Khí Trùng Tinh Hà

Chương 489

Gã áo đen dù có nằm mơ cũng không thể nghĩ được đối thủ của hắn giờ này đã ở trong sơn động, đã mai phục sau lưng hắn, lúc nào cũng có thể đánh cho hắn một đòn chí mạng.
Tần Vô Song tiếp cận từng bước từng bước một, theo như hắn phỏng đoán thì tu vi người này chí ít cũng là Hóa Hư Cảnh, nếu không, làm sao hắn có thể khống chế nhiều cường giả khôi lỗi đến vậy.
Thế cục của động khẩu này Tần Vô Song hiểu rất rõ. Hắn biết, trận chiến này sẽ không có khả năng xảy ra tình huống triền đấu. Mà dù có xảy ra trường hợp đó thì cục diện chưa chắc đã bất lợi cho hắn. Bởi vì cái hắn theo đuổi là một kích tất sát. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://Trà Truyện
Nếu muốn một kích tất sát thì chỉ nhờ đến sự giúp đỡ của Thần Tú Cung. Bây giờ, hắn chỉ có dùng Thần Tú Cung mới đảm bảo được việc một chiêu diệt sát đối thủ trong động khẩu chật hẹp này.
Nhưng mà, cũng không phải Tần Vô Song không còn quân bài nào nữa. Gần như có thể nói, từ sau khi hắn bước vào động khẩu này thì lợi thế địa hình đã chuyển từ tay đối phương sang tay Tần Vô Song.
Đầu tiên Tần Vô Song không muốn bước vào trong lòng núi, gã áo đen ở trong sơn động, đương nhiên có lợi thế của hắn. Nhưng bây giờ, sơn động này không còn bất cứ lợi thế nào với gã áo đen nữa mà ngược lại trở thành điểm yếu của hắn. Chỉ là gã áo đen không hề hay biết những điều này.
Tần Vô Song chậm rãi tiến lại gần động khẩu, vòng qua mấy chỗ uốn lượn. Tần Vô Song gần như đã cảm nhận được những tia sáng âm u ngoài cửa động.
Tần Vô Song biết, mình không thể tiến thêm được nữa, nếu đi thêm rất có khả năng hắn sẽ thu hút sự chú ý của đối phương. Trận chiến này nếu như không cẩn thận thì sẽ có hiệu quả bất lợi.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Tần Vô Song dừng lại chỗ chiếc áo giáp treo trên vách đá. Chiếc áo giáp đang phát ra những tia sáng u lam, mang lại cho người ta một cảm giác u lam thâm thúy.
Tần Vô Song trong lòng nhất động, có ngay chủ ý. Cánh tay vừa giơ lên, sợi roi Nộ Giao Chi Hồn liền như con độc xà trực tiếp khóa chặt chiếc áo giáp.
Nhẹ nhàng thúc một cái, thần lực khởi động, trực tiếp giật bộ áo giáp ra khỏi vách đá. Phòng ngự ngoại vi và cấm chế cùng bùng nổ.
Cấm chế vừa bị phá, từ trường bốn phía liền phát ra những âm thanh nứt vỡ tách tách.
Áo giáp đã rơi nhưng Tần Vô Song không vội đón lấy mà để mặc cho nó rơi xuống đất còn bản thân hắn thì nấp vào một góc tối, Thần Tú Cung treo trong tay. Ba mũi bích lục tiễn đã lắp sẵn, sẵn sàng công kích.
Âm thanh nứt vỡ này hiển nhiên đã kinh động đến gã áo đen. Gã áo đen ngẩn người, nhảy từ vách núi xuống nhẹ nhàng như một con linh miêu, chạy nhanh vào bên trong.
Vừa chạy đến đoạn uốn này đã nhìn thấy bộ giáp màu lam đang nằm dưới đất, chiếu ra những tia quang lam chói mắt. Thứ ánh sáng mê hoặc này toát ra một sức mạnh vừa u thâm vừa thuần hậu, rõ là một bộ áo giáp đặc biệt.
