Khí Trùng Tinh Hà

Chương 077: Thay đổi thất thường

Phản ứng này của hắn cũng không nằm ngoài dự liệu của Tần Vô Song.
Thậm chí Vân Khinh Yên và Đạt Hề Dương cũng đang quan sát phản ứng của Tinh thiếu gia, đặc biệt là Vân Khinh Yên, ở bên cạnh cũng nghe nói qua một chút về ân ân oán oán giữa Tần gia và Tây Môn Đại phiệt.
Thấy đệ tử Tây Môn Đại phiệt có loại phản ứng kinh ngạc, trong lòng Vân Khinh Yên khẽ kêu lên một tiếng tự hào, tất cả vinh quang này, nàng đều tham dự vào trong đó.
- Nói như vậy, các hạ có phải họ Tần không? Hay là họ Đạt Hề?
Khẩu khí của Tinh thiếu gia đó, rõ ràng mang vẻ suy tính, thử thăm dò. Trong khẩu khí của hắn, bất giác lộ ra một loại tín hiệu kỳ diệu. Hắn rất kiêng kỵ Tần gia, bằng không với kết cấu của quận La Giang, trước tiên phải nói đến Đạt Hề Thế gia trước, sau đó mới nói đến Tần gia. Mà cách hỏi của hắn lại là, họ Tần hay là họ Đạt Hề. Trình tự một trước một sau này, cũng khéo léo vô cùng.
- Tiểu đệ họ Tần!
Tần Vô Song nhàn nhạt trả lời một câu. Nguồn truyện: Trà Truyện
Biểu tình của Tinh thiếu gia, lại là ngưng đọng, phảng phất giống như bị rắn độc cắn trúng chỗ nào đó trên người, bắp thịt trên mặt rõ ràng rung lên.
Họ Tần, Tần Vô Song, quả nhiên là cái tên này.
Cái tên này đã khiến đại ca Tây Môn Thiên phẫn nộ điên cuồng, khiến Nhị Đương gia Lãnh Huyết Thập Tam Ưng cũng đau đầu, vậy mà bây giờ lại đến lượt hắn chạm mặt. Điểm chết người chính là, thế cục trước mặt đối với hắn mà nói, căn bản chính là trèo lên lưng hổ khó xuống!
Mắt tam giác ôm thắt lưng, một bụng nước đắng tiến lên, chỉ vào Tần Vô Song:
- Tinh thiếu gia, chính là tên khốn khiếp này, đánh lén …
Tinh thiếu gia đại danh là Tây Môn Tinh, đúng lúc một bụng tức giận, bàn tay chắp sau lưng tát tới, trách mắng nói:
- Ta thấy ngươi mới là tên khốn khiếp.
Hành động xảy ra bất ngờ lần này, đừng nói là Mắt tam giác, ngay cả các Võ đồng khác của châu thành cũng hoàn toàn bất ngờ. Còn các Võ đồng quận ngoài càng trừng mắt há miệng.
Hoàn toàn không hiểu Tinh thiếu gia đang làm cái trò gì, thái độ lại quay ngược như vậy, quả thực khiến người ta không cách nào nắm bắt được, lẽ nào phong cách hành sự của con cháu Đại phiệt, lại lộn xộn như vậy sao?
Tràng diện thoạt đầu, mọi người đều nghĩ hắn muốn dĩ hòa vi quý, đều rất ngưỡng mộ. Theo sự biến chuyển của câu chuyện, rõ ràng là muốn tìm ba người này gây phiền phức, điều này khiến thiện cảm của mọi người đối với hắn nhất thời giảm xuống… Không ngờ, chưa nói được mấy câu, hắn lại vung tay tát lên mặt đồng bạn rồi.
Lần này, càng vô cùng đặc sắc, hoàn toàn khiến những người đứng xem mất đi năng lực phán đoán, chỉ có thể thầm than: Cao nhân hành sự, không thể lấy lẽ thường mà phỏng đoán.
