Kỵ sĩ đó cười lạnh một tiếng, cũng không trả lời câu hỏi của Tần Vô Song, mà trái lại khẩu khí càng ngang tàng: - Cho dù chúng ta chỉ có ba người, nhưng nếu ngươi không buông tay, ta đảm bảo, ngươi sẽ rất thảm đấy! - Thảm như thế nào? Tần Vô Song cười lạnh hỏi. - Tiêu diệt chín đời nhà ngươi! Lời nói của kỵ sĩ đó vừa dứt, kình lực toàn thân thúc giục, lại vung chiếc trường tiên, trong lòng dự định lần này phải đánh ngã Tần Vô Song. Ra sức thúc giục sức mạnh, nhưng giống như đá chìm đáy biển, một chút phản ứng cũng không có. Sắc mặt của kỵ sĩ đó khẽ biến đổi, liên tiếp vung roi ba lần, mỗi một lần thôi động, lực khí đều tăng cường thêm một phần. Đến lần cuối cùng, kình lực toàn thân tựa hồ xuất ra toàn bộ, vẫn không nhúc nhích tí nào, chiếc trường tiên quăng ra giống như trường thương bị kéo ra thẳng tắp. - Ta sẽ xem như không nhìn thấy, ngoan ngoãn xuống ngựa, nhận sai và xin lỗi thủ vệ cửa thành! - Tiểu tử, ngươi cũng quá ngông cuồng rồi! Tần Vô Song còn chưa nói xong, hai kỵ sĩ phía sau người đó đã cùng xông lên, một trái một phải trong tay đều là trường tiên cùng màu xanh, phủ đầu hướng về phía Tần Vô Song đập tới. Tu vi của ba người này, hiển nhiên cũng không thể xem thường, hai người hai bên đều là Chân Võ Cảnh Thất đẳng, gã ở giữa có trường tiên bị Tần Vô Song túm lấy, còn có tu vi Chân Võ Cảnh Bát đẳng. Ba người này hành động như vậy hiển nhiên không phải chỉ là một lần xung đột đơn giản. Tần Vô Song lạnh lùng quan sát một lát, liền biết ba người này có ý định gây rối, sau lưng chắc chắn còn có nguyên nhân sâu xa hơn. Vì vậy nhìn thấy hai người hai bên vung roi đến, chỉ cười lạnh một tiếng, thân hình nhẹ nhàng quấn lại, hai tay nắm lấy, ra sức kéo trường tiên của hai người đó về tay mình. Tay phải nhẹ nhàng giơ lên, nắm lấy ba chiếc roi da trong tay, cười lạnh nói: - Nếu các ngươi đã không xuống ngựa, vậy ta đành phải tự mình động thủ thôi! Kình lực trong cánh tay thúc giục, quát một tiếng: - Lên! Giương cao tay vung ra phía ngoài, lực của cái vung tay này nhất thời đem theo toàn bộ cơ thể của ba người, giống như bắt chước làm theo, đem thân hình của ba người này ném về phía tường thành. Cũng may ba người này phản ứng cũng xem như cực kỳ nhanh, tay đang nắm lấy trường tiên nhất thời buông ra, thân hình thoát khỏi trường tiên. Liên tục lăn mình trên cao, đầu ngón chân dẫm lên tường thành chống đỡ, cuối cùng đem kình lực cường đại này tiêu hủy đi một phần. Cứ như vậy, cho đến khi rơi xuống mặt đất, hai chân cũng đứng yên không vững, thi nhau rơi xuống đất, xương đùi của ba người đã hoàn toàn tan vỡ. Lực vung tay này của Tần Vô Song khiến bọn họ đánh mất đi một phần lực chống đỡ, hóa giải đòn công kích của đối phương, nhưng thế lực rơi xuống đất vẫn khiến xương đùi của bọn họ nát vụn. Có thể thấy lực của cái vung tay này bá đạo thế nào. Cái vung tay này của Tần Vô Song cũng chỉ là dùng kình lực trình độ cao nhất của cảnh giới Hậu Thiên. Căn bản vẫn chưa động đến chút nào lực lượng Tiên Thiên, nếu dùng đến lực lượng Tiên Thiên, sợ rằng thời gian để ba người này phản ứng cũng không có, trực tiếp