Ánh mắt gã áo đen nhất thời bắn ra một tia nhìn tham lam. Bộ giáp này khiến hắn nhất thời tâm động. Nhưng tâm động cũng chỉ là động trong khoảnh khắc ấy thôi.
Bộ giáp này lúc nào cũng khảm trên vách đá, dùng cấm chế phong tỏa bên ngoài. Hắn đã thử dùng không biết bao nhiêu cách mà mãi không lấy xuống được. Bây giờ, nó đột nhiên lại rơi xuống đất. Sự thay đổi này khiến gã áo đen cảm thấy giật mình, tròng mắt co rút lại từng hồi kinh ngạc.
Đột nhiên lục quang lóe sáng trước mắt, một tia sét thần mang màu xanh lục đánh thẳng xuống mặt hắn. Hắc ý nhân trừng mắt kinh ngạc, cây pháp trượng màu đen trong tay cũng thuận thế giơ lên, mượn lực pháp trượng để chống đỡ. Có thể nói, hắn không có bất cứ sự lựa chọn nào khác.
Sơn đạo hẹp như thế này, trước sau đều không thể lùi, nếu như lùi lại phía sau thì tốc độ cũng không thể nhanh bằng tốc độ của lục quang công kích. Vì vậy chống đỡ là lựa chọn sáng suốt nhất và cũng là lựa chọn duy nhất.
Pháp trượng vừa nhấc, một luồng sương mù đen kịt từ trong phun ra, hình thành một tấm lá chắn đen chắc chắn hướng về lục quang.
Khóe miệng Tần Vô Song lộ ra một tia cười khoái trá. Hắn biết, đối phương đã chết chắc rồi.
Chíu, chíu!
Hai mũi tên sau nhanh chóng nối đuôi mũi tên thứ nhất. Hai mũi tên cùng phát, cùng mang theo một lực trùng kích cực mạnh trực tiếp đánh tan sương mù của gã áo đen.
Ầm một tiếng, cả sơn động gần như rung chuyển. Ba mũi bích lục tiễn gần như đồng thời cắm vào người gã áo đen, trực tiếp ghim chặt hắn vào vách đá.
Lần này Tần Vô Song không dùng tiễn thuật sóng công kích dạng nổ mà sử dụng kiểu bắn có tính xuyên thấu mạnh nhất.
Ba đường lục quang găm thẳng vào người gã áo đen, lực bắn mạnh đến nỗi gã áo đen chẳng kịp kêu một tiếng đã tuyệt vọng ngã vào vách đá.
Những đối thủ bị Thần Tú Cung bắn trúng, dù thực lực có mạnh cỡ nào thì cũng đều không còn khả năng sống sót. Gã áo đen cũng không phải ngoại lệ, ngã cái rầm xuống đất, cả người mềm nhũn như bún, sớm đã khí tuyệt thân vong.
Tần Vô Song thở phù một hơi nhẹ nhõm, bước ra từ bóng tối. Chậm rãi bước đến trước gã áo đen, hắn cũng không động vào người gã áo đen đó mà thu hồi ba mũi bích lục tiễn trước rồi cất Thần Tú Cung đi.
Làm xong hết mọi chuyện, lúc này Tần Vô Song mới dùng Nộ Giao Chi Hồn quấn thi thể gã áo đen lại, trực tiếp kéo vào động.
Nhìn cách ăn mặc của gã áo đen, đặc biệt là cây pháp trượng tà ác vô cùng của hắn Tần Vô Song có thể đoán được hắn chính là chủ nhân sử dụng cổ độc, và cũng là chủ nhân của những tu luyện giả khôi lỗi vừa rồi.
Những tu luyện giả sử dụng cổ độc, dù đã chết thì cũng không thể coi thường. Bởi vì chỉ cần một loại độc dược nho nhỏ trên người chúng cũng có thể lấy đi mạng sống của người khác.
