Võ Thánh đại nhân bật cười ha hả: - Tốt! Cái quý giá nhất trên con người ngươi chính là cái khí chất không gì sánh được ấy! Khiêu chiến với Hào môn, đe dọa Tây Môn Đại phiệt, Quán quân Thí luyện Võ đồng, ta đều nhìn thấy một khí chất mà ta chưa từng thấy bao giờ! Đây cũng là lý do ta xem trọng ngươi. Đương nhiên chuyện ngươi có Linh căn Tiên Thiên hay không ngay lúc này chưa thể kết luận được. Lão phu cảm thấy rất hổ thẹn, phương pháp kiểm nghiệm Linh căn Tiên Thiên, Bách Việt Quốc chúng ta căn bản là không có! Nhưng Thí luyện lần này không phải do mình Bách Việt Quốc tổ chức. Ngọn nguồn của nó xuất phát từ Đại chủ quốc của Bách Việt Quốc. Đến đây, giọng nói của Võ Thánh đại nhân hơi chùng xuống: - Vì vậy, đích đến cuối cùng của những người tham gia Thí luyện vẫn là Đại chủ quốc. Đại chủ quốc? Tần Vô Song không phải là cư dân của thế giới này nên cũng không hiểu rõ khái niệm Đại chủ quốc lắm. Hắn chỉ nhớ là Đại chủ quốc của Bách Việt Quốc là một Đế quốc trung phẩm đến từ phía Đông Đại lục Thiên Huyền. Thực lực của Đế quốc trung phẩm ở Đại lục Thiên Huyền chỉ thua mỗi Đế quốc thượng phẩm, là một trong những văn minh cao cấp ít ỏi của Đại lục Thiên Huyền. Ở Đại lục Thiên Huyền, Đế quốc thượng phẩm tất cả chỉ có ba. Mà Đế quốc trung phẩm có những chín. Đế quốc Đại La là một trong chín Đế quốc trung phẩm đó. Tần Vô Song nói: - Võ Thánh đại nhân. Nghe nói thành tích của lần Thí luyện này sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến cấp bậc và địa vị của Bách Việt Quốc chúng ta? - Đúng vậy, tổng cộng có khoảng vài chục nước lớn nhỏ nằm dưới sự quản hạt của Đế quốc Đại La. Công quốc trung phẩm như Bách Việt Quốc có chừng mười nước, còn Công quốc thượng phẩm tổng cộng chỉ có ba. Thí luyện lần này, Đế quốc Đại La đã hứa là sẽ dành cho hai vị trí Công quốc thượng phẩm. Hai Công quốc trung phẩm có cống hiến lớn nhất trong Thí luyện lần này sẽ được trực tiếp sắc phong lên làm Công quốc thượng phẩm. Võ Thánh đại nhân nói tiếp: - Với Bách Việt Quốc mà nói, đây là một cơ hội hiếm có để thay đổi địa vị. Chỉ cần trở thành Công quốc thượng phẩm thì hoàn cảnh sống của Bách Việt Quốc chúng ta sẽ được cải thiện đáng kể. Bởi vì các quốc gia xung quanh chúng ta đều là Công quốc trung phẩm nên chỉ cần trở thành Công quốc thượng phẩm chúng ta sẽ có ưu thế về địa vị, nghĩa là sẽ không còn lo sợ bị các quốc gia xung quanh xâm phạm nữa. Tần Vô Song yên lặng gật đầu, lòng thầm nghĩ chuyện cấp bậc đúng là sâm nghiêm ở thế giới này, nhỏ thì một con người, lớn thì một quốc gia, tất cả đều được phân chia cấp bậc rõ ràng. - Võ Thánh đại nhân, cơ hội của Bách Việt Quốc chúng ta lần này ra sao? Nhắc đến điều này, Võ Thánh đại nhân vui ra mặt: - Vốn dĩ trong mười Công quốc trung phẩm, Bách Việt Quốc chúng ta không có ưu