Khí Trùng Tinh Hà

Chương 139: Điều kiện hấp dẫn

Đầu óc Hạ Vũ Thiên không ngừng chuyển động, hắn biết, sinh mạng mình giờ đã nằm trong tay Cực Âm Lão Nhân, muốn qua được cái hạn này, chỉ còn chờ xem cái lưỡi này có nở ra hoa sen được hay không.
Khóe miệng Cực Âm Lão Nhân đột nhiên xuất hiện một tia cười giễu cợt. Theo những gì hắn quan sát thì rõ ràng tên Hạ Vũ Thiên này đang đùa giỡn với hắn. Nhưng trong bụng lại thầm nghĩ thà tin là có còn hơn tin rằng không, Cực Âm Lão Nhân chỉ ngón tay về phía Hạ Vũ Thiên, âm thanh âm khí nói:
- Bất luận có bí mật hay không thì người trong Xích Mộc Vương Phủ nhất định phải chết! Còn tên tiểu tử ngươi, tạm thời để ngươi sống thêm mấy ngày. Đợi Lão tổ ta từ Bách Việt Quốc trở về xử lý ngươi cũng không muộn. Nếu như ngươi cho rằng ta ngốc mà lừa gạt ta, sau này sẽ còn nhiều đau khổ chờ đợi ngươi đấy. Ha ha…
Nói xong, hắn xách Hạ Vũ Thiên trong tay, ném xuống một bên, rồi truyền thanh ra ngoài:
- Tất cả môn nhân Cực Âm Tông nghe rõ, Lão tổ sẽ ra ngoài một chuyến. Các ngươi ở lại trông nom Tông cẩn thận, Lão tổ đi rồi sẽ về!
Dặn dò xong xuôi, thân ảnh Cực Âm Lão Nhân lóe lên một cái rồi biến mất hoàn toàn như quỷ mị.

Bên trong Hoàng cung đại viện tại Đế đô Bách Việt Quốc, Hoàng đế Bệ hạ lúc này đang có chút khó xử.
Những chuyện xảy ra ở Thiên Tứ Lĩnh đều đã truyền đến tai Hoàng đế. Xích Mộc Vương câu kết ngoại địch, có ý đồ đối phó với Vương tộc Tần gia của Thiên Tứ Lĩnh.
Nếu như chỉ là sự đấu tranh trong nội bộ Vương tộc thì Hoàng đế còn có thể ra mặt xoay chuyển cục diện. Nhưng Xích Mộc Vương cấu kết ngoại địch, lại là ngoại địch đến từ Đại chủ quốc, đây chính là vấn đề vô cùng kiêng kỵ.
Ông có muốn lên tiếng xin tha thì cũng không thay đổi được gì. Theo như tin tức tình báo thì người đích thân bắt giữ Xích Mộc Vương là Võ Thánh đại nhân, còn Tần Vô Song của Vương tộc Tần gia thì bây giờ cũng đã là một Tiên Thiên cường giả. Bạn đang đọc truyện tại Trà Truyện - www.Trà Truyện
Hai nguyên nhân này đều khiến một Hoàng đế như ông hiểu rõ tình cảnh của mình, hiểu rõ mối quan hệ nặng nhẹ bên trong. Không phải ông không thể lên tiếng mà ông có lên tiếng, hiệu quả cũng không bao nhiêu.
Trên cơ bản, ông cũng biết việc này khẳng định không có hiệu quả gì.
Hai Tiên Thiên cường giả, bất kỳ ai cũng đều có thể trực tiếp bỏ qua mệnh lệnh của Hoàng đế. Huống hồ cả hai Tiên Thiên cường giả lại cùng một lập trường như vậy.
Quan trọng nhất là Xích Mộc Vương cấu kết ngoại địch, dẫn sói về nhà, bản thân rất đáng tội chết.
Thẳng thắn mà nói, Xích Mộc Vương mấy năm nay hung hăng càn quấy, dã tâm bừng bừng, sớm đã khiến Hoàng thất ở Đế đô thấy không vừa mắt. Hôm nay xảy ra chuyện này, Hoàng đế Bệ hạ có thể nói bảy phần mừng, ba phần lo.
