Khoảng cách một ngàn dặm, đối với Hiên Viên Khâu mà nói chỉ là một khoảng cách rất nhỏ, nhưng trong một ngàn dặm này có thể tồn tại rất nhiều tai ương. Dù sao, trong phạm vi một ngàn dặm có rất nhiều nơi để trốn chạy, dù đối phương có muốn đuổi thì cũng không thể đuổi theo đúng phương hướng này, Quan trọng nhất là Nguyên Nguyên Tông không phải La Thiên Đạo Trường, cho dù có biết thân phận của Tần Vô Song thì cũng không cần đuổi theo bằng mọi giá. Huống hồ, chưa chắc Nguyên Nguyên Tông đã nghe được sự thật về thân phận của họ từ miệng Đổng Hùng. - Tà môn rồi, sao cứ hết rắc rối này lại tới rắc rối khác? Bao Bao mệt đến nỗi thở không ra hơi. - Như vậy mới kích thích chứ? Cô Đơn thì lại hứng thú vô cùng. - Ha ha, cứ nghĩ đến cảnh Lão Đại bắn chết tên họ Tô đó, ta lại thấy khoái! Cô Đơn hiển nhiên vẫn còn nhớ dư âm của trận chiến vừa rồi. - Đổng Hùng và tên họ Tô đó là đồng bọn, bây giờ thì chắc hắn phải chịu quả báo rồi. Ha ha, nghe ra, Thương Vân Đạo Trường và Nguyên Nguyên Tông rất không ưa nhau. Nếu như hôm nay giữa chúng không xảy ra mâu thuẫn, chúng ta muốn thoát thân cũng tương đối phiền. Cái tên chỉ huy của Nguyên Nguyên Tông, tu vi của hắn e rằng chẳng thua kém gì Trần Sâm. Bao Bao nhớ lại Trưởng lão Hàn Thanh của Nguyên Nguyên Tông. Không thể không thừa nhận, nếu như không có Đổng Hùng đứng ra gánh tránh nhiệm thì hôm nay bọn họ có muốn an toàn thoát khỏi Nguyên Nguyên Tông cũng vô cùng khó khăn.
Thần Chỉ Sơn, Hàn Thanh vừa khống chế được Đổng Hùng, đang định thủ tiêu thì phát hiện bọn Tần Vô Song đã trốn thoát, mặt biến sắc, trừng mắt nhìn bọn thủ hạ, rõ ràng có chút không vui. Bao nhiêu người như vậy mà chỉ biết trơ mắt đứng nhìn để bọn chúng chạy mất. Đổng Hùng nhìn thấy cơ hội, kêu to: - Các hạ, ta đã nói rồi, ta có tình báo quan trọng muốn bẩm báo. Bây giờ ba tên đó chạy rồi, nghĩa là cơ duyên lớn cũng đã chạy rồi! - Hừ! Hàn Thanh trong lòng cũng có chút hối hận, nhưng miệng thì vẫn không chịu thừa nhận, khoát tay: - Mang tên này về Nguyên Nguyên Tông! Đổng Hùng vội vàng nói: - Các hạ, con người ngươi sao mà chậm hiểu thế? Bây giờ ngươi thả ta ra vẫn còn kịp đấy. Nếu như để ba tên đó chạy thoát thật, ta đảm bảo, ngươi sẽ hối hận cả đời này! Hàn Thanh giơ tay, ra hiệu cho mấy tên đang áp giải Đổng Hùng dừng lại. Khuôn mặt tái nhợt của Đổng Hùng bây giờ mới thấy xuất hiện một tia hồng hào, rõ ràng biết lần này đối phương đã động lòng thật, tranh thủ nói luôn: - Các hạ, ta lấy danh nghĩa của Thương Vân Đạo Trường ra thề, nếu gian dối nửa lời thì trời tru đất diệt! Hàn Thanh nhíu mày: - Tóm lại là bí mật gì, ngươi mau nói ra. Nếu quả thật có giá trị thì thả ngươi ra cũng không phải là việc gì khó. Đổng Hùng lắc lắc đầu, thái độ rất kiên