Tần Vô Song dập điện hoại, còn một chuỗi số điện thoại, hắn biết cũng không cần gọi nữa. Nếu ngay cả Trần tiểu thư cũng không biết Vũ Văn tỷ tỷ đang ở đâu, những người khác càng không thể biết được. Nếu dời đi bình thường, không thể nào ngay cả ổ cứng di động và máy ảnh cũng không mang theo. Suy đoán cẩn thận một chút, mất tích lần này, nhất định không phải là chính mình chủ động, mà là mất tích bị động. Nghĩ tới đây, Tần Vô Song trong lòng như lửa đốt. Tuy nói rằng thời gian mới chỉ qua bốn năm, nhưng thời gian bốn năm, đối với thế giới này mà nói, đủ dài để xảy ra rất nhiều chuyện bất ngờ. Lẽ nào, nhất định phải dùng tới thôi toán chi pháp sao? Loại thôi toán pháp thuật này, Tần Vô Song không dám chắc Vị diện này, có chịu đựng nổi uy lực của nó hay không. Đối với một Vị diện phi tu luyện, bất cứ lực lượng pháp thuật nào, đều có khả năng ảnh hưởng tới Vị diện này, ảnh hưởng này có thể không phải là trực tiếp giết chóc, nhưng chỉ cần hơi ảnh hưởng một chút, quy tắc vận hành của Địa Cầu sẽ thay đổi rất nhiều, ví dụ nhiệt độ giảm đột ngột, bốn mùa thất thường, ngày đêm thất thường… Những chuyện này không thể nào dự đoán được. Không có thu hoạch gì, Tần Vô Song ít nhiều thất vọng. Nhìn thấy sắc trời đã muộn, cả nhà Tần Vô Song tất nhiên không thể vào ở những nơi như khách sạn rồi. Bọn họ ngay cả giấy tờ tùy thân cũng không có, tất nhiên không thể nào vào ở được. Đối với bọn họ mà nói, ở đâu không quan trọng, ngày đêm đối với bọn họ khác biệt là không nhiều lắm. Tần Vô Song đem theo thê tử tìm một quá ăn không tệ, ăn một bữa lớn đã lâu không được ăn. Đối với bọn người Mộ Dung Nhạn mà nói, phong vị dị quốc quả thực thú vị, khiến bọn họ cảm thấy rất ngon miệng. Rời khỏi quán ăn, Tần Vô Song chưa đi được mấy bước, thì đã cảm thấy có chút bất ổn. Khóe miệng hiện ra nụ cười quỷ dị, thầm nghĩ: - Đang buồn không có manh mối, không ngờ có người tự tìm tới. Thì ra phía sau có một chiếc xe đang theo dõi bọn họ. Tần Vô Song căn bản không cần quay đầu lại, chỉ hơi dùng chút thần thông, mỗi góc của thành phố này, hắn đều nắm rõ. Huống hồ có người cố tình theo dõi! Loại theo dõi này, đối với người ở thế giới này mà nói, vô cùng cao siêu. Nhưng đối với Tần Vô Song đến từ Vị diện tu luyện mà nói, quả thực là trò trẻ con. Nếu không phải suy nghĩ tới đây là Địa Cầu, không thể dùng thủ đoạn quá mức đáng sợ, Tần Vô Song nhất định trực tiếp đem chiếc xe đó từ trên đường kéo vào tay mình, trực tiếp lôi vào lề đường tra hỏi. Tần Vô Song biết có người theo dõi, liền càng đi về góc khuất. Không lâu sau đã đi tới một công viên lớn, bước nhanh vào trong. Từ trong chiếc xe phía sau, có hai người trung niên đi ra, biểu tình vô cùng lão luyện, hiển nhiên là những nhân vật giàu kinh nghiệm. - Đỗ xe cẩn thận, đừng để lộ liễu quá, đi vào xem thế nào. Người ngồi ghế phụ xe nói. Hai người một sau một trước, đều đi vào trong công viên. Cảnh đêm của công viên rất đẹp, nhưng đợi bọn họ đi vào thì phát hiện ra, mục tiêu đã biến mất. Hai người tìm trong tìm ngoài mấy vòng, không ngờ đối phương đã biến mất không còn tung tích. Hai người này đều là những người lão luyện trong phương diện này, ở một góc gặp nhau, đánh mắt nhìn nhau, cảm thấy vô cùng khó hiểu. Bọn họ biết rất rõ công viên này, trong quá trình theo dõi điều tra, quả thực đã đảm bảo đối phương không thể trốn từ bất cứ hướng nào. Chỉ là, năm người kia, không ngờ lại dưới mắt bọn họ biến mất, điều này