Khí Trùng Tinh Hà

Chương 357

- Triệu Phó Chưởng môn hãy nghe Tả Chưởng môn đi!
Đao Hải Đường tiến lại khuyên. Triệu Hằng thở dài, gật đầu:
- Thôi được, Tả Chưởng môn, vậy giờ chúng ta tiếp tục lên đường?
Tả Thiên Tứ bình thản nói:
- Lên đường!
Đi được một lúc Tả Thiên Tứ mới nói:
- Mục đích chuyến đi lần này là Tinh La Điện. Những biến cố giữa đường chưa chắc đã là trò của Tinh La Điện. Đế quốc Cửu Ô, Đế quốc Thiên Hành chắc chắn không muốn chúng ta tấn công Tinh La Điện, chúng không thể can thiệp một cách quang minh chính đại, chưa chắc không giở trò quỷ trong bóng tối! Chuyện này đợi sau khi diệt xong Tinh La Điện chúng ta sẽ tính sổ!
Đao Hải Đường cũng nghĩ vậy:
- Đại Điện chủ nói không sai. Chúng ta nên thẳng tiến tiêu diệt Tinh La Điện, không nên dây dưa chuyện khác!
Sau biến cố ở vách núi, Tả Thiên Tứ đã nhận thấy chuyến đi này không đơn giản, dọc đường nhất định còn nhiều biến cố khác. Hắn oai hùng một đời, đương nhiên biết cái nào quan trọng, cái nào không.
Đây không phải địa bàn của Cửu Cung Phái, mà là nơi tha hương đất khách. Dù rằng quốc gia này còn kém xa Đế quốc Xích Long của hắn nhưng cũng không được coi thường. Triệu Hằng nói:
- Là ta đã lỗ mãng rồi, Tả Chưởng môn đừng trách!
Tả Thiên Tứ cười:
- Chúng ta đã ngồi trên cùng một chiếc thuyền, có gì mà trách với cứ? Bản tọa luôn tin chắc đây không phải trò mà Tinh La Điện có thể giở ra được.
Đao Hải Đường nói:
- Cái này đương nhiên, nếu Tinh La Điện có thực lực chơi trò này thì đâu phải là Đế quốc Trung phẩm? Có khi chúng đã sánh vai với Đế quốc Xích Long chúng ta rồi ấy chứ!
Đi được trăm dặm, phía trước vẫn là con đường hoang vu lạnh lẽo, bốn bề đều là núi cao rừng già, không có nơi nào rộng rãi cả.
Nhìn sắc trời, vẫn là buổi sáng. Giờ mà hạ trại thì có vẻ vô lý. Tả Thiên Tứ chỉ đành truyền lệnh tiếp tục tiến về phía trước, tranh thủ ra khỏi khu rừng này sớm.
Bỗng nhiên, từ khu rừng bên cạnh truyền tới tiếng gió thổi lá cây động xào xạc. Tiếp đó là một giọng hát kỳ quái vang lên:
- Thiên Cơ Tông, không biết xấu hổ, dẫn sói vào nhà, thật ngu xuẩn! Cửu Cung Phái, không có đầu óc, thân rơi vào bẫy thoát không nổi!
Cái giọng này chữ đọc méo mó, âm đọc lệch lạc, dường như người mới học nói vậy.
Tả Thiên Tứ khẽ thay đổi sắc mặt, cuối cùng xác định đây căn bản không phải là bất ngờ, mà là cố ý, cố ý nhằm vào chúng.
Ba vị Chưởng môn nhìn nhau, cuối cùng Tả Thiên Tứ nhẫn nhịn, ra hiệu bằng mắt cho đoàn người tiếp tục tiến lên, không được phân tâm. Chưa đi được bao xa, giọng nói đó lại vang lên:
- Cửu Cung Phái, vào quan tài, Tả Thiên Tứ, đi ăn ***!
