Khi Tôi Có Thể Nói Chuyện Với Mèo

Chương 51



Trước kia cứ nói ỷ thế hiếp người, giờ đây cửa hàng trưởng Lâm là cậy thế khinh mèo cũng không đỏ mặt chút nào.

Cô nhưng là người văn minh, người văn minh sao có thể đánh mèo chứ? Nhưng nếu là mèo khác đi đập mèo vậy thì liền không liên quan tới chuyện của cô.

Mèo rừng mang theo phần không phục đối với nhân loại kia, dũng cảm tiếp nhận cái hạng không thể nào khiêu chiến ấy.

Vì thế hai gã nhân viên lo lắng chờ ở ngoài, liền thấy cửa hàng trưởng của bọn họ chân trước mới từ phòng nội trú đi ra đóng cửa chặt chẽ, chỗ sau lưng liền truyền đến các loại âm thanh gào rống cùng lăn lộn xuất hiện lúc mèo đánh nhau.

“Không sao chứ?” Nghe động tĩnh bên trong, trong lòng đại tiểu thư run sợ, Tống Tân Dân cũng là nhíu mày mím chặt cánh môi.

“Không sao.” Cửa hàng trưởng phi thường bình tĩnh, quay đầu nhìn bọn họ, “Sáu con đánh một con bọn em còn sợ lật xe?”

Hai người: “……”

“An tâm đi, chị đã dặn dò đám Mặc Mặc rồi, chỉ là cho nhóc con đó một chút giáo huấn, sẽ không thấy máu.” Trong lòng cửa hàng trưởng Lâm sớm có tính toán, cũng không ngại mà nói cho đám công nhân nghe, “Grey nó không chịu nghe lời người, vậy thì cũng nên nghe lời mèo chứ.”

Động tĩnh mèo đánh nhau không gạt được các khách khác trong quán, ngay từ đầu bọn họ còn có thể vờ bình tĩnh ngồi tại chỗ, về sau đều là tò mò nhìn về phía khu phòng nội trú nhân viên.

“Cửa hàng trưởng đây là đang thuần mèo sao? Thế nào nhìn giống như là để cho mèo đi vào đánh nhau?”

“Đây chính là mèo Bengal, đều rất đắt giống như mèo Ragdoll, nếu không phải vừa nãy thấy nó ở trong lồng còn dữ như thế, tôi thiếu chút nữa đều muốn đi sờ sờ, thật sự là quá xinh đẹp.”


“Thôi đi, cậu không thấy hai cánh tay chủ con mèo kia bị cào như thế sao, thật để cho cậu sờ cậu cũng không dám sờ đi.”

“Nói cứ như cậu dám sờ vậy, loại mèo hung dữ này rất khó thân người.”

“Đều đừng nói chuyện, động tĩnh đánh nhau bên trong ngừng, không biết tình hình chiến đấu là thế nào.”

Chưa tới 5 phút, xác thực mà nói khoảng chừng 3 phút, thanh âm trong phòng nội trú liền hoàn toàn ngưng nghỉ.

Nhưng những người khác trong quán trà cũng đều bị khơi gợi hứng thú lên, nếu không phải là bị Tống Tân Dân bọn họ lễ phép ngăn cản cũng mời bọn họ ngồi lại chỗ cũ thì thậm chí rất có thể là trực tiếp tiến đến cửa xem tình huống.

Mà Lâm Lan người dẫn xuất mấy động tĩnh kia thì không để ý mấy cái xôn xao nhỏ đó, sau khi nghe được tiếng kêu đắc thắng của Mặc Mặc liền lập tức đẩy cửa vào, ngoài cửa là hai người nhân viên không dám vào nhưng tò mò muốn xem náo nhiệt, trong đó lấy đại tiểu thư víu vào khung cửa thăm dò vào trong vui vẻ nhất.

