Ba tấm cổ phù, mỗi tấm đều có dấu hiệu đặc thù. Một trong số đó là Vân Thủy Phù mà Tần Vô Song đã từng thấy, không ngờ Chúc Đại Trung cũng có một tấm. Còn hai tấm kia, một tấm màu vàng chói, Tần Vô Song đoán có lẽ là Kim Quang Hộ Thể Phù, tấm kia thì tỏa ra thứ ánh sáng xanh lam kỳ lạ, tuy không rõ lắm nhưng Tần Vô Song biết nó là thứ bất phàm. Ba tấm phù này có lẽ là thứ rất hiếm có. Một lọ đan có năm viên, ngửi thì biết đó là Cửu Chuyền Hồi Dương Đan, Tần Vô Song mừng rỡ, loại đan này sư phụ Truân Trung Trì lúc trước cho hắn ba viên, hắn cho Thương Dạ một viên, sư phụ bị thương uống một viên, còn lại một viên, Chúc Đại Trung lại có năm viên, cộng lại không phải có sáu viên rồi sao? Thứ này đương nhiên Tần Vô Song sẽ không bỏ qua. Cất sáu viên Hồi Dương Đan rồi hắn mới kiểm tra tiếp thứ khác. Tiếp đó là một thứ vũ khí tấn công, là cây Liên Tử Thương cấp Cao Linh Võ Cảnh. Tần Vô Song cũng từng thấy Chúc Đại Trung sử dụng vũ khí này, đương nhiên hắn sẽ không khách khí mà giữ làm của mình. Tuy không phải thích vũ khí này lắm nhưng giữ lại cũng không tệ, sau này có khi lại dùng đến. Còn một bộ giáp phòng ngự, bao gồm cả mũ, chiến giáp đến cả giày, gần như là một bộ, chỉ đáng tiếc là cấp Trung Linh Võ Cảnh. Hình như Chúc Đại Trung không dùng đến, chắc là giữ lại để ban thưởng cho đệ tử. Nay đương nhiên đã bị Tần Vô Song không khách khí mà lấy mất. Ngoài ta còn có một quyển thư tịch ghi chép những điều tâm đắc về huấn luyện thú của Thiên Cơ Tông. Huấn luyện thú chính là một nét đặc sắc của Thiên Cơ Tông. Trong ba nước phía Đông, về mặt huấn luyện thú, Thiên Cơ Tông vẫn luôn rất nổi trội, hơn nữa còn sở trường về huấn luyện thú đi dưới lòng đất. Tần Vô Song giở xem một lượt cảm thấy nó cũng là thứ tốt bèn cất vào trong túi. Cuối cùng còn lại một cuốn sách cũ kỹ tên là "Đại lục Thiên Huyền thám bí". - Lại có loại thư tịch này nữa sao? Tần Vô Song tò mò, cầm trên tay lật xem một lúc bỗng tim đập mạnh: - Thứ tốt đây! Trong đây nhắc đến tất cả các vùng cấm địa trên Đại lục Thiên Huyền, các địa bàn lớn nhỏ, hầu như đều ghi chép lại hết. Hơn nữa còn có rất nhiều ghi chép về sự vật, nhân vật và sự kiện truyền kỳ liên quan đến Đại lục Thiên Huyền. Tần Vô Song chép miệng: - Tên Chúc Đại Trung này không ngờ lại có được thứ tốt thế này, đúng là mới mẻ! Quyển sách cổ này không biết là những điều ghi chép kiểu dã sử hay là đã được khảo chứng. Sau khi lấy hết trang bị của Chúc Đại Trung, Tần Vô Song lôi tên Triệu công tử ra, giải huyệt câm cho hắn ném xuống mặt đất rồi cười: - Triệu công tử, còn nhớ ta không? Tên họ Triệu vừa nghe giọng của Tần Vô Song thì chết sững. Nhưng gương mặt Tần Vô Song lúc này lại hoàn toàn là người khác. - Ngươi… sao ngươi… Tần Vô Song cười lạnh: - Chẹp chẹp, giọng điệu của ngươi và Chúc Đại Trung trước khi chết như ra từ một khuôn vậy. Cho ta biết, Triệu Hằng là gì của ngươi? Tên Triệu công tử run rẩy: - Chúc Tông chủ chết rồi? Tần Vô Song thản nhiên nói: - Các ngươi âm mưu hại ta, giá họa cho ta, muốn biến ta thành con mồi dụ những người khác đi, các ngươi làm ngư ông đắc lợi. Tính toán như vậy cũng hay lắm, nhưng đáng tiếc Chúc Đại Trung ra trận chưa thắng đã mất mạng. Ta không thích nhiều lời, ta hỏi lại lần nữa, Triệu Hằng là gì của ngươi? Nếu lần mở miệng này mà không phải trả lời câu hỏi của ta thì ta sẽ cắt mũi ngươi. Nếu là nói