Nhất thời, không khí giữa
hai người giống như ngưng kết lại, từng tận gió thu mát mẻ mơn trớn hai khuôn mặt.
“A, a!” Thằng nhóc thấy
ba mẹ đều không nói chuyện, gấp gáp kêu to lên tiếng, muốn lôi kéo sự chú ý của
hai người.
“Về nhà thôi nào! Mẹ vẫn
còn ở nhà chờ đó!” Dứt lời, Tôn Đào Phi liền đứng lên đi về hướng nhà mình.
Trình Phi Viễn ôm Bàn
Đinh theo sát phía sau, thấy bóng lưng Tôn Đào Phi, hơi có chút áo não, mới vừa
rồi hắn đúng là vô cùng đường đột, nhưng, trong nháy mắt đó hắn không khống chế
được mình bật thốt lên những lời đó.
Ngày Trình Phi Viễn về
đơn vị, bầu trời sáng sủa xanh thẳm trời cao không mây, sạch sẽ tựa như tơ lụa
màu lam không nhiễm một tia tạp chất.
Tôn Đào Phi cũng là lần
đầu tiên thấy Trình Phi Viễn mặc quân trang, một thân quân trang màu xanh lá
cây khiến hắn càng thêm hiên ngang mạnh mẽ,cả người càng tỏa ra chất chính
nghĩa mạnh mẽ hơn. Khi nhìn đến hai gạch ba sao trên vai hắn, Tôn Đào Phi giật
mình nho nhỏ một cái, người này chỉ mới ngoài ba mươi thôi cũng đã làm lên tới
thượng tá.
Nhanh chóng ăn xong bữa
sáng đơn giản, mẹ chồng liền nhỏ nhẹ ấm áp sắp xếp, “Phi Phi, con đi tiễn Phi
Viễn, lão Vương đã chờ các con bên ngoài rồi, nhanh đi đi, đừng để lỡ chuyến
bay.”
Vì vậy, Tôn Đào Phi liền
bất đắc dĩ bị mẹ chồng ép buộc lên xe.
Xe vừa khởi động, lão
Vương liền nhanh chóng mở tấm bản che lên, để lại cho Trình Phi Viễn và Tôn Đào
Phi một không gian tuyệt đối bí mật. Tôn Đào Phi không tự chủ được đưa tầm mắt
ra ngoài cửa sổ. Nhất thời, trong không gian nhỏ chỉ có trầm mặc và trầm mặc.
“Đây là thẻ lương của
anh, về sau giao cho em giữ, mỗi tháng anh đều gửi tiền lương vào đây.” Kèm
theo thanh âm của Trình Phi Viễn, một cái thẻ ngân hàng xuất hiện trước mắt Tôn
Đào Phi.
Tôn Đào Phi kinh ngạc
nhìn Trình Phi Viễn một cái, trong lòng cũng có chút không muốn nhận cái thẻ có
chút nặng nề này.
Trình Phi Viễn nhìn ra
Tôn Đào Phi không tình nguyện, sắc mặt khẽ biến thành tức giận, cường ngạnh
nhét thẻ vào trong tay Tôn Đào Phi, hung ác nói, “Bảo em lấy em cứ lấy, bình
thường em và Bàn Đinh có chỗ nào cần dùng tiền cũng thoải mái hơn.”
Kinh ngạc nhìn Trình
Phi Viễn một cái, Tôn Đào Phi nắm cái thẻ phía trên vẫn còn lưu lại chút nhiệt
độ của hắn, không ngờ người này cũng đã suy nghĩ rất chu đáo. Lặng lẽ đem cất tấm
thẻ vào túi xong, Tôn Đào Phi cũng âm thầm quyết định ở trong lòng.
“Bình thường anh làm gì
trong bộ đội?” Thấy sắc mặt Trình Phi Viễn bên cạnh có chút khó coi, Tôn Đào
Phi chủ động mở đề tài.
“Huấn luyện!” Trình Phi
Viễn trả lời thật ngắn gọn mau lẹ.