đối với năng lực của bọn họ, quả thực là một loại thách thức. - Khỉ thật, Tiểu Dư, chúng ta nhất định gặp quỷ rồi. Người lớn tuổi hơn nói khẽ. - Tôi nói này Trịnh ca, tôi cảm thấy chúng ta đã có chút lo sợ quá mức rồi, năm người bọn họ có lẽ chỉ là bạn bè thông thường, hơn nữa, hiện nay cho dù là cao thủ của tổ chức bí mật thâm nhập vào, chúng ta cũng có cao thủ đợi bọn chúng. Tôi thấy năm người bọn họ không giống từ tổ chức bí mật nước ngoài thâm nhập vào. - Tiểu Dư này, xem xét mọi việc, không được chỉ nhìn bề mặt. - Trịnh ca, nếu bọn họ quả thực có ác ý, sao lại có thể lộ liễu đi hỏi tin tức của Vũ Văn chứ? Tôi cảm thấy bọn họ có lẽ thực sự là bạn của chị em Vũ Văn. Nếu bọn họ là người của tổ chức bí mật, không thể nào lại lộ liễu đến thế. Trịnh ca lớn tuổi một chút cười khổ nói: - Bọn chúng dùng biện pháp ẩn núp thẩm thấu không có hiệu quả, có lẽ liền đổi biện pháp khác chăng? - Ha ha, Trịnh ca, trí tưởng tượng của anh thật phong phú, được rồi, chúng ta lại tìm một chút. Năm người đó, lẽ nào mọc cánh được sao? Hai người nói rồi đang định chia nhau đi tìm, đột nhiên đồng tử co rút đột ngột, liền ngay sau đó, một cảnh tượng khiến bọn họ không thể tưởng tượng được đã xảy ra. Đối phương rõ ràng xuất hiện từ phía sau hòn giả sơn cách xa mấy trăm mét, trong chớp mắt, chỉ cảm thấy một trận gió quét tới, người đó đã đứng trước mặt bọn họ. Một cỗ lực lượng vô hình lôi kéo bọn họ, hai người đã không tự chủ được đi tới cạnh hòn giả sơn rồi. - Hai vị, đắc tội rồi! Thanh âm của Tần Vô Song rất lạnh lùng. - Anh là ai, chúng ta đâu có đắc tội với anh? Khẩu khí của Tiểu Dư cố ra vẻ rất sợ hãi. - Hai vị, không nói vòng vo, hai vị sao lại theo dõi chúng ta, sao lại nói chúng ta là người của tổ chức bí mật? Tiểu Dư và Trịnh ca sắc mặt vô cùng nghiêm trọng, lắc đầu nói: - Không biết anh đang nói gì cả? - Có thể thấy, hai người đã trải qua huấn luyện đặc biệt. Tuy nhiên, đối thoại của hai người, tôi đã nghe thấy hết rồi. Chống chế cũng không có tác dụng gì. Tôi cũng không muốn biết quá nhiều, chỉ hỏi một câu, Võ Văn hiện đang ở đâu, phải chăng đã bị các người giết hại rồi? Hoặc nói ra, hoặc chết! Tần Vô Song vì biểu đạt sự uy hiếp, ngón tay khẽ búng ra, một cỗ kình phong đem hai ngọn đèn cách ngoài trăm mét trực tiếp bắn vỡ. Một chiêu này, khiến Tiểu Dư và Trịnh ca vô cùng khó hiểu. Đây quả thực đã vượt ra ngoài khả năng lý giải của họ. Nguồn truyện: Trà Truyện Cho dù là dùng súng, trong bóng tối thế này, trừ phi là dùng súng có ống ngắm, nếu không, muốn bắn trúng như vậy, cho dù là thần xạ thủ, cũng phải ngắm cẩn thận một chút. Mà đối phương, lại chỉ dùng sức một ngón tay. Đây lẽ nào là Bách Bộ Xuyên Thấu trong truyền thuyết? Hai người này lai lịch không hề nhỏ, đều là nhân viên đặc biệt của cơ quan an ninh. Trong tay cũng rất có thực lực, nhưng thực lực đó, là xây dựng trên cơ sở con người. Còn thủ đoạn nà của Tần Vô Song, rõ ràng đã vượt ra ngoài cấp độ con người, đã vượt ra ngoài phạm trù nhân loại. Do vậy, tâm tình của hai người đột nhiên sụp đổ trong chốc lát. Lẽ nào quả thực là gặp quỷ rồi sao? Trong lòng hai người đồng thời xuất hiện điềm xấu. Tất cả những thứ này, không phải là người thường có thể làm được. - Hoặc là nói, hoặc là chết. Anh bạn, đề thi cậu đưa ra thật là bá đạo! Trịnh ca nói: - Cậu sao lại tìm Vũ Văn? - Tôi là bạn của chị em Vũ Văn. Nếu Vũ Văn bị các người hãm hại, chuyện này chắc chắn sẽ có kết quả là máu chảy