Nhưng mà, với người biết nội tình, như Tần Vô Song và Đạt Hề Dương, lại mỉm cười không nói. Sau đó là mấy người cùng đi với Tây Môn Tinh, cũng cười khổ lắc đầu. Chọc vào ai không chọc, lại chọc phải người tới từ quận La Giang. Chọc vào người tới từ quận La Giang cũng được rồi, tại sao còn chọc phải Tần Vô Song?
Cho dù chọc phải Tần Vô Song, cũng không nên vào lúc này còn không biết thức thời, lại có thể mở miệng ngậm miệng gọi người ta là "khốn kiếp", điều này kêu Tây Môn Tinh làm sao kham nổi? Tên Mắt tam giác không biết thời thế như vậy, không đánh cho mới quái lạ.
Nhưng sau khi ăn một cái bạt tai này, Võ đồng Mắt tam giác vẫn không làm sao hiểu được, bưng đôi má đang nóng bừng, vẻ mặt oan ức, ấp úng nói:
- Tinh thiếu gia, sao ngươi lại đánh ta?
Tây Môn Tinh lời lẽ nghiêm khắc nói:
- Ta sớm đã nghe nói khi ngươi tiến vào cửa thành, phóng ngựa chạy như điên, giẫm đạp lên người đi đường, còn giơ roi đánh người. Thân là Võ đồng châu thành, ngươi không cảm thấy hành động như vậy đã làm mất mặt châu thành Nam Vân Châu sao? Hôm nay Võ đồng thượng phẩm Nam Vân Châu tụ hội, ngươi lại ở đây kiếm chuyện sinh sự, hoàn toàn không có một chút thể diện chủ nhà. Một cái tát này là để ngươi nhớ kỹ! Sau này ra khỏi Nam Vân Châu, đánh mất thể diện, đánh chết ngươi cũng không có gì quá đáng!
Võ đồng Mắt tam giác há to miệng, vẻ mặt tràn đầy nghi hoặc khó hiểu, từ lúc nào, Tinh thiếu gia lại biến thành người phát ngôn chính nghĩa như vậy chứ? Phóng ngựa giương oai, kiếm chuyện gây sự, những điều này không phải đều là sở trường của Tây Môn Tinh trước kia sao? Tại sao hôm nay đến lượt hắn, tội danh lại lớn như vậy?
Vân Khinh Yên mặc dù không quá mẫn cảm, nhưng cũng nhìn ra được, Tây Môn Tinh này căn bản chính là cố làm ra vẻ, tìm lối thoát cho mình. Tại sao phải tìm lối thoát, không còn nghi ngờ gì nữa, Tây Môn Tinh sợ, hắn sợ Tần Vô Song.
Con cháu Đại phiệt, sợ hãi con cháu Hào môn của quận La Giang, điều này khiến Vân Khinh Yên vốn cùng là con cháu Hào môn của quận La Giang, cảm thấy thư thái không thôi. Cái gì gọi là trước sau bất nhất, cái gì gọi là thái độ chuyển biến một trăm tám mươi độ, đây chính là ví dụ sống động rõ ràng!
Cũng may, đằng sau Mắt tam giác có mấy gã Võ đồng đầu óc suy nghĩ cực nhanh, lén túm lấy hắn kéo về phía sau. Nếu hắn còn cứ dây dưa, việc Tinh thiếu gia ra tay giết chết của hắn sợ rằng cũng có thể lắm.
Tây Môn Tinh trấn định như thường, chắp tay nói:
- Chư vị, tại hạ Tây Môn Đại phiệt Tây Môn Tinh, hôm nay tụ hội ở đây, cũng không có dụng ý gì khác, chỉ có vì hai chữ - Đoàn kết! Đoàn kết vì cái gì? Vì mọi người đồng tâm tận lực, trong Thí luyện Võ đồng lần này, vì Nam Vân Châu mà giành lấy quang vinh, thành tích của chúng ta càng tốt, vinh dự của Nam Vân Châu cũng càng lớn. Vị trí ở Xích Mộc Vương Thành cũng càng cao!
