Cửu Đương gia trong lòng lay động: - Quả nhiên là Võ đồng dưới quê lên, gặp chuyện lớn liền lùi bước, loại đệ tử này cũng dám gây sự ở trước cửa Tê Phượng Lầu? Hôm nay không cho các ngươi biết mặt, người khác lại tưởng rằng Tê Phượng Lầu dễ ức hiếp. Nghĩ đến đó, hắn liền cười: - Phí trị thương? Người có bao nhiêu tiền? - Mời một lang trung đến, tiền thuốc hết bao nhiêu, chúng tôi đền gấp đôi, một nửa coi như phí tổn thương tinh thần. - Hừ hừ! Cửu Đương gia liếc mắt: - Ngươi đền không nổi! - Sao ngươi biết được? Đồng Ngôn trầm giọng hỏi. - Ngẩng đầu nhìn xem, nhìn xem bảng hiệu của Tê Phượng Lầu, biết ai đã viết ba chữ đó không? Ba chữ viết như rồng bay phượng múa quả nhiên là khí thế bừng bừng, nước sơn bóng loáng, vô cùng phú quý. - Ai viết? Cửu Đương gia lạnh lùng cười: - Ngươi không cần biết ai viết, ngươi đánh người ở dưới bảng hiệu này, cứ cho các ngươi khuynh gia bại sản cũng chưa chắc đền được một phần mười. Đồng Ngôn thầm rủa, rõ ràng là cướp đoạt. Tần Vô Song đột nhiên nói: - Nghe ngươi nói hình như muốn tống tiền chúng ta. - Ha ha ha! Cửu Đương gia ngửa mặt lên trời cười, hắn liếc mặt lườm Tần Vô Song một cái sắc lạnh: - Tống tiền các ngươi, dựa vào một Võ đồng như ngươi sao? Đột nhiên hắn trầm xuống, quát: - Biết điều thì hãy đi theo chúng ta, đợi người nhà các ngươi đến chuộc, nếu không các ngươi khó tránh nếm mùi đau khổ. - Nói đi cũng phải nói lại, ngươi là Đương gia, mà muốn làm lớn chuyện? Tần Vô Song lạnh lùng nói: - Ta vốn nghĩ ngươi là người thông minh, không ngờ, ngươi còn không thông minh bằng bọn họ. Cửu Đương gia hơi chột dạ, hắn chăm chú quan sát hai thiếu niên, bất luận là nhìn từ góc độ nào, cũng không giống thuộc con nhà có thế lực, nhưng điều duy nhất làm hắn bất an, chính là ánh mắt của tên Võ đồng này. Nhưng mà, Cửu Đương gia đã quen với trường hợp thế này rồi, hà cớ gì vì một ánh mắt mà bỏ qua quy tắc của Tê Phượng Lầu. Nếu người đã bị đánh rồi, thân là Đương gia lại không có trách nhiệm gì, sau này không bị các Đương gia lớn hơn mắng chết mới lạ. - Xem ra, các ngươi rượu mời không uống mà muốn uống rượu phạt! Cửu Đương gia vẫy tay, một tốp võ sĩ phía sau xông lên, bao vây Tần Vô Song và Đồng Ngôn. - Gia nhân tốt! Đồng Ngôn hít một hơi dài. - Bắt lấy! Cửu Đương gia hét lớn, nếu ai chống đối, không cần phải nhẹ tay, xảy ra chuyện, thì có bề trên chịu trách nhiệm. Tần Vô Song vốn không muốn gây chuyện, nhưng bị Cửu Đương gia coi mạng người như cỏ rác này chọc giận. - Xảy ra chuyện? Ngươi chịu trách nhiệm? Tần Vô Song khẩu khí uy nghiêm truy hỏi. - Ta chịu trách nhiệm! Đánh chết cho ta! Cửu Đương gia nheo mắt thành một đường chỉ, nhìn ánh mắt của Tần Vô Song, như nhìn một người đã chết. Lập tức hắn nói với những tay thủ hạ đó: - Các