Khi Tôi Ghép Đôi Nhầm Bluetooth Của Ai Đó Trên Tàu Điện Ngầm

Chương 2: Sugar

Cách liên lạc phim ảnh hóa kiểu này khiến tôi khá bất ngờ.

Phải cảm thán rằng, rất may lúc đổi tên cho tai nghe của mình, tôi đã thêm một emoji kẹo ở đằng trước, bằng không đối phương cũng chẳng thể nhận ra tôi nhanh đến vậy.

Nhưng giọng anh ta hay quá đáng thì phải.

Sau khi đến công ty, dư âm người đàn ông nhấn nhá từng chữ đọc số di động của mình trong tai nghe vẫn còn văng vẳng bên tai.

Cởi áo cardigan, tôi vội vã ngồi xuống mở ghi chú, định chép dãy số dán vào WeChat, kết bạn với anh ta.

Ngón tay vừa chạm, cuối màn hình bỗng xuất hiện tùy chọn “Gọi”.

Suốt đường đi, tim tôi đập dữ dội nên đầu óc lúc này cũng hơi trì trệ, hành động và suy nghĩ tách rời nhau. Trời xui đất khiến thế nào, tôi trơ mắt nhìn mình đè ngón tay xuống.

Màn hình mờ dần và hiển thị trạng thái đang quay số, não tôi mất trọng lượng hai giây, sau đó hoàn hồn, vội vàng kết thúc.

Nhưng không kịp rồi, cuộc gọi đã chuyển tiếp và anh ta sẽ nhìn thấy nó.

Đúng là giấu đầu hở đuôi… Thà rằng cứ bình tĩnh chờ anh ta bắt máy, còn hơn là dập máy sau vài giây, thể hiện tôi không hào phóng chút nào…

Coi như gãi ngứa đi.

Tôi bỏ điện thoại xuống bàn.

Giây tiếp theo, anh ta thật sự gọi lại, tiếng chuông réo rắt khiến trái tim tôi run lên.

Tôi ngó nghiêng hai bên, ấn phím nghe rồi áp vào tai.

“Alo.”

Màng nhĩ tôi ngưa ngứa, lại là giọng nói trong trẻo gột rửa tâm hồn này. Ai có thể kháng cự âm thanh ấy chứ.

Tôi nín lặng, không dám thở mạnh: “Alo.”

“Beats Studio Buds* của Kẹo?”

(*) Beats Studio Buds là một thương hiệu nổi tiếng trên thị trường âm thanh (tai nghe, bluetooth,…), nổi tiếng bởi sở hữu một chất âm cực kì sôi động đặc sắc cùng với đó là những sản phẩm đắt đỏ nhưng bù lại cho người dùng là những công nghệ đi đầu trong thời điểm hiện tại.

Mặt tôi nóng lên, anh đang xác nhận danh tính tôi bằng tên tai nghe. Một cái tên bình thường qua lời anh bỗng nghe như nickname độc quyền. Anh nói tiếng Anh cũng rất êm ái.

Tôi ổn định cảm xúc: “Ừm, là tôi.”

Anh khẽ “à” một tiếng: “Tìm tôi có việc gì?”

Giọng anh có vẻ nghiêm túc song vẫn nhận ra anh khá thoải mái, dường như đang mỉm cười.

“Ờm…” Tôi ngập ngừng một giây: “Thử xác nhận anh có cho tôi số giả hay không.”

Anh cười: “Bây giờ xác nhận được chưa?”

Tôi: “Xác nhận rồi.”

Chịu không nổi nữa.

Tôi phải dùng một bàn tay khác che nửa dưới khuôn mặt mới có thể giữ xương gò má không chọc thủng trần nhà*.

(*) Ý là Diệu Diệu đang bụm miệng để khỏi cười ngoác miệng đến mang tai.

Ống nghe thoáng yên tĩnh.

Hai người xa lạ vốn không quen biết, cộng thêm miệng lưỡi kín như bưng khó tránh khỏi xấu hổ.

Tôi vội tìm đề tài: “Tôi add anh rồi đó…”

Anh cũng đồng thanh: “Hình như tôi chưa nhận được…”

Chúng tôi lại cùng im bặt.

Anh khẽ bật cười.

Tôi biết chúng tôi đang nói cùng một việc.

Sau đôi giây lặng thinh, tôi “khụ” một tiếng, trả lời vấn đề anh chưa hỏi xong: “Tôi vừa đến công ty, sẽ add ngay đây.”

Anh nói: “Được.”

“Vậy…” Tôi mím môi cố nhịn cười: “Tôi cúp nhé?”

Anh: “Ừ.”

“Tạm biệt.” Tôi bổ sung: “Gặp ở WeChat.”

Anh đáp: “Gặp ở WeChat.”

Anh không tắt máy ngay mà như đang chờ tôi cúp trước, tôi chậm rãi hít sâu, đưa di động ra trước mặt, chần chừ một giây rồi ấn phím màu đỏ.

Nuối tiếc. Tôi dám chắc bất kỳ cô gái nào được trò chuyện với chất giọng này một lần cũng sẽ lưu luyến thôi.

Tôi không lưu số mà giữ lời hứa add WeChat anh càng sớm càng tốt.

Tên WeChat của anh chỉ độc một chữ “L”, là gì nhỉ, “L” trong “Death Note”* chăng?

(*) L là nhân vật thám tử trong manga “Death Note” (Cuốn sổ Tử thần) đã được chuyển thể thành anime, live action,…

Thế nhưng avatar lại là hình đầu nam giới phổ biến khắp vùng Giang Chiết Hỗ*.

