Tần Vô Song cũng chuẩn bị tính sổ Tây Sở Quốc của Dịch Trần Tử. Nhạy cảm như Dịch Trần Tử, sẽ nhanh chóng nghĩ đến các được mất trước mắt. Trước kia ở ngoài Thiên Vân Quan, Tây Sở Quốc và Bách Việt Quốc không giao chiến, Tần Vô Song chịu hòa giải, là vì tình hình lúc đó bất lợi đối với Bách Việt Quốc, hai phía đều có địch, làm Bách Việt Quốc không thể không thỏa hiệp. Hôm nay, chiến tuyến Đại Ngô Quốc đã bị tiêu diệt hoàn toàn. Đại Ngô Quốc không còn khả năng uy hiếp Bách Việt Quốc. Do vậy liền quay sang tính sổ Tây Sở Quốc. Điều quan trọng nhất là, lúc ở Thiên Vân Quan, Võ Thánh hộ quốc Bách Việt Quốc vẫn chưa chết, do vậy Tần Vô Song không tức giận mãnh liệt như bây giờ. Sau đó, Võ Thánh hộ quốc Cừu Lệnh Đức của Bách Việt Quốc bị Võ Thánh Đại Ngô Quốc giết, làm cho Tần Vô Song tức giận đến đỉnh điểm. Nói đi thì cũng phải nói lại, vấn đề chính vẫn là cái chết của Cừu Lệnh Đức. Với thực lực của Võ Thánh hộ quốc Đại Ngô Quốc Tề Thắng Nam vốn không thể giết Cừu Lệnh Đức một cách dễ dàng như vậy. Nói cho cùng cái chết của Cừu Lệnh Đức vẫn là nguyên nhân chủ yếu. Nguyên nhân chủ yếu này xuất phát từ Tây Sở Quốc. Nếu không phải là Đệ nhị Võ Thánh của Tây Sở Quốc đến Bách Việt Quốc giao chiến thì Cừu Lệnh Đức đã không bị thương. Do vậy, Tần Vô Song sau khi trút giận lên Đại Ngô Quốc xong, chắc chắn sẽ chĩa mũi nhọn về phía Tây Sở Quốc. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm. Dịch Trần Tử tuy không muốn đối mặt, nhưng không thể không đối mặt. Tần Vô Song thấy ông ta có vẻ chần chừ, cũng không ép, chỉ lạnh lùng cười: - Dịch Trần Tử, hôm nay sau khi giải quyết xong việc đây, ta sẽ đích thân đến thăm quý quốc. Đến lúc đó, tất cả mọi tiền căn hậu quả sẽ tính luôn một thể. Các ngài không tính rõ ràng, thì ta sẽ tự tính rõ ràng. Nói xong, nhấn chân mấy bước, giống như biến mất ngay tại chỗ, không biết là đi về hướng nào. Dịch Trần Tử bùi ngùi thở dài, trầm mặc. Ông ta cũng không còn hơi đâu mà nổi giận. Tần Vô Song lại bá đạo, lại quá đáng, ông ta cũng biết, Tần Vô Song có quyền như vậy. Là đệ tử quan môn của Nhị Điện chủ Tinh La Điện, trẻ tuổi đã nhập cảnh giới Tiên Thiên, vậy cũng đủ rồi. Hắn có thể tự tung tự tác làm loạn, e rằng cuối cùng không thể thu dọn được, Nhị Điện chủ Tinh La Điện ra mặt, vấn đề gì cũng có thể giải quyết dễ dàng. Nhưng Tây Sở Quốc, bao gồm cả Ba Thục Quốc và Đại Tấn Quốc lại không có bản lĩnh này. Đây chính là sự khác biệt, họ không thể nổi dậy, không thể gây sức ép. Đệ tam Võ Thánh bộ dáng giống hương nông đột nhiên mở lời: - Đệ nhất Võ Thánh, tu vi của người này, quả nhiên bất phàm! - Lão tam, ông thấy nên làm thế nào? Dịch Trần Tử khó xử vô cùng. Đệ tam Võ Thánh trịnh trọng nói: - Tất cả phải lấy lợi ích quốc gia làm trọng, chỉ có thể đưa ra lựa chọn lý trí nhất! - Lựa chọn thế nào? Dịch Trần Tử hỏi. - Đồng ý với hắn! Đệ tam Võ Thánh bất đắc dĩ lắc đầu. Dịch Trần Tử cười như mếu: - Điều kiện thứ hai có thể miễn cường đồng ý, cử một Hoàng đế đến để tang cho một Võ Thánh hộ quốc, nói ra cũng không phải là mất mặt, quan trọng là, Tần Vô Song đưa ra ba điều kiện, điều kiện thứ hai đã hà khắc