quyết: - Nếu ta nói ra chẳng khác gì tự chặt đứt con đường sống của mình. Điều này, các ngươi rõ hơn ai hết. Các hạ, nếu như ngươi có thành ý muốn nghe thì hãy đưa ra một giải pháp mà hai bên đều có thể chấp nhận. Chỉ cần ta được đảm bảo an toàn, các ngươi sẽ có thông tin cơ mật. Hàn Thanh đảo mắt: - Vậy ngươi có thể chấp nhận phương pháp giải quyết như thế nào? Đổng Hùng nghĩ một lúc, mở miệng nói: - Đơn giản, chỉ cần về được Đô thành Bài Sơn Phủ, ta sẽ nói cho các ngươi thông tin cơ mật này. Còn các ngươi có thể lấy được hay không thì phải đợi xem bản lĩnh của các ngươi. Hàn Thanh dứt khoát phủ quyết: - Điều này không thể! Tới địa bàn Bài Sơn Phủ của các ngươi, ngươi vẫn ngoan ngoãn phối hợp mới lạ. - Vậy ngươi nói phải thế nào? Hàn Thanh nói: - Tối đa chỉ có thể đưa ngươi tới cổng thành Đô thành Bài Sơn Phủ. Nếu ngươi không yên tâm, có thể thông báo cho đồng môn của ngươi đến đón. Đổng Hùng suy nghĩ một lát: - Được, ta nhường một bước vậy. Thủ hạ của Hàn Thanh lại khuyên can: - Hàn Trưởng lão, tên này e là chỉ muốn thoát thân nên mới cố ý nói những lời gây mê hoặc chúng ta, không thể dễ dàng tin được. Hàn Thanh đương nhiên có lý lẽ của hắn, ban đầu hắn cũng cảm thấy Đổng Hùng làm vậy là có động cơ. Nhưng bọn Tần Vô Song thừa cơ trốn thoát lại khiến hắn có thêm vài suy nghĩ nữa. Cứ thử nghĩ mà xem, nếu ba tên đó không chột dạ, sao lại phải liều mình bỏ trốn? Bởi vậy, hắn cũng có bảy phần tin những gì Đổng Hùng nói. Đã nắm chắc được bảy phần rồi thì hắn cũng muốn đánh cược. - A Trác! Ngươi đi Bài Sơn Phủ trước một chuyến. Thông báo cho người nhà của hắn ra ngoài cửa thành đón hắn. Nhớ là phải nắm bắt đúng thời gian, chỉ nên trước chúng ta một bước. Không được để cho chúng có quá nhiều thời gian mời bọn rắn độc Thương Vân Đạo Trường đến đối phó với chúng ta. Một gã tùy tùng nhận lệnh: - Rõ, thưa Hàn Trưởng lão! Đổng Hùng vốn còn chút mưu mẹo, định bụng dùng cách này để thu hút người của Thương Vân Đạo Trường đến chi viện, nghe Hàn Thanh nói vậy, biết mưu kế không thành. Trong lòng không khỏi có chút phiền não. Nhưng thấy Hàn Thanh sắp xếp như vậy, cũng có vài phần thành ý muốn giao dịch, liền nói: - Các ngươi đương nhiên không thể đến nhà ta, ta đưa cho các ngươi một tín vật, các ngươi chỉ cần mang tín vật này đến tiệm cầm đồ Lão Thang trên đường Tượng Thụ của Đô thành Bài Sơn Phủ, giao cho bất cứ người nào trong tiệm cầm đồ đó, nói rõ tình hình là được. Đổng Hùng cũng không phải kẻ ngốc nên đương nhiên vẫn phải đề phòng người của Nguyên Nguyên Tông. Dù cả hai bên đều không có thiện ý, chẳng ai muốn chịu thiệt về mình nhưng giao dịch vẫn được xúc tiến vô cùng thuận lợi. Đợi bọn Đổng Hùng đi tới trước cửa Đô thành Bài Sơn Phủ, A Trác cũng vừa