Tên Triệu công tử đó đi ra liếc nhìn Tần Vô Song và Thiệu Bách Long một cái nhưng cũng chẳng quan tâm, cứ đi thẳng ra ngoài. Tần Vô Song âm thầm nhìn về hướng hắn đi. Thiệu Bách Long hỏi nhỏ: - Các hạ biết người đó sao? Tần Vô Song cười: - Thiệu môn chủ, hắn là đệ tử của Cửu Cung Phái. Thiệu Bách Long lập tức không nói gì nữa mà đi vào cùng Tần Vô Song. Lão giả phụ trách tiếp đón thấy Thiệu Bách Long và Tần Vô Song cùng đến thì kinh ngạc. - Thiệu môn chủ… - Cao lão, chúng ta có thể nói chuyện riêng được không? Thiệu Bách Long nói nhỏ. Cao lão hiểu ý, gật đầu: - Mọi người theo ta. Vào bên trong mật thất, Cao lão mỉm cười: - Thiệu môn chủ, nhìn nét mặt của ngài chắc là có tin vui gì rồi. Lẽ nào vị các hạ đã hoàn thành nhiệm vụ rồi? Thiệu Bách Long nghẹn ngào nói: - Đúng là vậy, Cao lão, vị tiên sinh đây đã hoàn thành nhiệm vụ, Thiệu Bách Long ta đến để làm chứng, đồng thời xóa bỏ nhiệm vụ. Số tiền ủy thác còn lại trong ba ngày ta sẽ trả hết. Cao lão nói: - Được, được. Đúng là tuổi trẻ tài cao, Thiệu môn chủ, lão phu mừng cho ngài. Thù hận mười năm cuối cùng cũng đã kết thúc. Chúng ta phải nhìn về phía trước thôi. Thiệu Bách Long cung kính nói: - Đa tạ Cao lão chỉ bảo. Thù này đã được báo, Thiệu mỗ cũng nhìn được thoáng hơn rồi. Cao lão ha ha cười, rồi nói với Tần Vô Song: - Anh bạn trẻ, ngươi không tệ! Mời theo ta đi lĩnh thưởng! Vị Cao lão này vẫn rất chuyên nghiệp, không hề nói giải thưởng của Tần Vô Song là gì. Thiệu Bách Long làm chứng xong thì cáo từ ra về. Đến một gian mật thất khác, Cao lão lấy ra một tấm kim bài sáng lấp lánh, nói với Tần Vô Song: - Đây là Cửu Ô Quốc Sĩ Lệnh, mời nhận lấy. Cầm lệnh bài này là ngươi có thể vào Chi Tế Sơn rồi. Một năm bốn mùa, bốn lần mở Chi Tế Sơn. Chỉ cần ngươi thích lần nào cũng có thể vào. Tần Vô Song nhận lấy, hắn vẫn còn cảm giác mơ hồ, thật sự đã có được Cửu Ô Quốc Sĩ Lệnh rồi sao? Đế quốc Cửu Ô đúng là rất rộng rãi, bao dung như người ta nói! - Sao? Còn thắc mắc gì không? Cao lão mỉm cười. - Ta đang nghĩ, Cửu Ô Quốc Sĩ Lệnh có thể ban cho người nước khác, người ta nói Đế quốc Cửu Ô bao dung vô hạn, quả nhiên danh bất hư truyền. Tần Vô Song cảm thán nói. Cao lão cười: - Đây đúng là một nét đặc biệt của Đế quốc Cửu Ô, tiếp nhận mọi tinh hoa, chỉ cần ai dốc sức vì Đế quốc Cửu Ô và có cống hiến thì đều có tư cách này. Đương nhiên, Cửu Ô Quốc Sĩ Lệnh của các ngươi và của nhân sĩ bản quốc vẻ bề ngoài có khác nhau, nhưng nó không ảnh hưởng đến tác dụng. Tần Vô Song đã hiểu, hai loại Quốc Sĩ Lệnh khác nhau như vậy có thể phân biệt dễ dàng. Như thế người nước khác có được Cửu Ô Quốc Sĩ Lệnh cũng chỉ là có được tư cách nào đó chứ không có nghĩa là người Đế quốc Cửu Ô. Lúc này Tần Vô Song đã có chút hiểu được tại sao, nhiều Đế quốc như vậy nhưng chỉ có thực lực Đế quốc Cửu Ô là hùng hậu nhất. Mọi chuyện không phải không có lý do của nó. - Được rồi, anh bạn trẻ, cầm lệnh bài này đến vùng ven Chi Tế Sơn chờ đi. Ngày mở cửa mùa hè sắp đến rồi. Chúc ngươi may mắn! Đồng thời ngươi cũng nên nhớ, Cửu Ô Quốc Sĩ Lệnh này trong tay ngươi, tuyệt đối không được dùng nó vào bất cứ việc gì tổn hại đến lợi ích và tôn nghiêm của Đế quốc Cửu Ô. Nếu không nó sẽ từ thứ tốt thành thứ xấu đó. Hà hà… Tần Vô Song nói: - Đương nhiên rồi!
