Tần Vô Song chậm rãi nói: - Ngươi hỏi ta là ai, Bách Việt Quốc có năm sáu trăm triệu con dân, ta chỉ là một người trong số đó thôi. Dịch Trần Tử, Tây Sở Quốc ngươi hoành hành bá đạo, muốn đi gây sự, không tiếc một trận chiến sao? - Hừ, mũi tên trên cung, không thể không bắn, trận này, nhất định phải đánh! Dịch Trần Tử giọng lạnh như băng. Tần Vô Song ngửa cổ lên trời cười: - Được, các hạ đã tràn đầy tự tin như vậy, vậy ta có một đề nghị không biết các hạ có hứng thú nghe hay không? - Đề nghị gì? Dịch Trần Tử biết đối phương là Tiên Thiên cường giả, nên cũng không dám chậm trễ. - Trận chiến này nhất định phải nổ ra, chi bằng hai chúng ta đánh trước một trận, lão gia hỏa, ngươi có dám không? Tần Vô Song khí thế dâng trào, đột nhiên thúc động, sợi roi xà hình lắc qua lắc lại Dịch Trần Tử: - Nếu ngươi không có gan, lập tức cắp đuôi trở về Tây Sở Quốc, ta niệm tình ngươi tuổi đã cao, không truy giết ngươi, tha cho ngươi một mạng, quay về an hưởng tuổi già. Dịch Trần Tử rõ ràng biết đối phương cố ý chọc giận mình, nhưng một Tiên Thiên cường giả thành danh hơn trăm năm, lại bị một thanh niên sỉ nhục như vậy, e rằng muốn giữ phong độ cũng không thể. Hắn vô cùng tức giận nhưng vẫn cười, giễu cợt nói: - Lời trẻ con, không biết trời cao đất dày, dù là Võ Thánh Sơn Cừu tiểu tử kia cũng không dám làm càn trước mặt lão phu. - Lão thất phu, ngươi mạo phạm quốc cảnh ta, còn muốn ta phải khách khí với ngươi sao? Chớ có ỷ lại lớn tuổi, muốn chiến thì chiến, không chiến thì cút đi, nói không giết ngươi thì sẽ không đuổi giết ngươi. Một câu lão thất phu, hai câu lão gia hỏa, tính khí Dịch Trần Tử dù có tốt thì cũng không thể nhịn nổi, huống hồ tính khí Dịch Trần Tử cũng không phải là tốt. - Tiểu tử, ngươi muốn chết thì lão phu tác thành cho ngươi! Tần Vô Song nghe Dịch Trần Tử đáp, hét dài một tiếng, cả người như tia chớp, từ trên quan nhảy xuống, bay về phía khe cốc sâu. - Dịch Trần Tử, trận chiến giữa ta và ngươi, phải tìm một nơi rộng rãi! Dịch Trần Tử không hề do dự, bay theo nhanh như thiểm điện. Bây giờ trong đầu hắn chỉ có một ý niệm là phải giết người này, lấy máu tươi của Tiên Thiên cường giả tế cờ, làm nhạc dạo tuyệt vời cho trận chiến này! Giết! Hai người một trước một sau, bay xa đến mười mấy mét, cuối cùng đến một nơi rộng rãi, Tần Vô Song đột nhiên dừng lại, quay người nhìn Trần Dịch Tử đuổi phía sau. Dịch Trần Tử cũng không không dám khinh xuất, trừng mắt đánh giá Tần Vô Song. - Tiểu tử! Nói rõ danh tính, lão phu xuống đao, chết lại không để lại tên! - Ha ha, ta lại chuyên chém những lão bỏ đi như các ngươi? Ác cảm của Tần Vô Song đối với Tây Sở Quốc không có lời nào có thể hình dung được. Bách Việt Quốc và Đại Ngô Quốc khai chiến, đó là thù oán do lịch sử để lại không có gì đáng nói. Nhưng Tây Sở Quốc rõ ràng là nhân cơ hội, vô cùng ti tiện. Cũng khó trách trong lời nói của Tần Vô Song không hề có chút tôn trọng. Dịch Trần Tử lúc này lại bình tĩnh trở lại, trước địa chiến đấu, hắn biết, cảm xúc ổn định với đối chiến Tiên Thiên là vô cùng quan trọng. Khẩu khí gã thanh niên này rất ương ngạnh, không ai bì nổi, nhưng rõ ràng hắn thấy trong mắt người thanh niên này, quan sát thấy sự giảo hoạt và cơ trí, người thanh niên này chắc chắn là cố ý chọc tức hắn. Trong thời gian ngầm quan