Bầu trời xanh biếc
trong sáng từ từ xuất hiện một quầng sáng vàng óng ánh nhàn nhạt thì Tôn Đào
Phi cuối cùng cũng đã kết thúc cuộc hành trình thăm trại lính của cô.
Cơ hồ vừa về đến chỗ ở
của Trình Phi Viễn, Tôn Đào Phi liền chạy nhanh về phía cái giường đặt mông xuống,
không ngừng đấm đấm hai chân đau nhức. Lần đầu tiên Tôn Đào Phi phát hiện thì
ra cô thật sự là một người rất có tinh thần cống hiến.
Dọc theo đường đi nhìn
thấy Trình Phi Viễn nói đến kích tình bắn ra bốn phía, cô sửng sốt, từ đầu tới
đuôi không nói ra một câu mệt mỏi. Cô nghiêm trọng hoài nghi Trình Phi Viễn là
cố ý, một buổi chiều chèn ép kéo cô đi hơn phân nửa trại lính. Cô dám khẳng định
xế chiều hôm nay đường cô đi, tuyệt đối còn nhiều hơn đường cô đi trong một năm
qua.
Nằm ngửa ở trên giường,
ánh mắt Tôn Đào Phi thẳng tắp nhìn chằm chằm trần nhà trên đầu, cô có dự cảm
ngày mai chân của cô có thể không thể đặt xuống mà đi được.
Khi Trình Phi Viễn bưng
một chậu nước nóng đẩy cửa vào thì thấy chính là Tôn Đào Phi nằm ngửa giang tay
giang chân ở trên giường, nhíu chân mày lại, tư thế ngủ không có chút hình tượng
nào.
Nhẹ nhàng đặt chậu nước
xuống, Trình Phi Viễn rất có nhàn tình nhã trí tỉ mỉ đánh giá vợ của hắn. Lông
mày dài mảnh, mũi thẳng mượt mà, môi trái tim hơi nhếch lên, khiến cho cả khuôn
mặt cô thoạt nhìn luôn mang theo nụ cười ngọt ngào. Cặp mắt nhắm chặt kia, khi
mở ra nhìn như bình tĩnh không gợn sóng, nhưng thỉnh thoảng vui mừng chợt lóe
lên linh động, giảo hoạt, còn hiện lên rằng cô rất biết điều. Nhẹ nhàng vuốt
lên nếp gấp chân mày của Tôn Đào Phi, Trình Phi Viễn biết chân của cô nhất định
là rất đau, hắn thừa nhận xế chiều hôm nay là hắn cố ý, hắn muốn xem nếu như hắn
không nói, cô rốt cuộc có thể đi cùng hắn bao lâu, bây giờ nhìn cô ngay cả ngủ
cũng không yên ổn thế này, hắn lại thấy đau lòng không nói nên lời được
Hiện tại hắn đem tới một
chậu nước nóng, cũng là để đền bù áy náy nho nhỏ trong nội tâm mình.
Vỗ nhẹ cánh tay Tôn Đào
Phi, cặp mắt nhắm chặt của người nào đó mơ hồ mở ra, nhìn ra là vẫn còn buồn ngủ,
miễn cưỡng hỏi, “Sao thế?”
Trình Phi Viễn chỉ cảm
thấy tim của mình đột nhiên căng thẳng, lặng lẽ dời tầm mắt khỏi khuôn mặt Tôn
Đào Phi, thấp giọng nói, “Ngâm chân đi, có thể ngủ cho thoải mái một chút.”
Nói đến chân, Tôn Đào
Phi liền rõ ràng cảm nhận được từ chân truyền đến từng tia đau nhức. Nhìn đầu sỏ
trước mắt, trong lòng của cô liền bốc từng trận lửa, hung ác trừng mắt liếc
Trình Phi Viễn ngồi ở một bên, Tôn Đào Phi không khách khí chút nào bật thốt
lên, “Anh rửa cho em.”
Đuôi lông mày của Trình
Phi Viễn lập tức nhướng thật cao, tròng mắt đen thâm thúy ý vị sâu xa híp mắt
nhìn Tôn Đào Phi, “Em nói cái gì?”