Đại khái là đã sớm rõ ràng bên trong sẽ đánh nhau, cho nên vật nhỏ bày biện trong phòng kế đều đã bị dọn đi trước rồi, trong căn phòng nho nhỏ có vẻ thật trống vắng, mà trên đất trống, sau con mèo đen lấy thế vây quanh cuốn một con mèo rừng ở bên trong.

Trên sàn nhà tản ra mấy cục lông mèo khi mèo đánh nhau, đa số là màu nâu nhạt trên người mèo rừng, mà nguyên chủ của lông mèo thì lại lấy một tư thế ngã ngửa giương nanh múa vuốt, cái đuôi mèo lại bởi vì sợ mà ép sát vào trên bụng.

Mèo đánh nhau, chỉ có mèo đánh không lại mới có thể dùng tư thế ngã ngửa ra sau lưng đạp mèo để tiến hành phản kích cùng giãy dụa, rõ ràng, mèo rừng không chỉ đánh thua, thậm chí còn không biết nên đối phó một con nào trong quân đoàn mèo đen trước.

Lâm Lan tiếp cận, Mặc Mặc lại cho Grey một trảo, mèo rừng vốn dĩ đã là trạng thái ngã ngửa lập tức quay cuồng một lần nữa nằm sấp xuống, cả mèo* sợ sệt co lại thành một nắm, hơn nữa còn có chút run rẩy.

*: thường dùng cho người thì là cả người co lại, còn mèo thì dùng là cả mèo nhé, tác giả cũng để thế.

“Thế nào?” Lâm Lan ngồi xổm xuống, đối thoại với mèo rừng trong vòng vây của mèo đen, giọng điệu nhẹ nhàng, “Có xác nhận tốt ai là lão đại mảnh địa bàn này, về sau nên nghe ai chưa?”

Sau đó Vương Giai Y liền nghe thấy mèo rừng phát ra một tiếng ô thấp cùng loại như nức nở, giống như nàng dâu nhỏ nhận hết ấm ức nhưng lại không thể không nhận túng?

Khi trong đầu vừa định ra kiểu so sánh như thế, cửa hàng trưởng đã cười, hơn nữa không hề cố kỵ vươn tay về phía con mèo rừng kia: “Chịu phục thì tốt, vậy giờ mày biết nên làm thế nào đi? Lại đây.”

“Không phải chứ Lan Lan?” Vương Giai Y không khỏi lên tiếng cản lại, “Mèo này rất dữ, chị cái gì cũng không chuẩn bị kiểu này rất dễ bị thương!”

Tống Tân Dân cũng ở cạnh phụ họa một câu: “Cần em lấy cái bao tay dày hay đồ linh tinh gì đó cho chị chứ?”

“Không cần, chị bên này có chừng mực.” Lâm Lan quay đầu cự tuyệt cũng làm cho nhân viên an tâm rồi, chính mình thì lại lần nữa nhìn về phía mèo rừng, “Trước đó tao đã đáp ứng sẽ không tổn thương mày, có phải giờ mày cũng nên biểu thị một chút chứ?”

Mèo rừng không hề động, Lâm Lan cũng rất kiên nhẫn. Ngược lại là Vương Giai Y ngoài cửa nhìn xem thập phần khẩn trương, mím môi không dám nói lời nào.

Không khí đột nhiên trở nên thập phần yên tĩnh.

Lại qua 3 phút, là Mặc Mặc không kiên nhẫn được nữa, nó phát ra một tiếng gầm nhẹ về phía mèo rừng, sau đó chủ động nhường ra một con đường, năm con mèo đen còn lại cũng lập tức học theo có dạng.

Vương Giai Y nhìn thấy cả người mèo rừng run một cái trong tiếng gầm, không dám tiếp tục rúc tại chỗ, liền vẫn duy trì tư thái nửa nằm bò dịch bước nhỏ tới phía trước.

Rất nhanh, nó liền đến trước mặt Lâm Lan, nhưng lúc cách tay cô còn khoảng 10 cm lại chần chờ mà ngừng lại.

