Khi Trai Thẳng Biết Đọc Suy Nghĩ

Chương 6

Thẩm Gia Hữu liếc qua Vu Thiển Thiển rồi hơi cụp mắt xuống, trả lời câu hỏi của cô: "Miệng anh ta không sạch sẽ."

"Miệng không sạch sẽ, vậy chắc là phải nói chuyện gì đó khiến người ta rất tức giận nên mới bị đánh như vậy."

Viên Tư Ngữ gật đầu, không hỏi thêm nữa: "Vậy bây giờ cậu đã nguôi giận chưa?"

Thẩm Gia Hữu nhìn cô hồi lâu mới thấp giọng đáp: "Ừm."

"Vậy chúng ta trở về đi."

Viên Tư Ngữ tự nhiên nắm lấy tay anh, "Cậu xem cậu đánh người làm tay đỏ hết rồi nè, lần sau nhớ mang găng tay rồi hãy đánh."

Người còn nằm trên mặt đất: "..."

Có biết lễ phép là gì không?

Vu Thiển Thiển khá kinh ngạc, đây chính là đánh đến mức không đứng dậy nổi còn người kia chỉ mất đi làn da trắng nõn trong truyền thuyết sao?

Đã học được rồi.

"Được."

Thẩm Gia Hữu ngoan ngoãn gật đầu, theo cô về nhà.

Nhìn thanh niên ngoan ngoãn hoàn toàn khác với khi nãy, người run rẩy ngồi dậy, trong lòng không khỏi thắc mắc: Thẩm Gia Hữu này bị đa nhân cách sao?

Một giây tiếp theo, Thẩm Gia Hữu quay đầu sang một góc mà Viên Tư Ngữ không thể nhìn thấy, dùng ánh mắt lạnh lùng đâm anh ta một chút.

Cái nhìn này khiến người đàn ông vừa mới bò dậy thì quỳ xuống lần nữa.

Anh chợt nhận ra: Đây không phải là đa nhân cách mà rõ ràng là ảnh đế Oscar, giải Kim Tượng năm sau không thể không có Thẩm Gia Hữu.

Viên Tư Ngữ không biết gì về lời oán thầm của anh ta, sau khi đưa Thẩm Gia Hữu và Vu Thiển Thiển đã mở mang tầm mắt về nhà, đóng cửa lại, cô hỏi: "Vậy anh ta đã nói gì khiến cậu tức giận vậy?"

"..."

Thẩm Gia Hữu im lặng một lát, nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác: "Không có gì."

"Không có gì?"

Viên Tư Ngữ ngẩng đầu, để anh nhìn cô, " Không có gì mà cậu đánh người ta đến chết đi sống lại vậy sao?"

Ở bên ngoài có thể dùng tiểu chuẩn kéo để che đậy chở, bất kể đúng hay sai cũng phải đứng về phía đối phương, đây gọi là bao che khuyết điểm, là thiên vị, là bênh vực người thân bất chấp đạo lý, nhưng về nhà đóng cửa lại thì là thời gian của người thân, dù đúng hay sai cũng phải hỏi rõ mới được.

Thẩm Gia Hữu mím môi không nói gì.

Nhưng Viên Tư Vũ vẫn đoán được điều gì đó: "Anh ta có nói xấu tôi sao?"

Ngoài việc Thẩm Gia Hữu độc thân từ trong bụng mẹ và là người đào hoa thì dường như không còn khuyết điểm gì để người ngoài chế giễu, nếu là hai cái trước thì cũng không cần nổi giận đến mức như vậy.

Nhưng nếu đối tượng là cô thì phải xem lại rồi.

"Nói tôi không cha không mẹ, còn tiêu sài phung phí, không biết tiền từ đâu ra, có thể là những khoản tiền không sạch sẽ?"

"Hay là nói tôi suốt ngày đi theo mông cậu, nhặt tiền lẽ qua kẽ tay của cậu?"

"Hay là..."

Cô đã nghe những lời này nhiều lần, cũng đã đã hoa mỹ hóa những lời này rồi, nếu là người ta nói ra thì chắc sẽ càng thêm khắc nghiệt và bẩn thỉu.

Họ không dám nói trước mặt Thẩm Gia Hữu, nhưng luôn cố gắng hết sức để nhét vào tai cô, như thể họ có thể kiếm tiền bằng cách này vậy.

"Được rồi."

Thẩm Gia Hữu không nghe được nữa liền ngắt lời cô, "Đừng suy nghĩ nhiều như vậy, tôi chỉ cảm thấy giọng nói của anh ta rất khó chịu."

Trên thực tế, những gì người đó nói còn quá đáng hơn những điều này rất nhiều.