như vậy, không cần nghĩ, điều kiện thứ ba chắc chắn còn khó khăn hơn. - Hà khắc hơn, cũng phải nghe thử, người này rất dứt khoát rõ ràng, hắn nói ngày mai đến thăm Tây Sở Quốc, chắc chắn nói thì sẽ làm. Với thân thủ của hắn, nếu đến Tây Sở Quốc giết người, thì khó có thể ngăn được. Dịch Trần Tử bất đắc dĩ gật đầu: - Đúng vậy, nếu được chọn, không ai muốn đắc tội với hắn, chỉ là điều kiện thứ ba, theo ta đoán, chắc chắn có liên quan đến Đệ nhị Võ Thánh. - Ân? Đệ tam Võ Thánh sửng sốt. - Nếu lão phu đoán không nhầm, điều kiện thứ ba hắn nhắc đến chắc chắn là muốn lấy mạng Đệ nhị Võ Thánh Tây Sở Quốc ta. Cái chết của Cừu Lệnh Đức tuy không phải hắn giết, nhưng rốt cục cũng có liên quan đến hắn. Tiền căn hậu quả mà hắn nói có lẽ là điều này. Dịch Trần Tử nói một cách buồn bã. Nếu Tần Vô Song muốn ra tay, trừ khi Đệ nhị Võ Thánh lúc nào cũng bên cạnh Dịch Trần Tử, nếu không Tần Vô Song giết hắn cũng không phải là khó. - Đệ nhất Võ Thánh… Nếu như vậy thì việc này rất khó giải quyết, hay là nhờ đến người của chúng ta ở Tinh La Điện. Dịch Trần Tử gật đầu: - E rằng chỉ có thể làm như vậy. Chúng ta quay về, không cần quan tâm đến chuyện của Đại Ngô Quốc, mau mau gửi thư đến Tinh La Điện, hi vọng họ có thể nói đỡ vài lời ở Tinh La Điện. Tây Sở Quốc cũng không thua kém gì Đại Tấn Quốc, Tinh La Điện có ba Đệ tử Trung tâm đều là người của Tây Sở Quốc. Đệ tử Trung tâm này, có hai người là môn hạ của Ngũ Điện chủ, địa vị cao quý. Tuy thực lực không bằng đệ tử của Đại Điện chủ, nhưng ít nhất cũng coi như môn đồ Điện chủ. Nếu có thể mời được Ngũ Điện chủ đứng ra thì việc nãy có lẽ sẽ có cơ chuyển biến. Việc không thể chậm trễ, hai người lập tức gửi thư cầu cứu Tinh La Điện. Hai Võ Thánh phi nhanh về Tây Sở Quốc, tránh Tần Vô Song đến Tây Sở Quốc trước, tấn công Đế Đô Tây Sở Quốc. Không có hai người họ ở đó, Đế Đô Tây Sở Quốc cũng sẽ thảm khốc như Đại Ngô Quốc, nghĩ đến đây, hai người đều rùng mình, nghĩ đến Tần Vô Song ra tay nhanh như chớp, không bỏ qua ai, họ không thể không lo lắng.
Lại nói đến Tần Vô Song, sau khi bỏ đi, liên phi ra bên ngoài Đế Đô, hắn tính chuẩn, Ba Thục Quốc cách xa Đại Ngô Quốc, hai Võ Thánh đã đang trên đường cũng sắp đến Đại Ngô Quốc rồi. Hắn quyết định, nắm lấy quyền chủ động, tự đi chặn đường họ! Tần Vô Song tính ngày, hôm nay đã là ngày 20 tháng 11, còn mười ngày nữa là đến mùng 8 tháng chạp, trừ đi mấy ngày trở về Tinh La Điện, thì còn dư khoảng mười ngày. Hắn biết, phải chủ động, phải trực tiếp, càng phải quyết liệt. Quả nhiên không ngoài dự đoán, đến chiều tối cùng ngày, hai Võ Thánh Ba Thục Quốc đã đến Đế Đô Đại Ngô Quốc, nhưng vẫn chưa vào thành, đã bị Tần Vô Song chặn ở ngoại ô. Tần Vô Song thản nhiên thúc ngựa đứng ở đường lớn, chặn đường đi của hai Võ Thánh, khí tức Tiên Thiên dâng lên không hề che giấu. Hắn muốn dùng cách này uy áp làm đối phương kinh sợ. Hai Võ Thánh Ba Thục Quốc là người thông minh, thấy có người chặn đường mình, liền biết tình hình bất ổn, cảm nhận khí tức Tiên Thiên cường hãn của Tần Vô Song từ đằng xa, lập tức dừng lại ngầm quan sát. Tần Vô Song không lấy làm lạ, thản nhiên hỏi: - Hai vị đường xa chắc đã mệt, hai vị có phải đến từ Ba Thục Quốc? Hai Võ Thánh càng chột dạ, nghi ngờ hỏi: - Cậu là ai? Sao biết bọn ta đến từ Ba Thục Quốc? Lập tức nghĩ đến sự cầu cứu của Đại Ngô Quốc, suy nghĩ một lúc, một Võ Thánh thân hình cao to hơn hơi nhíu mày nhìn Tần Vô Song dò xét, trầm giọng hỏi: - Các hạ là ai? Sao biết thân phận hai người bọn ta? - Ta không những biết, mà còn biết hai vị đến đây muốn đứng ra giải nguy cho Đại Ngô Quốc, đúng không? Vị Võ Thánh không có lông mi giật mình nhìn Tần Vô Song. - Ngươi là Võ Thánh mới của Bách Việt Quốc? Tần Vô Song lạnh lùng cười: - Chỉ tiếc là hai vị đã đến muộn, hai Võ Thánh Đại Tấn Quốc đã đến trước các ngài, chỉ có điều, đã bị ta khuyên trở về rồi. Hai vị muốn đứng ra hay học tập hai Võ Thánh Đại Tấn Quốc quay về? Tần Vô Song cầm Đại La Quốc Sĩ Lệnh quăng đến trước mặt hai Võ Thánh. Vị Võ Thánh không có lông mi nhìn chăm chú, khuôn mặt biến sắc, vị Võ Thánh nhỏ hơn cũng lặng người sửng sốt, giật mình ngẩng đầu nhìn Tần Vô Song. Đại La Quốc Sĩ Lệnh! Đồ vật này quyết không thể là giả! Đại La Quốc Sĩ Lệnh? Võ Thánh không lông mi ngẩng đầu nhìn Tần Vô Song: - Lệnh bài này… là của các hạ sao? Xin các hạ xưng danh tính? - Tần Vô Song! Tần Vô Song không nói nhiều, xưng luôn tên họ. Hắn không muốn tốn nửa ngày với Võ Thánh Ba Thục Quốc, lập tức áp chế. Đối với Tần Vô Song, thời gian rất quan trọng, lúc này, không thể lãng phí thời gian. - Tần Vô Song? Võ Thánh không có lông mi sửng sốt, như vừa nghĩ ra điều gì. - Theo tin đồn, là thiếu niên anh tài được Nhị Điện chủ Tinh La Điện thu nhận làm đệ tử quan môn? - Hai vị thông tin cũng thật nhanh! Tần Vô Song trả lời. Lời này vừa nói ra, hai Võ Thánh nhìn nhau, trong lòng vô cùng kinh hãi, họ biết Đại La Quốc Sĩ Lệnh không phải là giả, tu vi của cậu thanh niên này càng không phải là giả. - Hai Võ Thánh Đại Tấn Quốc đã về nước? Vị Võ Thánh nhỏ nhắn hỏi. - Đại Tấn Quốc không tham gia vào việc xâm lược Bách Việt Quốc lần này, cân nhắc nặng nhẹ, không muốn gặp cảnh cá nằm trong chậu, đã rút về nước, thật là thông minh! Nhưng không biết, hai vị muốn ta đến thăm Ba Thục Quốc một chuyến, hay là chủ động rời khỏi đây, hai con đường chọn một, do hai vị quyết định. Hai người này có thể làm đến Võ Thánh một nước, tu vi là một chuyện, năng lực phán đoán và tâm tính chắc chắn có chỗ cao hơn người bình thường. Hai Võ Thánh Đại Tấn Quốc là người lanh lợi, nếu họ rút lui, chắc chắn là đã thấy tình hình bất ổn, nếu không với tôn nghiêm của Võ Thánh một nước, bị uy hiếp thì không còn mặt mũi nào nữa. Họ đã rút lui, chắc chắn còn có thứ quan trọng hơn thể diện. Lại nhìn Tần Vô Song, tu vi Tiên Thiên chắc chắn cũng hơn họ nhiều, nhân vật như vậy, nếu họ đắc tội, hậu họa khó lường. Võ Thánh không có lông mi nhìn Đại La Quốc Sĩ Lệnh, ném trở lại: - Được, Võ Thánh Đại Tấn Quốc đã rút lui, Ba Thục Quốc ta cũng không có lý nào liều mạng vì Đại Ngô Quốc. Tần Vô Song, hẹn ngày tái ngộ! Nếu chỉ là mình Tần Vô Song, họ cũng không dễ thỏa hiệp, nhưng nghĩ đến Tinh La Điện nhân vật lớn đằng sau Tần Vô Song họ không muốn có mẫu thuận, phải chọn rút lui.