Lần này biến chiêu vô cùng đột nhiên, hơn nữa nắm bắt lực đạo cũng vô cùng thành thục, có thể nói là hoàn toàn học trộm tinh túy thiết yếu trong chiêu thức của gã áo đen đó. Chỉ là khi đang thực chiến, Tần Vô Song so với gã áo đen đó có thêm mấy phần khí phách và lực đạo, có liên quan đến khí phách Tông sư kiếp trước của Tần Vô Song. Cho dù là hôm nay tiến nhập vào Tiên Thiên Linh Võ Cảnh, khi hắn ra tay, nhất cử nhất động, nhất chiêu nhất thức, vẫn tràn đầy khí phách của Tông sư. Biến chiêu này, có vẻ như có thể chiến thắng bất cứ lực đạo nặng nề nào, nhưng lực càn quét xao động mà ra, lại khiến Số 2 đó nhất thời cảm thấy một luồng chân khí huyết cuồn cuộn, thân hình của hắn giống như một chiếc thuyền nhỏ cô độc trên sông, còn sức mạnh mà Tần Vô Song đánh tới lại phảng phất giống như một luồng sóng mãnh liệt cuộn trào ập đến. Cùng là Tiên Thiên, vậy mà lực Tiên Thiên do bản thân phát ra bây giờ, lại kém đối phương một mảng lớn! Ầm! Đánh cận chiến! Sức mạnh quét ngang của sợi roi, nện vào trên kiếm bản, xuất ra một trận thanh âm trầm đục. Chỉ nghe thấy một tiếng "đinh", kiếm bản trực tiếp bị bắn khỏi tay, bay thẳng lên trời. Tần Vô Song lạnh lùng cười, sợi roi lại một lần nữa lay động, đã giống như độc xà quấn quanh cổ của Số 2, nhàn nhạt hỏi: - Thế nào? Hai chiêu, nói chính xác là một chiêu rưỡi! Số 2 đó mặt như tro tàn, nhưng vẫn còn mạnh miệng nói: - Trận đại chiến lúc trước của ta, đã tiêu hao quá nhiều linh lực. Nếu không trận này dù thế nào cũng sẽ không dễ dàng thất bại dưới tay ngươi như vậy. Tần Vô Song đối với kẻ bại trận, cũng sẽ không ra sức đánh kẻ sa cơ thất thế, khẽ cười: - Nếu đã như vậy, hi vọng lần sau có cơ hội lại tiếp tục luận bàn. Bây giờ, ngươi vẫn nên xuống đài đi! Cánh tay vừa động, sức mạnh khẽ xuất, sợi roi mang theo một luồng lực đẩy rất nhẹ nhàng, trực tiếp đưa Số 2 xuống Lôi đài. Số 2 bước xuống đất, một chút xung lượng cũng không có. Phảng phất giống như nhảy một cái, nhẹ nhàng rơi xuống đất. Lúc này, mới khiến hắn cảm nhận rõ ràng đối thủ của mình đáng sợ như thế nào. Thực lực còn cao hơn hắn nhiều lần! Đối phương lần này, bất luận là lực đạo hay là nắm bắt khoảng cách đều có thể nói là đạt đến cảnh giới tinh tế. Hơn nữa còn thoải mái như vậy, dễ dàng như vậy. Nghĩ đến đây, hắn cũng thua rất tâm phục khẩu phục. Hai chiêu! Hai chiêu đã đánh đối thủ xuống Lôi đài, biểu hiện tuyệt diễm của Tần Vô Song lại một lần nữa nhận được tiếng hoan hô toàn sân vì chiến thắng của hắn, mặc dù là người xem bắt bẻ nhất, cũng bị khí phách và thủ đoạn của Tần Vô Song chinh phục. Có rất nhiều Đệ tử Trung tâm đứng ở trong góc khuất quan sát, lại không ngừng lấy bản lĩnh của bản thân, xác minh trận chiến này. Hơn thiệt tương đối bên trong, từ đó đánh giá bản thân và Số 6 ai mạnh ai yếu. Rất nhiều Đệ tử Trung tâm cuối cùng vẫn không thể không thừa nhận, Số 6 này, xác thực là mạnh! Chỉ là, thi đấu Lôi đài này che giấu thân phận, vì vậy tạm thời căn bản không cách nào biết được người này rút cuộc là Đệ tử Trung tâm của nhất mạch nào. Chắc hẳn phải vậy, tựa hồ tất cả người xem trận chiến đều coi Tần Vô Song là Đệ tử Trung tâm. Chỉ có mấy nhân vật Đệ tử Trung tâm chủ trì của các mạch trong doanh địa mới biết, Số 6 này, căn bản không phải Đệ tử Trung tâm mà là Đệ tử Cao cấp mới tấn cấp xuất hiện! Trong lòng Nghiêm Phong lúc này cũng rất mâu thuẫn, hắn biết, trong tám người dự thi này, có một người là Tần sư huynh, nhưng rút cục ai mới là Tần sư huynh. Với thực lực võ giả Hậu Thiên của hắn, cũng không cách nào phán đoán ra được. Sau khi vòng đầu tiên kết thúc, hắn nghĩ: - Tần sư huynh không đi ra tìm ta, có lẽ đã thăng cấp rồi, cũng không biết vòng thứ hai này, Tần sư huynh có thể vượt qua được không? Với thực lực của Tần sư huynh, có lẽ có thể thắng được. Nghiêm Phong hiểu biết không nhiều đối với cường giả của Tiên Thiên cảnh giới, nhưng mấy lần nhìn Tần Vô Song ra tay, đều vô cùng bội phục. Hơn nữa hắn có thể nhìn thấy ở trên người Tần Vô Song một loại khí chất, một loại khí phách Tông sư. Không phải là bộ dạng phách lối, cao ngạo, cũng không phải là thanh cao, mà là mùi vị sát phạt quyết đoán. Khi Tần Vô Song tống Số 2 ra khỏi Lôi đài, Số 8 cũng đồng dạng giải quyết xong đối thủ. Hai người còn lại trên Lôi đài sẽ là người tranh đoạt chức Quán quân cuối cùng, tựa hồ hoàn toàn giống như mọi người đã dự đoán trước đó, Số 6 đấu với Số 8! Tranh đoạt Quán quân! Người thắng cuộc giữa hai người này, sẽ giành được tám viên Sơ Linh nội đan. Tập hợp đầy đủ năm đại thuộc tính căn bản! Nghĩ đến đây, rất nhiều Hậu Thiên võ giả cơ hồ đều nuốt nước bọt thèm nhỏ dãi. Trong lòng Nghiêm Phong thầm cầu nguyện: - Hi vọng trong hai người này, có Tần sư huynh! Hi vọng người chiến thắng cuối cùng là Tần sư huynh… Sau khi hắn ở với Tần Vô Song một thời gian, đối với khí phách của Tần Vô Song vẫn rất bội phục. Mơ hồ chờ mong Tần Vô Song giành được phần thắng, dĩ nhiên là một loại thiên hướng đối với người quen. Trong sâu thẳm nội tâm, cũng hi vọng sau khi Tần Vô Song giành được phần thắng, có thể chia sẻ một viên nội đan với hắn! Nếu như vậy, hắn đã thu thập đầy đủ tất cả vật liệu chính rồi! Vừa nghĩ đến đây, máu huyết toàn thân của Nghiêm Phong tựa hồ đều cuộn trào, thân thể không kìm được hơi run cầm cập. Màn này được một gã đệ tử đứng bên cạnh hắn nhìn thấy, không phải không có đùa cợt nói: - Bằng hữu, ngươi run gì vậy? Trên đài có huynh đệ của ngươi sao? Nghiêm Phong nghiêm mặt nói: - Một vị sư huynh của ta cũng tham gia khiêu chiến Lôi đài, bây giờ hắn vẫn chưa ra, khẳng định là một trong hai người đấu võ cuối cùng rồi! - Ha ha, nếu như vậy thì thật là thất kính. Xin hỏi sư phụ của các hạ ở nhất mạch nào? Có phải là môn hạ của một vị Điện chủ đại nhân nào không? Bình thường mà nói, người cuối cùng có thể tham gia đấu võ Quán quân, về cơ bản đều là trong mấy mạch của năm vị Điện chủ. Những Pháp vương và Trưởng lão của Tinh La Điện, mặc dù môn hạ cũng là Đệ tử Trung tâm, nhưng số lượng đều rất có hạn, căn bản không cách nào so sánh