Hứa Tam Lập đối với Tần Vô Song coi như người bị bại não. Lấy một chọi ba, chỉ bằng phụ tử Tần Liên Sơn? Quả thật là chuyện cười. Bất quá vì đề phòng dối trá, hắn vẫn lên tiếng nói: - Trọng tài đại nhân, lúc quyết đấu, phải là con cháu chính thống có trong hộ tịch xuất chiến phải không? Cái gì mà Khách khanh Trưởng lão, cái gì chi nhánh linh tinh cũng không cho phép xuất chiến? - Đây là đương nhiên. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://Trà Truyện Người phụ trách nghiêm túc nói. - Trong hộ tịch Tần gia, chỉ có cha con Tần Liên Sơn tính là con cháu chính thống, cũng không giả chứ? Người phụ trách gật gật đầu: - Không sai, đến lúc đó song phương đều phải kiểm nghiệm hộ tịch đối phương để ngừa giả mạo. Ai giả mạo, hủy bỏ tư cách. Hứa Tam Lập cười lạnh một tiếng: - Vậy được rồi! Như vậy chẳng sợ Tần gia sau lưng có Đạt Hề Thế gia ám trợ. Ngươi cường thịnh đến đâu đi nữa, không có ở trong biên chế hộ tịch, lên không được cũng là uổng công thôi. Hơn nữa, liên quan đến gia tộc tranh đấu, kẻ thứ ba vô luận giúp đỡ như thế nào, cuối cùng tới bữa tiệc chính, vẫn phải là bổn gia đệ tử lên đài so đấu. Người phụ trách thấy song phương đã chấp nhận quy tắc, tuyên bố: - Song phương đã thương nghị tốt, quyết định như vậy đi. Các nhà lấy đệ tử chính thống ra xuất chiến, không được làm việc tư làm rối kỷ cương. Mặt khác, nếu Hàn môn Tần gia một người liên tục xuất chiến, Hứa gia bên này, mỗi người cũng chỉ có thể lên một lần. Vì thể hiện công bằng, lấy nhiều đối một, mỗi một đệ tử, nhiều nhất chỉ có thể xuất chiến một lần, bất luận là ở vòng chiến nào, đã ra rồi tuyệt không thể ra nữa, nếu không quyết đấu sẽ trở thành xa luân chiến. Song phương kiểm nghiệm không có gì trục trặc, đóng dấu lên bảng quy tắc hiệp nghị. Hứa Tam Lập khẩu khí điềm nhiên nói: - Tần Liên Sơn, ta khuyên ngươi một câu, chạy nhanh về nhà chuẩn bị một cỗ quan tài, mặc kệ cha con các ngươi ai ra trận, cũng cần dùng là cái chắc! Tần Vô Song lại hừ một tiếng, cười nói: - Chuẩn bị một cái làm sao đủ? Ít nhất phải chuẩn bị sáu cái, mới đủ cho một nhà Hứa gia các ngươi. Nghe hai bên đấu võ mồm, người phụ trách cũng cảm thấy ngạc nhiên. Bình thường dưới tình huống này, cả hai nhà đều đem sát khí để ở trong lòng, miệng bình thường rất ít nói gì. Hai nhà chế giễu lẫn nhau, còn chưa đấu võ, nước miếng đã văng tứ tung. Đương nhiên, bọn họ cũng chỉ có thể đấu võ mồm trước, trận tranh cái danh ngạch Hào môn, là màn sặc sắc nhất ở Gia tộc Luận phẩm quận La Giang, đương nhiên phải đặt ở cuối cùng.