Bàn tay của nhân loại đều giống nhau, Grey nhìn năm ngón tay dài nhỏ trước mắt thân thể liền không tự chủ được nhẹ nhàng run rẩy, thậm chí trong nháy mắt theo bản năng muốn duỗi móng vuốt ra cào bị thương cái tay này.


Chỉ là mèo rừng mới làm ra động tác đưa trước thôi, Mặc Mặc nhìn chằm chằm nó ở ngay bên cạnh liền nhào tới một phen, hai con mèo lăn lệch sang một bên, mèo đen vẫn luôn chiếm thượng phong xoẹt xoẹt xoẹt liền cho mèo rừng mấy bạt tai liên hoàn, cuối cùng lại còn hà hơi đe dọa một tiếng đối với mèo rừng sớm đã bị đánh cho tai dán thành máy bay không thấy đâu, lại đem mèo rừng chạy về trước mặt Lâm Lan giống như cai ngục xua đuổi tù phạm vậy.

Vương Giai Y sau cửa gắt gao che miệng lại, Tống Tân Dân bên cạnh thì sớm đã há to mồm, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn một màn này.

Bọn họ nhìn mèo đen hộ chủ phảng phất như đã thành tinh, ngó ngó lại cửa hàng trưởng từ đầu tới cuối đều bảo trì mỉm cười hiền lành, bỗng nhiên liền cảm thấy trên người vị đồng loại này không hiểu sao tràn ngập một loại hơi thở của BOSS.

Trong TV diễn thế nào ấy nhể? Khi tiểu đáng thương bị khi dễ (mèo rừng) bị một đám tay chân áo đen (quân đoàn mèo đen) hung hăng mà dạy dỗ một trận sau thì bị dẫn tới trước mặt lão đại sau màn (Lâm Lan), đám tay chân áo đen này giờ đang bức tiểu đáng thương khuất phục quy hàng với lão đại.

Làm sao bây giờ, trường hợp không hiểu sao thật bi tráng a.

Lúc này mèo rừng “Tiểu đáng thương bị khi dễ” tựa hồ đã bị thu phục hoàn toàn, một lần nữa đi tới trong tầm tay của Lâm Lan dưới cái nhìn chằm chằm gấp gáp của mèo đen Mặc Mặc, mèo rừng mới vừa bị tát cho lúc này không dám tiếp tục duỗi trảo về phía Lâm Lan nữa, chỉ là nâng đầu lên thật cẩn thận mà hít hà mùi của đầu ngón tay đối phương. Nó phát hiện nơi đó có mùi của rất nhiều mèo, không chỉ là của mấy con mèo đen đánh nó đây, còn có mùi của rất nhiều mèo khác, ngoài ra, còn có mùi thơm của đồ ăn nó thích hỗn tạp trong đó.

Đó là một loại mùi làm cho mèo thả lỏng cùng an tâm.

Những người từng đánh nó kia, trên người đều không có loại mùi này.

Thấy mèo rừng vẫn chỉ là cẩn thận mà ngửi ngửi tay của cô như cũ, Lâm Lan vẫn như cũ mà không vội, chỉ là vẫn duy trì y nguyên động tác yên tĩnh nhìn chăm chú sẽ không dọa đến nó. Con mèo này từng bị con người đánh, xem như đã thuận lợi câu thông rồi thì nhất thời không thoát khỏi được lòng sợ hãi cũng vô cùng bình thường, kiên nhẫn là nhất định.

Vài phút sau, cuối cùng bước ngoặt đã đến, mèo rừng thăm dò dùng đầu cọ cọ đầu ngón tay của cô sau đó theo bản năng híp mắt tai dán thành máy bay như là đang chờ đợi bàn tay rơi xuống sau đó, chờ phát hiện Lâm Lan không có đánh nó, thế này mới cẩn thận thận trọng mà nhợt nhạt cọ xát một chút lại một chút.

Giờ đây mùi của mèo rừng cũng cọ đến đầu ngón tay của Lâm Lan, hỗn hợp với nhau giống như mấy mùi hương đó, làm cho con mèo không khỏi lại thả lỏng một chút, cuối cùng nó thử thăm dò đặt một cái chân trước của mình trong lòng bàn tay Lâm Lan.