Ra khỏi đại điện Cửu Ô Thần Miếu, Tần Vô Song nhanh chóng đi về hướng tên Triệu công tử lúc nãy. Đi thẳng về phía trước là một con phố náo nhiệt phồn hoa. Đi một lúc lâu mà Tần Vô Song không tìm thấy bóng dáng tên Triệu đâu. Đúng lúc thấy tiếc thì bên cạnh bỗng "binh" một tiếng. Một cái bóng trắng bay thẳng đến chỗ Tần Vô Song như viên đạn pháo. Tần Vô Song nhìn kỹ, là một tên say rượu bị người ta đá ra ngoài. Tốc độ bay vô cùng khủng khiếp, nếu mà ngã ra đất chỉ sợ dịch não cũng phải túa ra. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm. Vậy là hắn thuận tay phát ra một luồng sức mạnh nhẹ nhàng cuốn lấy người đó rồi đặt xuống đất. Ai ngờ tên say đó chưa đứng vững chân đã mềm nhũn ngã vật ra đất. Tay ôm một bình rượu, miệng làu bàu: - Đưa ta rượu, tại sao không cho ta rượu? Thiếu gia ta thiếu gì tiền? Tần Vô Song lắc đầu bất lực. Loại ma men này kiếp trước hắn đã nhìn thấy không ít. Đúng lúc định bỏ đi thì một đám bộc dịch ào ra từ trong quán rượu, giơ chân giẫm thật lực lên người tên say kia. Tần Vô Song nhíu mày, đám người hùng hổ này mỗi người giẫm mấy cái, tên trẻ tuổi kia không bị giẫm chết mới lạ, bèn nói: - Các vị, tại sao đến một con ma men cũng không tha cho hắn? Mấy tên bộc dịch kia đang tức không có ai xả giận, nghe Tần Vô Song nói vậy, một tên nô tài một mắt cười lạnh nói: - Ngươi là kẻ nào, biết đây là đâu không? Tần Vô Song thản nhiên: - Là Đế đô của Đế quốc Cửu Ô! - Thế ngươi biết mấy người bọn ta là người của nhà ai không? Ngươi cũng xám xen vào chuyện này sao? Tần Vô Song nhìn con ma men kia: - Các ngươi đánh hắn thì đánh. Vừa rồi nếu ta không nhanh tay giữ hắn, đổi là người khác bị hắn đâm vào không chết cũng gãy mấy vài cái xương. - Ô, thì ra ngươi thấy mình nhanh tay nhanh mắt nên muốn xen vào chuyện người khác hả? Tần Vô Song đương nhiên không muốn nói lời thừa thãi với đám người này, hắn cười lạnh: - Ta không có thì giờ dây dưa với các ngươi! Thuận tay nhấc tên say kia lên định đi. Mấy tên nô bộc kia nhìn nhau rồi cùng xông về phía Tần Vô Song. Tần Vô Song như mọc mắt sau lưng, nhưng không quay đầu lại, khí tức Tiên Thiên phát tán, kình khí hộ thân tỏa ra khắp toàn thân khiến bốn tên nô tài bị chấn động bay ra mấy trượng. Đúng lúc đó từ trong quán rượu có hai bóng người bay ra: - Các hạ, xin dừng bước! Hai kẻ đó có cảnh giới Tiên Thiên. Tần Vô Song có phần giật mình quay đầu lại: - Nhị vị có gì chỉ giáo? - Xin các hạ hãy để người kia lại. Chuyện vừa rồi bọn ta có thể không truy cứu! Một người lạnh lùng nói. - Cho ta một lý do để ta để hắn lại. Tần Vô Song thản nhiên nói. - Không cần lý do. Người này là kẻ thù của Bùi Vương gia. Kẻ thù của Vương gia của chúng ta không ai được phép bảo vệ. Khẩu khí của tên đó rất bá đạo. Bùi Vương gia? Tần Vô Song cười thầm. Đế quốc Cửu Ô quả nhiên là Đế quốc Thượng phẩm, ngay một Vương gia cũng có hai Tiên Thiên cường giả hộ vệ liền thân. Chỉ là, Tần Vô Song rất ghét thái độ của chúng. Suýt thì đâm phải hắn không những không có được nửa câu khách khí mà ngược lại còn ngang ngược như vạy. Tuy nói là Tần Vô Song không muốn