- Viện trưởng đại nhân, ta có thể làm chứng, bọn họ chính là quyết đấu công bình! Cánh cửa lại mở ra, Hồ Tư Ngôn nhịn không được nhảy ra, lòng đầy căm phẫn nói… Phương Tiểu Trung cũng ở phía sau, kêu lên: - Ta cũng có thể làm chứng! Kim Bất Dịch hừ lạnh nói: - Hai người các ngươi là tòng phạm, còn chưa truy cứu trách nhiệm của các ngươi đâu! Các ngươi có tư cách gì mà làm chứng? Hứa Đình giận nổi giận đùng đùng đi tới, kêu lên: - Viện trưởng, vốn không có chuyện quyết đấu này. Tần Vô Song là ôm hận Trương Hiển, có ý định trả thù! Đang nói, bên ngoài lại một trận ồn ào, phụ thân của Trương Hiển, cũng chính là Tộc trưởng Trương Mậu Thụy của vọng tộc Trương gia mang theo rất nhiều đệ tử chạy tới. - Hung thủ giết nhi tử của ta ở nơi nào? Tần Vô Song trầm tĩnh nhìn Trương Mậu Thụy, muốn xem một chút trò diễn này rốt cuộc diễn biến như thế nào. - Tiểu tử, cút ra cho ta, bổn thiếu gia phải quyết đấu với ngươi, vì đệ đệ của ta báo thù! Phía sau Trương Mậu Thụy, một gã hai mươi tuổi đứng ra rít gào, đúng là Đại ca của Trương Hiển – Trương Diệu, một thanh niên ở Lực Võ Cảnh Thất đẳng, cũng là một đời cường giả. - Viện trưởng đại nhân, chứng cớ vô cùng xác thực, hạ lệnh bắt người đi! Hứa Đình kêu lên. Kim Bất Dịch gật gật đầu: - Ân, Tần Vô Song, ngươi không có nhân chứng, căn cứ xác thực có thể làm chứng các ngươi trong lúc đó là quyết đấu công bằng. Thì là tư đấu không thể nghi ngờ! Người đâu, bắt! Tần Vô Song ánh mắt như đao, lạnh lùng đảo qua những người này. Những Võ đồng này một bên nhìn náo nhiệt, làm chứng giả, bị ánh mắt Tần Vô Song đảo qua, mỗi người đều là không rét mà run. Bỗng dưng, Tần Vô Song cười rộ lên, khoa trương vỗ tay nói: - Hay, hay lắm! Quận La Giang, thế nhưng không có một gã Võ đồng có cốt khí, dám nói câu sự thật. Tần Vô Song ta xem như kiến thức! Kim Bất Dịch quát: - Bớt sàm ngôn đi, bắt lại! - Chậm đã! Đang lúc muốn bắt người, phía sau một đạo thanh âm mờ nhạt truyền đến. Một Võ đồng áo lam phiêu nhiên bước đến, liếc Hứa Đình, cười lạnh nói: - Hứa Đình, ngươi là trọng tài, chính là làm như vậy à? Chuyện tới mấu chốt, không ngờ làm chứng cứ giả! Ngay cả ở quận La Giang, các ngươi cũng cho những người này làm điều xằng bậy? - Đạt Hề Dương? - Hắn tại sao lại đến đây? - Cái này thú vị a, người của Đạt Hề thế gia không ngờ lại ra mặt. - Đúng vậy, nghe khẩu khí của hắn, tựa hồ rất bất mãn với Hứa Đình a. Chung quanh thì thầm nghị luận không ngừng, có Võ đồng áo lam Đạt Hề Dương trước mặt, không ai dám thở mạnh ra tiếng, Kim Bất Dịch Viện trưởng, đồng dạng cười xòa nói: - Đạt Hề Dương, ngươi có lời gì muốn nói? Đạt Hề Dương sắc mặt không hờn giận, lạnh lùng nói: - Ta sợ bị người đâm ngang lưng mắng quận La Giang chúng ta không người! Kim Viện trưởng, ta có thể làm chứng, Tần Vô Song cùng Trương Hiển, xác thực là quyết đấu công bằng, Hứa Đình là trọng tài. Lời này có thể làm chứng cớ, ai muốn phản bác, có thể đứng ra giáp mặt đối chất! Kim Bất Dịch nghe xong lời này, há mồm cứng lưỡi, nửa ngày không thể nói nên lời. Ngay cả cha Trương Hiển đứng ở một bên nghe xong, cũng giống như bị Đạt Hề Dương đánh một gậy. Con cháu Đạt Hề thế gia, vì hàn môn con cháu Tần gia làm chứng? Việc này nghe như truyện cổ tích vậy! Phải biết rằng này Đạt Hề thế gia nắm giữ khối chiêu bài thế gia duy nhất ở cả quận La Giang, cũng là một nhà quý tộc thượng phẩm, địa vị cách biệt, áp đảo cả quan phủ! Đạt Hề Dương này, không ngờ lại vì vì con cháu Tần gia làm chứng! Chẳng những Kim Bất Dịch