Nó không có cào người nữa, hơn nữa tùy ý để Lâm Lan nhẹ nhàng nhéo nhéo đệm thịt của nó.

Vương Giai Y che miệng lại, thành công cản lại tiếng thét chói tai thiếu chút nữa liền hô lên, trong mắt tràn ngập hưng phấn, Tống Tân Dân bên cạnh cũng là âm thầm phấn chấn nắm tay.

“Xem, tao không có đánh mày đúng không?” Lâm Lan thả tiểu trảo trảo của mèo rừng xuống, cũng đưa tay thử thăm dò sờ lên đầu nó, dưới lòng bàn tay có thể cảm giác được rõ ràng mèo nhỏ vẫn đang run rẩy toàn thân đều đang căng cứng, nhưng hoàn toàn không dám chạy trốn dưới đàn thế lực đen tối ác độc như hổ rình mồi nào đó, Lâm Lan có thể thật thuận lợi vuốt lông cho mèo rừng, thuận tiện thi triển sờ mèo thập bát thức cô đã sớm tôi luyện ra.

Mèo rừng cảm giác thấy thật thoải mái rất nhanh liền dần dần thả lỏng cảnh giác, toàn thân không còn cứng ngắc căng cứng nữa, sau khi phát hiện nhân loại này thật sự không đánh nó rồi thì trực tiếp nằm vật xuống cho sờ.

“Thật nhanh…” Mặc dù đã chứng kiến toàn bộ quá trình, nhưng đại tiểu thư vẫn rất là giật mình, “Rõ ràng trước đó siêu cấp dữ.”

“Cũng không kỳ quái.” Tống Tân Dân nhưng lại có thể hiểu được, “Tâm tư của động vật cũng không phức tạp, thường thường là đi thẳng tắp, nó phát hiện con người tổn thương nó liền bài xích, giờ lại phát hiện cửa hàng trưởng sẽ không tổn thương nó thì liền thả ra tín nhiệm, không cần còn phải có cái quá trình chuyển đổi cảm xúc giống như con người vậy.”

Hai người vừa nói chuyện, Lâm Lan đã thành công ôm mèo vào trong lòng, mèo rừng an tĩnh ghé vào trên cánh tay cô, hoàn toàn không có tư thái hung bạo như trong lồng vậy.

Lúc cô ôm mèo đi khỏi phòng, các khách uống trà vẫn luôn chú ý nơi này trong sảnh đều ồn ào sôi sục lên, thập phần giật mình.

“Oa, vừa nãy mới qua bao lâu a? Chưa tới một tiếng, ác mèo đã bị thuần phục?”

“Quá lợi hại! Trước kia thấy biểu diễn mèo trong quán trà này đã cảm thấy chủ quán rất có thủ đoạn thuần mèo, hôm nay lại nhìn cái này mới phát hiện bản lĩnh thật sự của lão bản còn chưa có lấy ra nữa a!”

“Thế, có phải tôi cũng có thể sờ sờ hay không?”

Có người thì chú ý tốc độ thuần mèo, cũng có người thuần túy chỉ muốn sờ sờ mèo con, Vương Giai Y chính là một người trong đó, mèo con có da lông hoa lệ giống như báo cũng rất có lực hấp dẫn, đại tiểu thư không nhịn được liền duỗi tay về phía mèo nhỏ trong khuỷu tay Lâm Lan.


“Đừng có sờ…!”

“Ha –!”

Tiếng Lâm Lan cản lại cùng mèo rừng không khách khí duỗi trảo đe dọa đồng thời vang lên, đại tiểu thư thiếu chút nữa đã bị cào bị thương tay nhìn năm cái móng cong nhọn duỗi ra từ đệm thịt của mèo rừng vẻ mặt nghĩ mà sợ, may mà cô cũng chỉ tính thử sờ, nếu mà phản ứng chậm một chút thì khẳng định thấy máu.

