Khí Trùng Tinh Hà

Chương 492

Tần Vô Song giật mình, không dám chậm trễ, chắp tay nói:
- Chư vị tiên tử từ đâu đến?
Vị phụ nhân kia liếc nhìn Tần Vô Song, không nói gì. Thủy Nhược Lan nhìn vị phụ nhân, ánh mắt khẽ lóe lên một tia kỳ dị:
- Là ngài?
Cung trang phụ nhân đó gật gật đầu, khẩu khí cực kỳ bình thản, gật đầu nói:
- Là ta, ngươi vẫn còn nhớ ta sao?
Thủy Nhược Lan cũng khẽ gật đầu:
- Vẫn nhớ. Năm ta mười tuổi, ngài đã từng đến đây.
- Ừ, thoáng cái đã sáu năm trôi qua rồi.
Cung trang phụ nhân thở dài một tiếng, quay đầu nhìn Lão Thụy, rồi lại nhìn cái xác trước mặt, chau mày nói:
- Chuyện này là thế nào?
Tần Vô Song đang định lên tiếng thì phụ nhân đã lạnh lùng nói:
- Ta không hỏi ngươi!
Tần Vô Song bị làm cho mất mặt, nhưng cũng không tỏ thái độ với vị phụ nhân mà rất có phong độ lui sang một bên. Hắn nhìn mấy nữ tử này, kẻ nào cũng là bộ dáng hời hợt khó gần nên cũng không muốn nói nhiều.
Thủy Nhược Lan thấy Tần Vô Song nhẫn nhịn, có chút không đành lòng:
- Tần đại ca.
Vị phụ nhân cười nhạt nói:
- Nhược Lan, đừng trách ta không nhắc ngở ngươi. Thế gian này, kẻ không đáng tin nhất chính là nam nhân. Ngươi đừng thấy bọn họ phong độ lẫm nhiên, nội tâm chưa hẳn đã được như vẻ bề ngoài đâu. Ngươi tiếp xúc bên ngoài không nhiều, nhưng cũng đừng để người khác lừa.
Ở đây trừ Lão Thụy ra, chỉ còn có mình Tần Vô Song là nam nhân. Hắn đương nhiên biết vị phụ nhân này đang nói hắn. Chỉ là Tần Vô Song từ xưa đến nay chưa bao giờ đấu khẩu với nữ nhân nên chỉ mỉm cười lắc đầu, nói với Thủy Nhược Lan:
- Nhược Lan, hôm nay ta đến đây vốn muốn cùng cô nói lời cáo biệt. Ai ngờ, thôn trang lại gặp phải đại họa diệt thôn. Kẻ làm điều ác nếu không giết chỉ có thể là tai họa!
Nói rồi rút kiếm định giết Lão Thụy.
Một thiếu nữ mặc áo màu đỏ sẫm bên cạnh vị phụ nhân đột nhiên quát lớn:
- To gan, có chúng ta ở đây, từ khi nào đến phiên ngươi động thủ?
Tần Vô Song liên tiếp bị người khác ngăn cản, dù tính tình có tốt đến thế nào thì trong lòng cũng không tránh khỏi có chút tức giận. Cố gắng khống chế cơn giận trong lòng, hắn thản nhiên nói:
- Chư vị, ta tru sát những kẻ ác đồ này thì ảnh hưởng gì đến công việc của các người?
- Cho dù không ảnh hưởng gì, có chúng ta ở đây, ngươi nên ngoan ngoãn đứng im một chỗ.
Khẩu khí của thiếu nữ áo đỏ vẫn rất ngang ngược.
Mấy người nữ tử này xem ra xuất thân không nhỏ. Khẩu khí của họ tràn đầy vẻ ngạo mạn rõ ràng là tự thấy mình hơn hẳn Tần Vô Song.
Tần Vô Song trong lòng tức giận, đang định lên tiếng thì đã thấy tay một thiếu nữ áo xanh bên cạnh vị phụ nhân trong tay chợt lóe lên một đường thanh quang như độc xà, cắt ngang cổ Lão Thụy. Lão Thụy hồn phi phách tán, chẳng kịp kêu lên một tiếng đã mất mạng.
