Bởi vì khách quý đều đã đến đông đủ, hành động bợ đỡ của Tạ Tam Tài đã làm xong. Bởi vậy lệnh giới nghiêm của Đô thành Bài Sơn Phủ cũng bị hủy bỏ. Đám tu luyện giả bị kìm giữ hai ba ngày liền, lũ lượt bước ra khỏi phòng, đi ra ngoài phố lớn, tản ra khắp nơi đi lại lung tung. Đường phố bỗng nhiên cũng trở nên náo nhiệt. Tuy rằng lúc này trời đã về khuya, nhưng với một Đô thành phồn hoa mà nói, cuộc sống buông thả về đêm vừa mới bắt đầu. Tần Vô Song cùng hai tên đồng bọn cũng đi ra đường lớn. Ở Đô thành Bài Sơn Phủ có ba bốn nơi không phân biệt ngày đêm, lúc nào cũng ồn ào náo nhiệt. Và Công hội Liên minh Tán tu chính là một trong số đó. Nguồn truyện: Trà Truyện Ở Hiên Viên Khâu, tuy rằng môn phái rất nhiều, mỗi địa phương đều có thế lực tông môn vững vàng ngàn năm. Nhưng dù thế lực tông môn có nhiều đến đâu thì tu luyện giả vẫn luôn có gốc của mình. Trong Hiên Viên Khâu, số lượng tu luyện giả có thể đến hàng triệu, nhưng trong đám tu luyện giả này, chỉ khoảng ba thành là có tông môn, tổ chức. Ngoài ra, dù hai ba tên có lại kết thành một đội thì tán tu vẫn là tán tu. Tán tu thì không có tông môn để dựa vào, cũng không có địa bàn cố định. Ở một trình độ rất lớn, so với những tu luyện giả có tông môn, tán tu luôn ở vào thế bất lợi. Nhưng mà, tu luyện giả có tông môn, vừa sinh ra đã ngậm khóa vàng trong miệng thường rất ít. Ở Đại lục Thiên Huyền, số lượng tán tu vẫn là nhiều nhất. Bởi vậy, bất cứ nơi nào, dủ chỉ là một Quận thành nho nhỏ, chỉ cần có tán tu xuất hiện là nhất định sẽ trở nên náo nhiệt. Lúc này, Công hội Liên minh Tán tu của Đô thành Bài Sơn Phủ cũng vô cùng náo nhiệt. Tần Vô Song cùng hai người bạn vừa bước lại gần cửa đã được một gã Chấp sự nhiệt tình nghênh đón: - Ba vị, có phải đến báo danh không? - Báo danh? Bao Bao sửng sốt. Gã Chấp sự cười nói: - Ba vị vẫn chưa biết gì sao? Gần đây, chín Phủ Nam bộ Chu Tước Nam Hoang của chúng ta xuất hiện không ít nhiệm vụ. Mấy ngày nay, tán tu đến báo danh đã đạp hỏng cả cửa Công hội Liên minh Tán tu. Ta cứ nghĩ là ba vị cũng đến vì những nhiệm vụ kia. Đám Chấp sự này đón tiếp nhiệt tình như vậy đương nhiên cũng có lý của họ. Một người đến báo danh là sẽ có một phần phí báo danh. Ai phụ trách tiếp đãi, kẻ đó sẽ được trích phần trăm lệ phí. Nếu như nhiệm vụ tiếp nhận được hoàn thành, phần trăm của thù lao đưa về cũng sẽ được trích cho Chấp sự tiếp đãi. Bởi vậy, gã Chấp sự đón tiếp mới mời chào nhiệt tình như vậy. Tần Vô Song mỉm cười nói: - Đó là những nhiệm vụ gì? Nếu như hấp dẫn, ba huynh đệ ta đương nhiên cũng sẽ suy nghĩ. Gã Chấp sự thấy chuyện này có hy vọng liền cười khanh khách đón bọn Tần Vô Song vào bên trong. Vừa chuẩn bị bánh mứt điểm tâm, vừa giới thiệu: - Nhiệm vụ hàng đầu hiện nay là nhằm vào Tần gia châu Bách Diệp. Nhưng mà, nhiệm vụ này cần phải có nhân vật lớn cầm đầu tổ chức. Tần Vô Song khoát tay: - Việc này ba huynh đệ ta không có hứng thú, không có nhiệm vụ nào khác sao? - Đương nhiên có, có một nhiệm vụ, gần đây rất được hoan nghênh. Là một lệnh truy sát cấp hai do La Thiên Đạo Trường ban bố, tiền thưởng tám vạn hoàng tinh thạch, để giết một thanh niên tên là Tần Vô Song. Gã Chấp sự nhiệt tình giới thiệu: - Báo danh ở chỗ chúng ta có thể có được những tư liệu và tin tức bên trong nội bộ. Chỉ có điều những tư liệu và tin tức này đều vô cùng tuyệt mật, bởi vậy phí báo danh khẳng định cũng đắt hơn một chút. Nhưng phần đắt hơn này tuyệt đối xứng đáng. Bao Bao và Cô Đơn cười cười chế nhạo, Tần Vô Song thì lại rất nghiêm túc: - Phí báo danh là bao nhiêu? - Không nhiều không nhiều, như ba vị thì mỗi người một trăm hoàng tinh thạch. Bao Bao nghe thấy, nhíu mày, đập bàn nói: - Ê, ngươi nghĩ chúng ta là kẻ ngốc à? Ba người chúng ta mà còn phải cần mỗi người một trăm hoàng tinh thạch sao? Một người báo danh là đủ rồi? Gã Chấp sự cười khinh khích, vừa cười vừa nói: - Ba vị xem ra đều là kẻ thông minh. Nói thật, nhiệm vụ này gần đây rất được hoan nghênh, người đến báo danh rất nhiều, ai nấy đều muốn lấy được tư liệu độc quyền từ chỗ ta. Ba vị nên biết, những tư liệu này không phải do kẻ ra nhiệm vụ cung cấp, mà là do tự Công hội Liên minh Tán tu chúng ta thu thập, tuyệt đối tuyệt đối cơ mật. - Cơ mật con khỉ! Gã Chấp sự thao thao bất tuyệt giới thiệu, đã chọc giận một gã tán tu bên cạnh, người này trào phúng nói: - Lão tử cứ tưởng cơ mật thế nào, hóa ra đều là tin tức thông thường, vậy mà dám tự xưng độc quyền. Phì! Ta nói ba ngươi đừng có tin vào cái miệng hắn. Một trăm hoàng tinh thạch rồi sẽ một đi không trở lại! Nếu như các ngươi có thể giải quyết tên tiểu tử nhân loại đó thì bây giờ đến đâu cũng có thể lĩnh thưởng! Bọn chúng ở đây là treo đầu dê bán thịt chó, tin tức độc quyền mà chúng nói kỳ thực chính là mượn danh nhiệm vụ để vơ vét lừa tiền người ta thôi! Gã Chấp sự ngượng ngùng liếc người kia nhưng cũng không tiện phát tác, người đó nói cũng không sai. Tư liệu mà bọn chúng cung cấp xác thực không thể gọi là cơ mật độc nhất vô nhị. Tần Vô Song khẽ mỉm cười với tán tu kia: - Đa tạ huynh đài đã nhắc nhở. Chi phí hôm nay của huynh đài, ba huynh đệ ta sẽ trả. Người kia khoát tay: - Khỏi, vô công bất thụ lộc, ta không tham mấy thứ này. - Xin hỏi huynh đài họ gì? Tần Vô Song chắp tay hỏi. Người nọ thân khoác hắc bào, trên hắc bào còn điểm xuyết những bông tuyết trắng, nét mặt lạnh lùng cương nghị, khó gần như một lưỡi dao sắc bén. Mới nhìn từ xa đã có một loại cảm giác lạnh