thế gì nổi trội. Nhưng hôm nay thì đã khác rồi, tất cả đều do có sự xuất hiện của ngươi! - Ồ? Tần Vô Song chớp chớp mắt, tò mò. - 600 tích điểm, Vô Song Hầu, thành tích Thí luyện của ngươi tương đương với thành tích của những ba người cộng lại. Cống hiến này không phải là nhỏ. Vì vậy, trong lần lựa chọn này Bách Việt Quốc chúng ta rất có khả năng bứt phá. Nhưng thành tích cụ thể thế nào thì vẫn phải chờ công bố từ phía chính phủ của Đế quốc Đại La. Thành tích của chúng ta đã được chuyển đến Đại chủ quốc rồi, ta tin rằng không lâu sau sẽ có kết quả. Đương nhiên, thành tích lần này chỉ là thành tích sơ thí. Muốn được thừa nhận vẫn phải chờ Đại chủ quốc xét duyệt và xác nhận lại. Nói đến đây, khẩu khí của Võ Thánh đại nhân rõ ràng đã thận trọng hơn rất nhiều. - Được rồi, đây chỉ là chuyện của sau này thôi. Võ Thánh khoát khoát tay: - Vô Song Hầu, trở về vấn đề chính, bây giờ lão phu sẽ nói cho ngươi biết cảnh giới Linh Võ cụ thể được phân chia như thế nào. Chân mày Tần Vô Song khẽ động đậy, đây chính là vấn đề hắn đang quan tâm nhất. - Xin Võ Thánh đại nhân chỉ dạy! - Ha ha, cái gọi là Linh Võ Cảnh chỉ đơn thuần là mượn sức mạnh tự nhiên từ trời đất, thông qua môi giới là cơ thể, phóng ra một uy lực cực đại. Nhưng ngươi nghĩ mà xem, thân thể ở đây chỉ là trung gian. Thử so sánh như con thuyền vậy, một con thuyền có thể chở được bao nhiêu hàng, tất cả phụ thuộc vào độ lớn của nó. Vì vậy, cảnh giới Linh Võ không những không rời bỏ thân thể mà ngược lại, cơ thể càng được rèn luyện, chịu tải lực càng cao, sức mạnh mượn được từ tự nhiên càng nhiều, lực công đương nhiên cũng tăng lên gấp nhiều lần. Nhưng mà, lực chịu tải của cơ thể không nhất định là sẽ tương đương với lực tấn công. Lực chịu tải mạnh, đồng thời còn phải có thêm lực điều khiển tuyệt diệu. Ví dụ, cơ thể ngươi có thể chịu tải được ba phần lực tự nhiên, nhưng kỹ xảo điều khiển bản thân ngươi lại không đủ nên chỉ có thể phát huy một phần uy lực, lực tấn công đương nhiên không thể mạnh được. Tần Vô Song suy nghĩ giây lát rồi gật đầu nói: - Hiểu rồi, nói một cách đơn giản là có được sức mạnh này là một chuyện, phát huy được nó lại là một chuyện khác. Phải kiêm được cả hai thì mới phát huy được mười phần. Võ Thánh đại nhân gật đầu hài lòng: - Không tệ, đứa trẻ dễ dạy, Ha ha! Rồi nói tiếp: - Cảnh giới Linh Võ không giống Lực Võ Cảnh hay Chân Võ Cảnh. Chỉ phân thành bốn cảnh giới. Sơ Linh Võ Cảnh, Trung Linh Võ Cảnh, Cao Linh Võ Cảnh và Linh Võ Đại viên mãn. - Bốn loại cảnh giới? Tần Vô Song suy nghĩ, không kìm được, hỏi: - Vậy, bốn loại cảnh giới này cụ thể phân chia giới hạn thế nào? - Rất đơn giản, Sơ Linh Võ Cảnh có thể chịu tải một phần lực tự nhiên, Trung Linh Võ Cảnh có thể chịu tải hai phần lực tự nhiên, Cao Linh Võ Cảnh có thể chịu tải ba