Lúc đó phóng viên rất nhiều, Hannah ghét bọn họ nhưng lại không thể giết nên không thèm đi ra. Địa điểm quay lần này là một trang viên nhỏ, phía trước có phòng nghỉ, phía sau là một khu rừng nhỏ, nhìn cây này cũng biết là do người trồng. Cho dù rừng cây này cũng lớn như của nhà Zoldyck, nhưng cũng là cây do người trông, không như ở nhà Zoldyck, tất cả đều tự do mà mọc, có điều hoàn cảnh ở đây vẫn khiến cô có cảm giác đang ở nhà Zoldyck. Cho nên thừa lúc không có người, cô đã vui vẻ chạy vào trong rừng nhỏ chơi đùa. Chờ khi cô chạy ra cũng đã hơn nửa tiếng sau, may mắn mà ở đó không có người.
Tới khi chuẩn bị trở lại nơi quay thì phát hiện trong vườn có chim, chim này không giống chim thường, nó vẫn là chim dại được nuôi trong nhà, con chim bay lên cây. Hừm, không ít, có năm con. Cầm lấy bao bố leo lên, bỏ trứng chim vào trong bao rồi nhảy xuống.
Lúc Ren tìm tớn là lúc cô gái nhỏ đang cầm một bao to và rơi từ trên cây xuống. Đúng thế, rõ ràng Hannah nhảy xuống vô cùng thoải mái, nhưng trong mắt Ren chính là rơi xuống. Cậu vội vàng chạy tới đỡ cô gái.
Mọi người biết mà, lúc Hannah nhảy xuống thì phải dùng chân để đỡ mình lấy thăng bừng, cho nên khi rơi xuống hai chân duỗi thẳng tới hướng của cái lưng. Dĩ nhiên, với cái chân như vậy, Ren hoàn toàn không thể dùng cái ôm công chúa để đỡ được.
Sự thật là hai chân Hannah đá trúng Ren làm cậu ngã xuống đất, cô vốn theo quán tính đứng trên bụng Ren, nhưng mà cô cảm thấy tình huống không đúng nên rụt hai chân lại, sau đó mông của cô đặt trên bụng xinh đẹp của Ren.
Cho nên khi Yukihito tới đã thấy cái màn này.
Thật ra Hannah có thể nhảy sang bên cạnh, nhưng mà cô không làm thế, vì vậy chúng ta không thể không tự hỏi “Không lẽ Ren đã đắc tội với ma nữ nhỏ nhắn này trong lúc vô tình sao?”
May mắn mà cái cây Hannah nhảy không cao, người cô cũng không nặng. Nhưng mà thế đi chăng nữa, với Ren vẫn cảm thấy nội tạng của mình bể rồi.
“Cô, trước tiên đi khỏi người tôi” Ren khó khăn mở miệng.
“Ồ” Đứng lên còn cố ý vặn vặn cái mông, ngồi thật sự rất thoải mái – Này, cô không biết tốt xấu cũng chả biết suy nghĩ cho người bị ngồi lên chút nào.
Ren thấy Hannah đứng dậy, vươn tay phải để Hannah kéo cậu lên, va chạm lúc nãy khiến cậu có cảm giác mình bị nội thương rồi. Kết quả tay đưa ra nửa ngày mà người kia một chút cũng không phản ứng “Không lẽ cô không biết đỡ tôi dậy à?” Ren nghiến răng nghiến lợi nói. Cậu cảm thấy mình vô cùng ngốc, lúc nãy tự dưng cảm thấy ma nữ này gặp nguy hiểm.
“Sao vậy? Bị thương à?” Hannah kinh ngạc hỏi, sau đó thấy đối phương có bộ dạng rất thống khổ thì ngồi xuống – hừm, một tay đã đem Ren bế lên.
Lúc bị bế lên, Ren vô cùng căng thẳng. Thế giới này điên cuồng quá! Một cô gái chỉ dùng một tay cũng có thể ôm người đàn ông!!
“Cô…cô…”
“Đừng cô cô tôi tôi nữa, đi bệnh viện chứ?” Một tay ôm người cao hơn mình không khiến, lại là người đàn ông, Hannah vẫn không có chút cảm giác, giống như đang ôm con chim nhỏ vậy. Thật ra cô không có chút cảm giác nào, với sức nặng theo kilogam này chỉ giống như mây bay thôi, cho dù hơn một tấn cũng chẳng quan trọng.
“Tìm phòng gần đây cho tôi nằm nghỉ chút” Ren đành phải để Hannah ôm, thật ra cậu cũng muốn phản kháng để đi xuống nhưng mà không làm được TAT, sức mạnh khác nhau nhiều quá. Cậu âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải rèn luyện nhiều hơn nữa.
Ren à, cậu nên bỏ qua suy nghĩ đó đi! Cho dù cậu có tập thế nào đi chăng nữa cũng không bằng cô gái kia đâu!!!