“Bảo anh rửa chân cho
em!” Tôn Đào Phi trừng tròng mắt lặp lại rõ ràng lời nói vừa rồi một lần nữa với
Trình Phi Viễn nét, mặt sâu xa.
Trình Phi Viễn hai tay
ôm ngực, tròng mắt tĩnh mịch nhất thời trở nên âm u không rõ, liếc Tôn Đào Phi
một cái, lá gan không nhỏ, đây là lần đầu tiên Trình Phi Viễn hắn nghe được lời
nói như thế trong ba mươi năm qua.
“Thế nào, anh không nên
sao? Nếu không phải anh, chân của em làm sao đau, cho nên anh phải rửa giúp
em.” Tôn Đào Phi không sợ hãi chút nào nhìn thẳng vào mắt Trình Phi Viễn, cho
là cô sẽ sợ ánh mắt lạnh lùng của hắn ư. Ở trong mắt cô, con ngươi người khác
cũng chỉ là một đôi cầu thủy tinh màu đen mà thôi.
Trình Phi Viễn chợt
không khỏi cười khẽ một tiếng, nhìn Tôn Đào Phi vẫn trợn mắt nhìn, giống như
con sư tử nhỏ tức giận, tâm tình của hắn liền tự dưng vui vẻ.
Hồi lâu, môi mỏng tiếc
chữ như vàng của Trình Phi Viễn khẽ mở, “Chân!”
Lần này, Tôn Đào Phi lập
tức giật mình, ngắm nhìn sắc mặt Trình Phi Viễn chuyển cười thành hờn. Nhanh
chóng xoay đầu qua một bên, Tôn Đào Phi toét miệng ra thật to, sau đó lập tức
khép lại, quay đầu, đem chân tự nhận là ưu nhã vô cùng, trên thực tế không có
bao nhiêu mỹ cảm đưa đến trên đùi Trình Phi Viễn, vẫn không quên đáp một tiếng,
“Đây!”
Trình Phi Viễn tối tăm
nghiêm mặt, bưng nước đến trước giường, ngồi xổm người xuống, không chút nào ôn
nhu kéo chân Tôn Đào Phi qua ngâm ở trong chậu, mới vừa rồi nhìn nhau, hắn nhất
định là bị cáo đổi hồn, mới chịu đáp ứng yêu cầu hoang đường của người này như
thế.
“Ông xã!” Tôn Đào Phi
duỗi hai chân cho vào trong chậu chơi vui vẻ chợt vui sướng nhẹ giọng gọi.
Trình Phi Viễn ngơ ngẩn,
trong lòng trào dâng từng luồng cảm xúc kỳ quái chưa bao giờ có, có chút khó chịu
lại có chút kích động ấm áp.
“Bây giờ anh rửa chân
cho em, đến ngày nào đó anh mệt mỏi, em cũng có thể giúp anh.” Tôn Đào Phi vui
vẻ nói. Người khác đối tốt với cô, Tôn Đào Phi cô rất vui lòng ném mận cho đào.
(Kiểu như có qua có lại)
Trình Phi Viễn bỗng
nhiên ngẩng đầu lên, đang nhìn hắn đúng là ánh mắt tràn ngập nụ cười thành khẩn
của Tôn Đào Phi.
Nghe vậy, sắc mặt Trình
Phi Viễn hơi bớt giận, khẽ mỉm cười, hơi kéo dài giọng, “Em nói rồi đấy, đến
lúc đó đừng quên!” Câu nói phía sau người nào đó gằn đặc biệt nặng.
Tôn Đào Phi thật giống
như bạn tốt vỗ vỗ vai Trình Phi Viễn, “Hoàn toàn có thể yên tâm, chuyện em đồng
ý, quyết không quịt nợ.”
Cúi đầu liếc mắt nhìn,
đã ngâm đến da hơi nhăn, Tôn Đào Phi không thể chờ đợi đem rút chân từ trong chậu
nước lên, cố ý đem những giọt nước trong suốt còn trên chân vẩy vào người Trình
Phi Viễn đang đứng bên cạnh.