dối thì ta tiện thể móc luôn mắt ngươi ra. Toàn thân tên Triệu công tử run lẩy bẩy, ánh mắt đầy sự sợ hãi: - Ngươi… ngươi… Rồi ý thức được mình nên trả lời câu hỏi, vội che mũi lại rồi nói: - Triệu Hằng là gia gia của ta. Ta là tôn tử trực hệ của Phó Chưởng môn Cửu Cung Phái. Các hạ, việc trước đây chỉ là hiểu lầm thôi, đó đều là chủ ý của Chúc Đại Trung. Bạn đang đọc truyện tại Trà Truyện - www.Trà Truyện - Vậy sao? Tần Vô Song uể oải nói. - Đúng vậy, các hạ, Chúc Đại Trung thấy hôm đó ở tửu lầu ngươi đã khiến hắn mất mặt nên vẫn luôn ôm hận, dùng liên hoàn độc kế muốn hãm hại ngươi. Quả thực không liên quan đến ta. Hơn nữa ta và Chúc Đại Trung cũng không phải đồng bọn. Hắn là người của Thiên Cơ Tông Đế quốc Thiên Trì, ta là người Cửu Cung Phái. - Thiên Cơ Tông? Cửu Cung Phái? Tần Vô Song giả vờ hồ đồ nói: - Hai thế lực này hình như chẳng có gì liên quan nhau? Sao giờ câu kết với nhau rồi? Tên Triệu công tử than thở: - Đó còn không phải Thiên Cơ Tông hại người liên lụy đến Cửu Cung Phái ta sao? Chúng muốn xưng bá ba nước phía Đông nhưng lại kéo theo Cửu Cung Phái bọn ta xuống nước, làm gia gia ta bị người của của Tinh La Điện bắn trúng đan điền… Tên họ Triệu này chỉ muốn đùn đẩy trách nhiệm, hắn đẩy hết tội lỗi lên đầu Chúc Đại Trung. Tần Vô Song giữ lại mạng của tên họ Triệu cũng chỉ muốn moi vài tin tức, tiện thể, thân phận của tên Triệu công tử này đã cao vậy, lúc cần cũng là con cờ có thể lợi dụng. Tần Vô Song nói: - Một thời gian trước bên ngoài có loan tin Cửu Cung Phái xâm phạm Tinh La Điện, xem ra là sự thật rồi? Hắc hắc, ta cũng rất muốn thấy Cửu Cung Phái các ngươi đối phó Tinh La Điện. Ta và Trác Bất Đàn của Tinh La Điện cũng có chuyện khúc mắc! Tần Vô Song nói ngược sự thật cũng là muốn moi thông tin từ tên họ Triệu. Tên Triệu công tử này cũng giống như cây mọc trong lồng kính, ngoài tu luyện ra chẳng có mấy ý đồ câu kết đấu đá gì. Quan trọng nhất là lúc này tính mạng hắn đang nằm trong tay đối thủ, đương nhiên sẽ không nghĩ đối phương có gì phải lừa hắn. Nghe Tần Vô Song nói vậy quả thật là mừng hơn mong đợi, vội nói: - Các hạ, nếu ngươi đã có mâu thuẫn với Tinh La Điện thì chúng ta có thể nói là người mình cả rồi! Thật đúng là nước ngập miếu Long Vương! Các hạ, chi bằng hãy thả ta ra, chúng ta cùng bàn bạc làm thế nào để giải quyết Tinh La Điện! Tần Vô Song kiêu ngạo nói: - Với chút bản lĩnh của ngươi, dựa vào gì mà muốn hợp tác với ta? Tên Triệu công tử cười trừ: - Các hạ giết được Chúc Tông chủ đương nhiên thực lực rất mạnh. Đúng là ta không có tư cách hợp tác với các hạ, nhưng tông môn của ta, Cửu Cung Phái, là Đại tông môn đệ nhất đẳng. Trong các quốc gia nhân loại, không có thế lực nào mà Cửu Cung Phái ta không đối phó được! - Vậy sao? Chưởng môn Cửu Cung Phái, Tả Thiên Tứ, nghe nói cũng lợi hại lắm, nhưng không biết tu vi thế nào? Tên Triệu công tử ca ngợi: - Thực lực của Tả Chưởng môn, không phải nói khoác, toàn bộ ba Đế quốc Thượng phẩm không có người nào có thể vượt qua được ngài. Hơn nữa, lai lịch xuất thân của Tả Chưởng môn cũng rất lớn, có quan hệ thân thích với thế lực lớn nào đó của Hiên Viên Khâu. Vì thế Cửu Cung Phái hiệu lệnh cho thiên hạ, không có ai dám không nghe ông ấy! Lòng Tần Vô Song chùng xuống, Tả Thiên Tứ có quan hệ thân thích với Hiên Viên Khâu sao? - Tả Chưởng môn có quan hệ đó nữa sao? Tần Vô Song hiếu