lùng cách xa ngoài ngàn dặm. Người này hừ khẽ một tiếng, liếc Tần Vô Song một cái, nhưng lại không trả lời. Chỉ một cái liếc mắt mà đã sắc lẹm như dao, nếu như không phải khí trường của Tần Vô Song tốt thì e rằng đã bị cái liếc mắt của người đó làm cho rùng mình rồi. Bao Bao bĩu bĩu môi: - Lão Đại, chúng ta có tiền còn sợ không có chỗ tiêu sao, mời người ta uống rượu thà mình tự uống thêm mấy chén còn hơn. Tần Vô Song định mở miệng nói thêm điều gì thì phát hiện góc bên phải có một bóng người đang ngồi lặng lẽ. Người này nét mặt thong dong, một mình một cõi, mặc dù chỉ ngồi một mình trong góc nhưng vẫn lộ rõ vẻ hạc giữa bầy gà. Ánh mắt người thanh niên này chạm vào ánh mắt Tần Vô Song, khẽ mỉm cười. Tần Vô Song vô cùng kinh ngạc, cũng gật đầu với hắn. Người này chính là Cửu Phương Vân Phi, là thanh niên kiệt xuất của Cửu Phương gia. Sau trận chiến đại phá Trần Sâm với Tần gia châu Bách Diệp, liền phiêu nhiên mất tích chứ không cùng nhau mừng công với Tần gia châu Bách Diệp. Tần Vô Song cũng luôn cảm thấy nuối tiếc vì điều này, hắn rất thưởng thức khí độ của Cửu Phương Vân Phi, luôn muốn gặp lại gã thanh niên kiệt xuất của Cửu Phương gia này, nhưng không ngờ, hôm nay lại có thể gặp lại người thanh niên này. - Là hắn? Bao Bao và Cô Đơn cũng hơi giật mình. - Khoan đừng nói gì. Tần Vô Song ra hiệu cho Bao Bao và Cô Đơn, truyền âm nói. Trong này nhiều tai mắt, Tần Vô Song sợ sẽ có người nhận ra Cửu Phương Vân Phi rồi lại dẫn đến phiền phức không cần thiết. Lúc Cửu Phương Vân Phi trợ cứu Tần Chiếu ở Hắc Nha Vương Thành, rất nhiều người đã tận mắt chứng kiến. Rượu vừa rót, Tần Vô Song mới nâng chén gần miệng thì bên ngoài đại sảnh bỗng nhiên một nhiên chạy vào một người, lớn giọng hô vang: - Tin tốt, tin tốt đây! Tin cơ mật tuyệt hay đây! - Thiết Khiếu Tử? Ngươi bán tin tức cả đời, bao giờ thì mới đưa ra được một tin cơ mật thật sự? Tán tu quen biết người này trong Công hội Liên minh Tán tu hiển nhiên không ít. Người này nhìn rất đặc sắc, chỉ có thể dùng bốn chữ "mày trộm mắt chuột" để miêu tả là chuẩn xác nhất. Hắn có biệt hiệu Thiết Khiếu Tử, trà trộn bên ngoài Bài Sơn Phủ buôn bán tin tức mưu sinh đã nhiều năm nay. Bẩm sinh hắn đã có một cái miệng tốt, lại giỏi trong chuyện truyền bá tin tức tiểu lộ, nên mới được người ta gọi là Thiết Khiếu Tử. Chỉ có điều tin tức của người này đúng đúng sai sai, không dễ phán đoán, có lúc đúng, lại có lúc sai. Thiết Khiếu Tử nhíu mày, đảo hai tròng mắt, cười hắc hắc nói: - Lần này, đúng là tin tức độc quyền tuyệt mật. - Ai có thể tin là ngươi lấy được tin tức độc quyền tuyệt mật? - Hắc hắc, tin hay không thì tùy, dù sao ta cũng không định bán tin tức cho ngươi. Ê… Thiết Khiếu Tử tóm chặt lấy