Tả Thiên Tứ tái mặt, quát nhỏ:
- Triệu, Đao Phó Chưởng môn, hai ngươi quan sát đội hình. Ta đi giải quyết hắn!
Nói rồi thân hình biến mất trong khu rừng.
Giọng nói này đương nhiên là của Bao Bao, nó liên tiếp chọc tức Tả Thiên Tứ khiến hắn phải xấu mặt. Tả Thiên Tứ càng nhịn nó càng lấn tới khiến hắn không thể nhịn nổi nữa thì thôi. Nếu bị mắng chửi, bị bôi tro tráu trấu vào mặt mà không dám phản ứng thì sĩ khí của Cửu Cung Phái chắc chắn sẽ sụt giảm. Vì thế mà Tả Thiên Tứ quyết định phải đi giải quyết kẻ giở trò quỷ này!
Tần Vô Song biết Bao Bao đã dụ được Tả Thiên Tứ đi, hắn mỉm cười, cho tay vào túi lấy tên Triệu công tử ra, nói khẽ:
- Triệu công tử, gia gia của ngươi đang ở ngoài kia kìa, có muốn gặp mặt hắn không?
Tên họ Triệu này chỉ là một gã bị thịt, lại bất ngờ được giải phong ấn nên đầu óc chưa tỉnh táo, hắn hét lên:
- Rốt cuộc ngươi là ai mà chống đối với Cửu Cung Phái?
Vừa nói xong thì Tần Vô Song đã điểm huyệt câm của hắn.
Tiếng hét đó đương nhiên người ngoài nghe thấy rõ ràng. Triệu Hằng hơi khựng người lại, còn tưởng mình nghe nhầm, vội vàng chăm chú lắng nghe.
Tần Vô Song lại giải huyệt, tên Triệu công tử lại kêu:
- Tên khốn kiếp! Rốt cuộc ngươi muốn làm gì tiểu thiếu gia ta?
Lần này Triệu Hằng đã xác định mười phần là tiếng của đứa cháu, hét lên:
- Duệ nhi phải không?
Triệu công tử bị phong ấn nên không biết chuyện bên ngoài, lúc này bỗng nghe thấy tiếng của gia gia thì như chết đuối vớ được cọc:
- Gia gia, là con đây, là gia gia thật sao? Gia gia?
- Kẻ nào đã bắt ngươi?
Triệu Hằng trầm giọng hỏi.
Tần Vô Song bịt miệng tên họ Triệu lại, hắn không ngừng giãy giụa, miệng không ngừng phát ra tiếng ưm ưm.
Nhưng ngược lại Triệu Hằng lại bình tĩnh vỗ con linh thú bên cạnh ra chỉ thị:
- Đi xem xem!
Con linh thú thoắt một cái đã vào trong rừng. Tần Vô Song cũng không lo lắng, mỉm cười đứng đó, dùng roi treo tên Triệu công tử lên cành cây.
Con linh thú nhìn xung quanh, thấy ngoài Triệu công tử ra thì chẳng còn ai khác, bèn quay lại nói với Triệu Hằng mấy câu. Triệu Hằng quay lại nói với Đao Hải Đường:
- Đao Phó Chưởng môn, cháu ta ở đằng trước, ta phải đi cứu nó. Nguồn: http://Trà Truyện
Đao Hải Đường kiên quyết:
- Không được đi!
- Đao Phó Chưởng môn, nếu là cháu của ngươi ngươi có nói thế không?
Triệu Hằng giận dữ.
- Ta không có cháu. Dù có thì cũng không đi.
Đao Hải Đường nói:
- Rõ ràng đây là kẻ địch cố tình dụ ngươi mắc bẫy, hoặc là kế điệu hổ ly sơn. Hắn dụ Tả Chưởng môn đi rồi, lần này lại là ngươi, đây là chiến thuật đánh du kích.
Ngực Triệu Hằng phập phồng lên xuống vì tức giận, sắc mặt bất định:
- Rốt cuộc là kẻ nào giở trò? Tinh La Điện không thể nào lại làm được thế này? Lẽ nào lại là người của Đế quốc Cửu Ô?