Ngày đầu tiên luận phẩm, là tranh cái danh ngạch Hàn môn. Vị trí được tranh đầu tiên là cái danh ngạch Hàn môn của Tần gia đã bỏ ra. Thế lực tranh đoạt danh ngạch có ba nhà, là Cổ gia quận thành La Giang, Văn gia quận thành La Giang, Ngưu gia trấn Đông Lâm. Ba nhà tranh nhau dùng phương thức đấu tuần hoàn. Tần Vô Song ánh mắt lạnh lùng nhìn đại diện ba nhà lên đài, tuy rằng Tần gia tranh đoạt cái danh ngạch Hào môn, nhưng ba nhà này từ trước đã đối với cái danh ngạch Hàn môn Tần gia không có ý tốt, hôm nay, quả nhiên cũng không ngoài sở liệu, đến cuối cùng liền hiện diện ở nơi này. Đối với ba nhà này, Tần Vô Song cũng không có hảo cảm. Mấy người này dám ham muốn cái danh ngạch Hàn môn của Tần gia, nói đến cuối cùng vẫn là xem thường Tần gia, có ý muốn ức hiếp Tần gia. Cổ gia là được Hứa gia âm thầm giúp đỡ. Trước đó đã cùng Hứa Tam Lập có ước định, một khi mưu vị thành công, cái danh ngạch Hàn môn thuộc về Cổ gia, sản nghiệp Tần gia thì Hứa gia lấy bảy phần. Đây cũng là nguyên nhân Hứa Tam Lập đối với Tần gia cực kỳ thèm thuồng. Văn Gia là nhà anh trai của Trương Mậu Thụy, tuy rằng đã báo danh, nhưng có Hứa Tam Lập xuất đầu, kỳ thật đã là nửa phần muốn chịu thua. - Phụ thân, tranh đoạt Hàn môn không có gì để coi, ta về khách **** trước. Tần Vô Song không hứng thú với mấy trận đấu này. Không muốn lãng phí thời gian. Tần Liên Sơn kỳ thật thấy tức giận, biết rằng người ta ở trên đài liều chết tranh đoạt vị trí vốn thuộc về Tần gia mình, càng nghĩ thấy nghẹn khuất. Tuy nói Tần gia tranh đoạt Hào môn để hắn nở mày nở mặt, nhưng cái danh ngạch Hàn môn nhà mình bị người ta khiêu chiến, đối với giới quý tộc không khác gì sự mạo phạm nghiêm trọng nhất! Tần Tụ bước ra ngoài, nhưng cũng không đến những nơi náo nhiệt, tán thành: - Tốt, chúng ta trở về đi. Tranh chức Hào môn được áp đặt vào mười ngày sau. Mười ngày này, bọn họ đến xem cuộc chiến cũng sẽ không nghĩ đến chuyện không thể rời khỏi cái danh ngạch này. Đương nhiên, người tiêu sái như Tần Vô Song cũng không có mấy người. Hai mươi năm một lần Gia tộc Luận phẩm, tất cả trận đấu đều là sinh tử đại chiến, mỗi một trận nhất định có người ngã xuống, tuyệt đối kích thích, rất mãn nhãn. Cho nên những người khác không có chuyện gì đặc biệt, bình thường cũng sẽ không bỏ qua.
Trở lại khách ****, Tần Liên Sơn nhìn Tần Vô Song, khẽ thở dài một hơi. - Vô Song, có chút lời phụ thân vẫn giữ ở trong bụng, không hỏi ngươi, hôm nay cũng rất muốn một phen đem việc này làm cho rõ ràng, bằng không, phụ thân trong lòng bất an. Tần Vô Song đại khái biết phụ thân muốn hỏi cái gì, thản nhiên nói: - Phụ thân xin hỏi đi. Tần Liên Sơn cũng không ngay lập tức mở miệng, vẫn như cũ nhìn nhi tử đầy thâm ý. Mười sáu tuổi, nếu là trẻ con nhà người khác, đây là giai đoạn của thiếu niên trẻ trung, hưởng thụ thời đại lạc thú. Chính là con của mình, cũng đã có thể một mình đảm đương một phương, điều này làm cho hắn cảm vui mừng, lại cảm giác áy náy. - Vô Song, ngươi từ nhỏ cần cù khắc khổ, phụ thân cũng biết. Nhưng mà, mặc dù ngươi có khắc khổ, luyện đến Chân Võ Cảnh, lấy tuổi này của ngươi, căn bản không có khả năng. Ít nhất trong lịch sử ở quận La Giang không có ghi chép lại. Ngươi nói cho phụ thân biết, ngươi hằng ngày chạy lên Đại Thương Sơn tu luyện, có phải là đã có kỳ ngộ gì không? Tần Tụ chớp ánh mắt: - Kỳ ngộ? Kỳ ngộ gì? Tần Vô Song cười cười: - Phụ thân đoán đúng, người nói kỳ ngộ, đúng là con đã gặp qua. Cụ thể là kỳ ngộ như thế nào, cho dù ta