Tần Vô Song dùng Nộ Giao Chi Hồn xé rách quần áo người này, quả nhiên, dưới lớp áo ngoài là vô số cơ quan khác nhau. Ngoài các loại quái phù đa hình đa dạng ra thì vẫn còn các loại cổ trùng hình thù kỳ quái, nhất là bên trong một cái tiểu đỉnh màu đen còn chứa đầy các loại độc vật.
Tần Vô Song chỉ thấy gai ốc sởn lên từng đợt, nhìn gã áo đen, nhổ một bãi nước bọt rồi liếc nhìn chiếc Không gian Giới chỉ trên ngón tay hắn.
Tần Vô Song dùng Nộ Giao Chi Hồn câu chiếc Không gian Giới chỉ ra, hắn còn rất cẩn thận, không trực tiếp dùng tay đụng vào nó mà dùng vài thủ quyết hư không thúc đẩy, mở không gian trong giới chỉ ra.
Gã áo đen này đúng là trữ vật phong phú. Bên trong giới chỉ có có đầy đủ các loại vật phẩm. Tần Vô Song kiểm sơ qua một lát, tinh thạch thì không cần để ý, Tần Vô Song không thiếu thứ này.
Thứ khiến hắn động tâm nhất là một cuốn bí tịch Thần Cổ Mật Đạo.
Tần Vô Song mở cuốn Thần Cổ Mật Đạo ra, giở vài trang liền chìm vào suy nghĩ. Chương thứ nhất của cuốn sách này là cương lĩnh chung, thảo luận về vấn đề chính tà của Cổ thuật.
Thần Cổ Mật Đạo nói, Cổ thuật chỉ là một trong số những thần thông bình thường, chỉ là sự thần kỳ, bí ẩn không để ai biết của Cổ thuật khiến nó trở nên có vẻ thần bí, từ đó bị người ta gán cho một loại sắc thái truyền kỳ, trải qua một khoảng thời gian dài nhanh chóng trở thành tà thuật.
Thần Cổ Mật Đạo cho rằng, thần thông thiên hạ, nếu rơi vào tay kẻ tà ác thì dù có là thần thông chính nghĩa đến mấy cũng sẽ trở thành tà thuật, còn thần thông tà ác, nếu rơi vào tay người chính nghĩa để sử dụng vào việc thiện thì cũng có thể trở thành thủ đoạn chính nghĩa.
Kiểu lý luận này đúng là rất hợp với nhận thức của Tần Vô Song. Tần Vô Song luôn luôn chủ trương kỹ năng không mạnh yếu, cảnh giới có thấp cao.
Chỉ mỗi phần cương lĩnh chung mà đã khiến Tần Vô Song sản sinh một cảm giác cộng minh mạnh mẽ, giở thêm mấy trang nữa, các loại Cổ thuật bên trong càng thần diệu vô cùng, khiến Tần Vô Song vô cùng vui vẻ.
Lúc này, Tần Vô Song đương nhiên không có tâm tư để xem kỹ. Hắn ném cuốn Thần Cổ Mật Đạo vào chiếc Không gian Giới chỉ của mình không chút khách khí.
Còn đám cổ độc và cổ trùng cùng những linh phù kỳ dị của gã áo đen, Tần Vô Song nhận thấy mình không cần dùng đến nhưng vẫn thu lại, ném toàn bộ vào Không gian Giới chỉ của gã áo đen rồi cho luôn Không gian Giới chỉ của hắn vào Không gian Giới chỉ của mình.
Hoàn thành xong hết thảy mọi chuyện, Tần Vô Song cuộn thi thể của gã áo đen lại, trực tiếp đi ra động khẩu ném xuống vực sâu vạn trượng.