Hắn càng nghĩ càng thấy mình có lý, cháu hắn đến Đế quốc Cửu Ô thì mất tích, mà Cửu Ô Thần Miếu của Đế quốc Cửu Ô sở trường nhất là huấn luyện linh thú! Chúng ở gần Chi Tế Sơn, có ưu thế tuyệt đối về huấn luyện linh thú. Các hiện tượng cho thấy tất cả rất có khả năng là do Cửu Ô Thần Miếu giở trò! Đang suy nghĩ thì bên tai bỗng vang lên một tiếng kêu thảm thiết:
- Gia gia, cứu con với!
Tiếng kêu này nghe như muốn vỡ cả tim, bục cả phổi. Không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn nó đang phải chịu một khổ hình nào đó.
- Triệu Hằng, hãy để ta lấy lục phủ ngũ tạng của cháu ngươi ra đem nấu lên cho ngươi nhé!
Tần Vô Song hạ trầm giọng, cố ý làm giọng ồm ồm, khẩu khí có vài phần đùa cợt xen lẫn tàn bạo.
Triệu Hằng, trong Cửu Cung Phái, đây chính là kẻ Tần Vô Song căm hận nhất. Có nằm mơ Tần Vô Song cũng muốn xé thịt lột da hắn!
Cơ mặt Triệu Hằng không ngừng co giật. Hắn biết đây chính xác là mưa kế của đối phương, nhưng hắn yêu chiều đứa cháu như thế, dù biết đó là âm mưu thì cũng sao có thể mặc kệ?
Một giọt máu đào hơn ao nước lã! Cháu nội, là huyết mạch trực hệ của hắn. Con trai hắn đã không còn trên thế gian nữa, lẽ nào huyết mạch cuối cùng này cũng mặc kệ, để nó sống chết do số sao? Triệu Hằng cắn môi, nói với Đao Hải Đường:
- Đao Phó Chưởng môn, ở đây nhờ ngươi, ta phải đi xem sao!
Nói rồi, không cho Đao Hải Đường cơ hội phản đối, kéo một con linh thú chạy vào trong rừng.
Đao Hải Đường nổi giận:
- Triệu Hằng, ngươi làm thế là trái lệnh Tả Chưởng môn!
Triệu Hằng hét:
- Nếu huyết mạch của Triệu mỗ bị diệt chắc chắn Triệu mỗ sẽ hối hận cả đời! Xin Đao Phó Chưởng môn hiểu cho!
Đao Hải Đường làu bàu:
- Ngu ngốc! Ngu ngốc!
Sau đó hét lên:
- Mọi người tập trung tinh thần, năm con linh thú còn lại chia năm vị trí, tạo thành một vòng tròn canh gác trong vòng một nghìn mét. Không được để bất cứ thế lực nào xâm nhập.
Đao Hải Đường tỉnh táo hơn Triệu Hằng nhiều.
Tần Vô Song thấy Triệu Hằng vào rừng, kéo sợi roi cùng tên Triệu công tử vào sâu trong rừng. Triệu Hằng nhìn thấy cháu mình, cuống cuồng:
- Tên kia để cháu ta lại!
Tần Vô Song nói:
- Có bản lĩnh thì đến mà lấy!
- Vậy thì phải xem ai có bản lĩnh hơn ai!
Nói rồi hắn đuổi theo vào trong. Khu rừng này vô cùng rậm rạp, Triệu Hằng theo dấu của kẻ kia đi sâu dần vào trong. Tuy hắn có phần e dè nhưng cũng không thể nghĩ nhiều nữa. Có điều, dù gì hắn cũng là kẻ thông minh giảo hoạt, hắn cho linh thú mở đường, hắn đuổi đằng sau.
