Khí Trùng Tinh Hà

Chương 27: Danh sách phong ba (2)

- Vô Song, chúc mừng ngươi, thành tích cũng được a.
Hồ Tư Ngôn từ xa đi tới nói.
- Tư Ngôn thành tích của ngươi thế nào?
Tần Vô Song hôm thi còn thoáng nhìn thấy Hồ Tư Ngôn cùng Phương Tiểu Trung vài lần.
- Không bằng ngươi! Vô Song, ta hiện tại thật sự rất bội phục ngươi!
Hồ Tư Ngôn hưng phấn nói:
- Võ đồng Thất đẳng, quả thật có ngươi!
Võ đồng Thất đẳng? Tần Vô Song mày hơi nhíu, xem ra mấy người giám khảo cố ý hạ thấp thành tích của mình.
Hồ Tư Ngôn thấy hắn biểu tình hờn giận, vội khuyên nhủ:
- Vô Song, ngươi đừng bất mãn. Hàn môn chúng ta ở tầng dưới chót, Thất đẳng kỳ thực đã là bậc cao nhất. Lần này Khảo nghiệm Võ Đồng không có Cửu đẳng, Bát đẳng cũng chỉ có một người, mà trong bốn gã Thất đẳng Võ đồng, ngươi là tên hàn môn duy nhất.
Hồ Tư Ngôn ngữ khí chân thành, quả thực là vì Tần Vô Song mà cao hứng, cũng cảm thấy tự hào.
Thành tích của hắn là Võ đồng Lục đẳng, tuyệt đối là thành tích vượt xa sự mong muốn của hắn.
Tần Liên Sơn đứng một bên cũng đang nhận lời chúc mừng của mọi người, nói chuyện tán gẫu với nhau. Tần Liên Sơn thực khoái trá, thanh âm sang sảng trước nay chưa từng có. Bởi vì hắn cảm giác không khí hôm nay không giống như xưa, tựa hồ bầu trời quận La Giang cũng cao rất nhiều, nụ cười mọi người cũng đều sáng lạn hơn rất nhiều, khi cùng hắn nói chuyện, thiếu đi vài phần tùy ý, thêm nhiều hơn vài phần câu nệ cùng kính trọng.
Hàn môn có thể nuôi dưỡng ra Võ đồng Thất đẳng, tiền đồ nhất định là quang minh! Tất cả mọi người đều là người thông minh, tự nhiên hiểu được thời thế. Đều là Võ đồng Thất đẳng, hàn môn Thất đẳng cùng hào môn Thất đẳng, đại diện thực lực có lẽ có cách biệt một trời một vực!
Phương Tiểu Trung cũng từ trong đám người đi tới, khoa trương kêu lên:
- Vô Song ca, Võ đồng Thất đẳng, đúng là mạnh a!
Tiểu tử này cũng là Võ đồng Lục đẳng, cùng Tần Vô Song, Hồ Tư Ngôn, làm trấn Đông Lâm hết sức vẻ vang! Hôm nay đi trên đường, đều là lâng lâng, toàn thân xương cốt tê dại.
Võ đồng Lục đẳng, đối hắn mà nói, là một việc quang tông diệu tổ a.
Hơn vạn Võ đồng tham gia thi, mười thành đều đạt thành tích, Nhưng Tam đẳng, Tứ đẳng, nhất định cả đời tầm thường. Võ đồng Ngũ đẳng, xem như đạt tiêu chuẩn, cố gắng tu luyện, đạt tới Lực Võ Cảnh Đỉnh phong khẳng định không thành vấn đề, lại dùng công chút, có chút kỳ ngộ, đột phá Lực Võ Cảnh, tiến vào Chân Võ Cảnh, cũng có hy vọng lớn.
Võ đồng Lục đẳng, liền thuộc loại đỉnh cao. Tiến vào Chân Võ Cảnh là tất nhiên, thành tựu cuối cùng có thể tu luyện đến Chân Võ Cảnh vài đẳng.