ngươi, hãy bắt các lão bà đó lại. Họ không phải là thích can thiệp vào chuyện người khác sao? Để cho họ trải nghiệm một chút, cái gọi là thấy bất bình mà ra mặt là hành vi đáng cười ngu xuẩn! - Vâng! Tần Vô Song liên tục cười nhạt, hiểu ra Cửu Đương gia muốn lấy bọn họ ra uy hiếp, nếu không việc này có liên quan gì đến mấy lão bà đó. - Ngươi chịu trách nhiệm? Tần Vô Song thì thầm, đột nhiên khuôn mặt như có màn sương, đột nhiên nói: - Ta chỉ sợ, ngươi chịu không nổi trách nhiệm. Vừa nói xong, kéo Đồng Ngôn về phía sau, chân phải chặn lại, lùi ra phía sau, ngăn lại hai tên thủ hạ mặc áo giáp đen. - Xử lý bọn họ! Cửu Đương gia vô cùng tức giận. Võ sĩ giáp đen tổng cộng có mười hai người, bình thường luyện tập, hẳn là có danh sự chỉ dạy, ra tay cực kỳ có tiết tấu, cũng không đến nổi đánh loạn xạ tứ phía. Hai người một nhóm, cùng nhau xung kích, nhịp đánh vô cùng chuẩn xác. Tần Vô Song chỉ cảm thấy bốn phương tám hướng đều là quyền cước, dường như không nhìn rõ, cầm lấy Đồng Ngôn. Ra một cước đánh đúng một tên. - Đồng huynh, tránh một bên! Tần Vô Song đẩy nhẹ Đồng Ngôn ra đến nơi an toàn. Cùng với phi chân đá ra phía sau, rồi ngồi phủ xuống, làm một đường cước quét đến hai võ sĩ giáp đen. Cầm được thanh đao, đâm liền hai bên, tấn công hai bên, bốn võ sĩ giáp đen vừa đến bị đâm trúng, dường như cùng lúc phi đến. Trong nháy mắt, mười hai võ sĩ giáp đen đã bị Tần Vô Song hạ gục mất sáu người. Sáu võ sĩ giáp đen khác bao vây bên ngoài, thấy Tần Vô Song mạnh như vậy, khí thế lập tức giảm sút, lập tức dừng lại. Lúc đang do dự, Tần Vô Song quát: - Đều gục cho ta! Đột nhiên tốc độ tăng lên, cả người như một long quyển phong, thành một cơn lốc xoáy, tay chỉ đến nơi nào, lập tức nơi đó có một võ sĩ giáp đen ngã xuống. Dường như không nhìn rõ tốc độ của hắn, sáu tên võ sĩ giáp đen còn lại đều đã hoàn toàn ngã gục. - Ngươi chịu trách nhiệm, phải không? Tần Vô Song lạnh lùng nhìn Cửu Đương gia: - Bây giờ, ngươi nói đi, ngươi lấy gì để chịu trách nhiệm? Cửu Đương gia mặt không còn giọt máu, nhìn các võ sĩ giáp đen nằm dưới sàn. Phải biết đây đều là những gác cửa tinh anh của Tê Phượng Lầu, đột nhiên lại giống như khúc gỗ, hoàn toàn không có sức kháng cự! - Nói cho ta biết, ngươi chịu trách nhiệm thế nào? Tần Vô Song từng bước tới gần, Cửu Đương gia mặt trắng bệch, không tự chủ lùi về phía sau. - Lão Cửu, không được nhúc nhích! Lúc này, trong cửa lớn của Tê Phượng Lầu, xuất hiện một nam tử sắc mặt âm trầm, gây cho người ta một cảm giác hung hãn. - Nhị Đương gia! Tôi… Cửu Đương gia thở phào nhẹ nhõm, lập tức chỉ vào Tần Vô Song thì thầm: - Tên tiểu tử này rất lợi hại! - Đứng bên cạnh ta! Nhị Đương gia liếc hắn một cái, hiển nhiên là không hài lòng với hắn. - Vâng! Cửu Đương gia