Thiếu nữ áo xanh làm xong việc này, liếc Tần Vô Song một cái thị uy rõ ràng là cố ý chọc tức hắn.
Thủy Nhược Lan thấy máu tươi phun ra từ cổ họng Lão Thụy, sợ đến nỗi mặt mày thất sắc.
Cung trang phụ nhân thở dài:
- Thật là một cô gái đơn thuần, đúng là một khối ngọc thô hoàn mỹ. Nhược Lan, bây giờ sơn dân thôn trại đã không còn nữa rồi, ông nội ngươi cũng đã mất. Oản Tử Cốc đâu còn gì để ngươi lưu luyến nữa chứ?
Thủy Nhược Lan khẽ giật mình:
- Ngài vẫn muốn ta đi cùng ngài như sáu năm trước sao?
- Đúng, sáu năm trước bổn cung không mang ngươi theo, hối hận đến tận bây giờ. Lần này, nếu như ngươi vẫn không đi cùng bổn cung, không chỉ bổn cung mà chính cô nương cũng phải hối hận cả đời.
Thủy Nhược Lan khẩu khí bình lặng như nước, nhưng cũng có chút bối rối. Sơn dân thôn trại đúng là đã chết hết, trong nháy mắt cô đã mất đi chỗ dựa tinh thần, chỉ thấy con đường phía trước mờ mịt, bản thân cũng không biết đi về đâu.
Trước đây, cô hằng ngày vào núi hái thuốc cũng là để trị bệnh cứu người. Nhưng bây giờ, tất cả sơn đân đều đã thành người chết, cũng không có bệnh nhân để cô điều trị. Thậm chí có thể nói, từ bây giờ cô sẽ phải sống cô độc một mình trong Oản Tử Cốc.
Mặc dù tính cách Thủy Nhược Lan vốn không màng danh lợi, sớm đã quen với cuộc sống bình lặng. Nhưng bây giờ hoàn cảnh lại phát sinh một sự thay đổi lớn, cô đương nhiên không thể bình tĩnh đối diện mọi chuyện. Bất luận cô có muốn hay không thì cuộc sống của cô bây giờ đều phải thay đổi.
Nghĩ đến đây, nét mặt Thủy Nhược Lan nhất thời có chút bối rối, nhìn Tần Vô Song, rồi lại nhìn đám nữ tử, nội tâm nhất thời không biết nên đối diện thế nào.
Tần Vô Song thở dài khe khẽ, làm sao hắn không biết từ giờ trở đi dù Thủy Nhược Lan có muốn hay không, thì cuộc sống của cô cũng không còn được bình yên, vô lo vô nghĩ như trước nữa.
Hai tên ác đồ tàn bạo đã phá hủy Oản Tử Cốc, phá hủy cuộc sống lánh đời của Thủy Nhược Lan. Tần Vô Song biết, đối với một cô gái đơn thuần như Thủy Nhược Lan mà nói, rời bỏ thế giới đơn thuần này, chính là hình phạt lớn nhất.
Rõ ràng, cung trang phụ nhân này muốn đưa Thủy Nhược Lan đi. Có lẽ bà là thủ lĩnh của một tông phái nữ nhân tu luyện nào đó, vốn rất yêu thích Thủy Nhược Lan, nếu không sao lại khen cô là khối ngọc thô hoàn mỹ.
Chỉ có điều đám nữ tử này, kẻ nào cũng kiêu ngạo vô cùng, rõ ràng là loại tông môn phách khí ngoại lộ. Khí chất hoành hành bá đạo đó, Tần Vô Song cảm thấy nếu như Thủy Nhược Lan có cùng họ đi thì cũng không cảm thấy hạnh phúc. Chí ít, cô cũng không thể có được cuộc sống mà cô thích.
- Tần đại ca, huynh cũng muốn đi rồi sao?
Khẩu khí của Thủy Nhược Lan có một chút buồn rầu nhè nhẹ, cô rất bối rối, thậm chí còn có chút bất lực.
