Bây giờ nhìn thấy mẹ cô
thích thằng bé này, trong lòng Tôn Đào Phi thấy thật nhẹ nhõm. Khi ba cô mở cửa,
nhìn Bàn Đinh đột ngột xuất hiện, vẻ mặt ba cô với lúc mẹ cô gặp Bàn Đinh cơ hồ
giống nhau như đúc. Tôn Đào Phi nhìn ba cô đang ngây ngốc thầm nghĩ, hai người
này không hổ là người làm vợ chồng cả đời.
“Ông à, mau đến xem
cháu ngoại nhà chúng ta.” Mẹ cô ôm thằng bé con trong tay vui sướng đi đến bên
cạnh ông xã nhà mình, khoe khoang ôm nâng người bạn nhỏ Bàn Đinh trước mắt ông ấy.
“Này...” Đồng chí Tôn
Ái Quốc trực tiếp đưa ánh mắt về phía con rể nhà mình, hi vọng hắn có thể nói
cho ông biết chuyện gì đang xảy ra.
Mẹ cô vỗ nhẹ ông xã
mình hai cái, kéo tầm mắt của ông ấy chú ý vào mình, ghé vào tai nói nhỏ mấy
câu.
Nghe vợ mình nói xong,
Tôn Ái Quốc tán thưởng nhìn con rể một cái, thằng nhóc này này này ông quả
nhiên không nhìn lầm, là một nam tử hán trọng tình trọng nghĩa.
“Làm tốt lắm, Phi Viễn!”
Giọng nói trầm thấp của đồng chí Tôn Ái Quốc vang dội quanh quẩn cả phòng khách
rộng rãi.
Trình Phi Viễn nhận được
ánh mắt khen ngợi thứ hai mà bố vợ dành cho mình trong ngày hôm nay, hướng về
phía bố mẹ vợ đang nhìn mình cười thật hòa ái dễ gần, cũng phát ra một tiếng cười
sáng lạn từ nội tâm.
“A, a!” Thằng nhỏ thấy
mọi người nói khí thế ngất trời, cũng không cam chịu cô đơn, quơ múa quả đấm nhỏ,
không thể chờ đợi gia nhập hàng ngũ của người lớn, thế nhưng bây giờ nó chưa biết
nói nhiều lắm, chỉ có thể a a hai tiếng để diễn tả mong muốn được nói của mình.
“Phi Viễn, đứa nhỏ này
tên gì!” Tống Mỹ Lệ nhìn cháu ngoại bé bỏng vô cùng khả ái nhà mình, tươi cười
hỏi con rể.
“Trình Vũ Phi, mọi người
đều gọi nó là Bàn Đinh!”
“Bàn Đinh, cháu ngoan của
bà!” Mẹ cô ôm Bàn Đinh vào trong ngực, thỉnh thoảng dùng đỉnh đầu đụng ngực tiểu
tử, chọc cho tiểu tử nấc nấc cười không ngừng.
“Bàn Đinh, đến chỗ mẹ
này!” Tôn Đào Phi nhẹ nhàng vỗ vỗ hai tay với thằng bé, nhìn nó ở trong lòng mẹ
cô chơi đến vô cùng vui vẻ, nào còn có thể bám dính không thể không có cô như ở
nhà. Cô thừa nhận cô có một chút bị đả kích.
Vậy mà nó lại liếc mắt
nhìn cô đang dang hai tay ra muốn ôm nó, nhanh chóng nghiêng đầu sang chỗ khác,
tựa đầu vùi thật sâu vào trong ngực bà ngoại, không để ý tới sự chờ đợi của mẹ
mình.
Tôn Đào Phi phẫn hận
nhìn nó một cái, xoay đầu, lại nhìn thấy ánh mắt dương dương đắc ý của mẹ mình,
trên mặt rõ ràng viết: “Muốn tranh giành tình cảm của nó với mẹ? Không có cửa
đâu”.
Cả ngày, mẹ cô ôm cháu
ngoại như bảo bối, càng thêm yêu thương nó hơn, Tôn Đào Phi nghe được da gà rơi
thẳng xuống đất.
Đợi đến lúc bọn họ rời
đi, mẹ cô lại càng ôm thằng nhóc đã ngủ không nỡ buông tay.
Nhìn nó tử ngủ say sưa
trong ngực, cái miệng nhỏ nhắn khẽ cười khiến người khác càng thêm yêu mến. Nhớ
tới một loạt hành động phản bội của nó hôm nay, Tôn Đào Phi không nhịn được nhẹ
nhàng chọc chọc khuôn mặt nhỏ bé hồng hào của nó.
“Nếu đợi lát nữa nó bị
em chọc tỉnh, nhất định sẽ khóc rất to đấy.” Trình Phi Viễn ngồi chỗ tài xế hơi
chứa ý cười mở miệng, hiển nhiên cử động vừa rồi của người nào đó đã lọt hết
vào trong mắt hắn.
Tôn Đào Phi im lặng, dừng
động tác tay lại, ôm thằng bé thật chặt. Dọc theo đường đi vì không quấy rầy giấc
ngủ của Bàn Đinh, hai người đều lẳng lặng không nói gì, nếu không giống như hắn
nói, nó mà tỉnh thì rất khó dỗ. Thật ra thì họ cũng không có gì để nói, cho tới
bây giờ, Tôn Đào Phi đều nhận định về quan hệ của hai người là người xa lạ
không quá quen thuộc.