nói ra, phụ thân cũng sẽ không tin. Con duy nhất có thể cam đoan chính là, con làm việc, trên không làm thất vọng trời cao, dưới không làm thất vọng liệt đại tổ tiên Tần gia. - Được! Tần Liên Sơn trong mắt lóe tinh quang, liên tưởng đến sự biến đổi kinh thiên của nhi tử ba bốn năm nay, từng bước hắn đều quan sát, lập tức tâm bình ổn trở lại, nói: - Vô Song, có những lời này của ngươi, phụ thân yên tâm, từ nay về sau cũng sẽ không hỏi nhiều nữa. Từ hôm nay trở đi, chuyện của Tần gia chỉ cần ngươi làm chủ, cùng phụ thân duy trì! Phụ tử hai người nhìn nhau cười, huyết mạch tương liên, nụ cười biểu thị tin tưởng lẫn nhau. Tần Tụ khẽ nói: - Cha, Vô Song của chúng ta thật sự đã lớn rồi! - Đúng vậy, Tần gia ta rốt cục có người kế thừa rồi! Tần Liên Sơn vui mừng nói. Tần Tụ kéo tay Tần Vô Song xuống ngồi kế mình, hỏi: - Vô Song, ngươi nói cho tỷ tỷ, ngươi có nắm chắc đánh thắng Hứa gia không? Tần Liên Sơn cũng nhìn Tần Vô Song, đây là điều hắn muốn hỏi mà nhịn xuống không hỏi. Thuận tiện hắn còn không quên bổ sung một câu: - Nếu không có nắm chắc, chúng ta tạm thời lui một bước, tin rằng liệt đại tổ tiên Tần gia cũng hiểu mà. Tần Liên Sơn định an ủi nhi tử, hiển nhiên là muốn cho nó một đường lui. Còn rừng xanh, không sợ không có củi đốt. Hào môn Hứa gia, đối với Hàn môn mà nói, xác thực là một rào cản rất to lớn. Tuy rằng Tần Liên Sơn không muốn Tần gia mất đi cái danh ngạch Hàn môn trong tay mình, nhưng là vì kế hoạch lâu dài, hắn vẫn là nguyện ý lãnh nhận xú danh này. Chỉ cần nhi tử tương lai có thể đem tôn nghiêm cùng vinh quang gia tộc mất đi tìm trở về, chính mình trước mắt hy sinh một chút thanh danh, có là gì đâu? Giống như hắn năm đó ở trong Tổ đường hướng tổ tiên thề như vậy, tất cả tai kiếp, Tần Liên Sơn hắn dốc hết sức đảm trách, tất cả vinh quang phúc trạch, Tần Vô Song hưởng! Tần Liên Sơn đã có tính toán. Gia tộc Luận phẩm mỗi hai mươi năm một lần. Hai mươi năm sau, nhi tử bất quá là ba mươi sáu tuổi, đúng vào độ tuổi cực kỳ hưng thịnh. Tần Vô Song biết phụ thân suy nghĩ cái gì, trong mắt bắn ra hào quang, nhìn phụ thân cùng tỷ tỷ. - Phụ thân, tỷ tỷ, ta đảm bảo, lần này nhất định phải đem tất cả địa vị cùng tôn nghiêm mà Tần gia đã mất đi tìm về. Hào môn Hứa gia sẽ là bàn đạp cho Tần gia khôi phục huy hoàng ngày xưa! Tần Vô Song thể hiện tự tin vô cùng cường đại, cuốn hút Tần Liên Sơn cùng Tần Tụ. Tần Liên Sơn không nhịn được xoa xoa tay, nghĩ đến Tần gia có hy vọng quay lại thời Hào môn huy hoàng, tâm tình thiết tha này, chỉ cần nghĩ tới cũng đủ để hắn cảm xúc dâng trào không ngừng. Tuy rằng hắn đã bốn mươi tám tuổi, nhưng chảy trong thân thể hắn là dòng máu kiên cường bất khuất, dòng máu của gia tộc, cùng một nhịp thở, cho dù đã già, cũng tuyệt không nguội đi! Tần Tụ nghẹn ngào, chùi lệ, đôi mắt hồng hồng, kích động không thôi. Tần Vô Song không hiểu sao trong lòng cũng bị tác động, hắn rất rõ ràng tầm quan trọng của gia tộc ở thế giới này. Phụ thân cùng tỷ tỷ kích động như vậy, chính là bởi vì linh hồn hắn đều là cùng gia tộc buộc cùng một chỗ. Gia tộc hưng suy, quyết định vinh nhục một người, thậm chí quyết định sinh tử tồn vong! Cho dù là vì khiến người nhà có thể ưỡn ngực, ngẩng cao đầu, chính mình cũng muốn đem cái danh ngạch Hào môn đoạt lại. Tuy rằng, đoạt lại địa vị Hào môn, không phải là mục tiêu duy nhất. Nhưng nội tâm Tần Vô Song để ý nhất là mấy cái này, để phụ thân có thể nở nụ cười, để tỷ tỷ tương lai có thể có chút hãnh diện khi về nhà chồng…