kỳ hỏi. Tên họ Triệu cười: - Các hạ, nếu ta không nhầm thì ngươi cũng có quan hệ với Hiên Viên Khâu đúng không? Hai vị cô nương kia chắc hắn là người từ Hiên Viên Khâu đến? Sắc mặt Tần Vô Song tối sầm lại: - Sao ngươi biết? - Đều là Chúc Tông chủ đoán. Tần Vô Song dang tay ra cố ý làm vẻ không quan tâm: - Ta không có hứng thú với điều này. Ta chỉ muốn biết Cửu Cung Phái các ngươi định đối phó với Tinh La Điện thế nào? Tên Triệu công tử khổ não nói: - Cái này ít nhất cũng phải đợi thương thế của gia gia ta khỏi đã. Cũng có thể là vào lúc đi khám phá Vô Tận Đông Hải hai năm sau. Tần Vô Song cười lạnh: - Thì ra là vậy, rất tốt! Triệu công tử, không biết ngươi tên là gì? - Tại hạ Triệu Duệ. - Triệu Duệ? Tần Vô Song tỏ vẻ chế giễu: - Có thể thấy cha mẹ ngươi rất trông đợi vào ngươi khi đặt tên này. Đáng tiếc hình như ngươi không phát triển theo hướng mà họ dự đoán nhỉ? Triệu Duệ không hiểu: - Nói vậy là sao? Tần Vô Song chỉ cười không nói gì. Hắn cười tên Triệu Duệ chỉ có chữ Duệ chứ hoàn toàn là kẻ không có đầu óc. Triệu Duệ còn chưa hiểu ra thì Tần Vô Song đã phong bế hắn rồi lại ném vào túi. Tần Vô Song vừa định đứng dậy thì con Bạch Điêu hoảng sợ chạy ra từ lùm cây, nói mấy câu vào tai Tần Vô Song. Sắc mặt Tần Vô Song hơi thay đổi rồi hét nhẹ: - Đã đến rồi thì đừng có trốn trốn nấp nấp! - Khặc khặc khặc… - Hô hô hô… - Ha ha ha… Theo sau ba tiếng cười kỳ quái là ba bóng người lao ra đứng thành hình chữ phẩm bao vây lấy Tần Vô Song. Tần Vô Song bình thản quét mắt một lượt, ba người này tạo hình vô cùng đặc biệt. Ai cũng mặc một bộ giáp cổ quái, cánh tay cuồn cuộn, trên mặt vẽ những họa tiết kỳ quái, mũ trên đầu có cắm ba chiếc lông khổng tước. - Đây là nhân loại sao? Tần Vô Song thầm thấy kỳ lạ. Ba người này tay đều cầm cây xiên thép, tạo hình kỳ lạ, khiến Tần Vô Song cảm thấy chưa nhìn thấy bao giờ: - Các ngươi là ai? Tần Vô Song hỏi. Hắn cũng nhìn ra được ba người này đều có cảnh giới Tiên Thiên, nhưng không có uy hiếp lớn lắm với Tần Vô Song. Chỉ là tạo hình quá kỳ quái khiến Tần Vô Song ý thức được rằng lai lịch chúng không tầm thường, lập tức nghĩ đến ghi chép về Chi Tế Sơn. Chi Tế Sơn có ba đại thế lực, một là Hầu Tộc của Hầu Vương Sơn, Dã Nhân Tộc ở vực sâu Địa Tuyền, còn cả Nhân Tộc của Hồng Phong Sơn thuộc nơi thâm u nhất của Chi Tế Sơn. Ba người này đặc biệt như vậy, lẽ nào là Dã Nhân Tộc? Tần Vô Song cười nhạt: - Ba vị, bao vây ta là có ý gì? Một kẻ cười lớn, dùng ngôn ngữ loài người làu bàu: - Đám vô dụng nhân loại các ngươi đến Hầu Vương Sơn, không đi tìm Thần Anh Quả cứ chạy lung tung làm gì? Tần Vô Song khựng lại, không ngờ ba dã nhân này lại nói ra những lời như vậy. - Ai nói với các ngươi ta đến Hầu Vương Sơn tìm Thần Anh Quả? Tần Vô Song thản nhiên nói: - Hơn nữa, ta có tìm Thần Anh Quả hay không thì có liên quan gì đến ba vị? Dã nhân kia hét lên: - Sao lại không liên quan? Đám vô dụng nhân loại các ngươi càng nhiều thì càng loạn, càng loạn thì Hầu Tộc ở Hầu Vương Sơn càng nhiều phiền phức. Hầu Tộc càng nhiều phiền phức thì Dã Nhân Tộc bọn ta càng dễ cướp Thánh Tượng Quả! Tần Vô Song hoàn toàn chết sững, Thánh Tượng Quả? Đó là cái thứ gì? Ba kẻ này quả nhiên là Dã Nhân Tộc! Dã nhân kia hét: - Đám vô dụng các ngươi không đi thì ở lại làm phân bón cho Dã Nhân Tộc bọn ta! Nói rồi hai tên dã nhân kia rú lên rồi lao về phía Tần Vô Song!