gây chuyện bên ngoài nhưng chuyện phiền phức tìm đến tận nơi thì không thể không đối phó. Hắn chậm rãi lắc đầu: - Ân oán của người này với các ngươi ta không quan tâm. Nhưng các ngươi suýt nữa đâm vào ta, nếu không một lời giải thích mà muốn cướp người này đi thì không dễ thế đâu. Hai tên kia sắc mặt khẽ thay đổi, kẻ từ nãy chưa lên tiếng trầm giọng: - Ngươi muốn chết? Hai tên đó rút vũ khí lao tới chỗ Tần Vô Song. Đúng lúc đó từ bên kia đường có một người đi ra, thấy cảnh này vội hét lên: - Đợi đã! Người đó nhanh chóng tiến lại, hỏi hai thị vệ của Bùi Vương gia: - Nhị vị, mọi người đang làm gì vậy? Người này là Thiệu Bách Long vừa rời đi khỏi Cửu Ô Thần Miếu. Tửu lầu đối diện là sản nghiệp của Thiết Phiến Môn, hắn đang ở đó chuẩn bị giao số tiền ủy thác còn lại cho Cửu Ô Thần Miếu, thấy có xung đột nên vội tới. - Thiệu môn chủ! Hai kẻ kia nhìn thấy Thiệu Bách Long khẩu khí lập tức dịu lại, nói: - Thiệu môn chủ, gan kẻ này không nhỏ, ngay cả Vương gia mà hắn cũng dám đắc tội. Thiệu Bách Long sắc mặt lạnh tanh: - Ta thấy gan các ngươi còn không nhỏ hơn! Hai kẻ kia ngẩn ra không hiểu, hỏi: - Thiệu môn chủ nói thế là sao? - Vương gia của ngươi có Cửu Ô Quốc Sĩ Lệnh không? Thiệu Bách Long thản nhiên hỏi. Hai kẻ đó khựng lại rồi lắc đầu: - Vương gia nhà ta không có đãi ngộ đó. Thiệu Bách Long cười lạnh: - Vị tiên sinh đây lại có Cửu Ô Quốc Sĩ Lệnh do Cửu Ô Thần Miếu đích thân ban cho, không biết Vương gia nhà ngươi có đắc tội được không? Hai kẻ kia toàn thân run rẩy. Đùa gì vậy… Cửu Ô Quốc Sĩ Lệnh? Những người có thứ này đều là rồng trong nhân gian, là người có thể đi lại hiên ngang trong các quốc gia thế tục. Dù Vương gia nhà chúng có quyền cao chức trọng hơn nữa cũng chỉ là đại quyền quý trong thế tục, so với Cửu Ô Quốc Sĩ địa vị cao vòi vọi kia, thì cũng chẳng là cái gì cả! Hai kẻ đó nhìn Tần Vô Song cúi người nói: - Hai huynh đệ ta có mắt không tròng, xin Quốc Sĩ bỏ qua cho! Tần Vô Song chỉ cười lạnh: - Có Thiệu Chưởng môn ra mặt, chuyện này coi như xong. Tên say này rốt cuộc có oán thù gì với Vương gia các ngươi? Sao lại phải lấy mạng hắn? Hai kẻ đó có phần khó xử không biết phải trả lời ra sao. Thiệu Bách Long liếc nhìn người đó ngạc nhiên nói: - Đây không phải tên tiểu tử nhà họ Tiêu đó sao? Tên say rõ ràng là đã say đến mơ màng, nhìn Thiệu Bách Long rồi toét miệng cười không nói gì. Thiệu Bách Long thở dài: - Tiên sinh, nể mặt Thiệu mỗ đến tửu lầu ta ngồi một lát được chứ? Tần Vô Song nhận lời. Bỗng hắn cảm nhận từ trên lầu ba của tửu lầu Thiệu Bách Long chỉ có một ánh mắt nhìn về phía này. Tần Vô Song ngẩng đầu nhìn thì thấy một bóng người vội vã khép rèm cửa lại không lộ diện nữa. Tần Vô Song cảm thấy lạ nhưng không nói ra, theo Thiệu Bách Long vào trong. Tên say kia cũng không hàm hồ, đi theo phía sau, nghe đến rõ ràng hắn lại cao hứng rồi. Đến gần tửu lầu, Thiệu Bách Long đang dặn dò sắp xếp bàn rượu bỗng từ phía sau vang lên một giọng nói ngạo mạn: - Sắp cho tiểu thiếu gia ta một bàn rượu thịt, nhanh lên! Tần Vô Song nghe giọng này lập tức mừng rỡ. Đúng là đi mòn dép tìm không thấy, chỉ đứng yên mà người lại mò đến. Đó không phải là tên Triệu công tử sao?