- Tần Vô Song, ngươi muốn tìm Trẫm, Trẫm ở đây, không được hại người vô tội. Hoàng đế Đại Ngô Quốc ra khỏi mật thất, biết là cầm chắc cái chết. Nếu không như vậy, ông ta đã không ra. Lúc đầu, ông ta còn ôm hi vọng chạy thoát, nhưng không ngờ Tần Vô Song đến nhanh như vậy, không thể đợi được quân cứu viện của ba Công quốc, cân nhắc mãi, ông ta quyết định đứng ra. Tuy ông ta là quân vương một nước, nhưng đứng trước một Tiên Thiên cường giả, tự biết mình không có đường quay về. Chỉ có Hoàng đế đứng ra, hi sinh bản thân, mới có thể bảo vệ Hoàng thất, mới bảo vệ được Đại Ngô Quốc không bị diệt vong. Tất cả những điều này đều từ dã tâm của ông ta mà ra, thì cũng chính ông ta phải đích thân giải quyết. Do vậy, trước sự uy áp Tiên Thiên của Tần Vô Song, Hoàng đế Đại Ngô Quốc tuy đứng không vững, nhưng vẫn tỏ ra bình tĩnh, ông ta đã chuẩn bị cho cái chết. Chỉ cần bảo vệ được Hoàng thất, tử tôn vẫn còn thì Đại Ngô Quốc vẫn có hi vọng. Nếu ông ta không đứng ra, vẫn có ý định bỏ trốn, trước uy thế của Tần Vô Song, trước tiếng gầm trời rung đất chuyển của Tần Vô Song thì cũng khó thoát. Nói trắng ra, trước nay ông ta vẫn còn xem nhẹ Tiên Thiên cường giả, cho rằng trốn ở mật thất thì có thể thoát thân. Sự thật đã chứng minh vốn dĩ không có chuyện như vậy. E rằng đào ba thước đất tự chôn mình, Tiên Thiên cường giả vẫn có thể tìm ra. Tần Vô Song liếc mắt, ngạo nghễ nhìn Hoàng đế Đại Ngô Quốc. Thân hình cao to, có chút khí độ. Ít nhất trước mặt hắn, Hoàng đế Đại Ngô Quốc không hề tỏ ra sợ hãi, mà lại rất bình tĩnh. - Ngươi chịu ra, là cách tốt nhất cũng là cách thông minh nhất! Tần Vô Song lạnh lùng nói: - Ngươi rất tức thời! Hoàng đế Đại Ngô Quốc sắc mặt vừa xanh vừa trắng nói: - Tần Vô Song, ngươi đã đến, định thế nào, không bằng ra tay luôn đi? - Ra tay, ngươi chịu nổi? - Ngươi nói đi, ân oán giữa Bách Việt Quốc và Đại Ngô Quốc phải chấm dứt thế nào thì ngươi mới vừa ý? - Chấm dứt ân oán hai nước? Tần Vô Song lạnh lùng cười: - Ai nói là ta đến để chấm dứt ân oán hai nước? Ta đến chính là để báo thù cho Cừu lão ca. Ngươi và Tề Thắng Nam là đầu sỏ trong chiến tranh xâm lược lần này. Tề Thắng Nam đã đền tội, mà ngươi vẫn còn sống một cách ung dung tự tại, ta đến là để lấy đầu ngươi bái tế vong linh của Cừu lão ca, còn về bang giao hai nước, do Hoàng đế Bách Việt Quốc làm chủ. Tần Vô Song lạnh lùng nói. