Khi Tóc Mai Đã Bạc, Người Có Còn Bên Ta?

Chương 35

Trong phòng vô cùng ấm áp, màn hình TV cực lớn đang bật, phát chương trình hoạt hình dành cho thiếu nhi, ‘7 nàng tiên cầu vồng xinh đẹp giải cứu vương quốc ma thuật’. Trên bàn bày đầy các loại hoa quả và đồ ăn vặt, Du Dao bị hai mẹ con chị dâu họ kéo tới ngồi trên ghế sô pha, dưới chân là đệm lót lông dài êm ái, đằng sau được nhét vào một cái gối ôm bằng bông mềm, Du Dao cũng thoải mái dễ chịu mà ngồi vào đấy.

“Thím họ, thím có muốn ăn cái này không, đây là thứ chồng con đặc biệt đem về đấy, còn có cái này, mùi vị của món này rất ngon.” Cháu gái họ nom cũng chạc tuổi cô đang bày một đống quà vặt trước mặt cô. Mắt thấy Du Dao đang được chiêu đãi rất nhiệt tình, Giang Trọng Lâm bị anh họ túm đi lên thư phòng. Tuy anh rất không yên tâm, nhưng Du Dao nhân lúc không có ai chú ý cho anh một ánh mắt ‘Lo bò trắng răng cái gì, mau đi lên đi’, anh chỉ đành đi theo anh họ lên lầu dưới cái nhìn chăm chú của ông cụ.

Đối với mấy trường hợp thế này Du Dao không sợ gì hết, lúc cô còn nhỏ, ở nhà ăn Tết về cơ bản chỉ có ba mẹ và cô, ba người mà thôi, nhưng bắt đầu từ mùng 1 Tết, cô sẽ được ba vừa ôm vừa cõng, đi đến rất nhiều nơi chúc Tết mọi người, thuận tiên đi tặng một ít quà cáp. Đa phần đều là những cụ già có hoàn cảnh khó khăn, cô bé Du Dao nho nhỏ dưới sự ra hiệu của ba mình mang các phần quà tặng cho các ông cụ, bà cụ, không sợ người lạ chút nào.

Người thân bên kia, ba cô chỉ có một người ba nuôi, đã mất rồi, bên mẹ của cô thì còn bà ngoại và gia đình của một người cậu, tuy bà ngoại rất thích cô, nhưng thái độ của cậu mợ đối với mẹ con cô cũng chẳng tốt đẹp gì, nên khi Du Dao đi thăm bà ngoại vào mỗi dịp Tết, sẽ không bao giờ ở bên nhà cậu quá lâu.

Nhà của cô ở một tiểu khu cũ, hàng xóm láng giềng qua lại với nhau cũng khá nhiều, hồi ấy mọi người đều có quan niệm là ‘Bà con xa không bằng láng giềng gần’, cho nên có việc gì đều nhờ hàng xóm giúp đỡ. Vì là dịp lễ Tết, phần lớn thời gian Du Dao đều đi chơi chung với mấy đứa nhóc hàng xóm, lúc đi chúc Tết từng nhà hàng xóm xung quanh, đứa nhóc nào miệng ngọt nhất, mặt mũi đáng yêu nhất, thì sẽ nhận được quà vặt bánh kẹo nhiều nhất, cô bé Du Dao chính là đứa trẻ năm nào cũng nhận được bánh trái nhiều nhất.

Vì lúc còn nhỏ, gặp ai cô cũng có thể nói chuyện vài câu, mẹ cô có dạo rất lo lắng ngày nào đó con gái mình ngồi chồm hổm trước cửa nhà nói chuyện với người lạ, nói không chừng sẽ bị bọn bắt cóc trẻ em dẫn đi luôn.

Có điều sau một hồi, đợi Giang Trọng Lâm và anh họ từ trong thư phòng đi ra, thì thấy Du Dao, hai mẹ con chị dâu họ và vợ của hai cháu trai họ đã hoà mình vào thành một tụ, nói chuyện tán phét với nhau một cách nhiệt liệt. Giang Trọng Lâm còn chưa kịp nói câu nào với Du Dao, cháu trai họ đứng hàng hai đã lên tiếng gọi các ‘phái đẹp’, “ Đã dọn bàn mạt chược cho mọi người rồi này, mau đến chơi đi.”

