Hung ác không chút lưu
tình dí một cái lên trán Từ Dĩnh, một giây kế tiếp, một tiếng than đau kêu trời
kêu đất vang lên từ người nào đó đang trong sững sờ, “Đào Tử!! Đau chết mình mà!”
Không nhìn người cái
người đang hô to gọi nhỏ, liếc mắt Từ Dĩnh che trán, Tôn Đào Phi cười nhẹ nhàng
nói, “Cậu có phải thầm mến Cố sư huynh từ rất lâu rồi hay không, vừa rồi nghĩ đến
xuất thần như thế!”
“Chơi kế phản gian rất
thuận tay nhé, Tiểu Đào Tử, xem ra cậu học không ít từ ông xã của cậu.” Mắt Từ
Dĩnh mắt híp lại ý nghĩa sâu xa nhìn Tôn Đào Phi một cái.
Nhìn sang Từ Dĩnh, Tôn
Đào Phi không có ý tốt hỏi ngược lại, “Sư huynh vừa trở về, cậu liền chạy tới
đây, cậu yên tâm, mình làm tỷ muội tuyệt đối tuyệt đối ủng hộ cậu!” Nói xong,
Tôn Đào Phi còn khích lệ vỗ vỗ vai Từ Dĩnh.
Nhìn Tôn Đào Phi rất
nhanh xoay người tiếp tục bày hàng, Từ Dĩnh muốn nói lại thôi, cuối cùng cái gì
cũng không nói.
“Tiểu Đào Tử, ngày đó
thằng nhóc mà ông xã nhà cậu ôm là con cái nhà ai.” Đổi đề tài, Từ Dĩnh nhớ tới
bộ dạng tên nhóc trắng trẻo hồng hào kia, nhịn không được muốn chảy nước miếng.
Tôn Đào Phi nhàn nhạt
thốt ra, “Con mình!”
“Con trai của cậu?” Môi
Từ Dĩnh hé mở, nuốt nước miếng một cái, ngón tay thon dài trắng nõn run rẩy chỉ
chỉ Tôn Đào Phi.
Tôn Đào Phi quay đầu cười
mị mị nhìn thoáng qua Từ Dĩnh khuôn mặt vì kinh ngạc mà biến sắc, càng thêm khẳng
định gật mạnh đầu một cái.
“Tiểu Đào Tử, mình phát
hiện cậu thật là rất vĩ đại!” Vẻ mặt Từ Dĩnh trong nháy mắt từ khiếp sợ vừa rồi
chuyển thành bội phục triệt triệt để để.
Không cần nhìn biểu
tình Từ Dĩnh, Tôn Đào Phi cũng biết cô gái này khẳng định không biết lại liên
tưởng lộn xộn cái gì. Thầm thở dài một hơi, Tôn Đào Phi không thể không giải
thích thân thế của đứa bé với người bên cạnh.
“Mình đã nói rồi, sao cậu
có thể vĩ đại như vậy, thay ông xẫ mình nuôi con người phụ nữ khác sinh!” Nghe
xong giải thích của Tôn Đào Phi, Từ Dĩnh cảm khái một câu như đương nhiên.
“Thế nào, cậu rất hy vọng
mình giúp ông xã nuôi con trai của anh ta với người phụ nữ khác?” Nheo mắt lại,
Tôn Đào Phi nguy hiểm tức giận từng bước một bức Từ Dĩnh, rất có dáng điệu nếu
cô ấy nói cái gì không nên nói, cũng đừng trách cô không khách khí.
“Làm sao có thể?” Từ
Dĩnh vội vàng chê cười khoát khoát tay, càng có vẻ giấu đầu hở đuôi. Tôn Đào
Phi cũng lười so đo với cô ấy, vị bên cạnh này có một bộ óc mà người thường
không cách nào hiểu, đánh nhau với cô ấy, hoàn toàn là tự tìm tội chịu.
Lúc này, điện thoại di
động trong túi kêu lên, bỏ công việc trong tay xuống, Tôn Đào Phi nhanh chóng lấy
điện thoại di động ra, lại là trong nhà gọi tới. Không phải là Bàn Đinh lại
đang tìm mẹ chứ, nghĩ như vậy Tôn Đào Phi liền nhanh chóng bấm nút nghe.
“Phi Phi a, bây giờ con
có bận rội hay không?” Thanh âm chát chúa của mẹ chồng từ loa truyền tới.
“Dạ, mẹ, có phải trong
nhà có chuyện gì không?”
“Phi Viễn uống say, con
có thể trở về được không, một mình mẹ ở nhà không giúp được.” Mẹ chồng nói thật
là trôi chảy, ý tứ biểu đạt chính là con mau trở lại đi.