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm. Hoàng đế Đại Ngô Quốc vô cùng chua sót: - Ngươi nói như vậy, ai có thể tin ngươi? Nếu chỉ vì ân oán cá nhân báo thù cho Cừu Lệnh Đức, Võ Thánh hộ quốc Đại Ngô Quốc ta đã bị ngươi giết, ân oán đã hết, sao ngươi còn giết hết những tinh anh Đại Ngô Quốc ta, hà tất phải mượn cớ? Tần Vô Song cười lớn: - Đại Ngô Quốc ngươi giương oai diễu võ, thích sinh sự thị phi, ta làm như vậy là để chặt nanh vuốt của Đại Ngô Quốc ngươi, tránh Đại Ngô Quốc tiếp tục sinh chuyện thị phi, mang tai họa cho con dân Đại Ngô Quốc. Tần Vô Song cố ý khiêu khích, làm Hoàng đế Đại Ngô Quốc nghẹn lời. Thắng làm vua, thua làm giặc. Hôm nay Đại Ngô Quốc là nước bại chiến, Võ Thánh hộ quốc đã bị giết, có nói gì cũng đều vô ích, nói thêm cũng chỉ làm trò cười. - Tần Vô Song, Trẫm biết, ngươi muốn lấy mạng Trẫm, mới có thể rửa hận. Trước Tiên Thiên cường giả, Trẫm biết mình không có sức kháng cự. Cái đầu này, ngươi muốn lấy thì cứ lấy đi, Trẫm quyết không nhiều lời, nếu có thể vì vậy mà chấm dứt ân oán hai nước, thì xin các hạ dừng tay, Trẫm chết không oán một lời. Hoàng đế Đại Ngô Quốc khẳng khái nói, hiển nhiên là biết cầm chắc cái chết. Tần Vô Song lạnh lùng cười, liếc nhìn đối phương, hắn sao có thể không nhìn ra tính toán của đối phương, giết một mình ông ta, tha cho Hoàng thất của ông ta, giữ giang sơn Đại Ngô Quốc. Tính toán này, quả nhiên có lợi cho Đại Ngô Quốc, nhưng lại không phải là điều Tần Vô Song muốn. - Ngươi, chắc chắn phải chết, tử tôn của ngươi ta sẽ không tha một ai, đệ tử tông tộc Hoàng thất ngươi ta có thể suy nghĩ mà bỏ qua, nhưng dòng chính của ngươi ta quyết không tha một ai? Tần Vô Song điềm nhiên nói, cây roi hình hắn rung lên, khí tức Tiên Thiên lập tức phát ra, quấn quanh cổ Hoàng đế Đại Ngô Quốc. Đúng lúc này. Bên ngoài truyền đến một tiếng gọi lớn: - Khoan đã, hãy dừng tay! Tần Vô Song giật mình, cảm thấy có hai dòng khí tức Tiên Thiên đang bay đến gần, đã ở sát bên ngoài tường. Hoàng đế Đại Ngô Quốc nghe vậy vô cùng mừng rỡ, biết hai hai Võ Thánh hộ quốc của Đại Tấn Quốc đã đến, ông ta đã từng may mắn bái kiến hai Tiên Thiên cường giả này, vì vậy mới nghe đã nhận ra. Tần Vô Song tuy giật mình, nhưng ngay lập tức phản ứng lại, quan sát sắc mặt, thấy sự hưng phấn trên nét mặt Hoàng đế Đại Ngô Quốc, lạnh lùng cười, sợi roi xà hình không dừng lại vẫn xiết chặt cổ ông ta. Tần Vô Song túm chặt ông ta nhảy lên chỗ cao, đề phòng hai Tiên Thiên cường giả tả hữu giáp công. Tần Vô Song lạnh lùng cười, nhìn hai Tiên Thiên cùng lúc đi vào. - Cậu thiếu niên, đừng ức hiếp người quá đáng? Một Tiên Thiên cường giả mặc hoàng bào nói. - Các ngươi là ai? Tần Vô Song không hề lo lắng, hắn đã nhìn ra, hai người này, một chọi một, không có ai là đối thủ của hắn. Hai người kết hợp, hắn cũng có thể đối phó. - Chúng ta đến