Thế là mấy người phụ nữ nhanh chóng kéo nhau qua bên bàn mạt chược như gió cuốn, chuẩn bị đánh mạt chược, Du Dao xung phong dẫn đầu, đỡ lấy bụng bầu chiếm một vị trí. Cháu gái họ nói giỡn với cô, “Hai chị dâu của nhà con đánh mạt chược rất là mát tay, thím họ nhất định phải cẩn thận đấy.”

Du Dao cười mà không nói, nom có vẻ ranh mãnh, xảo quyệt.

Giang Trọng Lâm thấy dáng vẻ đó của cô, nhịn không được bật cười. Anh nhớ lại năm hai người mới cưới nhau, Du Dao đến nhà anh ăn Tết, khi đánh mạt chược cùng với những người khác, đúng thật là kỹ xảo của cô vô cùng điêu luyện, cô lập mưu bày kế, sát phạt khắp bàn mạt chược, điệu bộ mọi sự đã được định liệu từ trước của cô, quả thật rất giống ‘Thường Thắng tướng quân’ đánh đâu thắng đó.

“Thím họ, thím yên tâm, con và mọi người chắc chắn sẽ thủ hạ lưu tình, xuống tay nhẹ nhàng với thím thôi.”

“Đúng vậy, chúng ta là người một nhà, chỉ chơi vui thôi mà.”

Hai cô cháu dâu họ cười nói, tỏ ra phong thái rộng lượng của một chuyên gia mạt chược.

Du Dao cười lộ ra hàm răng trắng tinh, “Vậy thì thím yên tâm rồi, kỹ thuật đánh mạt chược của thím cũng bình thường thôi.”

Du Dao nói như thế nhưng vừa lên bàn đã thắng liên tục 4 ván. Trên thực tế thì, Du Dao từ nhỏ đã biết đánh mạt chược rồi, lúc trước có một ít ông lão bà lão trong tiểu khu cũ, thời gian rảnh thường hay thích đánh bài, đánh mạt chược cùng nhau, mấy đứa nhóc như cô đi đến xem ‘góp vui’, Du Dao rất thông minh, học rất nhanh, thi thoảng còn có thể chỉ cho các ông cụ, bà cụ nên đánh thế nào nữa. Ba cô không cho phép cô đụng vào mấy thứ này, nên chỉ có vào dịp Tết, cô mới có thể quang minh chính đại mang theo ghế đẩu ngồi ở sau lưng các ông cụ, bà cụ xem họ đánh bài, đánh mạt chược.

Sau đó cô không nghe lời ba mình nữa, kỹ thuật càng tiến triển nhanh hơn, có điều đối với cô mà nói, đây cũng chỉ là trò tiêu khiển thi thoảng đụng tới mà thôi, lúc rảnh rỗi cô thường chơi với tụi bạn thân để giết thời gian. Sau đó mọi người đều biết cô chơi giỏi quá, mỗi lần chơi đều không dẫn cô theo nữa, đúng là cảm giác cô đơn của người vô địch ai có thể thấu chứ.

Mắt thấy Du Dao liên tiếp thắng vài ván, mấy người còn lại trên bàn đều kinh ngạc ngây ra, từ ‘cười tươi’ biến thành ‘cười khổ’, đếm phỉnh1 đưa cho cô, miệng nói: “Thím họ vậy mà kêu chơi tạm được hay sao? Đúng là chân nhân bất lộ tướng.”

“Đúng đó, xem ra lúc này con và em dâu đã múa rìu qua mắt thợ rồi.”

Du Dao đẩy đống phỉnh chất cao sang bên cạnh, cười híp mắt nói: “Ăn may thôi.”

Sau đó cô nàng tự xưng là ‘ăn may thôi’ này lại liên tiếp thắng ba ván. Kỹ thuật đánh bài của cô cháu gái họ chỉ thường thôi, sắp bị mấy người trên bàn mạt chược tra tấn đến chết rồi, vội vàng thoái vị nhường chỗ, đẩy mẹ ruột là lão phu nhân lên thay mình tiếp tục trận chiến.