phần lực tự nhiên. Nói đến đây thì Võ Thánh đại nhân bỗng dừng lại, ánh mắt tràn đầy thần sắc phức tạp. - Còn Đại viên mãn thì sao? Tần Vô Song hỏi cố. - Đại viên mãn… Khẩu khí của Võ Thánh đại nhân dường như có chút say mê: - Cụ thể Đại viên mãn ra sao, đứng ở vị trí lão phu căn bản là không thể biết được. Ta chỉ nghe nói, Đại viên mãn cảnh giới có thể chịu tải năm phần lực tự nhiên, hơn nữa còn có thể điều khiển tự nhiên. Chỉ trong chớp mắt, thiên địa biến sắc, núi long đất lở. Thiên địa biến sắc, núi long đất lở… Nghe tám chữ này, toàn bộ máu trong người Tần Vô Song đồng loạt sôi trào. Đây chính là cảnh giới vô thượng tu chân mà Tiên Thiên Đạo gia ghi lại ở kiếp trước. Tiên Thiên… Chưa bao giờ Tần Vô Song lại thấy mình bức thiết và tràn đầy khát vọng với cảnh giới Tiên Thiên đến vậy. Tràn ngập mê say. - Võ Thánh đại nhân, trong Đại lục Thiên Huyền chúng ta, có Linh Võ Đại viên mãn cường giả không? - Cụ thể có hay không ta không dám xác nhận. Nhưng theo căn cứ, ta đoán có lẽ là có. Võ Thánh đại nhân nói với giọng lành lạnh: - Bách Việt Quốc chúng ta chỉ là một Công quốc trung phẩm mà đã có Sơ Linh Võ Cảnh. Vậy chuyện những Đế quốc kia có Cao Linh Võ Cảnh cũng không có gì lạ. Mà chuyện những môn phái ẩn thế đằng sau những Đế quốc ấy có Linh Võ Đại viên mãn càng không có gì ngạc nhiên. Mặc dù câu trả lời này vẫn chưa thỏa mãn được sự hiếu kỳ của Tần Vô Song nhưng vậy là cũng đủ rồi. Chí ít hắn cũng đã nắm bắt được một chút manh mối. Và hiểu biết về Đại lục Thiên Huyền cũng phong phú hơn trước rất nhiều, chứ không giống như trước kia, điều gì cũng không biết. - Võ Thánh đại nhân, nghe khẩu khí của ngài thì tu vi của ngài… - Tu vi của lão phu không còn gì phải kiêng kỵ nữa, là Sơ Linh Võ Cảnh, có thể chịu tải một phần lực tự nhiên, nhưng vì thiếu thốn Linh Vũ kỹ nên ở cấp bậc Sơ Linh Võ Cảnh này tu vi vẫn chỉ ở loại thường. Theo như ta được biết, cũng cùng là Công quốc trung phẩm, dù lực chịu tải của Võ Thánh hộ quốc Đại Ngô Quốc không thể cao hơn ta nhưng vì có một Linh Vũ kỹ không tệ nên trên phương diện thực chiến, có thể còn thắng được lão phu… Bách Việt Quốc và Đại Ngô Quốc từ trước đến giờ vốn không đội trời chung, thực lực hai bên là một sự cân bằng chưa bao giờ bị phá vỡ, điều đó có nghĩa là mỗi bên đều có Võ Thánh hộ quốc của riêng mình. Một khi sự cân bằng này bị phá vỡ, cục diện có thể sẽ hoàn toàn khác. Bởi vậy, hai nước đều nhất mực chú trọng lần Thí luyện này, muốn mượn cơ hội để thăng cấp lên Công quốc thượng phẩm, từ đó giành được ưu thế áp đảo hơn. - Được rồi, chúng ta đã trì hoãn quá lâu rồi. Ta tin là đám Võ đồng kia đã có đủ thời gian ra được khỏi mật lâm rồi. Vô Song Hầu, ngươi sẽ tiếp tục ở đây hội hợp lại với bọn họ? Hay là xuống núi trước? - Có thể xuống núi trước sao? Vô