được với năm vị Điện chủ. Một gã Pháp vương cũng không vượt quá số lượng hai Đệ tử Trung tâm, còn Trưởng lão lại chỉ có một. Vì vậy, người thắng cuối cùng của trận chung kết Lôi đài, khẳng định là Đệ tử Trung tâm dưới trướng của năm vị Điện chủ, những khả năng khác mặc dù có, nhưng cực kỳ nhỏ. Nghe đối phương hỏi một câu như vậy, sắc mặt của Nghiêm Phong đỏ lên, có ý mạnh miệng, muốn nói bản thân mình là môn hạ của Đại Điện chủ. Nhưng chung quy da mặt vẫn không đủ dày, khóe miệng giật giật nhưng lại không trả lời. Thi đấu vòng thứ hai, cũng không có nhiều cảnh tàn sát khốc liệt, cũng không có bất cứ hồi hộp nào, Tần Vô Song và Số 8 đều lấy thế giải quyết nhanh chóng, nhằm đánh bại đối thủ của mình. Hiển nhiên, tâm tư của hai người sớm đã đạt đến sự hiểu ngầm, xem đối phương là kình địch cuối cùng. Thời gian nghỉ ngơi dưỡng sức một canh giờ, Tần Vô Song cũng không dự định uổng phí. Tìm một góc yên lặng, bắt tay vào chuẩn bị trận chiến cuối cùng. Đối với Quán quân Lôi đài lần này, Tần Vô Song đã hạ quyết tâm nhất định phải làm được. Đột nhiên, tâm niệm của Tần Vô Song vừa động. Ở xung quanh người hắn lại có bốn luồng khí tức Tiên Thiên, tựa hồ đồng thời xuất hiện trong cảm ứng của hắn. Bốn luồng khí tức Tiên Thiên này, bất cứ luồng nào cũng vô cùng cường đại. Biểu hiện tu vi không tầm thường. - Ai? Tần Vô Song cảnh giác chậm rãi đứng lên, mặc dù nơi này là Vạn Tượng Cốc, mặc dù Tinh La Điện đã cấm đoán các môn nhân chém giết lẫn nhau. Nhưng như vậy không có nghĩa Tần Vô Song có thể hoàn toàn thả lỏng cảnh giác. - Hừ, ngươi đừng quan tâm chúng ta là ai. Có câu nói muốn khuyên ngươi, không biết các hạ có muốn nghe không? - Sao? Tần Vô Song tập trung đề phòng, cũng không trả lời. - Tiếp theo sẽ đến trận tranh đoạt Quán quân, ngươi có thể lên đấu, nhưng nhất định phải thất bại! Chỉ cần ngươi chọn lựa thất bại, chiến lợi phẩm có thể chia hai viên nội đan cho ngươi. Thanh âm này hiển nhiên là đè dây thanh âm, cố ý biến đổi thanh âm, có vẻ rất khàn khàn. Uy hiếp, lại là uy hiếp. Tần Vô Song không giận ngược lại còn cười. Đây không phải là lần đầu tiên hắn gặp loại uy hiếp như vậy, ngày trước khi Gia tộc Luận phẩn của quận La Giang thuộc Bách Việt Quốc, hắn cũng từng gặp qua loại uy hiếp này. Lúc ấy là trận chiến cuối cùng của tranh đoạt Hào môn, đối thủ là Hứa gia, còn người uy hiếp hắn, lại là Tây Môn Đại phiệt. Lần đó, Tần Vô Song không có thỏa hiệp. Lần này, Tần Vô Song đồng dạng không có đạo lý nào để thỏa hiệp. Nguyên tắc của hắn rất đơn giản, chính là bốn chữ mà sư phụ Truân Trung Trì đã nhấn mạnh với hắn: Tuyệt đối không nhường! Truân Trung Trì đã từng ân cần khuyên răn, Đế quốc Đại La tài nguyên quý hiếm, một khi xuất hiện thứ tốt, tuyệt đối không thể khiêm nhường, có thực lực, thì mặc sức đi cướp. Đối thủ là Số 8, thực lực cũng không khiến Tần Vô Song phải chùn bước. Vì vậy, hắn căn bản không có lý do vứt bỏ cạnh tranh, bị một hai câu nói uy hiếp sợ hãi! Nghĩ tới đây, Tần Vô Song ngược lại trở nên lạnh lùng, nhàn