Mừng vì Xích Mộc Vương, người rất có khả năng trở thành cái gai trong mắt cuối cùng cũng có người ra tay nhổ giúp. Lo là Ngoại tính Vương tộc Tần gia mới lập, thế lực quá thịnh khiến một Hoàng đế như ông cũng cảm thấy bất an.
Ý tứ của Võ Thánh đại nhân rất rõ ràng, chém hết cả nhà Xích Mộc Vương. Có như vậy mới làm những kẻ đang có ý định cấu kết ngoại giới, dẫn sói về nhà khiếp sợ.
Chém hết cả nhà là một hình phạt rất nghiêm khắc.
Tuy là Hoàng đế Bệ hạ không thấy có gì bất ổn, chỉ là kẻ bị giết dưới lưỡi đao ấy cũng là con cháu Hạ gia, giết tới giết lui, cũng chẳng tốt đẹp gì cho thể diện Hoàng đế.
Nhưng mà, suy nghĩ của Hoàng đế Bệ hạ rất rõ ràng, tuyệt đối không được thể hiện ra bất cứ biểu hiện mềm lòng hay cầu xin gì, nếu không, ngoài chuyện tự chuốc lấy bực mình ra càng thể hiện rõ sự bạc nhược của bản thân ông.
Ngược lại, nếu như từ đầu đến cuối ông giữ vững thái độ cứng rắn, nghiêm khắc truy cứu trách nhiệm của Xích Mộc Vương, nhìn giống như đứng cùng một chiến tuyến với cả hai vị Tiên Thiên cường giả. Như vậy, mọi chuyện nhìn cũng có vẻ thuận hòa, và cũng giữ được thể diện của một Hoàng đế.
Hôm sau, thánh khẩu nhất khai, bắt giữ toàn bộ người trong Xích Mộc Vương Phủ, mùa thu lập tức xử trảm.

Tần Vô Song chưa bao giờ bỏ qua cơ hội tiêu diệt những kẻ thất thế sa cơ. Loại người như Xích Mộc Vương muốn diệt là phải diệt đến cùng tuyệt đối không cho hắn còn cơ hội trở tay. Và diệt môn chính là phương pháp triệt để nhất!
Chỉ có điều, tại sao Xích Mộc Vương có thể thỉnh động đến được người của Cực Âm Tông? Cực Âm Tông là tông phái của Đại chủ quốc, tuyệt đối không phải loại chỉ cần Xích Mộc Vương tặng cho vài thiếu nữ là đã quay sang nịnh bợ. Bên trong nhất định còn có người đứng giật dây, bắc cầu.
Mà kẻ giật dây bắc cầu này vô cùng quan trọng. Theo như Tần Vô Song đoán thì ắt phải có quan hệ rất gần với Xích Mộc Vương. Người này nếu không trừ bỏ sau này sẽ là mối họa lớn.

Một ngày nọ, Tần Vô Song đang từ Đại Thương Sơn trở về đột nhiên có một tên tráng đinh từ trong chạy ra, vừa chạy vừa hô lớn:
- Thiếu gia, có vài người khách lạ muốn gặp người, đã đến được một lúc rồi.
- Khách lạ?
- Vâng, có hỏi bọn họ từ đâu tới, nhưng bọn họ nhất định không nói, bảo đợi thiếu gia về mới trả lời.
- Vương gia không có nhà sao?
- Vương gia đang tiếp đãi bọn họ, nhưng bọn họ chỉ muốn gặp thiếu gia!
Tần Vô Song gật gật đầu:
- Được, ta biết rồi, ngươi lui đi!
Sau khi cho gã tráng đinh lui xuống, Tần Vô Song vừa đi vừa ngẫm nghĩ.
- Là ai muốn gặp mình nhỉ? Trong lãnh thổ Bách Việt Quốc này có ai còn hứng thú đòi gặp mình nữa. Ngay cả phụ thân ta cũng không nể mặt sao?
Nghĩ vậy nhưng bước chân Tần Vô Song vẫn ổn định như thường, không hề có chút vội vã.