một gã Chấp sự Công hội bên cạnh: - Vương Chấp sự, tin tức này của ta, nếu như bán cho Công hội, cam đoan sẽ rất đáng giá! Các ngươi mà đóng gói tin tức này, khẳng định có thể bán lại với giá cao gấp mười lần. Giao dịch này, chúng ta đều có lợi. Vương Chấp sự đó rõ ràng là không tin vào nhân phẩm của Thiết Khiếu Tử, bán tín bán nghi: - Thiết Khiếu Tử, Công hội không phải đối xử không công với ngươi đâu. Nếu ngươi có tin tức cơ mật thực sự, chúng ta sẵn sàng bỏ tiền. Nhưng nếu ngươi muốn tung lời đồn, thì ngươi biết hậu quả rồi đấy. Thiết Khiếu Tử cười nói: - Vương Chấp sự? Nếu ta muốn tiếp tục lăn lộ ở lại Bài Sơn Phủ này, sao dám qua mặt các ngươi? Vương Chấp sự trừng mắt: - Muốn bán bao nhiêu? Thiết Khiếu Tử hứng thú ra mặt, bấm ngón tay tính toán: - Thành thật mà nói, tin tức này ta có được thông qua con đường đặc thù mà không ai trong các ngươi có thể nghĩ ra được. Đằng sau tin tức này còn có những phán đoán chuẩn xác của ta, càng là tin tức kinh thiên chấn động. - Được rồi, dừng ở đây! Vương Chấp sự phủ quyết nhanh chóng: - Ta không có hứng thú với phân tích đặc thù gì của ngươi! Tin tức ấy, ngươi thích bán cho ai thì bán, Công hội không cần dùng. - Đừng nha, Vương Chấp sự! Thiết Khiếu Tử rối rít: - Ngài đừng từ chối tuyệt đối như vậy. Theo ta phân tích, chuyện này được xây dựng trên cơ sở rõ ràng vô cùng! Cho dù các ngươi không mua tin tức thứ hai thì tin tức thứ nhất cũng là hàng thật giá thật, không có một chút thành phần phân tích nào bên trong! Vương Chấp sự chỉ cười nhạt, căn bản không thèm tin. Thiết Khiếu Tử lớn tiếng nói: - Chư vị, chư vị, trong các vị hẳn phải có người biết phân biệt tốt xấu chứ? Ta xin nói trước, tin tức này của ta có liên quan đến nhiệm vụ mà La Thiên Đạo Trường ban bố! Tin tức này, là tuyệt đối độc quyền cơ mật, nếu như nó đã quá hạn, mọi người có giết luôn ta ở đây, ta cũng không oán thán nửa lời! Ngay cả Tần Vô Song cũng phải đặt chén rượu xuống, nhìn Thiết Khiếu Tử. - Vô cùng chính xác, ta vì nghe ngóng tin tức này, đã mất cả ngàn hoàng tinh thạch. Tin tức này nếu như không có hai ngàn tinh thạch, ta quyết không bán! - Tin tức của ngươi, có liên quan đến Tần Vô Song đến từ các quốc gia nhân loại? Một giọng nói hờ hững vang lên từ bên ngoài cửa. Giọng nói này mặc dù lạnh lùng nhưng tràn ngập khí độ vương giả khiến người nghe không khỏi tâm thần chấn động. Thiết Khiếu Tử ứng đáp: - Đúng vậy, đúng vậy. - Được, vậy ta sẽ mua tin tức này, đây là ba mươi viên lục tinh thạch, thưởng cho ngươi. Liền đó, một túi gấm được ném vào trong, mở ra bên trong đúng là có ba mươi viên lục tinh thạch cao cấp, thậm chí còn giá trị hơn ba ngàn hoàng tinh thạch, mà Thiết Khiếu Tử chỉ đòi có hơn một ngàn!