Khoé miệng Tôn Đào Phi
co giật một cái, lập tức không biết nói cái gì nữa.
Cũng may lúc này đã đến
phi trường, Tôn Đào Phi nhanh chóng đẩy cửa xe ra, đứng ở trước vòng dây xanh
trong phi trường trống trải, Tôn Đào Phi hít không khí mới mẻ một hơi thật sâu,
hai người im lặng ở cùng nhau quả nhiên rất khó hoà hợp.
Trình Phi Viễn nhìn Tôn
Đào Phi đối với lòng tốt của hắn, không cảm kích chút nào, trong lòng phiền muộn
một hồi, thật là một cô gái không biết phân biệt.
“Ở nhà nhớ chăm sóc Bàn
Đinh thật tốt!” Cứng rắn phát ra một câu nói, Trình Phi Viễn nhanh chóng đi đến
lối kiểm tra.
Tôn Đào Phi hung hăng
nhìn chằm chằm bóng lưng đi xa của người nào đó: “Giả bộ lạnh lùng cái gì.”
Sau khi Trình Phi Viễn
rời đi, cuộc sống của Tôn Đào Phi lại khôi phục vẻ nhàn nhã sung sướng như trước
kia, mỗi ngày vẫn là một đường đến hai chỗ, chẳng qua hai chỗ trước kia là
phòng trọ nhỏ và cửa hàng bánh ngọt đã chuyển biến thành Trình gia và cửa hàng
bánh ngọt.
Trưa hôm nay, trong cửa
hàng bánh ngọt cũng không có khách nào như thường ngày, Tôn Đào Phi cũng như
thường ngày, bộ dáng buồn ngủ ngồi trên sofa.
“Ông xã, em muốn ăn
Tiramisu[1] , bánh bao nhân dứa (polo buns)[2] , bánh cookie!”
Tôn Đào Phi mới vừa nhắm
mắt lại, một giọng nói uyển chuyển dễ nghe kiều mỵ từ phía sau lưng truyền đến.
Hơi cong môi một cái, xem ra là một người phụ nữ trẻ được ông xã nhất mực cưng
chiều
“Em qua bên kia ngồi xuống
trước đi.” Thanh âm của người đàn ông mặc dù vắng ngắt, nhưng vẫn mang theo nét
dịu dàng không che giấu được.
Tôn Đào Phi không nhịn
được đánh giá ở trong lòng, xem ra là ngươi đàn ông tốt, không thể trách cô nhiều
chuyện, ai bảo bọn họ quấy rầy cô nghỉ ngơi chứ?
Khi cảm giác được ánh mắt
mạnh mẽ không biết là lần thứ mấy bắn quét đến thì Tôn Đào Phi không thể không
mở ra cặp mắt mệt mỏi, cô tự nhận là cô không có mị lực có thể hấp dẫn người
khác quay đầu lại nhìn trăm ngàn lần.
Khẽ mỉm cười với người
phụ nữ vẫn nhìn chăm chú vào cô từ cái bàn gần đó, Tôn Đào Phi ngồi thẳng người
lên, cô gái đối diện có gương mặt trẻ con khả ái, cô biết cô ấy, bởi vì cô nhớ
tháng tám đến giữa tháng chín năm ngoái, cô ấy cơ hồ là mỗi buổi trưa đều sẽ đến
cửa hàng bánh ngọt của cô, cộng thêm buổi trưa khách đặc biệt ít, cho nên ấn tượng
của Tôn Đào Phi với cô ấy cũng đặc biệt sâu sắc, hôm nay xem ra người ta đã là
một người mẹ ngọt ngào hạnh phúc.
Người phụ nữ cũng cười
lại với cô, nhưng trong tròng mắt đen long lanh thật to vẫn mang theo tò mò
không che dấu được.
Tôn Đào Phi bất động
thanh sắc dùng ánh mắt quan sát mình từ trên xuống dưới một lượt, áo trắng thêu
hoa nhỏ cộng thêm áo khoác lông cừu màu xanh da trời, phối hợp một cái quần
jean, ăn mặc rất bình thường, không có gì kỳ quái.
