Sáng sớm, trong tiếng
chim hót ríu rít, Tôn Đào Phi mở mắt, trần nhà màu trắng khắc hoa, đèn treo thuỷ
tinh hoa lệ sáng rực rỡ, cùng với hơi ấm thuộc về cô mơ hồ truyền tới từ bên cạnh.
Trong óc không phải rất thanh tĩnh của Tôn Đào Phi hậu tri hậu giác hiện lên một
câu: “Cô kết hôn”.
Nghiêng đầu sang chỗ
khác, Tôn Đào Phi đã nhìn thấy sống lưng rộng lớn thẳng tắp Trình Phi Viễn quay
về phía cô. Ngáp một cái, chẳng lẽ cô thoạt nhìn giống như người đói bụng ăn
quàng. Nắm nguyên tắc không quấy rầy người khác, Tôn Đào Phi rón rén xuống giường.
Kéo ra cửa thuỷ tinh
sát đất to lớn ở phòng ngủ, trên bầu trời quả nhiên xanh thẳm trong suốt không
có một tia tạp chất, một vòng mặt trời mọc lửa đỏ từ từ dâng lên, đón nắng sớm
nhu hòa, Tôn Đào Phi thoải mái vươn người một cái, tay nắm chặt thành quả đấm,
“Cố gắng lên, Tôn Đào Phi”.
Trình Phi Viễn ở khoảnh
khắc Tôn Đào Phi xoay người, dựa vào cảm giác nhạy cảm nhiều năm qua, cơ hồ
cũng trong lúc đó hắn cũng mở mắt. Cho đến khi Tôn Đào Phi mở cửa sổ sát đất ở
phòng ngủ ra, hắn mới lật người. Nhìn cô gái quay tới quay lui bên ngoài, khóe
miệng khẽ cong lên, cô gái này mới sáng sớm đã diễn xiếc khỉ sao?
Trở lại phòng ngủ, Tôn
Đào Phi phát hiện Trình Phi Viễn không biết từ lúc nào đã tỉnh lại, ánh mắt chế
nhạo nhìn chằm chằm cô. Không thèm để tâm đến ánh mắt đó, Tôn Đào Phi khẽ mỉm
cười với Trình Phi Viễn vẫn nằm ở trên giường, “Buổi sáng tốt lành.”
Trình Phi Viễn nhìn cô
một cái, giọng nói coi như ôn hòa “Ừ” một tiếng.
“Trình Phi Viễn, chúng
ta nói chuyện một chút!” Mặc dù ngày đầu tiên sau khi cưới nói cái đề tài này
dường như có chút nặng nề, nhưng vì để tránh cho về sau xuất hiện nhiều vấn đề
và trở ngại hơn, có một số việc vẫn nên nói rõ ràng từ sớm thì tốt hơn.
Hắng giọng một cái, Tôn
Đào Phi nhất nhất nói ra những lời nghĩ sẵn vô số lần trong lòng, “Em biết hôn
nhân của chúng ta sinh ra trên cơ sở hai bên không tình nguyện, em biết người
anh thích là cô Bùi Hân ngày trước.”
Dùng ánh mắt ngăn lại
Trình Phi Viễn đang muốn mở miệng nói, Tôn Đào Phi lại tiếp tục nói, “Bây giờ
chúng ta là vợ chồng, hi vọng có thể chung sống hòa bình, nhà lớn như vậy cũng
có thể nhẹ nhõm một chút, đừng xem nhau như kẻ thù. Hai năm sau nếu như anh muốn
ly hôn em cũng sẽ đồng ý, nhưng điều kiện trước nhất là ba mẹ em và người nhà
anh không tìm em phiền toái. Còn có trong hai năm này xin anh nhớ kỹ:Anh là chồng
của Tôn Đào Phi, hi vọng anh cố gắng làm tốt bổn phận của một người chồng, như
vậy em nghĩ bất kể là đối với anh hay là đối với Trình gia, đều sẽ có lợi.”
Tôn Đào Phi dứt lời,
trong phòng lâm vào một hồi yên tĩnh lâu dài, hồi lâu, giọng nói của Trình Phi
Viễn mang chút nhẹ nhõm đáp, “Được, anh đồng ý với em!”
Vì vậy, sáng sớm ngày đầu
tiên cưới nhau, một thời gian rất có kỷ niệm ý nghĩa, hai người Tôn Đào Phi,
Trình Phi Viễn mới vừa đi vào cung điện hôn nhân, hoàn thành cuộc nói chuyện lần
đầu tiên tương đối vui vẻ trong cuộc hôn nhân của bọn họ. Mặc dù ngay lúc đó
hai người vẫn chưa đánh răng, thậm chí khoé mắt của Tôn Đào Phi còn có một lớp
ghèn dính rất dày.
Đợi đến khi hai người sửa
soạn xong trở về Trình gia đã là nửa giờ sau.