thành sông. Thanh âm của Tần Vô Song lạnh như băng, mục quang như ánh dao, phảng phất như muốn cắt đôi bọn họ ra, trực tiếp đem những thứ đang nghĩ trong lòng lôi ra. - Hai vị, tôi nhắc nhở thiện chí một chút, cơ hội tôi cho các vị, các vị phải trân trọng. Nếu để tôi dùng biện pháp ép cung, các vị dù có sống cũng trở thành những kẻ ngốc mà thôi. Các vị có tin hay không, tôi hoàn toàn có thể trực tiếp thâm nhập vào đầu các vị, trực tiếp điều tra ý nghĩ của các vị. - Ha ha, anh bạn, cậu đang nói đùa sao? Tiểu Dư hiển nhiên rất cứng cỏi, căn bản không sợ bài này của Tần Vô Song. Nhưng Trịnh ca kia, trên mặt khẽ biến động. Bởi vì với kinh nghiệm của hắn, lúc này, có thể cảm nhận thấy rõ ràng, đối phương không phải đang nói đùa. Ánh mắt Tần Vô Song bắn ra một đạo tinh quang, giống như ánh lửa đang rực cháy, khiến người ta có cảm giác uy hiếp rất ghê gớm. Biến hóa này, khiến hai người há mồm ngây ngốc. Đây là thủ đoạn gì chứ? Ánh mắt lấp lánh quang mang, đây là chuyện chỉ có trong thần thoại. Cũng khó trách hai người bọn họ trực tiếp ngây ngốc. - Xem ra, hai vị đã chuẩn bị để ta đi vào trong đầu hai vị điều tra, vậy đừng trách ta không nói trước, một khi ta đi vào đầu hai vị, sẽ làm cho não hai vị bị tổn thương, thậm chí biến thành ngu ngốc. Tiểu Dư hừ lạnh: - Đừng giả thần giả quỷ, ai chẳng biết bọn sát thủ nước ngoài các ngươi, chỉ muốn bắt Võ Văn để ép cô ấy giao ra thứ các ngươi muốn tìm sao? Nói cho ngươi biết, Võ Văn được bọn ta bảo vệ rất tốt, các ngươi không thể nào tìm được đâu, từ bỏ hy vọng này đi. Trịnh ca biết Tiểu Dư nói vậy thì hôm nay không thể nào có thể may mắn thoát được rồi, cười khổ thở dài một tiếng, liên tục lắc đầu. Ai ngờ ánh mắt Tần Vô Song đột nhiên sáng lên: - Nói như vậy, Vũ Văn chưa chết? - Đương nhiên chưa chết, các người giết chết đệ đệ của cô ấy, lẽ nào còn chưa đủ sao? Nhất định phải diệt cỏ diệt tận gốc mới hài lòng hay sao? Tiểu Dư cảm thấy dù sao cũng là chết, không bằng chết thoải mái một chút. - Muốn giết thì giết đi, ta không sợ thủ đoạn hèn hạ của các ngươi đâu! Tiểu Dư lúc này vẫn không phục, cho rằng Tần Vô Song dùng thủ đoạn bàng môn tà đạo, nếu không không thể nào làm được chuyện vô lý như vậy. - Được, rất tốt! Tần Vô Song nghe nói Võ Văn không có việc gì, trong lòng nhẹ nhõm đi rất nhiều, xem ra chỉ là hiểu lầm. Tuy chuyện mất tích của Võ Văn liên quan tới bọn họ, nhưng bọn họ là bảo vệ Võ Văn, xem ra khẩu khí của Tiểu Dư không phải đang nói dối. - Tôi rất giống lũ chuột không dám nhìn ánh mặt trời của tổ chức bí mật hay sao? Tần Vô Song sờ sờ sống mũi, hơi dùng lực một chút, giải khai lực khống chế hai người bọn họ. - Rất tốt, hai vị. Tôi không quản hai vị lai lịch thế nào, tôi ở đây đợi một ngày. Đợi người đủ thẩm quyền quyết định của các vị ra nói chuyện với tôi. Tôi cần tin tức chính xác của Võ Văn. Vẫn câu nói đó, Võ Văn không sao, mọi người đều không sao, Võ Văn mà bị hại, tôi sẽ làm cho đối phương máu chảy thành sông. Tiểu Dư và Trịnh ca lập tức được tự do, thả lỏng gân cốt, hoàn toàn dùng biểu tình không thể hiểu được để nhìn Tần Vô Song. - Để bọn tôi đi? - Sao không dám đi? Lẽ nào sợ tôi theo đuôi? Hai người nhìn nhau, thực sự không dám đi. Thứ nhất chưa làm rõ đối phương là ai. Thứ hai là sợ bị theo đuôi. Thân thủ của đối phương, giống như u linh, hoàn toàn vượt ra ngoài phạm vi lý giải của bọn họ. Nếu bị đối thủ đáng sợ như vậy ngắm trúng, đó sẽ là ác mộng cả cuộc đời