Vừa đi đến trước phòng khách, đã nghe thấy bốn hơi thở. Một trong số đó là của phụ thân, còn ba hơi thở còn lại rõ ràng là của khách nhân, hơn nữa còn là những người lạ.
Những vị khách bên trong thấy Tần Vô Song xuất hiện thì mừng rỡ vô cùng. Trong đó có một người chừng hơn năm mươi tuổi vô cùng phúc hậu, hai người còn lại một trái một phải đứng hai bên người đàn ông phúc hậu đó.
Nhìn thấy Tần Vô Song, cơ mặt của người đàn ông phúc hậu khẽ rung rung, tủm tỉm đứng lên nghênh đón:
- Vị thiếu niên anh hùng, khí vũ hiên ngang đây chắc là Vô Song Hầu của Bách Việt Quốc?
- Không dám, chính là tại hạ!
Chẳng ai giơ tay đánh kẻ mặt cười. Tần Vô Song mặc dù không quen ân cần với người lạ nhưng cũng không đến mức không nói đến nhân tình. Hơn nữa người ta lại tìm đến tận nhà thì cũng phải có chút phong phạm, khí độ của một Vương tộc chứ.
- Chậc chậc, quả nhiên là quốc sĩ vô song, quốc sĩ vô song!
Người đàn ông mặt phúc hậu vẫn mỉm cười và tiếp tục khen ngợi. Chỉ có điều đám mỡ trên mặt khiến nụ cười của ông trở nên có chút buồn cười nên độ chân thành cũng bị ảnh hưởng đôi chút.
- Không biết ba vị từ đâu đến?
Tần Vô Song đón chén trà từ tay người đầy tớ, nhấp một ngụm nhỏ, khẩu khí nhàn nhạt hỏi.
Người đàn ông phúc hậu không vội trả lời luôn mà quay sang nhìn ngó bốn phía:
- Tần gia trang này quả nhiên địa linh nhân kiệt, quả là một nơi tốt để bồi dưỡng nhân tài. Chỉ có điều Vương phủ vẫn còn khiêm tốn quá, không xứng với anh hùng thiếu niên như Vô Song Hầu. Hoàng thất Bách Việt Quốc cũng keo kiệt thật, dùng quy cách này để đối đãi với một anh hùng thiếu niên?
Tần Vô Song hơi lặng người. Nghe khẩu khí này không lẽ họ không phải là nhân vật trong Bách Việt Quốc?
Tần Liên Sơn cũng hơi giật mình, nhìn ba người họ, cũng không tiếp lời.
Người đàn ông phúc hậu đột nhiên cười rồi nói:
- Vô Song Hầu có lẽ đã nghe ra bổn nhân không phải là người của Bách Việt Quốc? Bổn nhân thậm chí không đến từ bất cứ Công quốc nào của Đế quốc Đại La cả. Bổn nhân hôm nay đến đây bái phỏng thuần túy chỉ là đại diện Đế quốc Thiên Trì gửi lời mời đến Vô Song Hầu!
- Mời?
Tần Vô Song nhướng mày, có chút không hiểu.
- Không sai, chính là mời!
Người đàn ông nói với khẩu khí có chút cuồng nhiệt:
- Nếu như Vô Song Hầu chịu đến Đế quốc Thiên Trì phát triển, đừng nói phong Ngoại tính Vương tộc, trực tiếp tặng ngay một Công quốc cho ngài cũng không thành vấn đề. Tất cả mọi đãi ngộ nồng hậu hơn Bách Việt Quốc rất nhiều lần!
Đế quốc Thiên Trì!
Tần Liên Sơn và Tần Vô Song đều biết, Đế quốc Thiên Trì và Đế quốc Đại La là quan hệ đối địch, cùng là một trong chín Đại Đế quốc Trung phẩm của Đại lục Thiên Huyền, hai bên tranh đoạt địa bàn, tranh đoạt tài nguyên, không biết đã chinh phạt lẫn nhau biết bao nhiêu lần, hỗn chiến biết bao nhiêu hồi.
Mấy trăm năm nay hai Đại Đế quốc này vì cùng tranh giành quyền sở hữu một ngọn núi mà đã phát động một cuộc chiến tranh với vài trăm Tiên Thiên cường giả tham gia.