Lúc này, điện thoại đặt
ở trong túi quần rung đến nỗi bắp đùi cô tê dại thành từng đợt, bỗng nhiên Tôn
Đào Phi hối hận vạn phần, tại sao cô lại lười không mang theo túi mà lại để
luôn điện thoại di động vào trong túi quần cơ chứ?
Vừa đứng lên đi ra
ngoài, cô vừa không ngừng móc điện thoại di động vào dễ ra khó. Ngẩng đầu, Tôn
Đào Phi liền nhìn thấy một người đẹp trai ngũ quan tuấn lãng cả người tản ra trận
trận khí lạnh đi về phía cô. Người đàn ông này, nhờ Từ Dĩnh chỉ bảo, Tôn Đào
Phi dĩ nhiên biết —— Tổng giám đốc Lâm Gia Vũ của tập đoàn Hằng Duệ, hơn nữa
anh ta cũng đã tới cửa hàng bánh ngọt của cô không ít lần, bây giờ nhìn lại Lâm
tiên sinh thật đúng là một người đàn ông yêu thương bà xã mà. Nghiêng đầu, Tôn
Đào Phi nhìn người phụ nữ còn đang ngồi kia, thì ra là cô ấy chính là vợ của
Lâm tổng, lại là một người phụ nữ hạnh phúc khiến cho bất luận kẻ nào cũng phải
ghen tỵ.
Thật vất vả lấy điện
thoại di động ra, thấy hiển thị trên màn hình chính là dãy số mình hoàn toàn
chưa từng thấy thì Tôn Đào Phi lại bộc phát ngọn lửa nhỏ của trò đùa dai, kẹp cổ
họng, cô cô dùng hết sức để nói ra giọng điệu ngọt ngào tiêu chuẩn, “Ngài khỏe
chứ, số điện thoại ngài gọi đã tắt máy...”
“Em trái lại rất thích
chơi cái này đấy nhỉ?” Thanh âm trầm thấp thuần hậu từ một đầu khác truyền đến,
cũng cắt đứt lời còn chưa nói hết của Tôn Đào Phi.
“Em bình thường không
nhận số lạ!” Tôn Đào Phi không có chút lúng túng yên tâm thoải mái giải thích.
Đầu kia làm như khẽ cười
hai tiếng, “Vậy sao anh gọi hai lần em đều nhận!” Lời nói của Trình Phi Viễn
mang theo đắc ý mơ hồ.
Tôn Đào Phi trầm mặc
không nói, không phải là cô muốn nhận, là bởi vì tinh thần kiên nhẫn của hắn
không để cho cô không nhận.
“Anh gọi có chuyện gì
không?” Đổi đề tài. Tôn Đào Phi nhớ người khác đã trở về bộ đội được nửa tháng,
vẻn vẹn chỉ gửi ba cái tin nhắn cho cô. Trong khoảnh khắc nghe được giọng nói của
hắn, cô còn cho là nghe nhầm.
“Không có việc gì thì
không thể gọi điện thoại cho em sao?!” Trình Phi Viễn thoải mái cười trêu nói.
Tôn Đào Phi im lặng trầm
mặc, trực tiếp không để mắt đến lời nói của người nào đó đang muốn trêu chọc
mình.
Hướng về phía một đầu
khác đang trầm mặc, Trình Phi Viễn phẫn nộ sờ sờ lỗ mũi, nghe khẩu khí này, chứng
tỏ cô đang không muốn nói chuyện với hắn.
“Là như vậy, ngày 1
tháng 10 em tới chỗ anh một chuyến đi, mọi người nháo nhào làm loạn muốn gặp chị
dâu.” Trình Phi Viễn khôi phục giọng điệu nghiêm chỉnh, chẳng qua là hai chữ
“Chị dâu” kia hắn nghiến chặt răng, gần như là gằn giọng để nói.
“Em biết rồi.” Không
thèm tìm hiểu hàm ý trong lời nói của Trình Phi Viễn, Tôn Đào Phi dứt khoát đồng
ý.