Những lời này có phải là nghĩ một đằng nói một nẻo hay không, Tần Vô Song cũng không rõ, nhưng chí ít là có tình có lý, không đến mức khốn khiếp.
Bất kể nói như thế nào, những Võ đồng bọn họ và Nam Vân Châu cũng vinh nhục có nhau. Nếu thành tích của Nam Vân Châu kém, xếp vị trí thấp, đối với bọn họ cũng không có bất cứ lợi ích gì, ngược lại còn có hại nhiều hơn.
Dù sao thế giới này, cái được mọi người công nhận chính là chiêu bài. Chiêu bài là gì? Giống như lên đại học ở kiếp trước. Đại học danh tiếng có khuôn mẫu của đại học danh tiếng, Đại học trọng điểm có khuôn mẫu của đại học trọng điểm. Chiêu bài khác nhau, đãi ngộ khác nhau, đi đến đâu, danh tiếng đạt được của người trước người sau cũng tuyệt nhiên khác nhau.
- Mọi người nói, những lời này của ta, có đạo lý hay không?
- Có!
Đáp lại lời hắn, đám Võ đồng của châu thành, đang chờ đợi để tâng bốc Tây Môn Tinh.
Còn những Võ đồng quận ngoài, đang do dự còn chưa thấu hiểu hết phong cách hành sự của Tây Môn Tinh, nhất thời không tỏ thái độ, chỉ cảm thấy thái độ của người này thay đổi quá nhanh, không vội vàng phụ họa theo hắn.
Tây Môn Tinh cũng không thèm để ý, mỉm cười hỏi Tần Vô Song:
- Tần huynh cho rằng, lời của huynh đệ ta nói có đúng hay không?
- Lời nói rất có lý, nói hay nói dở tất cả đều trong miệng ngươi. Ta chỉ hỏi một câu, ở châu thành Nam Vân Châu này, nếu có người có ý định phá hư đoàn kết, vậy làm thế nào?
Tây Môn Tinh oai phong lẫm liệt nói:
- Không cần phải nói, mọi người ra toàn lực đánh dẹp! Đối với con ngựa hại đàn, từ trước đến nay ta luôn chủ trương trừng phạt nghiêm khắc!
Vân Khinh Yên không nhịn được cười, ung dung nói:
- Có câu nói này của Tây Môn công tử, chúng ta mới dám yên tâm nói. Vị bằng hữu kia của ngươi, không phải là bá đạo bình thường, cũng không để cho người khác nói chuyện, nói một câu, đã liền đánh gãy chân ngựa của người ta, rất là bá đạo!
- Cô nương hãy niệm tình hắn mới vi phạm lần đầu, tát tai hắn để hắn nhớ kỹ. Nếu còn tái phạm, ta sẽ tự mình lột da hắn!
Tây Môn Tinh nhíu mày, trừng mắt:
- Đã nghe kỹ rồi chứ, bắt đầu từ bây giờ, chúng ta là đại diện cho Nam Vân Châu! Đều là chiến hữu đứng trên một chiến tuyến, nếu ai phá vỡ tình đoàn kết, Tây Môn Tinh ta, nhất định không bỏ qua!
Lời này bất kể là thật hay giả, thực sự đã giành được thiện cảm của mọi người. Võ đồng ở hiện trường đông như vậy, cũng chỉ có Tây Môn Tinh hắn mới có đủ tư cách đứng ra nói một câu như vậy. Dù sao, thân phận là Đệ nhất Gia tộc Nam Vân Châu, gia tộc Đại phiệt duy nhất, hắn có tư cách, cũng có nghĩa vụ đứng ra xử lý vụ này.
Tần Vô Song trái lại hy vọng những lời hắn nói là thật, dù sao hắn tham gia Thí luyện Võ đồng, có thể giảm bớt phiền phức một chút không tốt hơn sao?