Cho nên Võ đồng Thất đẳng, tuyệt đối chính là tiêu chuẩn cao, mười phần chắc chắc sẽ tiến vào Chân Võ Cảnh. Nếu vận khí tốt, luyện đến Chân Võ Cảnh Lục đẳng, cũng không phải nói suông.
Chân Võ Cảnh Lục đẳng, ý nghĩa gì? Trong sĩ tộc quý tộc, để đáp ứng yêu cầu thấp nhất của thế gia, là cần phải có một gã cao thủ Chân Võ Cảnh Lục đẳng tọa trấn! Nói cách khác, nếu thật sự có thể luyện đến Chân Võ Cảnh Lục đẳng, liền có thể đi tranh tư cách thế gia, tiến vào hàng ngũ quý tộc thượng phẩm.
Quý tộc thượng phẩm, tương đương với giai tầng tinh anh của một quốc gia! Cùng quý tộc thứ phẩm có bản chất khác nhau.
Tỷ như ở quận La Giang, quý tộc thượng phẩm chân chính, chỉ có một nhà – Chính là Đạt Hề thế gia.
Nhắc tới Đạt Hề thế gia thế lực cường đại, hỏi một chút quan phủ ở quận La Giang thì biết. Trên danh nghĩa quan phủ là người thống trị quận La Giang, nhưng trên thực tế, ai cũng đều biết, Đạt Hề thế gia mới là chủ nhân của quận La Giang.
Đạt Hề thế gia là cấp bậc thấp nhất trong quý tộc thượng phẩm, thế nhưng chỉ là thế gia phong hào thì cũng đã có thể nắm giữ quyền sinh sát một quận, có thể thấy được quý tộc thượng phẩm quyền lực lớn đến bao nhiêu!
Tần Vô Song một lúc sau, liền bình thường trở lại. Quét một vòng trên bảng thành tích dài đến mười lăm trang, nhìn thấy Võ đồng đứng đầu bảng, rõ ràng là Đạt Hề Dương, cũng chính là Võ đồng Bát đẳng duy nhất.
Dòng họ ở quận La Giang, bản thân là một khối chiêu bài. Ai nhìn tên này đều biết, đây là đặc quyền gia tộc của quận La Giang – Con cháu Đạt Hề thế gia.
Dòng họ này, ở quận La Giang, ý nghĩa quyền uy, kiêu ngạo cùng vinh quang.
Tần Vô Song cũng không bất ngờ, cũng không có ghen tị. Đạt Hề Dương đạt cấp độ Khảo nghiệm Võ Đồng so với hắn cao, cũng không phải bởi vì Đạt Hề Dương so với hắn mạnh hơn, mà chính là bởi vì xuất thân thế gia của hắn mà thôi.
Ở quận La Giang, Đạt Hề thế gia độc nhất vô nhị, quyền uy phải được phô diễn.
Có lần đó làm chứng, ấn tượng Đạt Hề Dương ở trong lòng hắn không xấu.
Xuống chút nữa, bốn gã Võ đồng Thất đẳng, tên Tần Vô Song không hề nghi ngờ là xếp hạng cuối cùng. Mà ba người kia, hoàn toàn là ba hào môn của quận La Giang gồm Hứa gia, Tiễn gia, Vân gia. Trong đó Võ đồng của Hứa gia tự nhiên là Hứa Đình không thể nghi ngờ, còn Vân gia là nha đầu kiêu ngạo Vân Khinh Yên.
Tần Vô Song xếp hạng trong Võ đồng Thất đẳng, có vẻ có chút đột ngột. Rất nhiều phụ huynh đều châu đầu ghé tai, hỏi thăm con đại hắc mã Tần Vô Song này từ đâu xuất hiện.
Quận La Giang có ba mươi thôn trấn, Võ đồng ở từng thôn trấn báo danh đều có một hai trăm, mặc kệ là Tần gia hay là Tần Vô Song, ở quận La Giang cũng không được coi là có thanh danh hiển hách.