“Vậy đến lúc đó em báo
chuyến bay cho anh biết, anh bảo người đi đón em.”
“Vâng! Không có việc gì
nữa em cúp máy nhé.”
“Ừ!” Nghe âm thanh
“Tít...Tít...” trong ống nghe truyền tới, nhớ tới bộ dạng không thể chờ đợi cúp
điện thoại của Tôn Đào Phi, trong lòng Trình Phi Viễn có phiền muộn không nói
ra được.
“Báo cáo đoàn trưởng,
nhị liên sáu cây số việt dã đã xong!” Đại đội trưởng nhị liên đầu đầy mồ hôi đứng
ở cửa thanh âm vẫn cao vút trung khí mười phần.
Gật đầu một cái, Trình Phi
Viễn không nói một lời chạy thẳng tới bãi tập. Hài lòng nhìn những gương mặt trải
qua sáu cây số chạy việt dã mà tinh thần vẫn phấn chấn, máu càng nóng lên.
Trình Phi Viễn tự hào kêu lên một tiếng ở trong lòng, không hổ là lính của
Trình Phi Viễn hắn, không khiến hắn mất thể diện.
Qua cửa thủy tinh trong
suốt, Tôn Đào Phi phát hiện cô gái kia đã ngồi ở bàn số 2 từng miếng một ăn một
cái {bánh bao nhân thơm}, về phần vị Lâm tổng kia, vừa rồi hình như cô nhìn thấy
anh ta đã rời đi.
Trở lại quầy, Tôn Đào Phi
rót một cốc sữa tươi đặt ở trước mặt người phụ nữ đang vui mừng, “Cô uống chút
sữa đi, sẽ không bị khô cổ.”
Cô gái khẽ mỉm cười với
Tôn Đào Phi, giọng ngọt ngào nói, “Cám ơn!”
Tôn Đào Phi chợt hơi hiểu
tại sao Lâm tổng có thể cưng chiều vợ mình như vậy, bỏ ra những thứ khác không
nói, cô phát hiện người phụ nữ này có một đôi mắt trong sáng thuần khiết, khi
cười lên, càng làm cho toàn thân cô ấy giống như tỏa ra một quầng ánh sáng chói
lọi.
Người phụ nữ nhấp một hớp
sữa tươi, khẽ mỉm cười, “Tôi tên là Tô Nhiễm, hôn lễ của bạn, tôi và Gia Vũ từng
đến tham gia, ngày đó bạn xinh đẹp tựa như tiên nữ.”
Lời nói vừa rồi của người
phụ nữ khiến cho Tôn Đào Phi cũng mơ hồ hiểu tại sao cô ấy lại có điểm tò mò về
cô.
“Cám ơn, tôi tên là Tôn
Đào Phi!” Khẽ mỉm cười, đối với sự thân thiện của người khác, Tôn Đào Phi luôn
luôn vui lòng đáp lại.
Rồi hai người ngồi tán
gẫu với nhau, dần dần Tôn Đào Phi mới phát hiện, Tô Nhiễm trước mắt có nhiều điểm
giống cô đến kỳ lạ. Trong hai mươi bảy năm của Tô Nhiễm chỉ từng yêu mình chồng
cô ấy, mà cô thì một người trong lòng cũng không có; nhà Tô Nhiễm có một em
trai nhỏ năm tuổi của chồng cô ấy, cô có một Tiểu Bàn Đinh; bà nội của ông xã
nhà Tô Nhiễm rất thích cô ấy, ba chồng mẹ chồng đối với cô cũng rất không tệ.
Đợi đến lúc Lâm Gia vũ
tới, hai người bọn họ đã đến mức độ chỉ hận không sớm nảy sinh tình bạn sâu sắc.
Tình bạn của phụ nữ có lúc tới kỳ quái như thế, mặc dù thời gian rất ngắn,
nhưng lại cũng rất sâu. Nhìn bóng dáng Tô Nhiễm được chồng cô ấy cẩn thận che
chở đi xa, lần đầu tiên Tôn Đào Phi có chút hâm mộ nho nhỏ.