Mặc dù Tây Môn Tinh nói chuyện rõ ràng như vậy, nhưng ngăn cách sản sinh giằng co trước đó, nhất thời khó mà hóa giải, khiến Võ đồng của châu thành và các quận rõ ràng chia làm hai phái.
Võ đồng của các quận, trải qua một trận vừa rồi, ngược lại bỏ qua sự mất tự nhiên trước đó, cùng nhau tụ tập lại một chỗ, vui vẻ trao đổi lẫn nhau. Còn phía bên châu thành, vẫn là một vòng tròn bọn họ.
Mặc dù Tây Môn Tinh hết sức cố gắng, mọi việc đều suôn sẻ, khuyên can mãi nhưng điều mà họ gọi là dưa hái xanh không ngọt, bất luận hắn điều tiết như thế nào, Võ đồng của các quận vẫn có vẻ hoàn toàn xa lạ với nhóm Võ đồng của châu thành.
Còn Võ đồng của châu thành, nhất thời cũng khó bỏ đi cái kiêu ngạo của nhân sĩ châu thành, kêu bọn họ chủ động tới nói chuyện với Võ đồng các quận, còn khó hơn chuyện cây vạn tuế ra hoa. Thế giới này, dù sao cũng không có hệ thống thông tin phát triển như kiếp trước, một chiếc điện thoại nối máy toàn cầu ở đây là chuyện rất khó tưởng tượng. Mặc dù là dùng bồ câu đưa thư, ở đây cũng chưa hình thành một hệ thống thành thục.
Vì vậy đại bộ phận Võ đồng quận ngoài, vẫn còn rất xa lạ đối với cái tên Tần Vô Song. Có một số ít quận ở gần quận La Giang, mơ hồ nghe nói về cái tên này. Nhưng nhiều hơn vẫn là nghe nói đến vở kịch Hàn môn bé nhỏ vượt cấp đánh bại được Hào môn Hứa gia, còn Tần Vô Song trong tỷ thí có phát huy thực lực rất tốt. Còn về rốt cuộc Tần Vô Song có phát huy như thế nào, thì lại hoàn toàn không biết. Còn về xung đột với Tây Môn Đại phiệt, tin tức trải qua các phương diện quan hệ tận sức phong tỏa, ngoại giới càng không thể biết được.
Vì vậy những Võ đồng quận ngoài đối với thái độ thay đổi thất thường của Tây Môn Tinh rất là khó hiểu, phỏng đoán Tần Vô Song này rốt cuộc có bao nhiêu yêu nghiệt, tất cả đều đi tới chào hỏi, nói bóng nói gió muốn nghe ngóng một chút gì đó, nhưng đều bị Tần Vô Song lựa lời bỏ qua.
Vân Khinh Yên mặc dù có chút hư vinh nhỏ, nhưng cũng hiểu rõ nông sâu, biết chuyện này có liên quan đến bí mật giữ kín của Đại phiệt, ít nhắc đến thì tốt hơn. Vì vậy khi người khác hỏi đến chuyện của Tần Vô Song, nàng cũng chỉ chọn nói đến chuyện tranh giành danh ngạch Hào môn ở quận La Giang, chứ tuyệt nhiên không đề cập đến Tây Môn Đại phiệt…
Khi không khí đang náo nhiệt, không biết ai nhanh mắt, hô to:
- Trung Tri phủ đại giá đến!
Trong một châu, Tri phủ là quan trên lớn nhất, quản lý các phương diện kinh tế văn hóa của một châu, hoàn toàn nắm giữ trong tay.
Loại quan trên hành chính địa phương này, là do Chân Võ Thánh Địa tuyển chọn ra, địa vị rất cao. Bình thường cường hào quý tộc địa phương nhìn thấy hắn đều phải cung kính mấy phần.
Nghe nói Tri phủ đại nhân giá đáo, tất cả mọi người đều tạm dừng nghị luận, đưa mắt nhìn.