây, từng vòng từng vòng quấn quanh không trung, như muốn dùng hỏa thế bá đạo, khóa chặt La Đĩnh lại.
La Đĩnh cười lớn, thân thể cấp tốc xoay lên, tử quang tụ thành một đám trên thân thể hắn, lân giáp sáng rực toàn thân, nhất thời phát ra ánh sáng chói mắt. Trong giây lát, lân giáp đột nhiên phát ra vô số quang mang như sao trời, ánh sáng chói mắt, trực tiếp đâm tới.
Quang mang của tinh quang như hàng vạn mũi ám khí, hình thành nên một lực khuếch trương cực mạnh hướng ra ngoài, hình thành nên từng đợt sóng, trực tiếp lan ra ngoài.
Lực khuyếch trương nhất trùng, trực tiếp đập tan từng đường hỏa thế nối tiếp thành vô số đốm lửa nhỏ, rụng lả tả xuống đất.
Liên tiếp hai lần liền, La Đĩnh đều có thể phá giải sát chiêu của Tịnh Đàn Bảo Trư và Khiếu Nhật Thiên Phượng một cách nhẹ nhàng.
Hắc Báo lòng dạ ngổn ngang, hắn biết La Đĩnh thủ đoạn cao cường, bây giờ nhìn thấy La Đĩnh đại phát thần uy, tâm lý cũng thầm có chút lo lắng. Nếu như hôm nay không thể xử lý được La Đĩnh, vậy thì hậu hoạn sau này sẽ tuyệt đối khôn lường. La Đĩnh chỉ cần chạy được về La Thiên Đạo Trường, hắn sẽ lập tức điều động cường giả xới tung cả Hiên Viên Khâu, chỉ trừ Thiên Đế Sơn ra.
La Thiên Đạo Trường, thế lực to lớn này chỉ cần khởi động sẽ sản sinh ra một sự hủy diệt vô cùng đáng sợ.
- Tần Vô Song, ta thừa nhận ngươi khá may mắn, có thể tìm thấy mấy con linh thú có thể bán mạng cho ngươi.
La Đĩnh lúc này cũng phải nhìn nhận lại thực lực của Tần Vô Song.
- Nhưng mà, khoảng cách giữa chúng ta là tuyệt không thể vượt qua. Nếu chỉ dựa vào may mắn không thôi thì không bao giờ bù đắp được. Bây giờ, ta sẽ cho ngươi lĩnh ngộ thực lực thật sự của La Đĩnh ta!
La Đĩnh nói đến đây, quấn chiếc đao xích quanh cánh tay, toàn thân lóe lên rồi biến mất giữa không trung.
Đây là thuật dung ngập hư không của Động Hư Cảnh cường giả, chỉ là mượn dùng khí lưu không gian, hình thành một kiểu ẩn thân thị giác, hay nói trắng ra, đó chỉ là một thủ thuật che mắt. Chứ không phải là hắn đã biến mất giữa khoảng hư không đó.
Chỉ có Kỳ Diệu Huyền Cảnh cường giả mới có thể thoát phá hư không, rút ra khỏi không gian, thần diệu vô cùng.
Đột nhiên, không trung phía Nam, quang mang nhất thiểm, thân ảnh La Đĩnh đột nhiên hiện ra rồi lại trốn vào hư không. Một khắc sau, không trung phía Bắc lại đột nhiên nhất thiểm, thân hình La Đĩnh lại rơi xuống từ phía Bắc.
Tần Vô Song biết tên La Đĩnh này đang khoe khoang thủ đoạn nên cũng không dám chậm trễ, vội lấy Thần Tú Cung ra, tâm lặng như nước, thần thức không ngừng mở rộng, chỉ tập trung vào phạm vi xung quanh ba trăm trượng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Độc Giác Thần Mã rít lên một tiếng, nói to:
- Chủ nhân, trò vặt này, cứ để cho thủ hạ!
Đoạn nó đạp mạnh hai chân, thân thể đột nhiên dựng đứng, chiếc sừng trên trán phát ra quang mang quỷ dị rồi đột nhiên lặn vào giữa trán.
Trong nháy mắt, chiếc sừng đã hoàn toàn co rút vào trán, phần da trên trán đột nhiên phiên động, từ vị trí của chiếc sừng lúc nãy bỗng mọc ra một con mắt lớn hơn mắt bình thường rất nhiều lần.
Con mắt này không ngừng phát ra từng đường kim quang, kim quang nhất trùng chiếu ra quang mang chói mắt, nhất thời biến hư không trở thành hữu hình, ngay cả một hạt bụi cũng trở nên vô cùng rõ ràng.
- Chỗ này không có!
Con mắt của Độc Giác Thần Mã phiên động cực nhanh, quét nhanh tứ phía, xạ định toàn bộ không gian, chỉ cần xạ ba bốn lần, thân hình của La Đĩnh đã bị kim quang nhiếp trụ, bất luận phi động kiểu gì cũng không thể chạy được khỏi kim quang.
Tần Vô Song mừng rỡ:
- Độc Giác, duy trì truy tung!
Thần Tú Cung hướng theo kim quang chiếu xạ của Độc Giác Thần Mã hình thành nên lộ tuyến xạ kích tuyệt vời!