Tần Vô Song thở dài một tiếng:
- Đúng vậy, Nhược Lan, thực sự xin lỗi, ta đã quay về muộn, quay về muộn mất rồi. Nguồn: http://Trà Truyện
Thủy Nhược Lan nức nở nghẹn ngào, giọt nước đầu tiên trong suốt mười sáu năm cuộc đời chầm chậm lăn xuống má.
Thế gian vạn vật, kể cả sinh lão bệnh tử trong mắt cô cũng là chỉ là sự vận hành tự nhiên của tạo hóa. Cho nên, cảm giác bi thương của cô cũng nhạt hơn người ngoài một chút.
Thời điểm ông nội bị bệnh, cô không khóc, bởi vì ông nội nói với cô rằng người sống trên thế gian này khó tránh khỏi sinh lão bệnh tử, nên cô không khóc.
Ngày ông nội mất, cô không khóc. Bởi vì ông nội nói với cô rằng khi ông đến thế giới này, ông đã không hy vọng sống sót quay về. Chết, cũng chỉ là trở về nới vốn dĩ thuộc về ông. Vì vậy, cô vẫn không khóc. Nhưng giờ này phút này, cô lại rơi nước mắt.
Chỉ vì một cuộc gặp gỡ ngắn ngủi, vì một sự ly biệt có thể là vĩnh hằng, vì một nam tử không hề quen biết, vì một cảm giác mà chính bản thân cô cũng không hiểu rõ.
Cung trang phụ nhân thấy Thủy Nhược Lan rơi nước mắt, mày càng chau mạnh hơn.
- Nhược Lan, ngươi thay đổi rồi, cũng trưởng thành rồi.
Cung trang phụ nhân thở dài một tiếng, xoay người trừng mắt nhìn Tần Vô Song:
- Ngươi muốn đi thì đi mau đi, còn đứng ngẩn ra đó làm gì?
Tần Vô Song bị đám nữ tử này liên tiếp quát mắng, trong lòng đã cảm thấy khó chịu:
- Vị phu nhân này, ta với ngươi không thù không hận, tại sao cứ dùng lãnh ngôn nói chuyện với ta?
- Ai nói ta với ngươi không thù không hận, ngươi sinh ra đã là nam nhi thì chính là nam nhân thối, là đã có thù hận với ta. Đây là nguyên tội của đám nam nhân các ngươi!
Tần Vô Song bật cười ha hả:
- Đủ rồi! Xin hãy rút lại khẩu khí oán hận vừa rồi. Ta sinh ra là nam nhi không sai, nhưng ta tự vấn hành sự không bao giờ có lỗi với thiên địa lương tâm, cũng không bao giờ lừa gạt bản thân. Nếu như bà thật sự hận một nam nhân nào đó thì hãy đi một đao giết chết hắn, sao phải gieo rắc nộ khí lên nam nhân toàn thiên hạ? Điều này không thể bộc lộ sự thanh cao của bà, mà chỉ chứng minh các người nông cạn và nhàm chán.
Nói đến đây, hắn chẳng thèm nhìn đám nữ tử ấy mà quay sang nói với Thủy Nhược Lan:
- Nhược Lan, bất luận sau này cô lựa chọn sống ở đâu, ta chỉ kiến nghị với cô một điều, đừng để người khác áp đặt suy nghĩ của họ vào tư duy cô. Cô là trời sinh tinh thuần, tất cả mọi ý đồ muốn thay đổi suy nghĩ của cô đều là hành động tàn phá sự tốt đẹp đơn thuần đó. Cô biết điều ta chờ đợi nhất ở cô là gì không?
- Tần đại ca, là cái gì?
Thủy Nhược Lan mím nhẹ môi.
- Ta vô cùng hy vọng, Oản Tử Cốc này vẫn giống như trước đây vậy, yên lặng bình thản, không tranh với đời, vô cùng hy vọng, cô vẫn như cũ là một cô thiếu nữ đơn thuần, vô ưu vô lo, không hề nhiễm chút xíu tục khí nhân gian.