Trình Phi Viễn hung
hăng vứt bỏ khăn lông trong tay, chợt đứng dậy, cất bước lớn đứng ở trước giường,
bóng dáng cao lớn thật sâu bao phủ Tôn Đào Phi hơi có vẻ nhỏ nhắn.
Tôn Đào Phi co rúm lại
một chút, nhìn mặt người nào đó đã biến thành đen, ha ha cười khan hai tiếng,
“Em chỉ đùa với anh thôi mà, anh không cần hung dữ thế chứ!” Một câu nói phía
sau Tôn Đào Phi cơ hồ là vô ý nói ra.
Trình Phi Viễn vừa tức
giận vừa buồn cười, nhìn Tôn Đào Phi trước mắt rõ ràng có chút sợ, nhưng vẫn là
khuôn mặt tươi cười nhẹ nhàng, chỉ cảm thấy lửa giận trong lòng dịu đi không
ít, không có cách nào bộc phát ra với cô vợ này cả.
Đem khăn lông ném ở một
bên, chính xác, không đến nỗi lầm lẫn mà ném vào mặt Tôn Đào Phi, Trình Phi Viễn
bưng chậu lên cứng ngắc rời đi gian phòng.
Vui vẻ lăn lộn ở trên
giường ba vòng, nghĩ tới bóng dáng ẩn nhẫn nổ tung của Trình Phi Viễn vừa rồi,
khóe miệng Tôn Đào Phi cong lên, tâm tình vui vẻ càng bay càng tăng. Bất quá,
không thể không nói Trình Thượng tá cũng coi như là người đàn ông không tệ.
Hưng phấn rồi, chờ đón
chính là chính là mệt mỏi nồng đậm, kèm theo loại mệt mỏi này, Tôn Đào Phi rất
nhanh ngủ say lần nữa.
Không biết qua bao lâu,
Tôn Đào Phi chỉ cảm thấy mình giống như đã có một giấc mộng thật dài lại không
rõ, mở mắt ra, trời bên ngoài màn đã bịt kín một tầng đen nhàn nhạt.
Chân đã thoải mái không
ít, vươn vai, Tôn Đào Phi kéo lê giày xăng đan của mình, nghĩ tới bộ dạng lúc
người nào đó rời đi, nhìn lại căn phòng mặc dù không lớn, nhưng vẫn hơi vắng vẻ,
Tôn Đào Phi hơi có chút áo não, không biết lúc nào thì người kia mới trở về
đây?
Mở đèn trong phòng lên,
ở trong sự bừng sáng, tâm tình vốn có chút khó chịu của Tôn Đào Phi cũng tốt
không ít, thật ra thì cô cực kỳ không thích đêm tối, không có lý do gì nhưng cứ
không thích, ban đêm khi cô không phải là nhắm hai mắt, thì phòng của cô đèn đều
phải sáng rỡ.
Khi Tôn Đào Phi còn
đang ngây ngốc, cửa đã bị đẩy ra, hai người đi tới, Trình Phi Viễn đi đầu, Tôn
Hải Dương, em trai của cô hơi có chút co đầu rụt cổ theo sát ở sau lưng Trình
Phi Viễn.
“Em dậy rồi à?” Sắc mặt
Trình Phi Viễn bình tĩnh nói, thấy bộ dạng hắn, Tôn Đào Phi đoán chừng cơn tức
của hắn đã tiêu mất.
Tôn Đào Phi khẽ mỉm cười,
coi như là đáp lại Trình Phi Viễn, ánh mắt lại xuyên qua hắn, nhìn chằm chằm
vào khuôn mặt bị phơi đến ngăm đen của Tôn Hải Dương.
“Chị!” Nhận được ánh mắt
của chị mình, Tôn Hải Dương lập tức lấy lòng làm nũng ngon ngọt gọi một tiếng.