từ Đại Tấn Quốc! Cường giả Tiên Thiên hoàng bào thản nhiên trả lời. - Đại Tấn Quốc? Tần Vô Song biết, Đại Tấn Quốc nằm ở phía bắc Đại Ngô Quốc, có quan hệ không xấu với Đại Ngô Quốc, nhưng cũng không được coi là hữu hảo. Tuy trước đây Đại Ngô Quốc kêu gọi khắp nơi, mưu đồ liên minh bốn nước, chinh phạt Bách Việt Quốc, nhưng vì vấn đề phân chia lợi ích cuối cũng cũng không đàm phán thỏa đáng. Do vậy, ngày 9 tháng 11 âm lịch chỉ có Tây Sở Quốc đồng ý cùng xuất binh. Đại Tấn Quốc và Ba Thục Quốc đã không nhập vào liên minh bốn nước, không tham dự việc này, hôm nay hai Võ Thánh Tiên Thiên cùng đến là vì cớ gì? Tần Vô Song nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cũng nghĩ thông, trừ phi là vì bốn chữ "môi hở răng lạnh". Nếu Đại Ngô Quốc không bị diệt vong, Bách Việt Quốc lớn mạnh, hưng thịnh, cũng không thể uy hiếp đến Đại Tấn Quốc. Nhưng Đại Ngô Quốc một khi bị Bách Việt Quốc nuốt gọn, thì có thể trực tiếp uy hiếp đến Đại Tấn Quốc rồi. Họa lớn như vậy, Đại Tấn Quốc không dám sơ suất. - Cậu thiếu niên, tha được thì hãy tha cho người ta đi, nghe nói Tề Thắng Nam đã bị ngươi giết, những tinh anh của Đại Ngô Quốc cũng bị ngươi giết không ít. Hôm nay, ngươi giết đến Đế Đô, đến Hoàng đế Đại Ngô Quốc cũng phái giết, làm đảo lộn hết tất cả, thật không biết quy củ. - Quy củ? Quy củ do ai định? Tần Vô Song lạnh lùng cười. - Đây là quy củ mấy trăm năm của Công quốc chúng ta. - Có quy củ sao? Lúc Tề Thắng Nam thừa dịp giết Võ Thánh hộ quốc Bách Việt Quốc ta, sao các ngươi không chạy đến trách hắn không biết quy củ. Lúc Đại Ngô Quốc kết giao chư quốc, mưu đồ Bách Việt Quốc ta, sao các ngươi không nói họ không đúng quy củ? Đến khi ta báo thù lại nói ta không đúng quy củ, quy củ vốn chỉ là hữu danh vô thực, chỉ là biện pháp của nước bại trận mà thôi. Tần Vô Song biết, hai người này muốn lấy lợi thế đông người áp chế mình. Vị cường giả hoàng bào thản nhiên nói: - Cừu Lệnh Đức bị giết, Tề Thắng Nam cũng đã bị ngươi giết, ân oán này chấm dứt tại đây. Coi như ngươi vẫn rất phẫn nộ, thì cũng đã giết rất nhiều người vô tội, cơn tức giận này cũng nên xóa đi. Mấy người chúng ta nhận được sự cầu cứu của Hoàng đế Đại Ngô Quốc, không ngại đường xa vội tới đây, là muốn hóa giải ân ân oán oán của hai nước các ngươi. - Ồ, nói như vậy, thì không chỉ có hai ngươi? - Đúng thế. Võ Thánh hộ quốc của Tây Sở Quốc, Võ Thánh hộ quốc của Ba Thục Quốc đều đang trên đường tới đây, ít ngày nữa sẽ có mặt. Chúng ta đã nhất trí. Việc gì cũng có giới hạn, nếu không sẽ không có kết cục tốt. - Hắc hắc, các hạ đang uy hiếp ta sao? Tần Vô Song hỏi một