Trang cuối cùng của cuốn sổ, có dán một trái tim hồng gấp bằng giấy. Du Tiểu Trúc mở ra xem, chính là lá thư mà cô bị mất.
Trương Tiểu Sơn nói: “Cái ngày gửi tin nhắn tỏ tình với cậu, không ngờ lại gặp đúng ngày Cá Tháng Tư, cậu phải tin đấy không phải trò đùa đâu nhé.” Nói xong hắn liền lôi điện thoại ra đưa Tiểu Trúc xem.
Đầy ngập hộp thư nháp là mấy trăm tin nhắn người nhận đều là Tiểu Trúc, khiến cho cô kinh ngạc không thôi. Trong mắt cô Trương Tiểu Sơn là một tên không thạo biểu đạt, hoặc là nói không biết biểu đạt, phương thức này của hắn khiến cô cảm động, càng khiến cô tin tưởng hơn hắn chính là Tô Nặc, bởi vì Tô Nặc trong tưởng tượng của cô chính là người như thế này.
Du Tiểu Trúc tự cấu tay mình một cái, xác nhận đây không phải là một giấc mơ, vốn tưởng rằng tuổi thanh xuân tươi đẹp của mình chỉ xuất hiện hai người nam sinh, nhưng rốt cuộc ai cũng không may mắn bằng cô, hai người con trai ấy lại kết hợp lại thành một thể hoàn mĩ.
Nhìn nam sinh trước mặt một hồi lâu, Du Tiểu Trúc mới phát hiện hình dạng Tô Nặc Trong mộng tưởng lại giống Trương Tiểu Sơn đến vậy, từ lúc nào chính mình đã thích hắn rồi? Nhìn nam sinh ánh mắt có chút bất an lo lắng trước mặt, Du Tiểu Trúc chợt cười to một trận: “Trương Tiểu Sơn, sau này cậu chết với tớ.”