kịp mang người tới. Đổng Hùng mặc dù có chút tàn tạ nhưng đó cũng là điều đương nhiên. Thất thủ trước bao nhiêu cao thủ của Nguyên Nguyên Tông cũng chẳng có gì hổ thẹn. - Phía trước đã là Đô thành Bài Sơn Phủ rồi đúng không? Hàn Thanh lạnh lùng hỏi, khẩu khí tuy bình thản nhưng lại rất uy nghiêm. - Sống hay chết là do ngươi tự quyết định. Nếu ngươi muốn giỡn mặt với ta hay là nói tình báo giả nhằm bịp bợm ta thì giờ này khắc này ta vẫn có thể lấy mạng ngươi. Cho dù sau đó Thương Vân Đạo Trường có tới báo thù thì cũng là chuyện sau này! Đối mặt với sự uy hiếp này, Đổng Hùng trấn định vô cùng. Vẻ tàn tạ lúc nãy hoàn toàn biến mất, mỉm cười, ánh mắt chẳng hề tránh né, nhìn thẳng Hàn Thanh nói: - Ta đã thề rồi thì sẽ không nói dối để lừa gạt ngươi đâu. Một trong ba kẻ chạy trốn chính là Tần Vô Song đến từ các quốc gia nhân loại. Hàn Trưởng lão chắc không còn xa lạ gì với cái tên này chứ? - Tần Vô Song? Sắc mặt Hàn Thanh nhất thời chuyển sang kinh ngạc, rồi một tia hối hận nhanh chóng quét qua: - Ngươi nói thật đấy chứ? - Nếu có nửa lời dối trá thì ta sẽ bị vạn tiễn xuyên tim! Đến lúc này thì Đổng Hùng cũng chẳng còn gì phải giấu giếm. Nét mặt Hàn Thanh âm tình bất định, nội tâm thì chấn động ba đào. Tần Vô Song, đối tượng treo thưởng của La Thiên Đạo Trường. Không chỉ một mình Bài Sơn Phủ mà ngay cả Hành Sơn Phủ bên cạnh, thông tin cũng đã lan đến khắp hang cùng ngõ hẻm, náo nhiệt vô cùng. Mà tông môn cường đại nhất của Hành Sơn Phủ chính là Nguyên Nguyên Tông của Thần Chỉ Sơn. Tình báo của Nguyên Nguyên Tông vô cùng lớn, sau khi nhận được tình báo về Tần Vô Song đã lập tức biết ngay giá trị của hắn. Mục đích đương nhiên là cũng chỉ nhắm vào Thần Tú Cung của Tần Vô Song. Dù sao, một Thần khí trong truyền thuyết với tông môn tam lưu và nhị lưu của Hiên Viên Khâu mà nói vẫn có sức hấp dẫn chí mạng. Nếu như lời đồn là thật, tông môn nào lấy được Thần khí đó có thể lập tức cá chép hóa rồng. Không nói chuyện có thể thăng làm tông môn nhất lưu nhưng tuyệt đối có thể ngạo thị những tông môn nhị lưu khác. Phải biết là, ngay cả những tông môn nhị lưu cấp cao cũng không dám tự nhận là mình có Thần khí! Tám môn Thiên Đế Sơn có thể ngồi vào vị trí vững chắc tám môn Thiên Đế Sơn trường kỳ mà không bị ai thay thế cũng là bởi bọn họ có được Thần khí, hơn nữa còn có cường giả có thể phát huy uy lực của Thần khí! Đương nhiên, ngoài tám môn Thiên Đế Sơn ra, Hiên Viên Khâu còn vài thế lực cường đại nữa. Không thể nói ngoài tám môn Thiên Đế Sơn ra, những thế lực đó không có Thần khí. Nhưng có được Thần khí chưa chắc đã vào được tám môn Thiên Đế Sơn. Nhưng chí ít, có được một món Thần khí có nghĩa là cơ hội tranh giành vị trí Thiên Đế Sơn càng lớn! Đối với bất cứ tông