nhạt hỏi: - Là tuyển thủ Số 8 kêu các ngươi tới sao? - Chuyện này ngươi không cần quan tâm! Một câu thôi, nếu ngươi từ bỏ sẽ có lợi cho ngươi. Nếu không từ bỏ, những ngày sau này ở Tinh La Điện, tất nhiên sẽ khiến ngươi nửa bước cũng khó đi. Nguồn: http://Trà Truyện Tần Vô Song khẽ cười một tiếng: - Nửa bước cũng khó đi? Nhìn quét một vòng, nghiêm nghị nói: - Mặc dù chư vị có năng lực khiến ta nửa bước khó đi, trận chiến hôm nay chỉ có bốn chữ "Tuyệt đối không nhường"! Nếu là ta học nghệ không tinh, thua ở trên Lôi đài thì không có gì phải nói. Nhưng muốn khiến ta không chiến mà hàng, bàn tính của chư vị xem ra lộn số rồi. Nói xong, cười hắc một tiếng, sợi roi lay động, nhoáng lên trong hư không, liên tiếp quét ba vòng lớn, những vòng sóng gợn khí lưu bao quanh tản ra, tạo nên sự hỗn loạn của cây cỏ xung quanh, lá cây bay tán loạn. Tần Vô Song khí thế cực kỳ cường hãn, bước chân liên động, gào thét hướng ra bên ngoài mà phi, vừa đi, vừa phát ra từng trận thanh khiếu. Hắn liệu định, bốn người này đến uy hiếp hắn, nhất định không thể để người khác trông thấy người. Nếu bị đồng môn liên quan biết phía sau thi đấu Lôi đài này có rất nhiều nội tình đen tối, sau này thi đấu Lôi đài đánh cược còn có thể tiếp tục mới là quái lạ! Vì vậy, từng trận thanh khiếu này của hắn phát ra, mang theo sóng âm cuồn cuộn kéo dài, giống như từng trận sấm vang dội khắp núi đồi, vọng lại không thôi, toàn bộ sơn cốc nhất thời sôi trào ầm ĩ. Bốn người đó quả nhiên không ngờ Tần Vô Song lại xảo quyệt như vậy, đều sắc mặt biến đổi, trong lòng thầm chửi mắng Tần Vô Song, còn bước chân lại nhanh chóng hòa vào trong tập thể. Bốn người này đều là Đệ tử Trung tâm của nhất mạch Đại Điện chủ. Thường ngày quen nhất là đoàn kết. Lúc này thấy Tần Vô Song thủ đoạn cao tay, là kình địch của Cửu sư đệ bọn hắn, đương nhiên không muốn nước phù sa chảy vào ruộng người ngoài, vì vậy đến uy hiếp Tần Vô Song trước, muốn dựa vào uy áp liên thủ của bốn người để hù dọa Tần Vô Song. Chỉ là bọn họ không ngờ rằng, bàn tính của bọn họ tính trên người Tần Vô Song có thể nói là nuớc cờ sai lầm lớn nhất. Tần Vô Song bản thân cứng cỏi, căm ghét nhất chính là chuyện người khác uy hiếp hắn. Mà bốn người này vừa vặn lại phạm phải điều đại kỵ đó! Khi Tần Vô Song rời khỏi nơi đây, chỗ đứng của hắn không biết từ lúc nào lại xuất hiện một luồng thân ảnh xinh đẹp. Hiển nhiên chính là Chu Phù, nhìn thấy bóng dáng Tần Vô Song đi xa, có chút suy nghĩ. Cẩn thận thể hội, đã cảm nhận được nơi này còn sót lại bốn năm luồng khí tức Tiên Thiên. Trong miệng Chu Phù lẩm bẩm: - Quả nhiên như vậy, quả nhiên như vậy! Không biết vị sư đệ kia có phải đã bị bọn họ hù dọa, chủ động rời đi hay không? Giữa lúc đang tập trung suy nghĩ, đột nhiên sau người có một tiếng gọi sang sảng: - Chu sư muội, sao ngươi lại lưu luyến ở nơi này vậy? Chu Phù không cần quay đầu, cũng biết người tới là đệ nhất môn đồ, môn hạ của Đại Điện chủ, người mạnh nhất trong những người trẻ tuổi của đời thứ nhất – Vi Dực.