một tiếng cũng không dám cãi, ngoan ngoãn đứng đằng sau. - Cậu thiếu niên, thân thủ không tồi, từ đâu đến? Khẩu khí của Nhị Đương gia trầm trầm, làm người ta có cảm giác không thể nắm bắt. - Đừng hỏi ta từ đâu đến trước, ta chỉ muốn biết, ngươi muốn dừng tại đây, hay là tiếp tục? Người của Tê Phượng Lầu, từng tốp từng tốp xuất hiện, hắn không tốn mấy công sức đều đánh gục bọn họ. - Thật to gan! Nhị Đương gia đột nhiên hét lớn: - Dù là Hoàng thân Quốc thích Đế Đô, cũng không có nhiều người to gan như ngươi! Tần Vô Song không trả lời, mà để ý đến động tĩnh bên cạnh hắn. Vào lúc này, trên đường, những người Cửu Đương gia sai đi bắt những lão bà đó, đã đưa ba lão bà quay lại. - Cửu Đương gia! Những người này thấy chỉ mới trong một lúc, mười hai võ sĩ giáp đen đã hoàn toàn nằm gục dưới đất, mà Nhị Đương gia không biết xuất hiện từ lúc nào. - Nghe lời Nhị Đương gia… Cửu Đương gia rất chật vật dặn dò. Những người đó lần lượt nhìn sang Nhị Đương gia. Tần Vô Song thấy tất cả việc này, trong lòng tức giận, trên mặt xuất hiện một tầng sắc hồng, đây là biểu hiện của việc vận dụng Viêm Dương Chân Kinh. Nhị Đương gia đề phòng, thoáng nhìn, quát lên: - Giết họ cho ta! - Vâng! Người mặc áo xanh vừa mới bị đánh ngã, đang buồn bực, nghe Nhị Đương gia giao phó, không chút do dự, rút đao sau lưng chém về phía các lão bà. Ting tang! Đốm lửa bắn ra khắp nơi, thanh đao trong tay tên mặc áo xanh rơi xuống, run run, máu tươi trào ra. Tần Vô Song nhanh như chớp, lần vào đám người đó, như hổ lạc giữa bầy dê, cùng lúc xông vào những tên đó, đưa ba lão bà ra một góc, quát lên: - Đồng huynh, đưa họ đi đi! Đồng Ngôn cũng là người quyết đoán, biết việc hôm nay chắc rắc rối to rồi, vội đáp một tiếng: - Được! Hắn vội dẫn theo ba lão bà, quay đầu đi luôn, ý nghĩ đầu tiên trong đầu hắn là nghĩ cách báo việc này với Tứ Đại Tôn Giả của Chân Võ Thánh Địa. Tần Vô Song chặn ngay giữa đường, không cho bất kỳ người nào của Tê Phượng Lầu đi qua, thấy bóng bọn người Đồng Ngôn khuất hẳn mới yên tâm. - Thích giết người phải không? Tần Vô Song chậm rãi nói, khẩu khí trầm xuống: - Vậy hôm nay, bổn thiếu gia sẽ chơi cùng các ngươi. Nguồn truyện: Trà Truyện Nói xong, hét lên một tiếng, đạp hai chân, toàn thân nhẹ như hồng nhạn, đột nhiên bay lên không trung, tốc độ cực nhanh, giống như những tia chớp. Ngay sau đó, hai chân Tần Vô Song đã đứng trên cây ngô đồng trước cửa Tê Phượng Lầu, cười hắc hắc một tiếng, mượn lực này, hai chân trực tiếp đạp vào tấm bảng hiệu chữ vàng bên trên. Loảng xoảng! Một tiếng nổ lớn, tấm bảng hiệu chữ vàng bị Tần Vô Song đạp thành một đống nát vụn. Biến cố này, làm cho hai Đương gia như rơi vào vực thẳm, lạnh run người. Tấm bảng hiệu, niềm tự hào của Tê Phượng Lầu, đã bị người ta hủy!