Tần Vô Song đứng ở trong đám người nghe mọi người thảo luận về mình, xuất thân cùng bối cảnh, cảm thấy có chút hứng thú. Nhìn xuống chút nữa, Võ đồng Lục đẳng ước chừng tổng cộng có bốn mươi, Hồ Tư Ngôn cùng Phương Tiểu Trung nằm trong nhóm này.
Xuống chút nữa, Võ đồng Ngũ đẳng lập tức tăng đến hơn một ngàn. Tứ đẳng có ba nghìn, rất nhiều tên, Võ đồng muốn tìm tên mình thực không dễ dàng. Tam đẳng lại có năm nghìn.
Tiếp tục đi xuống, Nhị đẳng cũng rất ít. Dù sao Khảo nghiệm Võ Đồng không phải trò đùa, rất nhiều người biết rõ mình không có hy vọng, cũng sẽ không tới tham gia.
Cho nên Nhất đẳng, càng chỉ có mấy tên ít ỏi, xếp hạng thật dài phía đuôi bảng, cũng thấy được. Người có tên Ngưu Đấu rõ ràng ở đây.
Người này thật đúng là không chịu đựng nỗi, mới vừa thấy tên Ngưu Đấu, thằng nhãi này cùng cha hắn, Ngưu chưởng quỹ cùng với Ngưu Phấn huynh trưởng đang từ đối diện đi tới.
Ngưu Đấu biết thành tích của mình sẽ không tốt, tính đi tính lại, nhiều nhất là Tứ đẳng. Võ đồng trấn Đông Lâm chung quanh nhìn thấy Ngưu Đấu, nhịn không được buồn cười, mỗi người đều biểu tình mờ ám.
Ngưu Đấu trong lòng càng hụt hẫng, đi đến trước bảng thành tích.
Đông Lâm Trấn lần này xuất hiện ba Võ đồng ngoài Lục đẳng, thành tích dẫn đầu các trấn khác ở quận La Giang.
Điều này làm cho Võ đồng trấn Đông Lâm cảm thấy nở mày nở mặt, tốp năm tốp ba tụ cùng một chỗ, mặt mày hớn hở thảo luận, giống như người có thành tích ngoài Lục đẳng là chính bọn hắn vậy.
Nhìn thấy Ngưu Đấu, có Võ đồng trấn Đông Lâm trêu ghẹo nói:
- Ngưu Đấu, ngươi nên kiếm từ cuối bảng thành tích, đây là tên những người đứng đầu bảng, ghi lại tên Võ đồng ngoài Ngũ đẳng.
Ngưu Đấu quay sang trừng mắt với đối phương, sau lưng hắn Ngưu Phấn liếc mắt thấy danh sách Võ đồng Thất đẳng, tên Tần Vô Song rõ ràng ở đây, không khỏi kêu lên:
- Cái gì? Tần Vô Song, Võ đồng Thất đẳng? Cùng tên à?
Hồ Tư Ngôn cười nói:
- Ngưu Phấn ca, cũng không phải cùng tên đâu, quả thực là Tần Vô Song của chúng ta.
- Chính là Vô Song ca, chính là niềm kiêu ngạo của trấn Đông Lâm chúng ta!
Phương Tiểu Trung đệm vào.
Tần Tụ cũng ở một bên xem bảng thành tích, hưởng thụ cảm giác người bên cạnh thảo luận về đệ đệ mình. Nghe Ngưu Phấn lớn tiếng nghi ngờ, không khỏi tức giận, lên tiếng nói:
- Vô Song, đến bên cạnh tỷ tỷ này.
Tần Tụ kêu đệ đệ không có chuyện gì, chỉ là muốn cho mọi người biết Võ đồng Thất đẳng Tần Vô Song là nhân vật nào, hơn nữa lại còn là đệ đệ của nàng, con cháu Tần gia trấn Đông Lâm!
Bên cạnh không ít gia trưởng hạ giọng nghị luận, đại đa số là thảo luận Tần Vô Song thần bí rốt cuộc là thần thánh phương nào, nghe được một đại mỹ nữ duyên dáng gọi to tên Tần Vô Song, ánh mắt đều toát lên thần thái kinh ngạc, tập trung trên người Tần Vô Song, tràn ngập hâm mộ.