Phải nói người đời này
Tôn Hải Dương sợ nhất, trừ mẹ hắn ra chính là chị, mẹ hắn thì không cần phải
nói, nhà bọn họ đều công nhận là Thái hậu. Nhưng chị hắn, thời điểm bình thường
thật là dễ nói chuyện, cũng rất dịu dàng. Nhưng một khi đã tức giận thì tuyệt đối
không thua gì ma quỷ tái sinh, sau khi chịu không ít buồn bực thua thiệt từ nhỏ
đến lớn, Tôn Đào Phi đương nhiên trở thành người thứ hai hắn sợ trong cuộc đời.
“Hai người cứ nói chuyện
đi nhé!” Nói xong, Trình Phi Viễn liền vô cùng hiêu rđạo lý, đem không gian để
lại cho hai chị em Tôn Đào Phi.
Theo bản năng sờ sờ lỗ
tai, Tôn Hải Dương lọt vào trong bi thống vô hạn, lỗ tai của hắn, lỗ tai mềm mại
sẽ bị chủ nhân vô lương như hắn dâng hiến đi ra ngoài.
“Chị, xin chị bớt giận!!!!”
Tôn Hải Dương ngoan ngoãn đem lỗ tai đã xoa đỏ bừng của mình đến bên tay Tôn
Đào Phi.
Tôn Đào Phi buồn cười
nhìn một loạt cử động của em trai mình, đây là chuyện họ thường làm từ nhỏ đến
lớn, mỗi lần chỉ cần cô tức giận, nó sẽ chủ động dâng lên lỗ tai của mình, để
cho cô tận tình giày xéo. Đưa ra ngón tay thon dài trắng noãn, Tôn Đào Phi hướng
về phía lỗ tai đã bị chủ nhân xoa hồng hồng không khách khí làm ba trăm sáu
mươi độ thay đổi, nhìn thấy nó phối hợp như thế, cô sẽ không bỏ đá xuống giếng ở
trước mặt thái hậu.
Ba phút sau, Tôn Đào
Phi rốt cục lòng từ bi thu hồi tay của cô.
“Từ khi nào thì em lại
có ý nghĩ làm lính thế?”
“Từ nhỏ!” Tôn Hải Dương
bật thốt ra không do dự.
Tôn Đào Phi ha ha cười
một tiếng, đảo mắt khắp nơi hỏi, “Từ nhỏ, vậy sao lúc này, em lại học xong cả
nghiên cứu sinh!”
“Chị, chị không phải đã
biết Thái hậu của chúng ta đều chỉa vào con trai là em phải trở về thừa kế gia
nghiệp, cho nên lý tưởng của em mãi cho đến hôm nay mới có thể đến báo ba.”
Khuôn mặt của Tôn Hải Dương nhăn nhó, bày ra bộ đáng thương trước mặt chị, ý đồ
khi Tôn Đào Phi gặp Thái hậu có thể giúp hắn nói giúp một vài lời.
Tôn Đào Phi gật đầu một
cái, Thái hậu nhà cô cực kỳ đau lòng cho ông xã mình, vì có thể để cho ông xã sớm
ngày bớt đi gánh nặng, Tôn Hải Dương là con trai duy nhất của họ, từ lúc lên cấp
3 liền bị mẹ cô gửi lấy hy vọng thật sâu. Vốn là Tôn Hải Dương tốt nghiệp trung
học thì Thái hậu nhà cô đã nói đừng đi học, ở nhà giúp ba Tôn, dù sao dựa vào
gia nghiệp nhà họ bây giờ tuyệt đối không đến nỗi để cho hắn đói chết. Nhưng ai
ngờ Tôn Hải Dương không có một chút hứng thú đối với sự nghiệp nhà mình, thông
qua vô số lý do học nhiều chút mới có thể làm cho tiệm bán mì kéo của gai đình
tốt hơn, Tôn Hải Dương của chúng ta thành công tranh thủ quyền lợi khi học đại
học, học xong đại học lại lấy vô số lý do xin được cơ hội học nghiên cứu sinh.
Cho tới bây giờ, người
sắp học xong nghiên cứu sinh, nhà không về, lại mò đến trại lính.