(*) Cách gọi chung của hai tỉnh Giang Tô, Chiết Giang và thành phố Thượng Hải.

Tôi vừa oán thầm vừa gõ lời nhắn kết bạn, chính là emoji kẹo vô cùng dễ nhận biết kia.

Anh đồng ý rất nhanh.

Đang định gửi “Hi” thì WeChat tự động gợi ý meme có thể lựa chọn, tôi ngẫm nghĩ rồi chọn meme đáng yêu nhất gửi sang.

Hi.

Anh hồi âm nội dung y hệt.

Cứu mạng. Tôi lại không biết nói gì nữa rồi.

Câu từ đang đánh nhau, một chữ cũng không nặn ra được.

Tôi bứt rứt bấm ngón tay: Tôi còn tưởng anh là con gái.

Anh:?

Ừm, dấu chấm hỏi này cơ bản có thể chứng minh anh là trai thẳng.

Tôi cong môi giải thích: Bài hát thứ tư hôm nay, là giọng nữ.

Anh nói: À.

Anh: Bài đó tên “Good morning Jay”.

Tôi: Ý là chào buổi sáng?

Anh: Gần gần thế.

Tôi khó hiểu: Gần gần thế? Còn tầng nghĩa khác ư?

Anh: Có lẽ vậy.

Anh không nói nhiều song tôi hiểu, lời bài hát đó quá mập mờ.

Có những điều không cần nói trắng ra. Minh bạch dĩ nhiên là tốt, nhưng cũng có thể bóp chết ảo tưởng…

Tuy nhiên, lòng hiếu kỳ của tôi vẫn chiến thắng suy nghĩ muốn chừa lại không gian mường tượng.

Tôi hỏi: Giọng nói hôm nay là sao?

Tai nghe đã bị tôi kết nối, anh không thể nào trò chuyện được.

Anh thành thật: Ghi âm trước.

Tôi kinh ngạc:?

Anh: Thứ Sáu tuần trước gặp cô nghe nhạc suốt chặng đường, về nhà tôi nghĩ mình bỏ đi hơi vội, nếu chạm mặt lần nữa cô cũng muốn làm quen thì tôi sẽ phát cho cô nghe.

Anh: Kết quả là thứ Sáu tuần này, nó đã phát huy tác dụng.

Tôi bắt đầu cười ngây ngô, nói về quan niệm số mệnh cổ lỗ sĩ: Chúng ta thật có duyên.

Anh: Phải.

Tôi hỏi: Lỡ như tôi là đàn ông thì phải làm sao?

Anh nói: Có người đàn ông nào thêm “kẹo” làm tiền tố?

Tôi nhăn mày: Biết đâu là “bóng”?

Anh: Cũng đúng.

Tôi cười xòa: Tôi thích playlist của anh lắm.

Anh: Cảm ơn.

Tôi vẫn cảm thấy khó tin: Thế mà lần trước anh không xóa thiết bị của tôi khỏi điện thoại mình.

Anh: Thỉnh thoảng chiêu đãi vị khách “lạc đường”.

Tôi: Hôm đó tôi nghe rất lâu.

Anh: Vậy nên tôi đã phải ngồi thêm một trạm nữa.

Tôi lấy làm bất ngờ:???

Anh: Hình như hôm nay cô xuống trạm hơi sớm?

Tôi bái phục: Anh đoán được ư?

Anh: Ừ.

Tôi không hề giấu giếm: Hôm nay tôi thử tìm anh trong toa tàu nhưng không tìm thấy.

Anh: Không sao, đằng nào cũng không chạy mất.

Tôi vô thức muốn uống nước hòng nhịn cười, nhưng khi miệng cốc kề cánh môi mới phát hiện mình vừa đến công ty đã liên hệ anh ngay chưa kịp rót nước, cuối cùng chỉ có thể nhấp không khí.

Tôi thở dài đặt cốc xuống, tiếp tục gõ chữ: Nếu tôi không xuống tàu thì sao?

Anh: Tôi cũng không biết.

Tôi: Chắc sẽ không bao giờ gặp lại nữa. Đáng ra anh nên phát cho tôi nghe trước.

Anh: Tôi băn khoăn cô chỉ muốn làm khách qua đường hay thật sự muốn quen biết tôi. Sợ dọa cô.

Tôi: Phải thu được tín hiệu chính xác, anh mới yên tâm trả lời tín hiệu?

Anh: Ừ, ai biết người Trái đất tới xâm lược hành tinh của tôi của hay muốn kết đồng minh.

Tôi bật cười: Được rồi.

May mắn không bỏ lỡ, tôi rất vui mừng, thử moi thông tin cá nhân của anh: Người ngoài hành tinh ơi, tiện cho tôi xin một cái tên gợi nhớ không? Tên trên mạng của anh khiến tôi hoang mang nhẹ, nó khiến tôi nhớ đến “Death Note”.

Rõ ràng anh biết bộ anime này, bèn hồi âm mặt cười: Đó là chữ cái đầu tiên trong tên tôi. Tôi họ Lục, cô ghi chú “Lục” là được.

Ít nhiều tôi cũng cảnh giác, chỉ trao đổi một tin tức vô giá trị: Tên tiếng Anh của tôi ở công ty là Kiki.

Có vẻ anh chẳng quan tâm: Không cần, lúc add cô tôi đã ghi chú rồi.

Tôi tò mò: Hửm? Là gì?

Khung chat im lặng, vài giây sau, khóe miệng tôi lại cong lên.

Bởi vì anh chia sẻ một bài hát:

“Sugar”* – Maroon 5.

(*) Từ “Kẹo” trong tên tai nghe của Diệu Diệu có chữ 糖 nghĩa là “đường” (sugar).