Tần Vô Song nói đến đây, trong lòng cảm thấy đau như cắt ruột.
Thôn trang trong Oản Tử Cốc bị giết sạch, như vậy cũng đã xác định cuộc sống bình thản trong Oản Tử Cốc đã bị hủy diệt hoàn toàn. Trong suy nghĩ của Tần Vô Song, Oản Tử Cốc này thật sự là thế ngoại đào viên, cuộc sống ở đây quả thật là một bức tranh vô cùng hoàn mỹ. Mà đám người dám ra tay phá hoại cái bức tranh hoàn mỹ này, chính là những hung thủ đáng giận nhất trên thế giới này.
Chỉ tiếc rằng, giống như tất cả những sự vật tốt đẹp khác trên thế gian này, vẻ xinh đẹp của nó luôn luôn là ngắn ngủi.
Thủy Nhược Lan như si như ngốc, nghe hắn nói vậy mà kinh ngạc ngẩn người. Những tia nước mắt mười sáu năm nay chưa từng chảy, lại một lần nữa rơi xuống đầm đìa. Hiển nhiên những lời mà Tần Vô Song vừa nói với cô, đã gợi lên cho cô những suy nghĩ sâu sắc.
Cung trang phụ nhân này nghe xong những lời Tần Vô Song nói, sắc mặt dần dần trở nên u ám. Trong nhất thời, trên mặt bà ta chợt nổi lên một tầng sương lạnh.
Một ý niệm vô cùng thô bạo chợt dâng lên trong đầu bà ta. Bà ta chợt quay đầu lại, liếc mắt nhìn mấy nữ tử phía sau một cái. Mấy nữ tử kia tâm thần lĩnh hội, gật gật đầu một cái. Bọn họ đồng thời dùng một loại ánh mắt đùa cợt, hướng về phía Tần Vô Song mà đi tới, trên mặt dâng lên một tia sát khí âm hàn.
Cảm giác của Tần Vô Song linh mẫn đến mức nào, trong lòng khẽ rùng mình một cái, thầm nghĩ:
- Quả nhiên độc nhất là lòng dạ đàn bà. Ả phụ nhân này, bởi vì ta nói mấy câu khó nghe, liền động sát tâm rồi. Cho dù không có sát tâm, thì cũng chẳng có thiện ý gì cả.
Thủy Nhược Lan tâm tư đơn thuần, làm sao có thể biết được trong mấy ánh mắt này lại chất chứa bao nhiêu ý tứ đến như vậy.
Cung trang phụ nhân quay sang, nhàn nhạt nói với Thủy Nhược Lan:
- Nhược Lan, gã nam nhân này tâm địa chẳng khác nào rắn độc. Những lời mà hắn nói, nửa câu cũng không thể tin được. Hôm nay, ngươi cứ đi theo chúng ta đi. Ta đảm bảo, ta hoàn toàn có thể khôi phục lại cuộc sống ở Oản Tử Cốc này cho ngươi. Ngươi thích hành y, ta nhất định sẽ kiếm ra càng nhiều người bệnh cho ngươi chữa trị. Ngươi thích cuộc sống ẩn cư, ta nhất định có thể kiếm được địa phương càng thanh u, bình thản hơn nơi này rất nhiều lần cho ngươi sống…
Thủy Nhược Lan nghe bà ta nói vậy, không khỏi có chút động tâm.
- Chỉ có một điều, ngươi cần phải quên đi cái gã nam nhân thối này, ngay lập tức!
Cung trang phụ nhân kia nói đến đây, tay áo liền nhẹ nhàng rung lên một cái, một luồng sương mù màu xanh chợt tản ra, trực tiếp phun đến trước mặt của Thủy Nhược Lan. Toàn thân Thủy Nhược Lan mềm nhũn đi, liền mất đi tri giác, toàn thân ngã nhào vào trong lồng ngực của cung trang phụ nhân.
Cung trang phụ nhân này làm xong việc này, mặt mày vô cùng băng lãnh nhìn về phía Tần Vô Song, trong khóe miệng tràn ra một tia mỉm cười đùa cợt.