Đừng nhìn dáng vẻ ưu nhã trầm ổn của lão phu nhân mà nhầm, trên bàn mạt chược cũng được xem là một tay chơi thứ thiệt, mấy con người ngươi đến ta đi, ai cũng có thắng có thua, nhưng mà nhìn chung thì, Du Dao vẫn là người thắng lớn nhất. Mấy người đàn ông hoặc là ngồi hoặc là đứng kế bên vợ mình để xem, Giang Trọng Lâm không biết chơi, nhưng điều này không làm ảnh hưởng đến việc anh đứng ngoài quan sát, mỗi lần nhìn thấy Du Dao đẩy một quân bài ra nói câu ‘Hồ’, anh liền buồn cười. Vì Du Dao sẽ liếc trộm qua anh một cái, cho anh một ánh mắt đắc ý ‘Em siêu xuất sắc luôn có đúng không.”

Cuối cùng bởi vì kỹ thuật của Du Dao thật sự quá điêu luyện đến mức giống như gian lận, cô bị chị dâu và hai cô cháu dâu họ cùng nhau nhất trí ‘đá’ ra khỏi bàn mạt chược, đi qua một bên ngồi đó nghỉ ngơi.

Bên kia thì vô cùng ồn ào náo nhiệt mà tiếp tục đánh mạt chược, Giang Trọng Lâm và Du Dao ngồi ở trên ghế sô pha khác uống nước. Nghe tiếng đánh mạt chược ‘bụp bụp, đôm đốp’ bên kia, Du Dao đột nhiên nói: “Em nhớ mẹ của chúng mình.”

‘Mẹ của chúng mình’ trong miệng cô, chính là mẹ của Giang Trọng Lâm. Tuy rằng rất nhiều mẹ chồng, nàng dâu có mối quan hệ khá tế nhị, nhưng giữa Du Dao và mẹ chồng có quan hệ vô cùng tốt, có lẽ là vì mẹ ruột của cô mất sớm, nên đối với những người bề trên là nữ, tính cách dịu dàng ôn nhu, cô đều có thiện cảm và rất kiên nhẫn với họ, mà mẹ của Giang Trọng Lâm vừa hay đúng là một người bề trên rất cởi mở tiến bộ và dịu dàng.

Du Dao nhớ lại có một dịp nọ cô đến nhà Giang Trọng Lâm ăn Tết, mẹ Giang và vài vị khách chơi đánh mạt chược, bà ấy thua tan tát, tất cả bị bà làm đến rối tinh rối mù, cô nhìn không nổi nữa, thay bà lên sân, đại sát bốn phương, còn vừa chơi vừa chỉ cho mẹ Giang đánh mạt chược nữa. Thật ra mẹ Giang hoàn toàn không biết chơi, kỹ thuật nát bét, xem cô đánh hai ván bà đã muốn ‘quỳ xuống bái phục’ rồi, đẩy con trai mình ra, chiếm lấy vị trí tốt nhất sau lưng con dâu mình, vào lúc con dâu mình thắng, bà vô cùng nể mặt mà vỗ tay hoan hô trông vui mừng lắm, còn kích động hơn cả người thắng là Du Dao.

“Ai da, Dao Dao con giỏi quá! Bài lúc nãy xấu như vậy mà con còn đánh được, còn thắng nữa chứ!”

“Giỏi quá đi, sao mà con học được hay vậy, nhiều năm như vậy rồi mà mẹ chẳng có chút tiến bộ nào cả, lần nào đánh với người ta cũng thua hết.”

“Dao Dao cố lên, đợi lát nữa mẹ nấu đồ ăn ngon cho con ăn, giúp mẹ trút hết cơn tức này, đánh thắng họ, đòi lại hết số tiền mấy năm nay họ ăn của mẹ đi con!”