Ngưu Phấn tức giận chụp đầu Ngưu Đấu:
- Tiểu tử ngươi thật vô dụng, thật sự là làm mất mặt Ngưu gia! Ngươi xem ngươi được cái thành tích gì kìa?
Võ đồng Nhất đẳng, thành tích này quả thực có cũng như không, bị viết lên bảng thành tích thuần túy là khiến mất mặt xấu hổ.
Ngưu chưởng quỹ mặt đỏ phừng lên, lúc này cũng không biết làm sao. Một bên Tần Liên Sơn thản nhiên nói:
- Hắc hắc, Ngưu chưởng quỹ, đừng nản chí a. Tuy rằng con của ngươi lần này mới thi đỗ Võ đồng Nhất đẳng, bất quá…
Khẩu khí này, hoàn toàn là bắt chước điệu bộ lần trước Ngưu Đạt mèo khóc chuột lúc Tần Vô Song lúc đầu thi.
Ngưu chưởng quỹ mắt mở trừng trừng như mắt trâu, lại tìm không ra lời ứng đối. Một bụng lửa giận không chỗ phát tiết, gặp đứa con Ngưu Đấu như cái cọc gỗ đứng ngốc ở nơi đó, cái miệng rộng liền chuyển mục tiêu.
- Đứa con phá gia chi tử, vừa thi đã làm mất mặt mũi lão tử!
Ngưu Đấu bình thường tu luyện, biểu hiện cũng được. Ai ngờ lần Khảo nghiệm Võ Đồng này lại mất tiêu chuẩn, khiến cha hắn trở thành trò cười trước mặt mọi người.
Ngưu Đấu vẻ mặt cầu xin, hồi tưởng lại, nhưng không biết vấn đề rốt cuộc tại sao. Hắn chỉ cảm thấy lúc thi chạy, toàn thân càng chạy càng nặng, đến cuối cùng thì hai chân như chì. Trong ngày đó phải bỏ không thể tiếp tục thi đấu nữa, mãi đến ngày hôm sau mới thi hết những hạng mục còn lại.
Đến lúc thành tích này trực tiếp bị trừ đi hai cấp, hơn nữa thành tích chạy cơ hồ không tốt. Cứ như vậy tạo thành một màn kịch vui trở thành Võ đồng Nhất đẳng.
- Tránh ra tránh ra, Hứa gia lão gia đến xem bảng!
Bên ngoài một trận tiếng động xôn xao, vài ác nô như lang như hổ, bắt đầu dọn đường. Gã Hứa Tam Lập cùng vài tên quý tộc đi đến.
- Oa, quả nhiên là Hứa gia!
- Đúng vậy! Trong bốn gã Võ đồng Thất đẳng, có một người chính là Hứa Đình thiếu gia của Hứa gia, không hổ là một trong Tứ Đại Gia Tộc của quận La Giang!
- Đại gia tộc đúng là đại gia tộc, mỗi lần thi đều xuất hiện hạt giống!
Mấy Võ đồng đều không bởi vì đám ác nô Hứa gia đuổi đi mà cảm thấy khó chịu, ngược lại còn sợ hãi, tràn ngập sùng bái.
Tần Vô Song đứng ở một bên, đầu óc rốt cuộc cũng thông suốt, cẩn thận suy ngẫm.
Đây đúng là một thế giới sùng bái kẻ mạnh, đối mặt so với người khi dễ mình, chẳng những không có tâm lý phản kháng, ngược lại còn sùng bái mù quáng cùng hâm mộ. Nguồn truyện: Trà Truyện
Xem ra quý tộc thống trị thế giới, cũng có đạo lý tồn tại của nó!
Nguyện vọng thành lập một gia tộc cường đại trong lòng hắn lại một lần nữa dâng trào, bức thiết vô cùng.
- Lão gia, Đình thiếu gia là Võ đồng Thất đẳng, vẻn vẹn chỉ xếp dưới Dương thiếu gia của Đạt Hề thế gia.
Một gã ác nô vuốt mông ngựa, bẩm báo.