không tin, ngay cả Võ đồng Võ Đồng Viện cũng trợn mắt há mồm. Kim Bất Dịch cổ họng khô ráp, miễn cưỡng nuốt nuốt nước miếng, ha ha nói: - Đạt Hề Dương, cái này… điều này là ngươi chính mắt thấy? - Đúng vậy, Đạt Hề thiếu gia, liên quan đến chuyện sinh tử của khuyển tử, ngươi nhất định phải theo lẽ công bằng nói a. Bạn đang đọc truyện được copy tại Trà Truyện Trương Mậu Thụy tuy rằng là Tộc trưởng vọng tộc, ở trước mặt Đạt Hề Dương là con cháu thế gia cũng là không dám làm càn, cơ hồ là cầu xin nói. Đạt Hề Dương cười lạnh một tiếng, cũng không nói gì, xoay người hướng ra ngoài đi. Thời điểm thân ảnh sắp biến mất, bỗng nhiên hắn dừng lại, cất cao giọng nói: - Các ngươi có khi nào nhìn thấy người Đạt Hề thế gia nói lời không cân nhắc không? Đạt Hề thế gia ở quận La Giang chính là quyền uy tuyệt đối, ít tham dự việc phân tranh. Nhưng một khi nói ra, có thể nói là một lời nói ra Thiên Lôi đánh cũng không đổi. Hồ Tư Ngôn kêu lên: - Viện trưởng đại nhân, ngươi cũng nghe được a? Đạt Hề thiếu gia nói, bọn họ là quyết đấu công bằng! - Đúng vậy, Võ đồng khai gian làm chứng giả, nên xử lý như thế nào, Viện trưởng đại nhân ngươi nói đi. Phương Tiểu Trung cũng nói. Có một câu nói của Đạt Hề Dương, khiến cho bọn họ vô cùng dũng khí, làm cho bọn họ lấy lại sức lực bình thường. Những Võ đồng sợ phiền phức đã sớm ảo não, Hứa Đình sắc mặt trướng lên như gan heo, căm giận nhìn chằm chằm Tần Vô Song, trong mắt cơ hồ phun ra hỏa. - Hừ! Kim Bất Dịch tuy rằng bị Đạt Hề Dương chặn họng, mất đi thế trận, nhưng cũng không loạn, miệng nói: - Chuyện này cụ thể như thế nào, còn đợi điều tra cẩn thận. Chẳng qua Tần Vô Song tái phạm, cho dù là công bình quyết đấu, cũng đã phá hư tính đoàn kết ở Võ Đồng Viện. Bổn Viện trưởng sớm đã cảnh cáo ngươi… - Đuổi ta ra khỏi cửa, phải không? Tần Vô Song đã sớm đoán trước, khoan thai hỏi lại. - Ngươi cho là bổn Viện trưởng không có quyền lực này sao chứ? Kim Bất Dịch ưỡn ngực, dạng chân mở ra tư thế Viện trưởng. Phụ huynh Trương Hiển cũng ở đây, cũng phải phô trương cho bọn hắn nhìn chứ. - Ta biết ngươi là loại kê mao (lông gà) ngu ngốc. Ngươi cho là ta thực thích ngồi ngốc ở trong này? Tần Vô Song không phải không có ý đùa cợt cười cười, nói tiếp: - Ta sở dĩ ở trong này ngốc mấy tháng, là muốn có một cơ hội, chờ tên Trương Hiển ngu xuẩn đến tìm chết mà thôi. Kim Bất Dịch tức giận đến toàn thân phát run, chĩa ngón tay hướng Tần Vô Song: - Ngươi… Ngươi… - Ngươi cái gì ngươi? Võ Đồng Viện này, ta không ở lại! Từ giờ trở đi, ta và Võ Đồng Viện không quan hệ gì nữa! Kim Bất Dịch một lòng trung kiên, hắc hắc, Kim Bất Dịch, mặc dù là da mặt nạm vàng mạ bạc, chỉ sợ cũng không đủ dày a. Nói xong, đem phù hiệu Võ Đồng Viện trước ngực giật xuống, khinh miệt quăng trước mặt Kim Bất Dịch, nghênh ngang mà đi. - Hừ, ta cũng không ở lại! - Không ở lại! Hồ Tư Ngôn cùng Phương Tiểu Trung, hiển nhiên cũng là ở Võ Đồng Viện chịu đủ bực bội, đều đem phù hiệu giật xuống, quăng xuống đất, thuận thế còn nhổ nước bọt, lúc này mới đi theo Tần Vô Song. Kim Bất Dịch vốn là định lấy khai trừ làm uy hiếp, chèn ép mấy Võ đồng này, không nghĩ tới này chiêu này căn bản không dùng được, người ta hoàn toàn không chịu lép. Thậm chí ngay cả Phương Tiểu Trung luôn luôn nhát gan khiếp nhược, cư nhiên cũng kiên quyết như vậy. Là thế đạo thay đổi, hay là ta đã già rồi? Lấy tu vi hiện tại của Tần Vô Song, Võ Đồng Viện nho nhỏ này căn bản không gây nổi hứng thú. Hơn nữa Trương Hiển đã chết, coi như là