Lúc tên họ Quách kia đi vào Tần Vô Song lập tức bám theo, với thực lực Trung Linh Võ Cảnh, hắn không khó tránh được tai mắt của những kẻ kia. Lại cộng với việc Chu Vân đang phân tán sự chú ý của những người khác, càng giúp cho Tần Vô Song thoải mái. Tiến dần từng bước, rất nhanh đã vào đến bên trong. Tần Vô Song không vội vàng, hắn biết bên ngoài có bốn người canh gác, bên trong không thể không có kẻ khác ngầm bảo vệ. Quả nhiên tên Quách sư huynh vào không lâu, trong bóng tối có người khẽ quát: - Ai? Tên Quách sư huynh vội nói: - Dương sư huynh là tiểu đệ. Tiểu tử Chu Vân đêm khuya đến nói có tin tình báo quan trọng muốn bẩm báo sư phụ. Hắn nói chuyện này có can hệ đến tiền đồ và vận mệnh của sư phụ. Đệ đành phải vào báo với sư phụ. Tên Dương sư huynh trầm ngâm trong bóng tôi: - Được, đệ ra dẫn Chu Vân vào đây, ta đi bẩm báo sư phụ. Tần Vô Song mừng thầm, đây chính là khoảng thời gian trống, nếu hắn lẻn vào được bên trong thì ám sát Trương Bách Đang sẽ dễ hơn nhiều. Tên Quách sư huynh quay người đi ra, còn Dương sư huynh thì đi qua hành lang vào bên trong nội viện. Dừng bước trước một căn phòng chẳng có gì nổi bật, đang định gõ cửa thì bên trong vọng ra tiếng quát nhẹ: - Dương Lực, giờ này ngươi đến đây làm gì? Dương Lực vội nói: - Sư phụ, vừa rồi Quách sư đệ vào báo cáo, nói Chu Vân sư đệ có tin tình báo khẩn cấp, cần nói trực tiếp với sư phụ. Hắn nói chuyện này can hệ đến tiền đồ và vận mệnh của sư phụ, rất quan trọng. Giọng nói bên trong vang lên: - Chu Vân? Một mình hắn hay còn người khác? - Chỉ có mình đệ ấy! Người bên trong đó chính là Trương Bách Đang, phản đồ của Thiết Phiến Môn, trầm ngâm một lúc hắn nói: - Ngươi cứ ra ngoài trước, đợi ta một khắc! Dương Lực đáp: - Vâng! Lúc này Tần Vô Song đã lẻn được vào nội viện. Thiết kế của nơi này phải nói là cực kỳ đơn điệu, thậm chí một cái cây cũng không có. Tần Vô Song nghĩ bụng, tên Trương Bách Đang này đúng là giảo hoạt đa nghi. Sợ có người đến ám sát, nên trong sân không có một cái cây nào, dù sát thủ có đến cũng không có chỗ ẩn thân, tính toán cũng tốt thật. Có điều Tần Vô Song không cần có cây để ẩn thân. Hắn giấu mình trong bóng của cây cột hoàn toàn hòa nhập vào bóng tối. Nếu không đứng ngay gần hắn thì không thể nhìn thấy hắn. Tần Vô Song chăm chú lắng nghe, bỗng tai nóng lên chửi thầm: - Tên Trương Bách Đang này quả nhiên háo sắc. Lúc này còn đang làm chuyện nam nữ hay ho kia. Loại tham hoa, háo sắc, dâm đãng này mà muốn theo đuổi cảnh giới vô thượng của võ đạo? Hôm nay hắn chết cũng coi như ta đã đòi lẽ công bằng cho những oan hồn vô tội của Thiết Phiến Môn. Trương Bách Đang lúc này đã vào giai đoạn cao trào, đương nhiên Tần Vô Song sẽ không đi nghe trò hay trên giường của hắn, mà chuyển sự chú ý sang hướng khác. Chỉ một lúc sau, Dương Lực đã đưa hai người đến, một là tên Quách sư huynh, một là Chu Vân, đứng ở xa bên ngoài hành lang. Chúng đều biết sư phụ đang làm chuyện gì, đương nhiên lúc này không dám làm phiền nhã hứng của ngài. Cuối cùng trong phòng vang lên một tiếng gầm như dã thú, tiếp theo là tiếng loạt soạt thu dọn, một lúc sau