cách không kiêng nể. - Không phải là uy hiếp, mà là hi vọng mọi người có thể bình tĩnh ngồi xuống, cùng nhau thương lượng tìm ra cách giải quyết tốt nhất. Cường giả hoàng bào tỏ ra rất bình tĩnh. Tần Vô Song lạnh lùng cười, lắc đầu nói: - Nếu như ta không chấp nhận hòa giải, thì thế nào? - Vậy thì phải xem tình tiết nặng nhẹ. Nếu tình hình nghiêm trọng, ba nước sẽ hợp lực thảo phạt Bách Việt Quốc, cũng chưa chắc đã thua! Một Võ Thánh khác của Đại Tấn Quốc đột nhiên nói. Tần Vô Song cười lớn: - Được, có chí khí. Đại Tấn Quốc, ta nhớ rồi. Các ngươi nói Võ Thánh của Tây Sở Quốc cũng đến, có phải Dịch Trần Tử không? - Dịch Trần Tử huynh là Võ Thánh Đệ nhất trong các Công quốc Đế quốc Đại La, tất nhiên phải đến! - Võ Thánh Đệ nhất? Tần Vô Song lạnh lùng cười: - Trận chiến ở Tử Diễm Lĩnh, sao ta không nhìn ra nhỉ. Danh hiệu Võ Thánh Đệ nhất thật dễ đạt được. Hai Võ Thánh hộ quốc Đại Ngô Quốc nhìn nhau, Võ Thánh hoàng bào kinh ngạc nói: - Ngươi và Dịch Trần Tử huynh đã từng giao đấu sao? - Nói nhỏ một chút! Nếu không như vậy, ngươi cho rằng Tây Sở Quốc sẽ cam tâm rút quân ở biên giới Tử Diễm Lĩnh ta sao? Lúc đó, đại quân Tây Sở Quốc xâm phạm biên cảnh Tử Diễm Lĩnh ta, chư vị sao không có ai đứng ra nói họ không đúng quy củ? Trừ phi, nói đi nói lại, vẫn là sợ Dịch Trần Tử, cảm thấy Bách Việt Quốc ta như quả hồng, dễ bóp, đúng không? Tần Vô Song cơn tức đầy bụng, liên tiếp tra vấn, làm hai người nhìn nhau, không nói nên lời. - Ta mặc kệ các ngươi muốn làm gì, cũng mặc kệ có bao nhiêu người đến đây, càng không quan tâm các ngươi chia sẽ hoạn nạn thế nào, người nào gây họa thì phải chết. Đây chính là quy tắc của Tần Vô Song ta. Võ Thánh Bách Việt Quốc ta tuyệt đối sẽ không chết oan. Lãnh thổ Bách Việt Quốc ta cũng tuyệt đối không dễ dàng xâm phạm như vậy. Đã làm thì phải trả giá, dù ngươi là ai cũng đừng mơ tưởng. Tần Vô Song nói xong, truyền lực vào sợi roi xà hình, chỉ nghe thấy hai tiếng "trách trách", hai tay Hoàng đế Đại Ngô Quốc đột nhiên khua loạn lên, yết hầu kêu từng tiếng ú ớ. Sau đó, cổ bị Tần Vô Song xiết chặt, cuối cùng tắt thở. - Tiểu tử! Ngươi thực sự giết ông ấy sao? Tần Vô Song mặt lạnh tanh, ném thi thể qua: - Ta giết hắn, thì đã làm sao? Các ngươi muốn lo chuyện bao đồng thì lên đây. Để ta khuyên một câu, chư vị nếu không muốn rước họa vào thân, không muốn một ngày nào đó ta đến Đế Đô của các ngươi gây chuyện, thì hãy quay về! Ân oán giữa Bách Việt Quốc và Đại Ngô Quốc, hãy để hai nước giải quyết. Các ngươi không hòa giải được, cũng không có quyền hòa giải. Nói xong, thét một tiếng dài, quay người bay ra ngoài.