Đuổi được hơn mười dặm, bỗng Triệu Hằng dừng lại, cười lạnh, mắt liếc xéo sang một bên nói:
- Ra đi, không cần phải trốn nữa!
Một bóng người chậm rãi đi ra từ mé rừng bên trái, nét mắt cứng đờ, không thể nhìn ra bất cứ biểu cảm nào.
- Triệu Hằng, còn nhớ ta không?
Giọng nói trầm phảng phất như có ý đòi nợ.
Triệu Hằng sững lại:
- Ngươi là kẻ nào?
Người này đương nhiên là Truân Trung Trì, hắn cười lạnh:
- Xem ra trí nhớ của ngươi chẳng ra sao cả!
Triệu Hằng hét lên:
- Lắm lời, cháu ta đâu?
- Cháu à, gia gia ở đây này!
Bên phải có tiếng cười nhẹ.
Triệu Hằng quay phắt lại, con ngươi co lại, vì hắn nhìn thấy một đạo ánh sáng màu xanh lục đang bắn thẳng tới! Cái khí thế như xé toạc không gian này sao lại quen đến thế! Cảnh tượng này chính là sự lặp lại trận chiến ở sơn môn Tinh La Điện!
Chỉ là, khí thế của mũi tên này dường như đã tăng lên vài lần, Triệu Hằng thất sắc:
- Các ngươi…
Hắn vội vàng nhảy sang một bên để tránh. Hắn biết uy lực của cây cung đó là không gì sánh nổi, không phải cứ liều đỡ là được.
Vút!
Lại một mũi tên nữa khóa chặt đường của Triệu Hằng như đã tính toán được hướng tránh đòn của hắn.
Cũng may hắn nhanh nhẹn, nhún người nhảy lên cao, di chuyển nhanh lẹ trên cây, muốn thoát khỏi phạm vi công kích của Thần Tú Cung.
Bỗng Truân Trung Trì hét lên, trong tay là thanh chiến đao, bay như tên bắn về phía lưng Triệu Hằng. Triệu Hằng căn bản không thể thảnh thơi nghênh chiến, hắn lại nhảy về phía trước. Đúng lúc đó, một luồng sáng xanh lam lóe lên, lướt qua mặt đất rồi biến mất trong không khí.
Phập!
Cơ thể Triệu Hằng dường như bị thứ gì đó nhẹ lướt qua, rồi cơ thể lao thẳng xuống đất.
Mắt hắn mở trừng trừng, nhìn bốn bề với ánh mắt không tin nổi. Ba bóng người không ngừng tiếp cận, còn tầm mắt Triệu Hằng hắn thì dần dần trở nên mơ hồ.
Thậm chí hắn còn không biết bị kẻ nào đánh trúng thì đã thấy ngực bị một lưỡi kiếm cho một phát chí mạng!
- Các ngươi… các ngươi rốt cuộc là ai?
Ánh mắt Triệu Hằng tràn đầy sự không cam tâm.
Truân Trung Trì tháo bỏ mặt nạ:
- Triệu Hằng, hôm đó ngươi đánh ta một thương, liệu có biết sẽ có nghiệp báo ngày hôm nay không?
- Là ngươi?
Triệu Hằng trợn mắt, rồi nhìn hai kẻ còn lại, đương nhiên là Trác Bất Đàn và Tần Vô Song. Triệu Hằng há miệng muốn hét lên nhắc nhở đồng môn nhưng lại phát hiện rõ ràng miệng đã mở nhưng âm thanh không thể phát ra được.
- Sao có thể… sao có thể!
Triệu Hằng dường như muốn phát điên, đầu óc hỗn loạn, rất nhiều ý nghĩ lướt qua nhưng rồi đều hóa thành tuyệt vọng!
Uỳnh! Phó Chưởng môn Cửu Cung Phái, dưới sự hợp lực tấn công của ba người đã gục ngã. Mọi sự kiêu ngạo, tự cao tự đại đều đổ gục theo âm thanh đó, tan biến thành phù vân!