Trình gia là đại gia tộc
từ thời kỳ dân quốc, dĩ nhiên là vẫn giữ lại vài tập tục đặc biệt. Ví dụ như,
Tôn Đào Phi làm cô dâu mới, ngày thứ nhất phải kính trà cho trưởng bối. Dĩ
nhiên, có bỏ ra thì sẽ có thu hoạch, cho nên Tôn Đào Phi đương nhiên liên tiếp
được nhận những phong bao lì xì thật dày.
Hôm nay con cháu Trình
gia dĩ nhiên là tụ họp lại một chỗ. Những tên đàn ông con trai thì lôi kéo nhau
thành một bàn chơi mạt chược, chú rể Trình Phi Viễn đương nhiên chạy không
thoát.
“Phi Phi, con đi làm
quân sư cho Phi Viễn, nó không biết đánh!” Không biết lúc nào thì mẹ chồng tiến
tới bên cạnh cô, lôi kéo, mạnh mẽ ấn cô ngồi xuống bên cạnh Trình Phi Viễn.
Cảm nhận được rõ ràng
ánh mắt mập mờ như có như không của những người khác, Tôn Đào Phi chỉ cảm thấy
da đầu tê dại từng trận, nhận lấy tầm mắt thỉnh thoảng lướt tới của mọi người,
sau hai ván, cô thừa dịp mẹ chồng không để ý, nhanh chóng rời đi, bước nhanh về
phía chỗ của bọn nhỏ ở ghế sa lon bên kia.
“Thím, thím thật là đẹp!”
Mới vừa đi tới ghế sa lon, cô con gái nhỏ Trình Đoá Đoá của anh trai Trình Phi
Viễn liền bạch bạch chạy tới, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn tròn phúng phính đỏ như
quả táo nhìn chằm chằm Tôn Đào Phi.
Tôn Đào Phi kìm lòng
không được nựng khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, mềm mại trơn mịn, cảm giác quả nhiên
rất tốt.
“Đóa Đóa xinh đẹp hơn!”
Ăn xong đậu hủ non của cháu gái bé nhỏ, Tôn Đào Phi hài lòng, không chút keo kiệt
nói ra lời khen ngợi của mình.
Cái miệng nhỏ nhắn của
cô gái nhỏ lập tức há thật to, khuôn mặt nhỏ nhắn vặn vẹo uốn éo nhìn về phía Tống
Thanh Du, thanh âm non nớt mềm mại nói lần nữa, “Mẹ, mẹ cũng rất đẹp!”
Khóe mắt cong cong, Tôn
Đào Phi buồn cười nhìn công chúa nhỏ trước mắt, rõ là một tiểu nha đầu tinh
ranh, dụ dỗ người cũng dụ dỗ thật dẻo miệng.
Bế lấy cô công chúa nãy
giờ vẫn ngửa đầu nhìn cô, Tôn Đào Phi ngồi xuống bên cạnh Tống Thanh Du, “Chị
dâu!”
“Chị có thể gọi em là
Phi Phi giống ba mẹ không?” Giọng nói dễ nghe mềm mại, trong trẻo như mặt hồ nước,
Tôn Đào Phi chỉ cảm thấy toàn thân thoải mái.
Tôn Đào Phi gật đầu
liên tục, “Dĩ nhiên có thể!” Không chớp mắt nhìn chằm chằm người phụ nữ nhu
tình tựa nước trước mắt, nhìn lại anh trai tuấn tú nho nhã cách đó không xa một
cái, thật là một đôi tài tử giai nhân, tiên đồng ngọc nữ ông trời tác hợp cho.
“Em nhìn chị làm cái
gì!” Nhìn Tôn Đào Phi nhìn cô ngây ngốc, Tống Thanh Du buồn cười hỏi, em dâu
này thật đúng là người khả ái nha.
“Chị dâu, nhìn chị thật
dịu dàng xing đẹp, bình thường anh ấy nhất định rất yêu chị?” Tôn Đào Phi nhân
thể đáp lại, đồng thời hỏi ra vấn đề cô tò mò.
Trên mặt Tống Thanh Du
lập tức nổi lên hai đóa mây đỏ, ngọt ngào mật mật cười cười, “Chị em mình như
nhau mà!”
Tôn Đào Phi ha ha cười
khan hai tiếng, sao cô có thể dùng từ như nhau đây, hai cô rõ ràng là tình cảnh
khác nhau.
“Dì biết làm bánh ngọt
không ạ?” Đóa Đóa thấy mẹ và dì tán gẫu vui vẻ như thế, cũng không thể chờ đợi
hỏi thẳng vào vấn đề bé quan tâm.
Véo nhẹ cái mũi nhỏ nhắn
của cô bé, Tôn Đào Phi cười tủm tỉm đáp, “Dĩ nhiên dì biết, hơn nữa biết rất
nhiều.”
“Có thật không ạ?” Hai
đứa bé trai mới vừa vẫn còn ở một đầu khác ghế sa lon chơi xe tăng đồ chơi,
trong nháy mắt lập tức xoay mặt vứt bỏ, cũng tới vây quanh hai người, không hẹn
mà cùng hỏi.
Nhìn ba cặp mắt to ngây
thơ chờ mong đáp án của cô, Tôn Đào Phi nặng nề gật đầu một cái.