Lúc Yukihito đến đã bị màn này làm mê man, hắn nghĩ “Tiến triển thế này có nhanh quá không?” Lúc Hannah ngồi xổm xuống bế Ren đứng dậy, hắn sửng sốt nghĩ “Là kiểu ôm công chúa!!” Này, hình như Yukihito tìm sai điểm trọng tâm rồi, sau đó mới phản ứng lại, Ren bị thương. Vội vạng chạy tới.
“Ren, cậu sao vậy?” Nhìn Hannah ôm Ren cũng thấy không chút thích hợp, hắn nói “Hannah, đưa tôi đi”
“Anh ôm?” Nghi ngờ nhìn hắn, thật sự không có chút nào khinh bỉ đâu!
Yukihito dừng lại, ok, hắn ôm không được, chỉ có thể đỡ, mà dù đỡ cũng khó nữa. Nhìn Ren bị ôm, nghĩ “Nếu phải chọn giữa bị đánh và bị bế thế này, hắn sẽ chọn bị đánh!!”
Ren nhìn Yukihito thì có một chút xúc động, đồng thời tự an ủi mình “May đó là Yukihito, nếu gặp người khác thì thành một vấn đề lớn, mặt mũi của cậu chắc chắn mất hết!” Đến khi nghe được nghi ngờ của Yukihito, cậu lại nói nhỏ trong lòng “Lớn như vậy mà chịu không nổi chút nặng!”
Đi một chút, Ren vẫn thấy nơi bụng rất đau, đây là nơi bị Hannah ngồi. Cậu nói với Yukihito “Yukihito, anh đem thuốc tới đây, em thấy em vẫn còn tốt”
“Được. Cậu chờ tôi chút” Yukihito thấy có chút nghiêm trọng, vội vàng ra ngoài lấy thuốc.
Đợi Yukihito đi khỏi, đầu tiên Hannah dùng niệm định giữ Ren lại, sau đó cởi quần áo của cậu. Ren kinh hãi “Cô làm gì???” Lúc nhớ tới việc ngăn cản thì phát hiện bản thân đã không thể động đậy.
“Nhìn xem anh có bị thương nặng không” Hannah bình tĩnh, động tác vô cùng lưu loát, tay đặt trên bụng sờ tới sờ lui.
“Chẳng lẽ cô không biết cái gọi là rụt rè sao?” Lần đầu tiên cậu gặp cô gái như vậy!
“Hừ!” Hannah hừ lạnh, không thèm trả lời, tay đụng vào chỗ đau nhất.
“Ư hừ!” Bị đụng tới chỗ đau, Ren rên lên.
Hẳn là chỗ này, thả quần áo của Ren, không để cậu thấy, dùng niệm lực ở trong tay xoa phần bị thwong. Niệm lực có thể khiến vết thương nhanh hồi phục.
Ren cảm thấy trên bụng có chút ấm áp, nhưng cậu lại không thấy gì. Qua một thời gian ngắn, cậu cảm thấy mình tốt hơn rồi, lúc đó Hannah cũng bỏ tay ra. Ren sờ bụng, ôi chao, không khó chịu như trước “Cô có siêu năng lực?”
“Anh cho thế cũng được” Cuối cùng còn nói thêm một câu “Nói ra tôi sẽ giết anh” Thật ra cô cũng biết Ren sẽ không nói ra, chỉ là thích dọa hắn thôi.
Ren xem thường nói “Ngon thì giết”
Lúc Yukihito tới chỉ thấy Ren và Hannah đang cãi nhau, nhìn thuốc trong tay lại nhìn hai người đối diện, im lặng đi ra ngoài “Bệnh chết cậu luôn đi!”
Khụ khụ khụ, có đôi khi đau sót quá cũng là sai.
“Ưm ~” Trên giường phát ra tiếng thỏa mãn mềm nhẹ của cô gái.
Trên mặt chàng trai lộ ra vẻ vừa lòng, cúi người xuống, hôn lên bộ ngực tròn đầy, tay phải không ngừng kích thích nhị hoa, tay trái ở trên thân thể sờ sờ.
“Ưm ~” Cô gái lại phát ra giọng điệu thỏa mãn, thậm chí còn nâng người lên phía trước, không ngừng ma sát chàng trai. Loại lời mời này không thằng nào có thể cự tuyệt.
Chàng trai rút tay phải ra, nâng hai chân cô gái lên, đem vật cưng cứng của mình đâm vào trong thân thể cô gái. Chàng trai phát ra tiếng thở dài “A ~” Đây thật sự là thiên đường đó. Cậu cúi đầu, hôn cô gái nồng nhiệt, đợi đến khi cô gái thích ứng thì bắt đầu động đậy cơ thể.
“Ưm ~ Nhanh lên ~” Cô gái không chút xấu hổ biểu đạt sự ham muốn của mình.