“Hiện tại chỉ là bước đầu thành lập được tín nhiệm của Grey với chị, để nó không còn cảnh giác với nhân loại khác còn phải một đoạn thời gian đâu.” Lâm Lan bất đắc dĩ nói với Vương Giai Y, “Lần tới đừng lỗ mãng thế.”

“Ừ ừ, sẽ không.” Đại tiểu thư ngượng ngùng đáp ứng, sau đó chạy nhanh nói sang chuyện khác, “Đúng rồi, Lan Lan, chị muốn ôm nó đi đâu?”

Lâm lan cúi đầu nhìn mèo, đưa tay sờ đầu mèo một phen: “Tắm rửa cho nó, xử lý thân thể mèo một chút.”

Con mèo này bởi vì không cho người ta tới gần đã hơn một năm rồi cũng chưa làm công tác vệ sinh đứng đắn một lần, cũng chính là bản thân mèo đã là động vật thích sạch sẽ rồi đấy, bằng không thì cũng không biết là bẩn thành dạng gì.

“Nhóc con, tao tắm cho mày không có ý kiến chứ?” Thuận lông từ đỉnh đầu đến đuôi cho mèo rừng, Lâm Lan cúi đầu hỏi một câu.

Mèo rừng nâng cái đầu nhỏ lên, ngửa đầu meo một tiếng, bộ dáng phá lệ ngoan ngoãn kia làm cho rất nhiều miêu nô tại hiện trường đôi mắt tỏa sáng, nó thật đáng yêu a!

Chỉ có Lâm Lan nghe hiểu được tiếng mèo trợn trắng mắt trong lòng, nếu mà biết cái hàng này mới nãy nói là “Ta nói không muốn ngươi khẳng định sẽ lại để cho mèo đánh ta, ta có muốn hay không căn bản không quan trọng” thì đoán chừng sẽ không ai cảm thấy nó ngoan ngoãn đáng yêu.

“Vậy thì liền thành thật chút cho tao.” Lại sờ đầu mèo một phen, Lâm Lan mang nó vào phòng tắm cho mèo trong quán, “Tắm rửa xong vừa lúc cùng ăn cơm với mấy mèo khác.”

Cứ như vậy, Lâm Lan đi phòng tắm, phía sau Mặc Mặc cũng đi vào theo, mãi cho đến khi cửa phòng tắm đóng lại ngăn cách hết thảy tầm mắt, trong sảnh mới lại náo nhiệt lên lần nữa.

Các khách uống trà nhân loại sôi nổi thảo luận chuyện cửa hàng trưởng thuần mèo, mà đám mèo chú ý đến tình thế giống như thế cũng đang thảo luận về con mèo rừng sắp gia nhập với chúng nó y như vậy, chỉ là đám mèo con giao lưu tương đối im ắng.

(Cảnh tượng này thật quen mắt a.) Giá mèo đi, mèo lông ngắn Nga Hôi Hôi vẫy đuôi im lặng trao đổi tin tức với mèo Munchkin Lạp Xưởng ngồi xổm như nông dân thăm dò song song cạnh nó.

(Đương nhiên nhìn quen mắt.) Lạp Xưởng cùng vẫy đuôi, (Lần trước lúc Thủy Ngân không nghe lời lão đại Mặc Mặc cũng là nhìn chằm chằm nó như thế.)

Con mèo to dài một mét ghé vào trên cái nệm hình giường dựa vào tường ở cửa sau không làm gì, ngửa đầu liếc mắt nhìn hai con mèo này một cái. (Đâu có gì liên quan đến ta, ta sớm đã thay đổi tốt rồi.)

Chúng mèo quán trà không nói về nó nữa, chỉ là lại nhìn chằm chằm về phía phòng tắm một chút.

Đúng vậy a, chẳng qua bao lâu nữa con mèo mạnh mẽ này sẽ liền quen thuộc với này giống Thủy Ngân, trải qua cuộc sống vui vẻ mỗi ngày có ăn có uống có người chải lông còn luôn có thể săn được đồ hộp.