Trương Bách Đang mới hắng hắng giọng. - Dương Lực, Quách Dụ, hai người ở ngoài không cho kẻ nào đến gần. Chu Vân ở lại, nói chuyện ngoài cửa. Trương Bách Đang vô cùng cẩn thận, không cho cả Chu Vân vào trong. Tần Vô Song nghĩ bụng hắn quả nhiên rất thận trọng, xem ra làm những chuyện đáng xấu hổ, cuối cùng vẫn sợ nửa đêm quỷ đến gõ cửa đây mà. Dương Lực và Quách Dụ đều ngoan ngoãn lui ra ngoài nội viện đi canh gác quanh đó. Tần Vô Song thầm kêu tuyệt. Như vậy chúng sẽ không nhìn thấy tình hình trong nội viện, vừa hay rất tiện cho hắn hành động. Lão gian xảo Trương Bách Đang cho rằng nội viện tuyệt đối an toàn, không có chỗ ẩn thân nên tự tin điều Dương Lực và Quách Dụ đi, ngược lại đã cho Tần Vô Song cơ hội dễ dàng động thủ. - Chu Vân, nửa đêm đến làm phiền ta có chuyện gì? Giọng của Trương Bách Đang có vài phần uy nghiêm. Với các đệ tử Tiên Thiên khẩu khí còn khách khí, chứ với đệ tử Hậu Thiên như Chu Vân thì sẽ có vài phần uy nghiêm. Chu Vân vội nói: - Sư phụ, đệ tử có được một tin tình báo quan trọng. Nước nào đó trong ba nước phía Đông đã đặt Đế quốc Thiên Hành một đợt cực phẩm đan dược, phải đi qua Đế đô của Đế quốc Xích Long ta. Người hộ tống là vài tên Sơ Linh võ giả. - Cực phẩm đan dược? Đan dược gì? Trương Bách Đang không tỏ thái độ gì. Chu Vân vội nói: - Là một đợt Cực phẩm Sơ Linh Đan và Cực phẩm Trung Linh Đan. Thậm chí có khả năng có một đến ba viên Cực phẩm Cao Linh Đan. - Cực phẩm Cao Linh Đan? Giọng Trương Bách Đang trầm hẳn xuống: - Chu Vân, tin này ngươi có từ đâu? Chu Vân vội nói lại chuyện ở Phiêu Hương Lâu. Trương Bách Đang nghe xong thì không mắng mà chỉ cười lạnh: - Tự nhiên ở đâu một kẻ chạy ra nói mà ngươi tin? - Sư phụ, hắn dám dùng đầu đảm bảo đệ tử mới cảm thấy đáng tin. Vì thế đến để thỉnh thị sư phụ định đoạt ra sao. Hơn nữa chuyện là thật, để lỡ cơ hội lớn này, làm đệ tử như con thật có lỗi với sư phụ. Trương Bách Đang bình thản nói: - Ngươi có tấm lòng như vậy là tốt. Chỉ là ta không tin lại có bánh từ trên trời rơi xuống như vậy. - Sư phụ, cụ thể thế nào, sáng mai người có thể phái một sư huynh Tiên Thiên cường giả đích thân thăm dò tên tiểu tử họ Vũ đó xem sao. Trương Bách Đang trầm ngâm một lúc, rõ ràng là đang suy xét tính chân thực của chuyện này. Hắn rất thận trọng, bất cứ chuyện gì hắn cũng phải nghĩ xem có phải là bẫy của Thiết Phiến Môn hay không. Mà chuyện này nghe thế nào cũng có cảm giác là một cái bẫy. Nhưng cái bẫy này lại có phần cổ quái. Trương Bách Đang thầm cười lạnh: - Nếu thật sự là bẫy thì lẽ nào chúng lại dám đảm bảo trăm phần trăm rằng mình sẽ đích thân đi cướp sao? Nghĩ như vậy hắn lại cảm thấy không giống một cái bẫy. Chu Vân đứng bên ngoài chờ đợi, không dám có nửa câu than vãn hay bất mãn. Sư phụ suy nghĩ về việc này đã là đủ coi trọng rồi. Vậy là hắn không dám lên tiếng chỉ đứng nghiêm ở đó. Bỗng người Chu Vân mềm nhũn, tất cả huyệt đạo trên người đột nhiên như bị điện giật, lập tức mất ý thức, không kịp kêu lên tiếng nào ngã vật ra đất. Tốc độ của Tần Vô Song cực nhanh, cởi bỏ áo ngoài của Chu Vân rồi hắn mặc vào, tiện tay ném Chu Vân vào