Nghe vậy, chàng trai động nhanh hơn, tiếng thở dốc của chàng trai, tiếng rên rĩ của cô gái hòa lại với nhau. Cô gái nâng hai tay lên, ôm lấy cổ của chàng trai, hạ thân cũng nâng lên, làm cho tư thế của hai người từ nằm biến thành ngồi, tư thế này khiến vật cứng của chàng trai xâm nhập càng sâu “A~” Hai người đều vì cái này mà phát ra tiếng rên rỉ đầy thỏa mãn. Hơi dừng một chút, sau đó chàng trai càng ra sức.
Đôi mắt của cô gái vô cùng ướt át, cái miệng khiêu gợi nhắm lên miệng chàng trai mà hôn.
Lát sau, chàng trai hung hăng đâm vào mấy cái thật nhanh rồi phóng ra trên cơ thể cô gái, cùng lúc đó, cô gái cũng đến đỉnh cao của cao triều.
Đến khi Ren tỉnh dậy thì trên đầu đầy mồ hôi, thở phì phò, cậu không thể tin được mình lại nằm mơ chuyện đó!! Đối tượng lại là… Lại là Hannah!
Cậu dùng tay lau mồ hôi trên mắt “Nhất định là lâu lắm rồi không sử dụng năm anh em ngón tay!!” Cậu tự lừa mình nhưng khi phía dưới có cảm giác thì cả người cứng lại. Không lẽ…
Khuôn mặt của cậu nghiêm lại, chạy vọt vào trong phòng tắm, Ren đánh tay vào vách tường nói “Chết tiệt!”! Cậu không chỉ nằm mơ làm việc ấy mà còn bắn t*ng trùng ra!! Đem chứng cớ phạm tội kia ném vào trong thùng rác, Ren chật vật chạy đi tắm nước lạnh.
Bây giờ chỉ mới ba giờ sáng, có điều cậu không ngủ được.
Buổi sáng, lúc Yukihito tới đón Ren thì phát hiện đôi mắt đen của người đối diện “Ren, tối qua ngủ không tốt hả?” Yukihito lo lắng hỏi, Ren ít khi có kiểu sắc mặt này. Cho dù trước kia ít ngủ đi chăng nữa cũng không tái nhợt như bây giờ.
“Không sao!” Ren không muốn kể chuyện đó cho Yukihito. Mà dù nói cậu cũng chả biết nói thế nào!
Yukihito thấy Ren không nói cũng chỉ nghi ngờ nhìn cậu rồi chuyên tâm lái xe. Dù sao lúc muốn nói cũng tự nhiên nói, lúc không muốn thì ép mấy cũng bằng không.
“Sáng tốt” Hannah lên xe, tự nhiên chào hỏi, đưa bình giữ ấm cho người bên cạnh “Điểm tâm của anh”
“Cảm ơn” Ren làm bộ tự nhiên nói, có điều ánh mắt của cậu không dám nhìn Hannah. Lúc cầm bình giữ ấm, tay không nhịn được đụng vào tay Hnnah, cảm xúc nhẵn nhụi kia khiến cậu nhớ giấc mơ ban sáng. Nhanh chóng quay đầu không thèm nhìn cô gái bên cạnh.
Hannah nhìn Ren kì quái, sau đó lực chú ý bay lên sách tiếng Anh!
Về phần scandal của Ren ngày càng tăng chứ không giảm chút nào. Gần đây Ren trả lời phóng viên vô cùng mập mờ, thứ hai, Hannah cũng không tỏ thái độ với phóng viên, lại còn đi theo bên cạnh Ren khiến cho người truyền thông thấy hai người có tư tình. Cô gái kia ngay lập tức bị mọi người quên đi, tất cả mọi người đều đem lực chú ý ném lên người Hannah.
Gần đây đám fan cuồng đã gửi thư đe dọa cho Hannah, có điều tất cả đều bị công ty xử lí. Dĩ nhiên, cho dù Hannah nhận được cũng không bỏ qua.
Ba người vừa đi vào công ty LME thì Yukihito nhận được điện thoại, cùng đối phương nói mấy câu thì tắt điện thoại, khuôn mặt nghiêm túc nhìn Hannah và Ren nói “Năm ngày nữa sẽ tuyên bố [Sát thủ]”
“Nhanh vậy sao?” Ren kinh ngạc, [Sát thủ] ra mắt trong một tháng cũng là nhanh đấy.
“Ừ, đạo diễn Yamato muốn mượn sức ảnh hưởng của scandal của hai người mà tung ra”
Vậy cũng không cần mở họp báo gì gấp…
“Tốt, tôi biết rồi. Anh đem hành trình sửa lại là ok”
“Tôi thì lúc nào cũng được” Từ trong quyển sách tiếng Anh ngẩng đầu lên nói, gần đây cô học tiếng Anh sắp thành đứa điên rồi.
Ren nhìn cô một cái, thuận tay cầm quyển sách nói “Vừa đi vừa đọc sách không tốt cho mắt”
Hannah thấy sách bị cầm đi cũng không nói gì, không xem thì không xem. Không có sách cô có thể nhớ, đem mấy thứ lúc nãy nhớ lại cũng tốt lắm.