ngã chết trên tường thành, máu thịt lẫn lộn bắn ra tung tóe. Tần Vô Song vẫn không buông tha, tiến gần một bước, vận khí thần lực, nắm lấy cương ngựa của ba con ngựa lớn, liên tiếp vẫy ba cái, mỗi một cái tốc độ đều cực nhanh. Liên tiếp ba lần, tựa hồ giống như động tác kết thúc vậy. Chỉ nghe thấy tiếng va chạm thảm thiết của ba thân thể. - Luật! Cùng với tiếng va chạm nặng nề, là tiếng kêu thảm thiết của ba con ngựa. Ba con ngựa to lớn đã lần lượt va đập vào trên tường thành dày đặc, bắn ra ba vết máu cực lớn, sau khi tiếp xúc với chiều sâu của tường thành, một đống máu thịt lẫn lộn rơi xuống, lục phủ ngũ tạng đều vỡ tan, máu chảy thành sông. Tần Vô Song chỉ cười lạnh, nhìn ba người đó nói: - Nhớ kỹ, đây là Bách Việt Quốc, không phải Tây Sở Quốc của các ngươi. Đến Bách Việt Quốc, thì phải tuân theo quy củ của Bách Việt Quốc. Thói hống hách ngang ngược ở Tây Sở Quốc hãy cất hết đi cho ta! Bốn phía cửa thành, đều vang lên tiếng hoan hô, bao gồm cả các khán giả đứng vây xem, cũng vô cùng bất mãn với ba kẻ đi sứ này của Tây Sở Quốc. Lúc này thấy bọn chúng bị ăn đòn, đương nhiên là hoan hô không ngớt, đều giơ ngón cái biểu thị ý thán phục đối với Tần Vô Song. Đội trưởng thủ vệ cửa thành kia liền đi tới thi lễ một lần nữa: - Đa tạ các hạ trượng nghĩa ra tay! - Ta đã cho các ngươi lựa chọn, nhưng các ngươi vẫn không xin lỗi. Đây chính là rượu mời không uống muốn uống rượu phạt! Tần Vô Song thanh âm lạnh lùng, mãnh liệt: - Trói bọn chúng lại! Những thủ vệ cửa thành này mặc dù không biết thân phận thật sự của Tần Vô Song, nhưng cũng biết người này khẳng định là cường giả có thân phận rất cao của Bách Việt Quốc, lập tức cũng không chậm trễ, đem ba người đó trói lại một chỗ, giống như một cái bánh chưng lớn vậy. Tần Vô Song gật gật đầu: - Các ngươi dọn dẹp một chút, ta dẫn ba người này vào thành, để chủ nhân của bọn chúng tự mình đến nhận người. Ta muốn xem xem rốt cuộc là chủ nhân bá đạo như thế nào mà có thể bồi dưỡng ra những tên ác cẩu hoành hành kiêu ngạo như vậy! Nói xong, liền túm lấy ba người này, trực tiếp kéo vào bên trong cửa thành. Đội trưởng thủ vệ cửa thành, nhìn theo bóng dáng của Tần Vô Song, lúc này mới nhớ ra, vẫn chưa làm công đoạn kiểm tra thân phận vào thành của cường giả này. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm. Nhưng lúc này hắn đương nhiên sẽ không hành động dư thừa như vậy, đi kiểm tra thân phận của cường giả bổn quốc. Vừa rồi vị cường giả này chịu ra tay trừng phạt ác khách của Tây Sở Quốc, còn cần phải kiểm tra thân phận hay sao? - Chà, vị cường giả này là vị nào của Bách Việt Quốc chúng ta vậy? Khí tràng thật mạnh, thân thủ lợi hại! Một gã thủ vệ hiếu kỳ sáp đến hỏi. Đội trưởng đó trong lòng vẫn còn sót lại nỗi khiếp sợ, thở dài nói: - Nếu ta biết hắn là ai thì tốt rồi. Bất kể hắn là ai, khẳng định là cường giả siêu cấp của Bách Việt Quốc chúng ta rồi! - Nhìn hình dáng của hắn, tựa hồ còn rất trẻ… - Cường giả cao cấp chân chính, sao ngươi có thể từ biểu hiện bên ngoài mà phân biệt tuổi tác chứ. Được rồi, đừng đoán nữa, muốn biết thân phận của hắn thì cứ ở đó mà đoán đi! Đội trưởng đó phân phó công việc: - Mọi người nhanh dọn dẹp một chút đống máu thịt này, tranh thủ thời gian quét dọn đi! Những thủ vệ đó đều lên tiếng trả lời, bắt đầu hành động. Nhìn đống thi thể của mấy con ngựa này đều tán thưởng không ngớt. Kình lực này thực sự là quá cường đại, ném bay mấy con ngựa, đập vào tường thành. Còn có thể đập thành hình dạng vỡ tan như vậy, điều này cần phải có lực khí lớn bao nhiêu mới có thể làm được chứ?
