Khí Phụ Trọng Sinh: Đích Nữ Đấu Trạch Môn

Chương 6: Chương 6 Thảm Kịch, Phải Từ Đầu Ngăn Chặn



"Hài tử ngốc, ngươi sao không nói lời nào?" Tống thị có điểm lo lắng nhìn nữ nhi, bàn tay nhẹ nhàng vuốt qua trán nữ nhi , sau đó khó hiểu nói: "Sốt rõ ràng là đã hạ, như thế nào người lại giống như là có điểm mơ màng hồ đồ ?"
Bàn tay Tống thị hơi lạnh, đặt ở trên trán vô cùng mát mẻ, Tô Giáng Thần khẽ rên một tiếng, Tống thị vội vàng hỏi: "Là ở đâu không thoải mái, ngươi nói cho nương, nương lập tức thỉnh đại phu lại đây một chuyến."
Tô Giáng Thần khẽ cầm tay mẫu thân , lại ngoài ý muốn phát hiện tay mẫu thân thật lớn, nàng cả kinh, vội vàng buông tay, lúc này mới nhìn rõ tay của chính mình, cư nhiên lại bé giống như bàn tay trẻ con.

Đây là có chuyện gì? Giống như ngũ lôi oanh đỉnh (*sét đánh ngang đầu), Tô Giáng Thần hoàn toàn hóa đá.
"Giáng Thần?" Tống thị lại lo lắng, phản ứng của nữ nhi hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của nàng, nàng vội vàng đối với nha hoàn bên người quở trách nói: "Một đám giống như đầu gỗ ở nơi này làm cái gì? Còn không đi thỉnh đại phu, nếu tiểu thư có gì bất trắc, cẩn thận ta lột da của các ngươi." Nha hoàn thấy trên mặt chủ mẫu lóe lên nét tàn khốc, vội vàng hành lễ lui xuống đi tìm đại phu.
"Bình thường lũ nha hoàn này xem ra thông minh lanh lợi, như thế nào vừa đến thời khắc mấu chốt, toàn bộ đều không dùng được. Nếu không phải các nàng trộm gian dùng mánh lới , làm sao có thể làm cho tiểu thư đang êm đẹp tự nhiên rơi vào trong nước. Hương ma ma, ta nghĩ , trong phủ này từ trên xuống dưới nên hảo hảo chỉnh đốn một phen mới là cần thiểt."
Vẫn đứng ở một bên làm người ẩn hình ,Hương ma ma lập tức trả lời : "Phu nhân nói rất đúng, bọn tiểu nhân này, nếu không hảo hảo chỉnh đốn, chỉ sợ đều đã quên mất bổn phận làm nô tài của chính mình ."
Tống thị đem ánh mắt chuyển qua trên người Giáng Thần , đau lòng nói: "Con gái số khổ của ta. Con yên tâm, ả tiện nhân kia, ta sẽ không dễ dàng như vậy buông tha cho nàng ta. Đã có lá gan, bãn lĩnh làm ra việc này, thì phải vì việc mình đã làm trả giá lớn."
Tô Giáng Thần vừa nghe, trong đầu chợt lóe lên, mơ hồ nhớ lại một việc, nếu như không đoán sai, đây là đã trở lại đoạn thời gian lúc nàng tám tuổi . Năm ấy lúc nàng tám tuổi , bởi vì nghịch ngợm trèo lên cây bắt ve sầu, lại không cẩn thận ngã xuống hồ nước . Mà lúc ấy người cứu nàng là... .

Yên di nương, đúng, chính là di nương xuất thân từ thanh lâu , Yên di nương.
Bộ dáng của Yên di nương ở trong đầu của Tô Giáng Thần sớm đã mơ hồ , chính là cảm thấy nàng rất đẹp, không phải là loại vẻ đẹp đoan trang , cũng không phải là loại vẻ đẹp yêu diễm , mà là vẻ đẹp không nhiễm khói bụi trần gian thoát tục .
Vừa nghĩ đến đây, Tô Giáng Thần bỗng nhiên mở tròn mắt, nàng nhớ lại , nhớ lại Yên di nương là chết như thế nào, chính là vì chính mình rớt xuống nước, mẫu thân nói nàng ta đem chính mình đẩy vào trong nước, sau đó trước mặt mọi người đánh Yên di nương hai mươi bản côn, kết quả, Yên di nương yếu đuối không sống nổi, chết ở dưới bản côn . Cảnh tượng máu chảy đầm đìa kia từng có đoạn thời gian quấn quanh ở trong đầu của Tô Giáng Thần không sao biến mất được.
"Nương." Tô Giáng Thần nhìn thấy Tống thị rời đi, vội vàng hô: "Nương, không phải Yên di nương, là nữ nhi chính mình té xuống nước,việc này không liên quan đến Yên di nương , không liên quan đến nàng ta." Kiếp trước, Yên di nương chính là bị sự yếu đuối của chính mình hại chết , nàng ta là nữ nhân bất hạnh đầu tiên mà nàng gặp , cũng từ đó về sau, hình bóng của cái chết tựa hồ như chưa hề rời khỏi Tô gia, thẳng đến khi nàng và con cùng đông chết ở trên đường.

"Giáng Thần, con vừa mới mới tỉnh lại, đầu óc còn chưa thực thanh tỉnh." Tống thị rất hòa ái đối với nữ nhi cười nói: "Việc này, bậc trưởng bối như chúng ta lo liệu tốt là được, con còn nhỏ, cái gì cũng đều không hiểu,nhìn thấy loại người nào cũng đều cho là người tốt."
"Nương." Tô Giáng Thần chân trần bò xuống giường, ngăn cản Tống thị rời đi.