Hứa Tam Lập hờ hững gật đầu, dừng ở bảng một lát, ánh mắt như chim ưng đảo qua một bên thấy Tần Vô Song, trong lòng hiện lên một tia nghi vấn:
- Võ đồng Thất đẳng, Tần Vô Song?
Tần Vô Song ánh mắt thản nhiên đón nhận, chốc lát sau cũng không để ý tới ánh mắt oán hận của Hứa Tam Lập nữa, trong lòng âm thầm phán đoán, tên Hứa Tam Lập này, tuyệt không phải Chân Võ Cảnh Tứ đẳng, hẳn là đạt tới Ngũ đẳng!
Một bên Trương Mậu Thụy ở trong nhóm Võ đồng Lục đẳng tìm thấy tên "cháu" hắn. Hắn thực tự hào, chẳng qua khi Tần Vô Song này xếp hạng Võ đồng Thất đẳng, khiến hắn cảm thấy vô cùng chướng mắt. Hắn thực muốn biết đây có phải trùng tên hay không.
Một phế vật bị đuổi khỏi trường thì làm sao có thể là Võ đồng Thất đẳng?
Ngay tại lúc hắn do dự không dứt, phía đối diện có một con ngựa trắng cao lớn chạy tới. Một gã võ giả nhảy từ trên ngựa xuống, một thân áo giáp cùng dấu hiệu hoa mai đồ án trước ngực đúng là dấu hiệu của Chân Võ Thánh Địa.
Võ sĩ kia chừng chưa tới ba mươi, khí vũ hiên ngang, sải bước hướng bên này đi tới.
- Xin hỏi ai là Tần Vô Song?
Võ sĩ cũng không bởi vì mình xuất thân cao quý mà vênh váo tự đắc, không mất phong độ hỏi.
Võ giả đến từ Chân Võ Thánh Địa, dù là một tiểu nhân vật, cũng không phải là người mà bất luận kẻ nào cũng có thể khinh thị. Hứa Tam Lập ho nhẹ một tiếng, cười hơn hở hỏi:
- Vị bằng hữu kia, từ đâu tới đây a?
Võ sĩ không trả lời, lại hỏi một lần:
- Tần Vô Song ở trong này không?
Hứa Tam Lập bắt chuyện không có kết quả, mất mặt, ngượng ngùng câm họng. Hắn cũng không có can đảm làm võ giả Chân Võ Thánh Địa nổi giận, nếu thực sự làm thế thì chẳng khác gì chán sống.
Tần Vô Song thong dong đi ra:
- Tần Vô Song ở đây, các hạ tìm ta có chuyện gì sao?
Võ giả nhẹ giãn mày, mỉm cười nói:
- Ở trong này thì tốt rồi, có phong thư đưa cho ngươi.
Tần Vô Song tiếp nhận, võ giả kia cũng chắp tay, leo lên con ngựa trắng, phiêu nhiên mà đi. Đối với mấy lão gia ở đây, nửa câu khách sáo cũng không có.
Võ giả ở Chân Võ Thánh Địa, không ngờ lại làm người truyền tin, hơn nữa còn truyền tin cho tiểu tử Tần gia?
Hứa Tam Lập cùng Trương Mậu Thụy trên mặt tràn ngập vẻ khó tin, cũng cảm thấy tình hình quả thực hoang đường không chịu nổi!
Trong đám người lập tức có người sợ hãi than nói:
- Người vừa rồi không phải cường giả của Chân Võ Thánh Địa hay sao? Quả là đẹp trai!
- Đúng vậy! Khó trách ta thấy dấu hiệu trên ngực người ta thực uy phong, thần thánh!
Những tiếng tán thưởng này, khiến mấy vị lão gia xám mặt, còn Tần Liên Sơn và Tần Tụ khi nghe thấy tên Chân Võ Thánh Địa, cũng có một loại cảm giác mơ hồ.
Bọn họ nằm mơ cũng không thể tưởng được, cường giả Chân Võ Thánh Địa lại truyền tin cho Tần Vô Song!