Song hỏi: - Vậy thì vãn bối quyết định xuống núi trước. Nguồn: http://Trà Truyện - Cũng được, ngươi xuống núi rồi sẽ quay lại trấn Đông Lâm đúng không? Nếu như Hoàng thất làm việc nhanh thì ta tin là khi ngươi về đến nhà thì mọi phong thưởng cũng đều ở đó rồi. Võ Thánh gật gật đầu, nói tiếp: - Vô Song Hầu, thời gian đi đến Đế quốc Đại La xét duyệt là ba tháng nữa, trong ba tháng đó, lão phu hy vọng ngươi sẽ suy nghĩ thật kỹ đề nghị mà lão phu nói lúc trước. - Võ Thánh đại nhân, vãn bối sẽ suy nghĩ cẩn thận. Nếu như có một ngày vãn bối có thể tiến vào cảnh giới Tiên Thiên, bất luận có tiếp quản Võ Thánh Sơn hay không, vãn bối cũng vĩnh viễn là người của Bách Việt Quốc. Chuyện của Bách Việt Quốc, vãn bối tuyệt không khoanh tay đứng nhìn. Tiếp quản Võ Thánh Sơn, vinh quang này đối với một Võ đồng của Bách Việt Quốc mà nói e rằng có nằm mơ cũng không bao giờ nghĩ tới. Nếu như vinh quang này đặt lên bất cứ ai, dù có là con cháu Hoàng thất thì chắc cũng sẽ không băn khoăn do dự lựa chọn tiếp quản Võ Thánh Sơn, trở thành Võ Thánh tiếp theo chứ không phải là kế thừa ngôi vị Hoàng đế. Võ Thánh, là trụ cột chính của một quốc gia, là quyền uy vô thượng đích thực. Năng lực và quyền lực còn mạnh hơn Hoàng đế Bệ hạ của Bách Việt Quốc gấp ba lần. Nhưng tính cách của Tần Vô Song là vậy. Kiếp trước hắn bị người ta gọi là võ si, kẻ cuồng võ cũng chính bởi hắn quá say mê theo đuổi võ đạo. Hắn sẽ không vì một chút phong quang vinh hiển mà bán đứng sự tự do của mình. Hắn thích được nghiên cứu võ đạo một cách tự do thoải mái chứ không phải cái gọi là quyền khuynh thiên hạ. Lý giải về võ đạo, hắn có lý luận của riêng mình. Cái mà võ đạo theo đuổi giống như thiên mã hành không, chú trọng nhiều đến sự tự do cá nhân, nếu như mất đi tự do thì con đường theo đuổi võ đạo chắc chắn sẽ gặp rất nhiều trở ngại. Đây tuyệt đối không phải là cục diện mà hắn muốn đón nhận. Vì vậy, hắn cũng không ham gì vị trí Võ Thánh. Đương nhiên, nói vậy không có nghĩa là hắn không quan tâm đến vận mệnh Bách Việt Quốc. Bây giờ hắn vẫn là người của Bách Việt Quốc, nhất cử nhất động đều được đóng dấu Bách Việt Quốc. Nếu như Bách Việt Quốc có nạn, bản thân hắn tất nhiên cũng gặp nạn. Huống chi Tần gia trấn Đông Lâm bây giờ đã là Vương tộc của Bách Việt Quốc! Nếu như không có lời mời của Võ Thánh đại nhân thì hắn cũng sẽ vì thân phận Vương tộc mà cống hiến một phần sức mình cho đất nước. Võ Thánh đại nhân nhìn theo bóng dáng Tần Vô Song, trong lòng ít nhiều có chút buồn bã. Phải thừa nhận là bản thân ông cũng có chút ích kỷ, muốn buộc chặt chàng trai trẻ kiệt xuất này vào Bách Việt Quốc. Nhưng ông không thể không thừa nhận tương lai của Vô Song Hầu tuyệt đối không ở cái ao nhỏ Bách Việt Quốc này. Giao long bẩm sinh không phải là vật nuôi được trong ao…