Cuộc chiến giữa vài trăm Tiên Thiên cường giả với nhau, sẽ là một cục diện như thế nào?
Đương nhiên, lúc này Tần Vô Song không có thời gian theo đuổi lịch sử. Đối diện với ánh mắt nóng rực, khẩu khí cuồng nhiệt của người đàn ông phúc hậu, Tần Vô Song cảm thấy lời hứa nồng hậu của Đế quốc Thiên Trì có lẽ sẽ không được ngọt ngào như họ nói.
Thấy Tần Vô Song không nói câu nào, người đàn ông phúc hậu lại kích động:
- Vô Song Hầu, Bách Việt Quốc chỉ là một Công quốc, ngài có mạnh đến mấy, tiềm lực có cao đến mấy thì cũng chỉ là Tiên Thiên cường giả của một Công quốc. Vũ đài này tuyệt đối không phải là giới hạn cuối cùng của ngài. Ngài gia nhập Đế quốc Thiên Trì chúng tôi sẽ được đối diện với vũ đài hoàn toàn khác, giá trị của ngài sẽ được phát huy một cách hoàn mỹ nhất, tiền lực cũng được khai phá ở mức độ lớn nhất!
Người đàn ông phúc hậu khoát tay, tên thủ hạ đứng sau liền đưa ra một cuộn giấy nhỏ. Người đàn ông phúc hậu nhanh chóng mở nó ra, thì ra là một tấm bản đồ của Đế quốc Thiên Trì.
- Ngài xem, Vô Song Hầu, đây là những gì Hoàng đế Bệ hạ của chúng tôi đích thân đồng ý. Chỉ cần ngài mở lời, ngài có thể chọn bất cứ Công quốc nào bên trong! Chỉ cần ngài chọn, Công quốc đó sẽ là lãnh địa cá nhân của ngài, hàng ngàn vạn người trong đó, sẽ là con dân của ngài. Ngài sẽ có cơ hội giành được những điều kiện ưu việt nhất, những tài nguyên tốt nhất trong Đế quốc Thiên Trì. Những thứ này, ở lại Bách Việt Quốc sẽ không thể nào có được!
Tần Vô Song để hắn nói cho thoải mái rồi mới mỉm cười, chẳng thèm liếc tấm bản đồ lấy một lần, đột ngột hỏi:
- Các hạ, ta có một câu hỏi muốn thỉnh giáo đôi chút!
- Có vấn đề gì, xin cứ hỏi!
- Ta muốn biết, một người sau khi chết đi thì mai tang thế nào theo địa vị?
- Ồ, Vô Song Hầu sao lại muốn hỏi điều này? Vấn đề này tùy theo địa vị mỗi người. Nếu chỉ là dân đen bình thường thì chỉ cần đào sơ một lỗ trên bãi cỏ, chôn xuống là xong. Nếu như là Vương hầu Khanh tướng muốn làm một mộ huyệt dưới đất loằng ngoằng như mê cung cũng không phải là chuyện không thể.
- Ừm, vậy bất luận mộ huyệt lớn bao nhiêu, to bằng một cái trấn chắc là đủ rồi nhỉ?
Người đàn ông phúc hậu cười hùa theo:
- Khẳng định là đủ, e rằng một người cũng chẳng cần mộ phần lớn đến như vậy!
Tần Vô Song gật gật đầu:
- Đúng như ngươi nói, e rằng chẳng cần một nơi lớn như thế. Vậy, bản đồ của Đế quốc Thiên Trì có lớn mấy, lãnh địa có lớn mấy thì với bản thân ta mà nói cũng có ý nghĩa gì? Ta chỉ nghe nói, mai cốt còn cần chỗ chôn thân thương, Tần gia ta mấy đời sống trên trấn Đông Lâm này, bất luận sinh tử đều muốn dựa vào nó, không muốn rời xa. Lời hứa của các vị đúng là rất tốt nhưng không phải là thứ mà Tần gia ta muốn.
Người đàn ông phúc hậu ngẩn cả người, không thể nghĩ được những lời hoa mỹ mà mình vừa tuôn như sông như suối, trong mắt đối phương lại không hề có sức hấp dẫn!