Ngoài cửa xe đèn đường
thưa thớt phát ra ánh sáng yếu ớt, nhánh cây đầu hạ lạnh lẽo, khiến cho đêm dần
dần thâm trầm có vẻ cực kỳ tĩnh mịch.
Bởi vì Trình Phi Viễn
không có ý định đi hưởng tuần trăng mật, cho nên mỗi ngày trên căn bản hai người
đều là ở nhà. Ngày thứ năm, Tôn Đào Phi liền trở về cửa hàng bánh ngọt của cô.
Mẹ chồng cũng không phản đối Tôn Đào Phi chỉ vừa mới kết hôn mà đã bắt đầu đi
làm lại, ngược lại còn rất ủng hộ cô, nói là chỉ cần cô vui vẻ là được rồi.
Ngày đầu tiên cô đi làm
trở lại, Từ Dĩnh, vị giáo viên luôn làm gương sáng cho người khác này, buổi
trưa liền hùng hùng hổ hổ chạy đến.
“Cô gái trẻ giàu có!” Vừa
vào cửa, Từ Dĩnh quái lạ kêu một tiếng.
Tôn Đào Phi trừng mắt
liếc cô gái miệng không chừng mực đó, “Cậu gọi bậy cái gì thế!”
Hai tay Từ Dĩnh nâng mặt
chống trên quầy của Tôn Đào Phi, cười hì hì kề sát mặt, trừng mắt nhìn, “Thế
nào, chẳng lẽ tên mình gọi không đúng sao, nhưng cậu đúng là gả vào nhà giàu có
nha!”
Tôn Đào Phi vỗ nhẹ nhẹ
mặt bàn, ý bảo con người kia nên có chừng có mực.
“Như thế nào, có tính
phúc (hạnh phúc trong tình dục) với anh chàng quân nhân nhà cậu hay không?”
Tôn Đào Phi nhìn bạn tốt
hưng phấn nhiều chuyện trước mắt, im lặng thở dài một tiếng, cô gái này tại sao
lại có thể trở thành người bồi dưỡng nhân tài xã hội? Cô cảm thấy thương tiếc
cho những đứa trẻ rơi vào trong tay cô ấy.
Xoay người, Tôn Đào Phi
không nói một lời đi vào phòng nướng bánh. Vậy mà, cô gái này lại kiên nhẫn đuổi
theo như âm hồn, không ngừng hỏi ở bên tai cô tựa như niệm kinh, “Tính phúc hay
không? tính phúc hay không?”
Hung hăng chia tất cả
bánh bao mới ra lò thành hai phần, Tôn Đào Phi không thể nhịn được nữa quay đầu,
cắn răng nghiến lợi nói, “Tính phúc cái gì, bây giờ mình vẫn còn là xử nữ, xử nữ
thứ thiệt, hiểu chưa?”
Từ Dĩnh hung hăng gật đầu
một cái, tiếp tựa như trấn an đồng tình vỗ vỗ Tôn Đào Phi đang tức giận, “Phi
Phi, coi như cuộc sống không có tính phúc, cậu cũng không cần nóng giận như thế,
như vậy rất không tốt cho sức khoẻ bản thân, càng không có lợi cho xã hội hài
hòa, lại càng không có lợi cho...” Nhìn dao dài loé ánh trắng chợt xuất hiện ở
trước mắt, Từ Dĩnh vô cùng thức thời vội ngậm miệng lại, cô vẫn còn rất yêu mạng
nhỏ này của cô.
Hung hăng đập dao lên
thớt hai cái, “Cậu lập tức đi ra cho mình, trong năm giây!” Thừa dịp cô còn
chưa làm ra hành động bạo lực không thể bù đắp gì, Tôn Đào Phi cắn răng nói từng
chữ từng chữ.
“Phi Phi, giữa vợ chồng
không phải là chỉ có nam có thể bá vương cứng rắn cắn câu, nữ cũng có thể...ơ!”
Bỏ lại những lời này, Từ Dĩnh thật nhanh nháy mắt mấy cái với Tôn Đào Phi rồi
chạy trối chết ra khỏi phòng nướng nho nhỏ..
Tôn Đào Phi giận dữ
“Phì” cười một tiếng, Từ Tiểu Dĩnh, cậu chờ cho mình, quân tử báo thù mười năm
không muộn. Nếu như nói trên cái thế giới này Tôn Đào Phi sợ nhất chính là mẹ
cô, thì Từ Dĩnh kia tuyệt đối là người duy nhất có thể khiến cho tâm tình cô mất
khống chế.
“Mẹ, mẹ!” Sau lưng truyền
tới tiếng gọi của Bàn Đinh, khiến cho Tôn Đào Phi nhanh chóng quay đầu, mừng rỡ
nhìn hai soái ca một lớn một nhỏ đứng ở cách đó không xa một cái, cô cởi cái
bao tay xuống, chạy đến bên cạnh hai cha con.
“Bàn Đinh, sao con lại
tới đây, nhớ mẹ sao!” Từ trong ngực Trình Phi Viễn nhận lấy con trai, Tôn Đào
Phi yêu không nhịn được hôn gương mặt nó một cái.