Tần Vô Song kéo ba người đó trên đường, dọc đường đi giống như kéo chó chết vậy, cố ý để lộ ra thanh thế lớn như vậy, mục đích không cần nói cũng biết, đó là muốn làm kinh động đến chủ nhân sau lưng của ba người này. Hiển nhiên, Tây Sở Quốc phái sứ giả đến, không thể chỉ là mấy tên nô tài như vậy. Ba người này rõ ràng thuộc về loại chỉ biết sinh sự, căn bản không thể đảm nhận nhiệm vụ đi sứ của một nước được. Với suy tính của Tần Vô Song, Tây Sở Quốc lần này phái người đi sứ, tất nhiên là có liên quan đến tranh chấp giữa Bách Việt Quốc và Đại Ngô Quốc. Nếu đoán không sai, Tây Sở Quốc khẳng định là ôm tâm tư thừa nước đục thả câu rồi. Đồng Ngôn ở Tinh La Điện nhận được mật báo của gia tộc. Đã nhắc đến Đại Ngô Quốc đã liếc mắt đưa tình, kết giao huynh đệ với ba Công quốc Thượng phẩm trong cảnh nội của Đế quốc Đại La. Tây Sở Quốc này vốn chính là một trong ba đại Công quốc Thượng phẩm, các phương diện quốc lực đều hơn Bách Việt Quốc một bậc, lần này chủ động đi sứ, tất nhiên không có chuyện tốt đẹp gì.
Trong Ngự thư phòng của Hoàng cung đại điện Bách Việt Quốc, Hoàng đế Hạ gia đang tiếp đón đặc sứ tới từ Tây Sở Quốc. Gã đặc sứ này chính là Ngự đệ của Hoàng đế Tây Sở Quốc. Tây Sở Quốc quốc tính là Mễ, tên các hạ Ngự đệ này tên là Mễ Trung Dã, cũng chính là một nhân vật lợi hại của Tây Sở Quốc, rất được Hoàng đế coi trọng. - Bệ hạ, ý tứ của Hoàng huynh ta, Tiểu vương đã nói rất tỉ mỉ rồi. Suy nghĩ tới lợi ích hòa bình của hai nước chúng ta, không có nhiều xấu hổ, khó xử. Lần này Đại Ngô Quốc có lời mời, Tây Sở Quốc ta cũng có ý muốn né tránh một chút. Chỉ cần Hoàng đế Bệ hạ ngài đồng ý nhường một nửa quyền khai phá của một số tài nguyên khoáng sản ở Liên Hoa Sơn, lời mời lần này của Đại Ngô Quốc, chúng ta nhất định sẽ cự tuyệt! Nếu bệ hạ đồng ý nhường tất cả quyền khai phá ở Liên Hoa Sơn, vậy thì Tây Sở Quốc ta còn có thể đứng ra thuyết phục hai nước Công quốc Thượng phẩm khác không hợp tác với Đại Ngô Quốc. Trong lòng Hoàng đế Hạ gia của Bách Việt Quốc rất căm tức. Đây rõ là ăn cướp ban ngày ràng trắng trợn. Liên Hoa Sơn, lâu nay vẫn là lãnh địa của Bách Việt Quốc. Mặc dù tiếp giáp với Tây Sở Quốc, nhưng luôn thuộc về tài nguyên trong cảnh nội Tử Diễm Lĩnh. Hôm nay Tây Sở Quốc không những hi vọng thu được nguồn tài nguyên khoáng sản phong phú của Liên Hoa Sơn, mà còn có dã tâm chiếm đoạt luôn. Làm sao có thể khiến hắn không nổi giận được chứ? Lần này Đại Ngô Quốc mời ba đại Công quốc khác, gọi là muốn kết làm nước anh em, cùng nhau chinh phạt Bách Việt Quốc. Mượn cơ hội này, Tây Sở Quốc đương nhiên là sẽ không bỏ qua cơ hội tốt để tống tiền, phái đặc sứ đến, trước