Đây là Đệ tứ hoàn của Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận, là lãnh địa của Tần Vô Song nên đương nhiên không thể để một thi thể ở đây làm ô nhiễm lãnh địa của mình.
Tần Vô Song vòng đi vòng lại mấy vòng trong động khẩu, xác định bốn phía không còn chút uy hiếp rồi mới bắt đầu nghiên cứu kết cấu cụ thể của Đệ tứ hoàn. Rất nhanh, hắn đã xác định được trận nhãn trận pháp này giống hệt những trận nhãn trước. Cũng có một tảng đá to hình thành Truyền Tống Trận hai đầu của trận pháp.
Tần Vô Song có kinh nghiệm trước đây nên tìm ra trận nhãn trận pháp một cách dễ dàng. Rồi hắn nhanh chóng đưa linh lực vào trong trận nhãn.
Quả nhiên, một luồng thần quang dũng khởi, một tiếng động nhỏ chầm chậm vang lên, chính là cái âm thanh có chút tang thương trước đây.
- Kẻ may mắn, cuối cùng ngươi cũng đến Đệ tứ hoàn, cũng là nói, bây giờ ngươi đã là một Luyện Hư Cảnh cường giả. Một Luyện Hư Cảnh cường giả ở Hiên Viên Khâu này không phải điều gì lớn lao, vì vậy ngươi phải có vốn luyến để tồn tại ở Hiên Viên Khâu. Vẫn như cũ, ta để vài thứ trong động cho ngươi, những món đồ này không đủ để ngươi tung hoành vô địch ở Hiên Viên Khâu nhưng cũng cho ngươi đủ khả năng để đối mặt với những nguy hiểm có thể đến. Trong đó, món thứ nhất là một bộ áo giáp màu u lam, bộ áo giáp này là bút tích của một đại sư, mặc dù không thể sánh được với Thần khí nhưng cũng đã là phòng ngự mạnh nhất dưới cấp bậc Thần đạo. Hơn nữa bộ giáp này đi được dưới nước, đi được trong lửa, có thể quán thông ngũ hành. Vô cùng thần diệu.
Tần Vô Song nghe mà tim đập thình thịch, có được bộ giáp này đối với hắn đã là một tin rất tốt rồi. Có bộ giáp này trên người, thì trận Cuồng Diễm Nhai đã không phải chật vật như vậy, dù Ô Lực Hổ có bắn thêm vài tên nữa cũng không lo thiệt mạng.
Nghĩ đến đây, trong lòng Tần Vô Song không khỏi có chút đau xót, nghĩ tới cảnh Bao Bao, Cô Đơn sinh tử không rõ, lại nghĩ đến bộ giáp u lam này, lòng đau như cắt:
- Nếu như ta vào được Đệ tứ hoàn sớm thì trận Cuồng Diễm Nhai bọn Bao Bao, Cô Đơn làm sao xảy ra chuyện?
Đang suy nghĩ thì giọng nói lại cất lên:
- Bảo vật thứ hai là một kiện Phong ấn Đồ quyển. Đừng xem thường Phong ấn Đồ quyển này, nó tổng cộng có hai mươi cuốn, mỗi cuốn lại phong ấn một linh thú khôi lỗi. Những linh thú này hầu như đều là bị bắt từ hoang dã về dạy dỗ, chế luyện phong ấn mà thành. Không có cảm tình, một khi cởi bỏ sẽ chỉ là một công cụ chiến đấu thuần túy. Nhưng đám linh thú khôi lỗi này bởi vì bị phong ấn nên bản thân không được tu luyện, nên sau khi chiến đấu, linh lực bị tiêu hao không thể tu luyện, không thể bù đắp lại. Vì vậy, một khi linh lực tiêu hao hết, sức chiến đấu của chúng cũng biến mất hoàn toàn, trở thành phế vật…
Mười hai cuốn Phong ấn Đồ quyển, Tần Vô Song mới nghe đến đây mà tim đã nhảy liên hồi.