Dừng một chút, tuy có
nghi ngờ, Tôn Đào Phi vẫn đáp, “Dạ, mẹ!”
Mẹ chồng ngược lại tốc
chiến tốc thắng, ừ một tiếng, không nhiều lời cúp điện thoại ngay.
Nghiêng đầu sang chỗ
khác, Tôn Đào Phi phát hiện Từ Dĩnh đã chuyển sang ngồi ở trên ghế sa lon, nhàn
nhã uống trà sữa, quả nhiên là tư thế ưu nhã, dạng chó hình người.
“Cậu còn không trở về dạy
học đi!” Tôn Đào Phi liếc nhìn đồng hồ treo trên vách tường, hiện tại thời gian
đã không còn sớm.
Từ Dĩnh nâng lên cái ly
trong tay, cười cười nói, “Mình uống cái này xong, Tiểu Đào Tử nếu như cậu cho
mình thêm phô mai mặn[1] để phối hợp mình sẽ yêu cậu hơn, người ta còn chưa ăn
cơm nữa?” Từ Dĩnh mắt trông mong nhìn Tôn Đào Phi cười đến thật rực rỡ, ý đồ
dùng nụ cười của cô để động đến lòng trắc ẩn của Tôn Đào Phi.
Im lặng nhìn mắt Từ Dĩnh,
Tôn Đào Phi bưng phô mai lên cho cô ấy, kiếp trước cô tạo nghiệt gì mà bây giờ
lại gặp được oan gia như vậy.
Từ Dĩnh vừa mới rời đi,
Tôn Đào Phi phía sau liền dặn dò chút chuyện, cũng gấp vội vã chạy về nhà.
Gió lạnh gào thét thổi
qua mặt, nắm áo khoác trên người thật chặt, ngẩng đầu nhìn khí trời âm trầm.
Tôn Đào Phi thầm nghĩ chẳng lẽ Địa Cầu sắp bị diệt mất rồi, lúc này mới giữa
tháng chín mà, trời lại lạnh tựa như mùa đông. Nghĩ tới hai ngày nữa Trình Phi
Viễn phải trở về bộ đội, Tôn Đào Phi bí mật cầu nguyện hi vọng hai ngày sau tiết
trời sẽ đẹp.
Trong nhà quả thật trừ
mẹ chồng đang trêu chọc Bàn Đinh ở trên ghế salon, không có người nào khác. Tôn
Đào Phi âm thầm buồn bực coi như là ông nội bà nội không ở nhà, Trương tẩu nên ở
lại đây chứ. Nghĩ là nghĩ như vậy, bất quá Tôn Đào Phi không có hỏi ra lời.
“Mẹ!”
Mẹ chồng nghe thanh âm
rất nhanh quay đầu, nụ cười trên mặt lập tức rực rỡ, “Phi Phi, sao con về nhanh
thế, con mau đi xem Phi Viễn đi.”
Ngắm nhìn mẹ chồng vội
vàng vô cùng, Tôn Đào Phi nghi ngờ nặng nề đi lên lầu, không phải là say rượu
thôi sao, cô cũng không tin một người đàn ông như Trình Phi Viễn thôi cũng
không lo được.
Vương Cẩn nói nhìn con
dâu từng bước lên lầu, trong lòng khỏi nói có bao nhiêu sốt ruột, theo khuynh
hướng này phát triển tiếp, bà phải đợi bao lâu mới có thể đợi đến cháu của cô.
Một bước tiến vào trong
phòng, xộc vào mũi đúng là mùi rượu nhàn nhạt quanh quẩn, nhìn lại Trình Phi Viễn
nằm ở trên giường hai gò má đỏ bừng, thở to ngủ. Tôn Đào Phi nhíu đôi mày thanh
tú lại, xem ra quả nhiên là say đến bí tỉ.
Đứng ở bên giường, Tôn
Đào Phi cúi người, vỗ nhè nhẹ Trình Phi Viễn, “Này, anh dậy đi”
Trình Phi Viễn ngược lại
rất nhanh mở mắt, một phát bắt được tay Tôn Đào Phi còn đặt ở trước ngực hắn, lẩm
bẩm nói, “Tại sao em đánh anh!”
Tròng mắt đen sương mù
mông lung dày đặc hơi có chỉ trích như trẻ con, cứ như vậy thẳng tắp không che
dấu chút nào nhìn chằm chằm cô, Tôn Đào Phi sửng sốt một chút, thì ra người này
cũng có một mặt trẻ con như thế.
“Thật thoải mái!” Lấy lại
tinh thần, Tôn Đào Phi mới phát hiện tay của cô không biết lúc nào đã bị Trình
Phi Viễn đặt ở trên khuôn mặt đỏ sậm của hắn, hơn nữa hắn còn đang thoải mái cọ
xát.