mặt Bách Việt Quốc cò kè mặc cả, làm trung gian hai bên để kiếm lợi ích. Nếu Bách Việt Quốc đáp ứng yêu cầu áp bức và lăng nhục này, nỗi nhục mất chủ quyền sẽ bị bọn chúng mở ra tiền lệ cướp đoạt. Sợ rằng sau này ngươi một miếng, ta một miếng, sẽ đem Bách Việt Quốc trở thành một miếng thịt béo cực lớn, ai cũng muốn cắn một miếng. Vì vậy tiền lệ này, bất luận như thế nào cũng không thể thực hiện được. Thấy Hoàng đế Hạ gia trầm ngâm không nói, Mễ Trung Dã cũng không nóng vội, cười tủm tỉm nói: - Đệ nhị Võ Thánh Tây Sở Quốc ta, lần này cũng tự mình đến đây, lúc này đang luận bàn với Võ Thánh hộ quốc Bách Việt Quốc ở Võ Thánh Sơn quý quốc. Không biết chuyện này có vui vẻ đàm đạo hay không? Lại là uy hiếp! Chẳng những phái Ngự đệ, ngay cả Võ Thánh hộ quốc cũng phái tới. Mặc dù người đến chỉ là Đệ nhị Võ Thánh, nhưng ai cũng biết, muốn làm được Võ Thánh của một nước, đương nhiên phải là Tiên Thiên cường giả. Tây Sở Quốc mạnh, vì vậy bọn họ có đến ba Võ Thánh hộ quốc. Lần này người tới đây là Đệ nhị Võ Thánh, kỳ thực, thực lực không có chút nào thua kém Võ Thánh hộ quốc của Bách Việt Quốc. Hoàng đế Hạ gia dù sao cũng là người đứng đầu một nước, vào lúc then chốt, đương nhiên cũng sẽ không vì vài ba câu vớ vẩn mà khiếp sợ, thản nhiên nói: - Mễ Vương gia, Liên Hoa Sơn xưa nay vẫn là một bộ phận của Bách Việt Quốc ta. Cũng là một trong những khu vực nền tảng có tài nguyên khoáng sản tồn tại mà Bách Việt Quốc ta dựa vào, không có bất cứ lý do nào để nhường lại. Một khi nhường lại, Bách Việt Quốc ta chí ít sẽ tổn thất một phần năm thu nhập. Chuyện này, bất luận như thế nào cũng không thể đáp ứng. Mễ Trung Dã mỉm cười nói: - Bệ hạ, ngài trả lời như vậy, khiến Tiểu vương quay về rất khó ăn nói. Hoàng huynh ta lần này đã dốc hết sức vì Bách Việt Quốc của ngài mà bôn tẩu, mục đích đơn giản chỉ là không muốn tranh chấp nhiều, dẫn tới chinh phạt. Đại Ngô Quốc lần này rắp tâm tràn trề, tin rằng bệ hạ cũng có cảm giác chứ? - Bách Việt Quốc ta từ xưa vốn đã bất hòa với Đại Ngô Quốc, Đại Ngô Quốc suy vong là mong muốn không bao giờ tắt của Bách Việt Quốc ta, điều này cũng không có gì là hiếm lạ. Còn Bách Việt Quốc ta luôn giao hảo với quý quốc, không đối địch. Nếu Tây Sở Quốc đồng ý vì Bách Việt Quốc mà bôn tẩu, nhân tình này, nhất định không dám kỳ vọng cao. Còn liên quan đến việc cắt nhường quyền tài sản lãnh thổ, chuyện này thực sự rất khó đáp ứng. Một là không cách nào ăn nói với lê dân bách tính, hai là sau này xuống cửu tuyền, cũng không còn mặt mũi nào đối diện với liệt tổ liệt tông! - Bệ hạ, chuyện có mức độ nặng nhẹ, nhanh chậm. Nếu mấy Công quốc Thượng phẩm đạt được nhất trí, đại quân vừa đến, như gió cuốn mây bay, Bách Việt Quốc của ngài sợ rằng không giữ được tấc đất nào, đến lúc đó trăm họ lầm than, muôn dân chịu khổ, giang sơn xã tắc cũng khó mà giữ được, lúc đó biết ăn nói sao với lê dân bách tính, biết ăn nói sao với liệt tổ liệt tông? Lời nói bình thường nhưng đạo lý không thể chối cãi, những lời này của Mễ Trung Dã mặc dù là uy hiếp, cũng là nói hết tình cảnh gian nan trước mắt của Bách Việt Quốc!