sát, thấy Tần Vô Song đang múa may sợi roi xà hình, đột nhiên Dịch Trần Tử cười nói: - Vừa hay, binh khí của ta là một chuỗi nhuyễn đao, mà binh khí của người là roi da, đều là binh khí mềm, xem xem cuối cùng ai mạnh hơn. Tần Vô Song liếc mắt nhìn Dịch Trần Tử, hắn biết lão gia này rất nhiều mưu mô, chỉ sợ đây không chỉ đơn giản là chuỗi nhuyễn đao. Hai người nói chuyện, cũng đã bắt đầu thôi động khí tức Tiên Thiên, tay không động, nhưng đã bắt đầu áp chế đối thủ. Sau khi người toàn lực thôi động, phát hiện không ai áp đảo được ai, kẻ tám lạng, người nửa cân. Tần Vô Song khen thầm: - Lão Dịch Trần Tử này, quả nhiên là danh bất hư truyền, không hổ là Võ Thánh hộ quốc Đệ nhất trong các Công quốc. Ta hấp thụ nội đan, hấp thụ linh lực của tên áo đen kia, sau khi dung hòa, linh lực trong người đã vô cùng khác thường, nhưng cũng không thể áp chế hắn về mặt linh lực Tiên Thiên, lão già này quả không đơn giản! Tần Vô Song rất tự tin, đổi lại bất kỳ một Võ Thánh nào khác đến, ví như Cừu lão ca của Bách Việt Quốc, Tần Vô Song tự hỏi đã có thể áp chế trên khí tức Tiên Thiên. Nhưng hắn lúc này lại không thể áp thế Dịch Trần Tử. Trong khi hắn kinh ngạc, trong lòng Dịch Trần Tử cũng kinh hãi không ít so với Tần Vô Song, thậm chí còn nhiều hơn. - Tiểu tử này tuổi còn trẻ, đã nhập cảnh giới Tiên Thiên thì thôi, làm sao linh khí cũng lại tràn đầy như vậy? Hay là Linh căn Tiên Thiên, từ nhỏ đã là Tiên Thiên? Nếu không tuổi trẻ như vậy, sao lại dự trữ nhiều linh lực như vậy? Nghĩ đến đây, Dịch Trần Tử rất hiếu kỳ với thân phận Tần Vô Song, hắn thực sự rất khó tưởng tượng: - Một thanh niên siêu tuyệt trời phú như vậy có quan hệ gì với Bách Việt Quốc? Hai cái bóng, đột nhiên lòng có linh cảm, cùng lúc xuất động. Tần Vô Song múa sợi roi xà hình, xoay chân quét một vòng, phóng ra một gợn sóng linh lực, khuếch tán ra ngoài. Trong sóng linh lực, cơ thể Tần Vô Song cùng với lực lượng mỗi lần phát ra đều mang một linh lực tấn công vô cùng mạnh, bắn ra từng tia thương sắc: - Hừ, tạp kỹ múa may, muốn làm tổn thương ta sao? Dịch Trần Tử cũng không đơn giản, đạp một cước, chuỗi nhuyễn đao đã bổ ra, bổ ra liên tục mười mấy phát, hình thành thế phòng ngự, chặn lại tất cả mũi nhọn của Tần Vô Song. - Dịch Trần Tử, người phòng ngự cũng không tồi, dám đỡ mấy đòn với ta không? Tần Vô Song cười lớn, dậm chân lên trước, sợi roi xà hình lại trở về hình rắn như trước, tung ra những đợt sóng, đột nhiên đập vào mặt Dịch Trần Tử. Lúc này, bóng sợi roi xà hình trên hư không, một ánh hào quang mang theo một lực thôn tính mạnh mẽ. Qua công kích, Dịch Trần Tử biết, người thanh niên này khí thịnh, muốn tốc chiến tốc thắng, nhưng Dịch Trần Tử thành danh bao nhiều năm, tu vi một đời há lại sợ đối kháng. Nhếch miệng cười một cái, chuỗi nhuyễn đao cũng không hề nhường, đối đầu mà lên, quét ngang bổ một cái! Oanh! Linh lực va vào nhau trên hư không, tạo ra một tiếng nổ khủng khiếp, các cây cối hai bên chịu khí xạ Tiên Thiên lần lượt đổ xuống. Trận đối kháng này của hai người, ngay lập tức khơi dậy trong lồng ngực đấu khí, mặt đối mặt không ngừng oanh kích. Một trận! Hai trận! Ba trận! Lực lượng thay đổi, hình ảnh hai người chợt ẩn chợt hiện, đột nhiên cùng lúc lui về phía sau, binh khí trong tay vẫn không ngừng đánh về phía