Anh ta là bạn trai hiện tại của một cô gái trước đây từng yêu thích Thẩm Gia Hữu, con trai thứ của một tập đoàn nào đó, đặc biệt đến đây để khiêu khích.

Lúc đầu, cô gái này cũng ra vẻ khá lương thiện và tốt bụng, sau này mới biết cô ta là một tay bắt cá, dựa vào một người, trò chuyện với một người, trong lòng còn nhớ đến một người, tóm lại là hết sức ph óng đãng.

Nhị công tử này không biết đầu mình mọc đầy sừng còn tưởng rằng mình đã chiếm được người phụ nữ của Thẩm Gia Hữu nên đến đây diễu võ dương oai.

"Tôi nói, đường đường là con của nhà giàu nhất mà còn không có được một người phụ nữ."

Anh ta cười toe toét với cái miệng rộng hơn người thường, đuôi còn vểnh cao hơn trời, "Nghe nói anh cũng 22 rồi mà còn chưa có bạn gái, có muốn tôi giới thiệu một người cho không?"

Thẩm Gia Hữu vừa ra ngoài tìm Viên Tư Ngữ thì bị anh ta chặn lại, hơi cau mày, cảm thấy không kiên nhẫn.

"Đừng tức giận, phụ nữ mà, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu."

Nhị công tử kia đặt tay lên vai anh, "Nhưng có phải cậu có chỗ không được không? Tôi thấy chắc không phải đâu, dù sao cậu cũng có một tiểu thanh mai xinh đẹp đi theo, cô ấy được không?"

Thấy Thẩm Gia Hữu vẫn không để ý tới mình, anh ta tiếp tục nói.

"Cũng không đúng. Tôi nghe người ta nói từ nhỏ cô ấy đã không cha không mẹ, lớn lên một mình, vậy thì không thể có nhiều tiền như vậy, à, phụ nữ thì có không ít cách kiếm tiền nhanh, không lẽ cô ấy làm chuyện kia, hàng cao cấp, chuyên cung cấp cho người có tiền sao? Như vậy cũng khó hiểu, mắt anh cao như vậy, không ngại bẩn sao."

"Tôi không chê bẩn đâu, nếu không anh giới thiệu cho tôi để tôi nếm thử, tôi giới thiệu là cho anh mười người đẹp khác được không? Có lời rồi đúng không?"

"Khuôn mặt đó, dáng người đó, chậc chậc, dù có bị chơi rồi cũng không ảnh hưởng đến mùi vị."

"Nói xong chưa?"

Dù có âm thầm bàn luận nhiều cỡ nào thì trước giờ cũng không có ai dám nói những lời này trước mặt Thẩm Gia Hữu, vị nhị công tử này cũng phải can đảm lắm mới dám làm vậy.

Đáng tiếc anh ta chọc trúng ổ kiến lửa rồi.

Đáp lại anh ta chính là nắm đấm to của Thẩm Gia Hữu trên mặt anh ta.

Nếu ông trời cho anh ta một cơ hội nữa, nhất định anh ta sẽ không lựa chọn đến trước cửa Thẩm Gia Hữu để ăn đòn.

Nhưng những gì xảy ra lần này cũng khiến Thẩm Gia Hữu nhận ra rằng bề ngoài Viên Tư Ngữ không có gia thế, chỉ có tiền tài, trong mắt người trong giới này, cô chỉ là một bông hoa ký sinh.

Bề ngoài tôn trọng cũng chỉ vì nể mặt của anh mà thôi.

Nhưng anh hơi nghi ngờ: "Cậu đã sớm biết người ta nói cậu như vậy thì tại sao lại không giải thích?"

"Giải thích cái gì?"

Viên Tư Ngữ xòe tay, "Tôi không cha, không mẹ, không nghề nghiệp, suốt ngày theo đi theo cậu."

Thẩm Gia Hữu do dự nói: "Nhưng..."

Nhưng ba cậu là liệt sĩ hy sinh vì đất nước, mẹ cậu là nhân tài hàng đầu chuyên tâm vào nghiên cứu khoa học cả đời, của cải của cậu là kế thừa từ nhà ngoại, không phải cậu suốt ngày đi theo tôi mà là tôi muốn chơi cùng cậu.

"Haiz."

Viên Tư Ngữ nhận ra lời còn dang dở, dựa lưng vào ghế sofa, "Chuyện có gì đâu, thanh giả tự thanh, họ có nói dữ hơn nữa thì tôi cũng không mất miếng thịt nào."

"Huống hồ, người ta chỉ tin những gì họ muốn tin."

"Có nói cũng chưa chắc họ sẽ tin."