Mẹ Giang nắm tay lại đứng sau lưng cô xem mạt chược, quả thật rất ngưỡng mộ cô, chọc cho ba Giang cười mãi không ngừng. Ba Giang cũng là một thầy giáo, tính cách rộng rãi vui vẻ, hai vợ chồng này rất cởi mở, nhiệt tình, vừa hiền lành tốt bụng lại dịu dàng hoà nhã, tình cảm của hai vợ chồng vô cùng mặn nồng, có lẽ chỉ có cặp ba mẹ như thế, một gia đình hoàn chỉnh với bầu không khí ấm áp, tràn đầy yêu thương thế này, mới có thể nuôi nấng ra một đứa trẻ không dính bụi trần như Giang Trọng Lâm.

Nói thật thì, sau khi vì lần xem mắt đó Du Dao quen biết với Giang Trọng Lâm, một dạo rất lâu cảm giác của cô với anh chính là— Đứa con trai ngốc của gia đình địa chủ. Ngốc nghếch, khờ khạo lắm, dường như anh không có chút toan tính, ý đồ xấu nào, biết tôn trọng người khác nè, lại rất lễ phép nữa, trên thế giới này sao lại có một người đàn ông đáng yêu đến vậy chứ.

Thật ra lúc mới đầu khi kết hôn với Giang Trọng Lâm, Du Dao từng lo lắng liệu mình có thể xử lý ổn thoả mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu với mẹ Giang không, nhưng sau khi gặp bà ấy một lần, cô không còn lo lắng nữa. Vì lần gặp mặt ấy rất vui vẻ, ba Giang thường thích làm mấy trò hài hước chọc ghẹo mọi người, có thể trêu vợ, con trai và con dâu bật cười chỉ trong một tích tắc, còn mẹ Giang, Du Dao nhớ lần ấy bà ở trước mặt cô, hỏi con trai mình một câu, “Con trai, nếu mẹ và vợ con cùng rơi xuống nước, con cứu ai trước?”

Một câu hỏi nan giải từ cổ chí kim như thế, bị mẹ chồng moi ra hỏi, khi ấy Du Dao ngây người ra luôn, Giang Trọng Lâm cũng trợn tròn mắt, chết lặng, không hiểu vì sao mẹ ruột của mình lại muốn làm khó con trai mình, kết quả mẹ Giang tự mình trả lời luôn, bà ấy chính trực nghiêm trang nói: “Đương nhiên là cứu vợ con rồi, mẹ có ba con cứu, không cần con cứu nữa, vợ của ai người đó cứu, có hiểu hay không hả?”

Giang Trọng Lâm: “……”

Mẹ Giang lại nhìn về phía Du Dao: “Dao Dao, con nói có đúng không?”

Du Dao cũng rất nghiêm túc bảo: “Giang Trọng Lâm không biết bơi, nhưng mà con biết, theo lý thì, con cảm thấy nên là con cứu anh ấy thì thực tế hơn.”

Mẹ Giang nghe vậy sung sướng vô cùng: “Thật ra ba nó cũng không biết bơi, một nhà ba người hồi đó chỉ có mẹ biết bơi thôi, làm mẹ mỗi lần đi chơi bên bờ hồ đều lo lắng hai cha con nó nếu cùng rơi xuống nước thì mẹ nên cứu ai trước đây. Bây giờ thì tốt rồi, một nhà bốn người chúng ta, Du Dao con cũng biết bơi, sau này đi chơi bên bờ hồ, tụi mình không cần sợ nữa, vừa hay một người cứu một người.”

Lời của mẹ Giang nói không giống đang đùa chút nào, nghiêm túc tới mức có phần đáng sợ, khiến hai cha con nhà họ Giang đang ngồi kế bên lộ ra nét mặt phức tạp.

Sau đó mẹ Giang còn đưa cho Du Dao xem mấy tấm ảnh lúc nhỏ của Giang Trọng Lâm, là lúc anh học bơi, trên cơ thể nhỏ nhắn mũm mỉm được bợ đỡ bằng một cái phao bơi hình con vịt, hai con mắt long lanh linh hoạt như hai trái nho đen căng mọng, ngoan ngoãn mà đứng ở đó, đáng yêu đến mức làm cho người ta muốn ôm vào lòng, mạnh mẽ cưng nựng bé, lại hôn bé thêm vài cái.