“Mợ, mợ có thể làm cho
con ăn không?”
“Thím, thím có thể làm
không?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của
ba đứa trẻ sáng lên hưng phấn hỏi cô.
“Có thể, có thể!” Tôn
Đào Phi gật đầu liên tục không ngừng.
“Lúc nào ạ?” Cô cháu
gái nhỏ này quả nhiên thông minh hơn, biết hỏi ra thời gian cụ thể có thể được
ăn bánh ngọt, cái bé muốn cũng không phải là một lời hứa suống, mà là bánh kem
xốp hương vị ngọt ngào có thật.
“Ngày mai, có được hay
không?” Tôn Đào Phi vội trưng cầu lại như tự hỏi.
“Con muốn dâu tây!”
“Con muốn chocolate!”
“Con muốn sữa tươi!”
Bọn trẻ lập tức ríu ra
ríu rít khí thế ngất trời đưa ra yêu cầu của mình, Tôn Đào Phi mỉm cười gật đầu
với từng đứa.
“Bọn nhỏ đều rất thích
em, nếu không chúng nó sẽ không thẳng thắn đến đòi em cái gì cả đâu!” Đợi bọn
nhỏ đến bên kia chơi trò chơi, Tống Thanh Du mỉm cười giải thích với Tôn Đào
Phi.
Tôn Đào Phi có chút xem
thường, bọn chúng thích không phải là cô, mà là bánh ngọt!
Lúc này, chị Trương
giúp việc hô về phía mọi người đang vui đùa trong phòng khách, “Chuẩn bị ăn cơm
nào!”
Vì vậy, giải tán giải
tán, nói chuyện phiếm, tiếp tục nói chuyện phiếm, nhưng tất cả mọi người không
hẹn mà cùng bước về cùng một chỗ —- bàn ăn.
Ăn cơm xong, chị họ và
anh trai có chuyện gì bận rộn cũng lục tục rời đi.
“Phi Phi!” Mới vừa tiễn
hai người họ, mẹ chồng liền lôi kéo tay cô chạy thẳng tới thư phòng lầu hai.
Vừa vào đến nơi, Tôn
Đào Phi liền bị những bộ sách đầy cả một mặt tường bên phải hấp dẫn, nơi này
hoàn toàn có thể coi là một phòng sách báo nhỏ. Xem ra Trình gia quả nhiên là rất
coi trọng giáo dục văn thơ đối ngẫu, cũng khó trách người ta có thể trải qua thử
thách mấy đời.
“A ô, a ô!” Theo thanh
âm không biết từ cái gì phát ra, Tôn Đào Phi chuyển tầm mắt qua.
Lúc này Tôn Đào Phi mới
phát hiện ba chồng đang bị một đứa trẻ thoạt nhìn khoảng hai tuổi nước miếng
giàn giụa gặm quai hàm.
Nhìn ba chồng mới của
mình bị gặm đến nhe răng nhếch miệng, Tôn Đào Phi buồn cười cười khẽ một tiếng.
Đứa bé kia nghe thấy có
tiếng động, lập tức bỏ qua quai hàm đang gặm ngon, chậm chạp quay đầu.
A, một tiểu bảo bối thật
xinh đẹp, đôi mắt to tròn, con ngươi đen láy, cái miệng nhỏ nhắn trơn bóng khẽ
cong lên, khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn qua phúng phính béo mập, thật là muốn bao
nhiêu khả ái thì có bấy nhiêu khả ái, cũng khó trách ba chồng thoạt nhìn không
dễ thân thiết cũng sẽ dễ dàng tha thứ tên tiểu tử này mặc sức làm loạn trên người
ông ấy.
“Mẹ, mẹ!” Thanh âm đọc
rõ từng chữ của đứa bé vang vọng cả thư phòng.
Tôn Đào Phi hướng về
phía tên nhóc kia cười cười, không để ý quá nhiều, cô biết có vài đứa bé, mới vừa
gặp người nào thì bé đều sẽ gọi họ bằng một từ chung.
“Mẹ, mẹ!” Thằng bé lại
kiên nhẫn kêu hai tiếng, thân thể nhỏ bé càng thêm quay tới quay lui trong lòng
ba chồng cô, quơ múa tay nhỏ bé duỗi về phía cô.
“Phi Phi, tới đây!” ba
chồng hạ chỉ thị, Tôn Đào Phi chỉ có thể từng bước một dời về phía vị trí của bọn
họ.
“Ôm!” Ba chồng một tay
nhét nó vào trong ngực của cô giống như là ném, trong nháy mắt khi nhận lấy,
Tôn Đào Phi rõ ràng nghe được ba chồng nình thở phào nhẹ nhõm thật dài.
“Mẹ!” Tiểu tử vừa đến
trong ngực Tôn Đào Phi liền vịn cổ của cô thật chặc, lại kêu một tiếng bên tai
cô.
Tôn Đào Phi có chút buồn
khổ, nếu như đứa nhỏ này có thể nghe hiểu được lời nói, cô muốn nói cho bé biết
thật rõ ràng, cô không phải là mẹ nó, hãy nhìn cho rõ ràng đi!