môn nào của Hiên Viên Khâu mà nói đều là một sự hấp dẫn to lớn. Phải biết, vào được tám môn Thiên Đế Sơn, có nghĩa là đủ tư cách tranh giành vị trí Thiên Đế Hiên Viên Khâu. Cùng với vị trí Thiên Đế, tông môn đó sau này có thể uy chấn thiên hạ, quân lâm Hiên Viên Khâu. Có thể nói là dưới một người, trên vạn người! Cấp cao của Nguyên Nguyên Tông đã có chỉ lệnh, Hàn Thanh thân là Trưởng lão của Nguyên Nguyên Tông, cũng là một phần của cấp cao đó, đương nhiên cũng biết cái tên Tần Vô Song có ý nghĩa gì. Nhưng mà, Hàn Thanh sao ngờ được, sự qua loa quấy quá sai lầm của mình đã để cho Tần Vô Song chạy mất ngay trước mắt! Nghĩ đến đây, giọng nói của Hàn Thanh càng thêm băng hàn: - Đừng hồ đồ, sao ngươi biết hắn chính là Tần Vô Song? - Nói ra thì dài dòng, nếu kể lại thì phải bắt đầu từ người bạn của ta. Đổng Hùng cũng không giấu giếm, kể hết tất cả, từ chuyện Tô Tổng quản tìm hắn thế nào, rồi chuyện tham gia vây công Tần gia châu Bách Diệp ra sao, kể hết một lượt cho Hàn Thanh nghe. Hàn Thanh nghe mà mặt tím lại, hiển nhiên, những lời này càng khiến hắn tin những gì Đổng Hùng vừa nói không phải là giả. Bây giờ ngoài hai chữ hối hận ra thì chẳng còn gì để miêu tả tâm trạng của hắn lúc này. - Hàn Trưởng lão, cái gì cần nói ta đã nói rồi. Nguồn truyện: Trà Truyện Đổng Hùng nhắc nhở. Hàn Thanh thở dài, khoát tay: - Thả hắn ra. Lúc này ba tên cường giả áp giải Đổng Hùng mới cởi trói. Hàn Thanh vẫy tay: - Chúng ta đi! Đi thì đi, Đổng Hùng trán lấm tấm mồ hôi, thở hắt một hơi nhẹ nhõm. Tạ ơn trời đất, cuối cùng thì vẫn giữ được cái mạng này. - Không có gì, các ngươi cũng về đi. Đổng Hùng xua xua tay, chẳng thèm quan tâm tới đám người đến đón mình, một mình chạy thẳng vào thành. Hắn cũng biết, bọn Tần Vô Song đã rời Bài Sơn Phủ, cơ hội truy kích Tần Vô Song của hắn đã hoàn toàn tan biến. Bây giờ hắn chỉ có một suy nghĩ duy nhất là chuyển thông tin này thành lợi nhuận. Nghĩ vậy, Đổng Hùng càng nhanh chân hơn. Lần này, hắn trực tiếp đến thẳng phủ đệ của Phủ chủ đại nhân. Lúc này, Tạ Tam Tài đang ở trong phủ tiếp chuyện Mộ Dung Thiên Cực, nghe báo có Đổng Hùng đến bái phỏng, khó chịu phẩy phẩy tay: - Không gặp không gặp, ta không có hứng với tên này. Lời bình phẩm này đương nhiên là nói về Đổng Hùng. Mặc dù Đổng Hùng là đệ tử Thương Vân Đạo Trường, nhưng thân phận của hắn kém Tạ Tam Tài quá nhiều, căn bản không có tư cách một mình cầu kiến hắn. Tên tùy tùng nói: - Tên họ Đổng đó nói hắn có tin tức quan trọng muốn bẩm báo với Mộ Dung Lâu chủ, nói nếu Phủ chủ đại nhân không gặp hắn thì nhất định sẽ hối hận. Sắc mặt Tạ Tam Tài đã bắt đầu có chút khó coi, Mộ Dung Thiên Cực thì thầm giật mình, mỉm cười nói: - Phủ chủ đại nhân, sao không để cho hắn vào nói vài câu?