đối phương. Sợi roi xà hình và và chuỗi nhuyễn đao quấn lại với nhau, hai bên đều vận cánh tay nắm chặt binh khí trong tay, không ai chịu thoái nhượng. - Tiểu tử! khá lắm! - Lão gia hỏa! Ông cũng không vừa! Hai người từ động thủ đến động mồm, quả là một tấc đất cũng phải giành lấy. Linh lực dồn vào cánh tay, không ngừng phóng ra, linh lực kích ra, khuếch tán từng dòng từng dòng khí lưu, chấn động đến cả mọi vật xung quanh, trong vòng năm mét, cây cỏ cũng không sống nổi, Đột nhiên, hai ngươi chuyển động với tốc độ cực nhanh, không hẹn mà cùng muốn thông qua một phương pháp gia tăng tốc độ, chiếm thế chủ động. Chỉ là, một người đứng giữa, một người di chuyển vòng quanh người đó với tốc độ cực nhanh, thật không dễ tìm ra chỗ sở hở. Tần Vô Song nhìn rõ ràng, tay trái giơ lên Thiên Mạch Ngưng Kình Kiếm phút chốc đâm ra. Cũng lúc này, bàn tay của Dịch Trần Tử cũng phiên động, đột nhiên trong lòng bàn tay đánh ra một dấu tay màu xanh, trực tiếp ấn đến. Thủ ấn và kiếm khí va vào nhau trên hư không, phát ra một lực phản lại rất mạnh. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://Trà Truyện Ầm! Hai người cùng lúc đều bị một lực phản lại đánh trúng ngực, toàn thân không tự chủ được bắn ra xa rồi rơi xuống đất. Tần Vô Song liếm môi thấy ngọt ngọt, một dòng máu tươi chảy ra. Dịch Trần Tử cũng không tốt hơn là mấy, giữ chặt lồng ngực, cũng không thể khống chế một dòng máu tươi phun ra. Hai Tiên Thiên cường giả đã đấu đến mức thảm hại như vậy, không biết là mạnh hơn bao nhiêu so với Hậu Thiên võ giả. - Tiểu tử, mùi vị thế nào? - Hắc! Lão gia hỏa, ngươi cũng không dễ chịu gì. Dịch Trần Tử cười một tiếng: - Tiếp tục liều mạng như vậy, nhiều nhất cả ta và ngươi cùng bị thương, Tây Sở Quốc ta vẫn còn hai Võ Thánh hộ quốc làm hậu thuẫn cho ba quân, nhưng Bách Việt Quốc ngươi, vẫn có thể phái xuất Tiên Thiên cường giả sao? Tần Vô Song phì một tiếng, khí thế không hề kém: - Tây Sở Quốc ngươi Tiên Thiên cường giả nhiều, nhưng ta hỏi ngươi, lão gia hỏa, với thực lực của ngươi mà giết được ta sao? Dịch Trần Tử sửng sốt, trong lòng cũng không thể không thừa nhận, giết đối phương, một mình mình cũng không làm nổi. - Với thực lực của ngươi, không thể giết nổi ta, hai Võ Thánh còn lại ở Tây Sở Quốc ngươi, đến góc áo của ta cũng không đụng được. Tây Sở Quốc ngươi có lẽ có thể tấn công Tử Diễm Lĩnh, nhưng ta sẽ trả thù về sau. Tây Sở Quốc ngươi cũng chịu không nổi. Ta bảo đảm, ngoài đồ bỏ đi ngươi ra, ta sẽ giết sạch những cường giả và tất cả những hậu bối tiềm năng của Bách Việt Quốc ngươi. Ngươi cũng biết, Tây Sở Quốc ngươi đối mặt với tình huống thế này, e rằng hôm nay ngươi mưu đồ Bách Việt Quốc ta, ngày mai sẽ trở thành kết cục của chính Tây Sở Quốc ngươi! Dịch Trần Tử lạnh người, biết đối phương đang uy hiếp không phải nói không. Đối phương có ý định giết hết cường giả của Tây Sở Quốc, Dịch Trần Tử hắn e rằng cũng không thể ngăn cản. Huống hồ, tiềm năng trên người thanh niên này làm Dịch Trần Tử hắn cũng cảm thấy sợ hãi. Cường giả và hậu bối tiềm năng của Tây Sở Quốc nếu bị người này giết thì vận mệnh Tây Sở Quốc e rằng sẽ không tốt hơn bao nhiêu so với Bách Việt Quốc bây giờ. Công quốc Thượng phẩm Đại Ngô Quốc hôm nay xâm phạm Bách Việt Quốc, ngày khác, cũng chắc chắn dám đánh Tây Sở Quốc!