Xúc cảm thô ráp qua bàn
tay từng chút truyền đến mỗi góc thân thể, cho dù bình thường bình tĩnh như thế
nào đi nữa, lần đầu tiên thân mật chạm vào mặt phái nam như thế, cho dù tự nói
với mình không có gì lớn lần nữa, nhưng mặt Tôn Đào Phi vẫn không nhịn được khẽ
đỏ.
Trừng mắt liếc người
đàn ông hoàn toàn không biết mình đang làm gì, Tôn Đào Phi nhẹ nhàng đẩy tay Trình
Phi Viễn cầm cánh tay cô ra, vậy mà cô mới vừa đẩy ra một ngón tay, cánh tay lại
bị cầm thật chặt.
Lúc này, Trình Phi Viễn
cũng không biết nơi chốn nỉ non, “Đừng đi!”
Một giây kế tiếp, Tôn
Đào Phi hung hăng đấm một cái lên ngực Trình Phi Viễn, cô cũng không muốn nghe
hắn nói xằng nói bậy lộn xộn cái gì.
“Em làm gì vậy?” Lần
này Trình Phi Viễn bị Tôn Đào Phi đánh đến hoàn toàn thanh tỉnh, ngực truyền tới
đau đớn làm cho hắn cực kỳ căm tức, hắn ngủ là việc của hắn cô gái này làm gì
mà lại đánh hắn.
Tôn Đào Phi giật giật
cánh tay. Lúc này Trình Phi Viễn mới phát hiện trên mặt truyền tới xúc cảm lạnh
như băng thư thích. Nhanh chóng buông tay ra, Trình Phi Viễn ho nhẹ hai tiếng,
mất tự nhiên nghiêng đầu sang chỗ khác, chỗ bị Tôn Đào Phi chạm qua nóng hừng hực,
cháy bùng.
Tôn Đào Phi nhìn lỗ tai
Trình Phi Viễn dần dần ửng đỏ, nhếch miệng lên, cảm thấy Trình tiên sinh thì ra
thuần khiết như vậy, cô còn tưởng rằng hắn thân kinh bách chiến.
“Em đi giúp anh pha ly
nước mật ong.” Tôn Đào Phi nhẹ nhàng nói, không biết tại sao nhìn thấy bộ dáng
này của Trình Phi Viễn cô liền không khỏi vui vẻ.
“Tôn Đào Phi!” Tôn Đào
Phi vừa mới xoay người, liền bị Trình Phi Viễn gọi lại.
“Chuyện gì?”
“Tại sao em nói anh
thích Bùi Hân!” Con ngươi đen láy của Trình Phi Viễn yên lặng nhìn chằm chằm
Tôn Đào Phi, hắn chính là muốn biết tại sao cô gái này kết luận hắn thích Bùi
Hân.
Quay đầu, Tôn Đào Phi
cho hắn một ánh mắt vô cùng xem thường “Chỉ bằng ánh mắt nóng bỏng triền miên
mà anh nhìn người ta, có ai lại không biết”. Nghiêng đầu sang chỗ khác lần nữa,
Tôn Đào Phi bình tĩnh hỏi ngược lại, “Chẳng lẽ anh không thích cô ấy?.”
Trình Phi Viễn chậm rãi
cúi đầu, trầm mặc một lúc lâu, mới thấp giọng nói, “Thích, anh cũng không biết
từ lúc nào thì anh thích cô ấy, chờ khi anh phát hiện thì anh đã thích cô ấy rồi,
anh cũng biết rõ cô ấy không thích anh, cô ấy đã có vị hô phu của mình, và chỉ
xem anh như một công cụ an ủi lúc cô đơn, nhưng chỉ cần cô ấy đến tìm anh, anh
liền sẽ mềm lòng.”
Trình Phi Viễn dừng lại,
thống khổ nắm tóc. Tôn Đào Phi nhìn thấy Trình Phi Viễn rõ ràng có chút thống
khổ, không phải cô cũng nên làm người chị hiểu lòng một lòng, hướng dẫn đồng
chí giải phóng quân mà tình cảm mê man đi trở về đường ngay, xoay người vào
trong lồng ngực ấm áp của người mẹ tổ quốc sao.
“Trình Phi Viễn, trong
lòng em, em chỉ muốn khuyên anh bốn chữ, phạm tiện, hoa ngược (không tự trọng,
tìm tai vạ).” Tôn Đào Phi không chút niệm tình nói ra mấy chữ này. Xin lỗi, cô
không làm được người chị hiểu lòng, đối mặt tất cả theo lời Trình Phi Viễn, cô-
con người ngu ngốc chuyện tình cảm quả chỉ muốn nói ra mấy chữ này.