đối với Tần Vô Song tiền nhiệm đòi một cái công đạo, sao còn có thể quyến luyến nơi này? Giết Trương Hiển chỉ là nhân tiện, vì Tần gia một môn lập uy, vãn hồi một chút tôn nghiêm, cấp phần đông thế lực thèm thuồng cảnh báo, đây mới là chủ ý của Tần Vô Song. - Tần Vô Song, ngươi ly khai Võ Đồng Viện, xem ngươi ba năm rưỡi sau tại Khảo nghiệm Võ Đồng như thế nào vượt qua! Kim Bất Dịch nổi trận lôi đình, rốt cuộc bất chấp phong độ Viện trưởng hét lên. Tần Vô Song thản nhiên xoay người, chậm rãi nói: - Kim Bất Dịch, ngươi kéo da hổ cũng nên có mức độ chứ. Khảo nghiệm Võ Đồng là từ Chân Võ Thánh Địa phái người chủ trì, ngươi cho là ngay cả ta cũng không hiểu sao? Về phần ngươi, đâu có nghe nói là Viện trưởng do quan phủ đặc phái. Nói trắng ra là, ngươi chính là một con chó săn cho hào môn quý tộc. Khảo nghiệm Võ Đồng, ngươi có thể thao túng sao? Ngươi lại có cái gì tư cách thao túng chứ? Liếc Trương Mậu Thụy, cười lạnh nói: - Ngươi ở trước mặt Tộc trưởng vọng tộc, đều phải gật đầu cúi người, quả thực khiến mặt mũi tổ tông Kim gia cũng mất hết! Trương Mậu Thụy tới lúc này, rốt cuộc nhịn không được quát: - Tần Vô Song, ngươi giết con ta, còn nghĩ có thể bỏ đi nhẹ nhàng như vậy? - Công bình quyết đấu, sinh tử mặc cho thiên mệnh! Hay là Đại Tộc trưởng ngươi còn xử lý Võ đồng ta sao? Muốn hay không ta kiếm hai cái tảng đá cho ngươi lấy can đảm? Tần Vô Song mặc dù nói như thế, nhưng thật muốn động thủ, Trương Mậu Thụy này, hắn cũng không sợ. Trương Mậu Thụy ngẩn ngơ, công nhiên giết chết một gã Võ đồng, hắn thật đúng là không có đảm lượng. Bách Việt Quốc luật pháp sâm nghiêm. Hắn có thể lách luật, nhưng Trương Mậu Thụy hắn còn xa mới đủ mạnh để công nhiên giẫm lên luật pháp. Một đám người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, nhất thời lại tìm không thấy cái gì để nói. Thời khắc mấu chốt, vẫn là Hứa Đình đứng ra, khẩu khí oán độc chửi bới: - Tần Vô Song, ngươi cứ đi đi, ta xem hàn môn Tần gia còn có thể đắc ý đến bao lâu! Tần Vô Song nhìn chằm chằm Hứa Đình, ánh mắt sâu xa, phảng phất là muốn đem hắn nhìn thấu. Hứa Đình bị Tần Vô Song nhìn chằm chằm như vậy, giống như bị cởi hết quần áo, từng đạo kim châm vô hình châm vào da thịt, thập phần khó chịu, trong lòng từng đợt chột dạ, sống lưng chảy mồ hôi lạnh. Chẳng qua hắn tốt xấu gì cũng là con cháu hào môn Hứa gia, tuy rằng cảm thấy bối rối, nhưng vẫn là cường chống không biểu hiện ra ngoài. Tần Vô Song đột nhiên quỷ dị cười: - Hứa Đình, ngươi đang sợ. Ha ha ha. Dứt lời, xoay người phiêu nhiên rời đi, đến lúc thân ảnh Tần Vô Song biến mất ở đại môn, Hứa Đình mới cảm giác được giải thoát cùng thoải mái. - Các vị, chuyện ngày hôm nay, đơn giản là bởi vì có người ham muốn cơ nghiệp Tần gia mà dựng lên, sơn không chuyển thủy chuyển, chúng ta ba năm sau tái kiến! Thanh âm Tần Vô Song như là có lực xuyên thấu sắc bén, xa xa truyền đến, đâm vào lỗ tai mỗi người. Một đám như bị điện giựt, đứng ở đương trường, ngây ra như phỗng. Tần gia một môn phải một lần nữa quật khởi, phải cường thế ra trận! Có người muốn đạp trên đầu ngươi tác uy tác phúc, lấy cái gì tiếp đón hắn? Nắm tay! Tổ huấn Tần gia đã từng nói: - Âm mưu nhắm vào gia sản Tần gia, đánh lại gấp năm lần. Âm mưu chiếm đoạt địa vị Tần gia, đánh lại gấp mười lần. Muốn Tần gia một nhà đổ máu, toàn lực đánh trả, ngọc nát đá tan cũng không tiếc! Hôm nay hào môn Hứa gia cầm đầu thế lực hào môn đến gây sự, người nhà Tần gia có mất, tâm cũng không mất, tự nhiên toàn lực mà đánh!