cái túi trữ đồ. Một loạt động tác Tần Vô Song làm vô cùng nhanh nhẹn, chỉ trong chớp mắt đã xong, hoàn toàn không để lại chút dấu vết nào. Một lúc sau Trương Bách Đang lên tiếng: - Chu Vân, đêm nay ngươi ở đây, sáng mai ta bảo Dương Lực đi cùng ngươi một chuyến. Nếu không có gì đáng nghi thì bảo Dương Lực về gặp ta. Lúc này Tần Vô Song đã lấy ra Thần Tú Cung. Tiện miệng ứng tiếng, cánh tay rung lên chấn cho then cửa bật ra, Tần Vô Song nhẹ nhàng luồn vào trong phòng. Nguồn: http://Trà Truyện Trương Bách Đang thế nào thì cũng không thể ngờ Chu Vân lại to gan đến mức dám lẻn vào. Liếc nhìn một cái thì thấy không đúng lắm, hắn hét: - Chu Vân, ngươi muốn làm gì? Tần Vô Song đã nhắm được vị trí của Trương Bách Đang, suýt chút nữa thì nôn ọe. Trương Bách Đang lúc này ấn một tay lên người một nữ tử không một mảnh vải che thân, hắn đang hút âm khí. Còn thân thể nữ tử kia thì khô quắt như nho khô, không còn chút sinh khí nào, rõ ràng là chết đã lâu! Tên Trương Bách Đang này dụng âm bổ dương, lại còn hút tinh túy của nữ tử này. Trương Bách Đang lập tức phản ứng lại, thuận tay ném thi thể nữ tử về phía Tần Vô Song, còn hắn bay ra ngoài cửa sổ. Tần Vô Song cười lạnh, giương cung bắn. Thần Tú Cung bắn ra một luồng sáng xanh lục đem theo khí thế mạnh mẽ xuyên thấu mọi thứ cùng sự phẫn nộ bắn xuyên qua thi thể nữ tử rồi tiếp tục lao vút về phía lưng Trương Bách Đang. Trương Bách Đang biết tình thế nguy hiểm, từ trên người hắn, một đạo phù văn bỗng tỏa sáng phát ra kình khí màu đỏ bảo vệ toàn thân hắn. Còn hắn vẫn tiếp tục lao về phía trước. Nhưng tiễn của Tần Vô Song phản ứng nhanh hơn hắn. Hai mũi tên bắn ra cùng một lúc bắn thủng lớp kình khí kia giống như phá tan một lớp giáp vững chắc. Tần Vô Song nhanh chóng vung ra sợi roi xà hình quấn chặt lấy cổ Trương Bách Đang. Bắc Minh Đại Pháp bắt đầu hút linh khí trong cơ thể hắn. Tần Vô Song không quan tâm vẻ mặt tuyệt vọng của Trương Bách Đang, không chút nương tay hút cạn kiệt linh lực của hắn. Trương Bách Đang có nằm mơ cũng không ngờ, trong một đêm, vừa hút tinh khí của một nữ tử xong đã bị kẻ khác hút sạch linh lực. Dương Lực và Quách Dụ rõ ràng cũng nghe được tiếng quát của Trương Bách Đang, vội vàng chạy vào, đứng bên ngoài hành lang vội hỏi: - Sư phụ, xảy ra chuyện gì vậy? Tần Vô Song hạ giọng, bắt chước giọng của Trương Bách Đang: - Các ngươi vào đây! Dương Lực và Quách Dụ không do dự cùng đi vào trong. Vừa vào thì trước mắt lướt qua bóng của một cây roi, lực quấn mạnh mẽ cuộn chặt cứng lấy cả hai. Lại hai đạo lực Bắc Minh Đại Pháp tràn ra tiếp tục hút linh lực. Một khắc sau, Tần Vô Song mở mắt, trong ánh mắt tràn ngập sự âm u đáng sợ. Tiện tay ném ba cái xác vào túi trữ đồ rồi nhảy ra ngoài cửa sổ. Nhân lúc trời tối tránh tai mắt của kẻ khác, Tần Vô Song nhanh chóng rời khỏi hiện trường. - Thành công rồi! Tần Vô Song có sự phấn khích khó kềm nén. Lần này giết Trương Bách Đang dường như mọi bước đều nằm trong kế hoạch. Cuối cùng rút lui cũng không gặp bất cứ trở ngại nào. Tần Vô Song sung sướng vô cùng. Điều này có nghĩa là hắn đã tới gần hơn với Chi Tế Sơn