“Con xem thằng nhóc này đi, lúc đầu dẫn nó đi học bơi, vừa đem nó bỏ vào nước thì nó liền nhắm mắt nhắm mũi vung vẫy loạn xạ, y như con vịt mắc cạn vậy á, con nhà người ta đi học bơi, nó là đi uống nước, sau khi uống một bụng nước thì về nhà, cuối cùng ngay cả bơi kiểu chó cũng chẳng học được.” Mẹ Giang bóc tẩy hết mấy chuyện xấu hổ ‘đen tối’ của Giang Trọng Lâm lúc nhỏ cho cô hết luôn, hoàn toàn không thèm để ý tới đứa con trai mới cưới mặt mày đỏ rực, xấu hổ muốn chết của mình.

“Con xem, đây là lúc nó còn nhỏ xíu này, để nó ở trong chậu tắm táp cho nó, y như con rùa đen nhỏ vậy, đầu vùi vào trong nước uống nước tắm của mình ha ha ha!”

“Mẹ… Đừng có nói nữa mà…”

“Lộn xộn cái gì, đi ra.” Mẹ chồng nàng dâu cùng nhau đẩy anh ra xa, ba Giang ngồi bên cạnh xem kịch hay, cười tới mức thấy răng không thấy mắt luôn.

……

Du Dao thật sự rất thích mẹ Giang, nhưng cô xuyên qua thời không 40 năm sau, Giang Trọng Lâm không nói với cô về chuyện của ba mẹ, cô đã đoán được, có lẽ họ không còn trên đời nữa, cũng không dám hỏi, sau đó cô hỏi Dương Quân và những người khác, mới biết mẹ Giang và ba Giang mấy năm về trước, hai người chân trước chân sau qua đời cả rồi, cô đã đau buồn rất nhiều ngày, nhưng cô vẫn không nhắc đến chuyện của hai người bề trên ấy trước mặt Giang Trọng Lâm.

So với cô, người càng đau lòng và buồn tủi phải là Giang Trọng Lâm mới đúng.

Mãi đến hôm nay, cuối cùng đây là lần đầu tiên cô nhắc về mẹ Giang trước mặt Giang Trọng Lâm. Cô nhìn chằm chằm anh, biểu cảm của Giang Trọng Lâm ngược lại rất bình tĩnh, có lẽ anh đã nhìn ra được suy nghĩ của Du Dao, giơ tay nắm lấy tay cô, “Lúc mẹ sắp đi mẹ còn nhắc tới em đấy, mẹ cũng rất nhớ em.”

Du Dao gượng gạo nở nụ cười, “Mẹ không trách em sao, trách em để anh cô đơn một mình bao nhiêu năm như thế.” Mẹ Giang cũng là một người mẹ, bà nhìn thấy con trai mình độc thân bấy nhiêu năm, thấy dáng vẻ canh cánh trong lòng vì cô của anh, chắc chắn sẽ rất đau lòng, vậy liệu trong lòng bà ấy có trách cứ cô chút nào không?

Giang Trọng Lâm lắc đầu, “Em biết mà, mẹ thích em như thế, sao có thể trách em được, mẹ và anh lo lắng cho em như nhau, với lại anh ở một mình, là sự lựa chọn của riêng anh, không phải là lỗi của em.”

Du Dao chớp chớp mắt, xua đi sự chua xót trong mắt mình, thấp giọng nói: “Em nhớ mẹ quá.”

Giang Trọng Lâm lặng đi một hồi, “Anh cũng nhớ mẹ……Nếu mẹ biết em không sao, chắc chắn sẽ rất vui.”

Nhưng mẹ không thể biết nữa, người mẹ dịu dàng ôn nhu ấy, trước khi qua đời vẫn nhớ cô.

- Chú thích:

Phỉnh (hay còn gọi là đồng chip): là công cụ cờ bạc, thay thế cho tiền, sau khi chơi xong thì quy đổi thành tiền mặt.